chương 79: Mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Yuuki, Yuuki, dậy đi nào

Ai đó? Ai đang kêu tôi? Nhưng mà... Yuuki là tên tôi sao?

Đầu tôi trĩu nặng, mí mắt nhắm chặt không thể mở, cả thân thể tôi dường như không thể cử động. Tiếng một ai đó vẫn kêu tôi. Tôi nghe rất rõ. Phải tỉnh lại!

Khó khăn lắm tôi mới mở được mắt, chớp chớp vài cái thích nghi với ánh sáng chói chang bên ngoài...

- Yuuki, nàng đã tỉnh

Trước mặt tôi là một chàng trai lạ mặt. Mái tóc màu bạch kim phản chiếu lại tia nắng mặt trời, lấp lánh như vầng hào quang đẹp đẽ. Đôi mắt kia lại là một màu đỏ kì lạ. Anh ta nhìn trông rất quen lại rất lạ. Tôi nhíu mày, cố gắng nhớ lại xem đã từng gặp người này chưa, nhưng...

Hoàn toàn trống rỗng...

Tôi không hề có 1 chút kí ức nào...

Kể cả...

Tôi là ai?

Tôi bàng hoàng, hoang mang tột độ. Rốt cục, tôi là ai? Có chuyện gì xảy ra với tôi thế này?

Tôi vò đầu, cố gắng suy nghĩ. Nhưng đáp lại tôi chỉ là 1 khoảng kí ức trống rỗng. Không hề có gì cả...

- tôi... tôi... tên tôi là Yuuki? Anh là ai?

Tôi khổ sở nhìn anh chàng trước mặt. Tại sao tôi lại trở nên như thế này cơ chứ?

- không sao đâu. Chẳng qua là mất trí nhớ thôi. Đừng lo lắng. Hiện tại nàng chỉ cần biết, ta là hôn phu của nàng, chúng ta sắp cưới nhau.

- hôn phu? Sao lại thế được? Tôi còn trẻ mà, pháp luật đâu cho cưới... ơ...

- pháp luật là gì?

- không... không biết...

Tôi hoàn toàn rối tung lên. Tôi vừa buột miệng nói từ gì đấy rất quen thuộc. Là 1 phần kí ức trước kia sao?

- nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ta sẽ đưa nàng về nhà. - chàng trai đó khẽ mỉm cười. Sau đó đeo vào cổ ta 1 cái dây chuyền rất đẹp, mùi hương lại thơm nữa.

- anh tặng cho tôi sao?

- ừm. Là chiếc dây chuyền mà nàng rất thích đấy. Ta đã mua nó cho nàng. Bây giờ để ta đưa nàng về nhà nào. -Chàng trai đó bế ta lên

- nhà ư? Nhà nào? Khu chung cư tôi sống sao? Hay là nhà của gia đình Rido?... Ai Cập?... aaa! Tôi đau quá! Đầu tôi đau quá!!

Tôi đau đớn ôm lấy đầu mình. Cứ như có thứ gì đó đập vào đầu tôi. Đau quá. Chuyện gì thế này? Đau quá! Chịu không nổi mất!

- Yuuki, nàng làm sao thế? Yuuki!

Chàng trai tỏ vẻ lo lắng, nhưng tôi chẳng để ý gì được, đầu tôi đau chết mất. Chuyện này là sao?

Tôi... là ai....

- Hoàng Tử. Thế nào rồi? - Kirke tiến lại gần Izumin, khóe môi nhếch lên tạo 1 nụ cười khi vừa trông thấy cô gái tóc xanh trên tay Hoàng tử.

- bùa mê của ngươi có vẻ công hiệu đấy. Tuy nhiên làm nàng đau đầu đến ngất đi rồi.

Izumin giọng lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt lại đầy dịu dàng nhìn Yuuki đang ngất đi trên tay mình.

- đừng lo Hoàng tử, sau này sẽ ổn thôi. Lúc đầu nên chưa quen được ấy mà. Ngài cứ tiếp xúc với cô ấy nhiều thì sẽ ổn thôi. Cô gái ấy giờ là của ngài.

- cảm ơn bà, Kirke. - Izumin nhoẻn miệng cười. Đôi mắt đỏ lộ vài phần mãn nguyện.

-Izumin! May quá anh đây rồi! Có thấy Yuuki... con bé làm sao thế này??

Carol đang đi loanh quanh tìm kiếm Yuuki, bất chợt cũng vừa trông thấy bóng dáng Izumin từ xa vội chạy lại.

- Izumin... anh...

Carol há hốc mồm đứng sững người. Mắt Izumin màu đỏ sao? Hơn nữa, trông anh ta rất kì lạ...

"Pặc"

-ặc... I... Izumin...?

Chưa kịp hoàn hồn lại, Carol lại tiếp tục nhận thêm 1 sự kinh hoàng khác... Izumin đang bóp cổ cô??  Chuyện gì thế này??

- kẻ cản đường...

Giọng Izumin trầm trầm, lạnh tựa băng hàn. Từ người toát lên vẻ u ám khó tả. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Carol như muốn giết cô. Bàn tay to lớn đặt lên vùng cổ trắng ngần kia, hắn dùng lực bóp chặt cổ Carol.

- I... zumin.... tỉnh... lại... - Carol cố vùng vẫy. Cô đá, cô đạp, làm đủ mọi cách để thoát ra nhưng không đủ để kháng lại sức mạnh của Izumin.

Carol thấy khung cảnh trước mặt nhòe dần, cô sắp ngất rồi, hơi thở càng ngày càng khó khăn. Khuôn mặt cô tái xanh rõ rệt, làn môi hồng trở nên trắng bệch.

- Carol!!

"Vút"

"Keng"

"Bộp"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Carol đã kịp thoát chết trong gang tấc. Menfuisu hiện tại tay ôm Carol đang mê man bất tỉnh, cau mày nhìn chằm chằm vào Izumin.

- chết tiệt Izumin! Ngươi làm cái trò gì đấy??!! - Menfuisu đầy phẫn nộ. Con ngươi đen láy bùng lên ngọn lửa giận dữ.

- đáng ghét! - Izumin khẽ lầm bầm, mày dài cau lại, mắt đỏ lại thêm lửa giận. Hắn đặt nó nằm xuống cạnh 1 gốc cây rồi tuốt kiếm đứng phòng thủ. Đôi mắt sắc lẻm nhìn Menfuisu kiểu "muốn lấy người thì bước qua xác ta"

Menfuisu vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với Izumin, nhưng nhìn vào hành động của Izumin hiện tại, hắn chắc chắn Izumin bây giờ hoàn toàn không phải là Izumin anh em của hắn.

- Menfuisu... - Carol mấp máy môi khô khốc, cô cố mở to đôi mắt xanh màu đại dương, mày liễu nhíu lại.

- Menfuisu, Izumin có gì không đúng...

- ta biết. Nàng mới thoát chết, đừng nói nhiều, nghỉ ngơi đi. Việc Izumin ta sẽ lo - Menfuisu gật đầu, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mượt thơm mùi sen nhàn nhạt của Carol, sau đó đặt cô ngồi xuống 1 tảng đá to.

"Vútt"

"Kịch"

Từ lúc nào, Akira đã xuất hiện trước mặt Menfuisu. Anh khó hiểu nhìn 2 người kia. Là anh mới tách nhóm vài phút, không lẽ lại xảy ra chuyện? Ngay đó lại thấy Yuuki nằm mê man phía sau Izumin, Carol mặt tái nhợt ngồi sau Menfuisu thì cũng lờ mờ đoán ra được. Nhưng anh vẫn không hiểu? Chẳng phải Menfuisu và Izumin kết nghĩa huynh đệ rồi sao?

- Raghashu, ngươi tới đúng lúc lắm. - Menfuisu cất giọng nhàn nhạt, mắt vẫn không quên nhìn Izumin đề phòng

- Chuyện gì đang xảy ra?

- Ta không biết. Lúc ta vừa tới là khi Izumin đang bóp cổ vợ ta đến chết, may mà cứu kịp. Ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?

- Izumin bóp cổ Carol??

Akira 2 mắt trợn tròn. Việc này.... có gì đó không đúng lắm. Nếu theo bản truyện gốc, việc này là bất khả thi, thà nói Carol "lỡ tay" đâm Izumin vài nhát còn nghe được, đằng này, Izumin bóp cổ Carol suýt chết?? Cũng may, đây là phiên bản lỗi đi? Nếu vậy thì việc này cũng không lạ lắm.... cơ mà vẫn thấy lạ!

Akira vẫn vừa suy nghĩ, vừa tự giải thích hiện tượng, lại vừa tự bác bỏ suy nghĩ của bản thân. Tóm lại là đầu anh hiện giờ rối nùi, lòng hỗn tạp khó đoán. Tuy vậy bên ngoài vẫn là phong thái ung dung tự tại, khí thế ngất trời của một Hoàng đế.

- Các người xong chưa? - Izumin khó chịu cất tiếng. Nếu không cản đường, sao còn không mau tránh ra để hắn đi?

- Izumin! Ngươi mau trả Yuuki đây!! - Menfuisu hét lớn, kèm đó kéo theo tâm trí hỗn loạn của Akira về đúng vị trí.

"Hiểu rồi! Là phiên bản lỗi nên Izumin yêu Yuuki, không có yêu Carol !!!"

Hừm.... ok, tác giả chính thức cạn lời với anh... cái khái niệm đó... ai chẳng biết hả trời. Rốt cục cái chỉ số thông minh tui cho anh nó chạy đi đâu rồi hả??

Akira vỗ tay cái "bốp" khi vừa nhận ra, cũng may tiếng vỗ tay nhỏ lắm, không thu hút sự chú ý từ mấy người kia.

- Yuuki đã là của ta, nàng đã nguyện ý theo ta trở về. Các người đừng hòng cản trở! -Izumin lớn giọng đáp lại. Trên tay hắn là lưỡi kiếm sáng lóa, sẵn sàng lấy mạng bất cứ tên nào dám nhào vào.

Menfuisu và Akira cùng thủ thế. Cả 2 không ai nói gì nhưng đều hiểu người bên cạnh định làm gì.

- 2 người cẩn thận chút. Izumin bị Kirke bỏ bùa rồi!

Carol ngay lập tức hét lên nhắc nhở. Nãy giờ cô ngồi đó quan sát, nét mặt cùng điệu bộ của Izumin hoàn toàn không bình thường. Hơn nữa, trên người hắn có một mùi hương rất kì dị, mà trước đó, Yuuki có từng cảnh cáo qua cô về Kirke phù thủy. Lại trông về phía đôi mắt, mắt hắn bình thường là màu xám khói, nay lại 1 màu đỏ rực. Như thế cũng đủ hiểu rồi

- Phù thủy Kirke?

Cả 2 thanh niên đều đồng loạt quay đầu. Không để ý phía bụi cây bên trên, 1 loạt phi tiêu ném xuống tới tấp. À không, không phải phi tiêu, là ám khí!

Cả 3 sắc mặt tái nhợt. Menfuisu lập tức ôm chầm lấy Carol che chắn cho cô, Akira thấy đó liền đạp cả 2 vào 1 bụi cây tránh né.

- khùng hả. Ở đó nhiều ám khí đến vậy, ngươi lấy người che cho Carol rồi lát nữa lấy ai đưa nó về?? Uiss. Đừng có suy nghĩ dại dột! Carol! Cô có biết Izumin có điểm yếu chỗ nào không hả?!

- ừm... vết thương bên vai trái, mà hình như cái đó anh đã chữa cho Izumin rồi phải không? - Carol len lén nhìn về phía Izumin

- ờ

- vậy thì... ngoài Yuuki ra thì còn điểm yếu nào nữa đâu - Carol bất đắc dĩ thở dài. Thời gian cô tiếp xúc với Izumin cũng không quá nhiều, làm sao biết được hắn có những điểm yếu gì.

- vậy giờ chúng ta phải tách Izumin ra khỏi con bé. Khổ nỗi hắn đến nửa bước rời khỏi Yuuku cũng không rời. - Menfuisu nhíu mày

- đánh lạc hướng đi. Em sẽ đánh lạc hướng Izumin, nhân cơ hội đó 2 anh hãy đưa Yuuki đi.

-không được!!!

Carol vừa nói hết câu, Menfuisu đã hét lớn ngăn chặn. Bảo Carol đi làm mồi nhử á? Đùa. Sao lại có thể để vợ hắn chơi trò nguy hiểm vậy. Lỡ như có vấn đề gì thì sao

- sao lại không? Menfuisu, chàng yên tâm đi. Em sẽ ổn thôi mà.

- không được! Ta nói không được là không được! Nàng không được làm việc nguy hiểm đó!

- thế để ngươi đánh lạc hướng, ta với Carol đưa Yuuki đi?

Akira khó chịu nhìn 2 vợ chồng. Bây giờ là lúc nào rồi còn ngồi cãi nhau? Muốn đưa Yuuki đi thì chỉ có cách đó còn gì.

- như thế càng nguy hiểm hơn!! -Menfuisu vẫn nhất nhất không chịu. Akira cau mày, đấm cho 1 phát "bốp"

- mi thật ngu ngốc! Carol trước giờ ngoài cái chạy trốn là giỏi thì còn việc nào hữu ích hơn à?? Để cô ta đi đánh lạc hướng được rồi! Chết tiệt! Còn không mau triển khai! Yuuki đang gặp nạn đó!!!

Ờ thì... thật ra lời Akira nói cũng đúng. Carol từ đó đến giờ chạy trốn riết cũng thành quen. Hơn nữa là thân hình nhỏ con, thêm việc được Yuuki trước đó huấn luyện thì sức lực cũng đâu yếu lắm. Dư sức "dụ hổ khỏi hang".

Menfuisu ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ. Hắn vẫn lo lắng cho cô vợ bé nhỏ của mình. Carol và Akira thở dài, không nói không rằng gật đầu nhìn nhau, sau đó tự tách ra triển khai kế hoạch luôn. Mặc kệ Menfuisu hiện tại đang la oai oái vì vợ không nghe lời =='

Carol mem theo bụi cỏ, tiến đến gần Izumin. Sau cô lập tức chạy vụt qua, đẩy ngã Izumin, thu hút sự chú ý rồi co giò chạy vụt đi.

Izumin nổi giận đùng đùng, vì bị bùa mê khống chế nên đầu óc không còn tỉnh táo, liền trúng kế chạy đuổi theo Carol.

Nhân cơ hội Izumin vừa rời khỏi Yuuki vài bước. Akira lập tức lẻn vào ôm lấy nó phóng đi.

Carol chạy đến chân rã rời, suýt nữa ngã nhào thì được Menfuisu từ đâu bay đến ôm đi.

Ầy dà... tình hình hiện tại là giữa rừng có 1 thằng tóc trắng đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn quanh...












Anou... sorry bà con vì lại ngâm giấm chap mới nữa. Đáng ra tuần trước đã đăng chap rồi. Cơ mà mị bệnh cả tuần, sau đó bớt bớt chút thì bạn bè rủ đi chơi => ngâm giấm đến giờ. Nó mốc lên luôn rồi T^T

À mà thôi đừng bận tâm đến chuyện đó. Sắp tới ta sẽ còn ngâm dài dài ~~ vậy đi ha :"3 bye~♡

------------------------------
Truyện được làm độc quyền trên Wattpad. Nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức

By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu (Neko)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net