Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Carol dưới sự dìu dắt của Menfuisu, tiến sâu vào bên trong con đường mòn. Nhờ những ánh sáng từ các vị thần phát ra, lối đi trông càng hiện rõ sự ghê rợn của nó.

Giống như những bức tường, hay nói đúng hơn là vách đá bên ngoài, đều có những bộ xương đính vào. Hệt như tranh điêu khắc.

Xung quanh bốn phía đều là như vậy, tạo nên một nét đặc sắc riêng tại nơi đây. Chắc chắn là không nơi nào trên thế giới tồn tại một thứ giống thế này rồi.

Carol rùng mình một cái, nép sát vào người Men như một con mèo nhỏ sợ hãi. Menfuisu xoa xoa bờ vai vợ an ủi, che chở cho cô.

Asisu nắm lấy bàn tay ấm áp của Raian, theo từng chuyển động của anh mà di chuyển. Asisu có vẻ không sợ hãi lắm, dù gì cũng là một nữ hoàng của Ai Cập, thường xuyên gặp phải những cảnh máu me, chết người của nô lệ, những hồi tế lễ sống... chị đã sớm chai lì.

Asisu khẽ động mắt phượng, quan sát xung quanh, chợt phát hiện ở phía bên góc khuất của bức tường xương có một viên đá lòi ra, dường như là cố ý.

- Nhìn này.

Nghe theo tiếng gọi của Asisu, mọi người đều đứng lại khó hiểu.

Arthost lên tiếng:

- Chuyện gì vậy?

- Ở đây có cái gì đó.

Menfuisu nhìn theo hướng chỉ của chị gái, cái viên đá lòi ra đó nằm ngay cạnh cậu, Carol nhìn theo, cô phán đoán đó là một cơ quan nào đó.

- Đó có thể là một cái bẫy...

Carol còn chưa nói hết, Menfuisu đã nhấn vào viên đá. Lập tức, phía dưới chân bọn họ sụp xuống tạo thành một lỗ hỗng lớn. Còn chưa nghe thấy tiếng hét, tất cả đã rơi xuống.

...
...

- Ách. Đau quá... cái quái gì vậy.

Tôi xoa xoa vùng cổ đau nhức. Nhìn xung quanh. Đây là đâu?

Tôi nhớ mình vừa gặp Yuuki nằm trên chiếc ghế dài, sau đó thì một ai đó đứng ở phía sau và...

Còn... Yuuki? Em gái tôi đâu??

Tôi mặc kệ xung quanh, mặc kệ cơn đau từ cổ truyền tới, đứng lên thét gọi.

- YUUKI! YUUKI! EM ĐÂU RỒI?!!!

- YUUKI!!!!!!

Cũng phải mất một lúc lâu sau, cái cổ tôi mới hết đau. Cùng lúc đó, trước mắt tôi, xuất hiện một thiếu nữ tóc lam, đó là Yuuki! Con bé đã khôi phục hình dạng đầu! Nó hết mất trí nhớ rồi ư?

- Yuu...ki?

Tôi dụi mắt, khẽ gọi tên em để chắc chắn rằng tôi không nhìn lầm.

- Em đây, anh hai.

Tôi nhìn thấy con bé đứng đó, mỉm cười với tôi. Vẫn là mái tóc lam ấy, đôi mắt tím và nụ cười ấy, Yuuki của tôi dường như đã trở lại giống trước kia.

Tôi vội vàng, cuống quýt cả tay chân, tiến nhanh lại phía em ấy. Tôi chỉ muốn ôm em vào lòng. Ngay lúc tôi gần như đã ôm em vào lòng, thì em lại tan biến. Phải, là tan biến.

- Yuuki?

Tôi hoang mang nhìn lại hai cánh tay mình. Tôi khá chắc chắn là vừa chạm vào em cơ mà?

Con bé bây giờ lại xuất hiện sau lưng tôi, nó vẫn cười, một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

- Em làm sao đấy, Yuuki? Em...

Tôi xoay người lại, khó hiểu nhìn em.

Em bấy giờ chợt thở dài, nhìn tôi:

- Em hiện tại chỉ là một linh hồn. Anh không thể ôm em được.

- Linh hồn? Em đang nói cái gì vậy?

Tôi thật sự không tin lắm, dù biết có rất nhiều bằng chứng chứng minh con người có linh hồn, nhưng hiện tại em lại xuất hiện trước mặt tôi với hình ảnh như vậy, nói muốn tin liền cũng khó.

- Em biết điều này khá khó tin. Chuyện dài dòng lắm. Lại đây, em sẽ kể cho anh nghe.

Cả cơ thể tôi đột nhiên chuyển động, bước theo ảo ảnh của em mặc dù tôi không điều khiển. Tôi đi sát bên em, trong cái không gian tối đen một màu mà em vừa bảo là không gian trong tâm trí tôi. Khá là khó hiểu, dù vậy tôi cũng không muốn hỏi em nhiều.

Em vừa dẫn tôi đi đâu đó, vừa kể hết cho tôi nghe những gì em biết, về tổ tiên, về gốc gác, về con quỷ đã phong ấn em, về nỗi hận thù, và trên hết là em muốn trả thù. Em muốn tôi bắt tay cùng em, đối đầu lại với những người đã khiến em đánh mất niềm tin kia.

Tôi hiểu vì sao em muốn như vậy, mặc dù hơi hoang đường, nhưng là em đang tức giận, em tức giận vì sự lợi dụng của họ chỉ sau khi nghe qua lời kể của một con quỷ. Suy cho cùng, em gái tôi cũng khá tin người, em có sự ích kỉ, thích độc chiếm và muốn mọi người đối tốt với em, chứ không phải là lợi dụng em. Em gái tôi, quả nhiên vẫn là một con người. Và tôi, tôi rất yêu em, tôi tất nhiên sẽ bảo vệ em dù thế nào.

- Anh hai, vậy, anh quyết định thế nào?

Em nhìn tôi, đôi mắt chờ đợi đầy hi vọng, tin tưởng. Tất nhiên, em biết tôi không bao giờ khiến em thất vọng mà.

- Anh sẽ ở bên em.

Tôi lúc này thật sự rất muốn ôm lấy em, bởi vì như thế tôi mới có thể cảm nhận rõ hơi ấm chân thực từ em. Nhưng mà, đâu thể ôm một linh hồn?

...
...

Trong căn hầm phía dưới lòng đất, những con người có thể phát sáng, hay nói đúng hơn là các vị thần đang ngồi thành một vòng tròn, im lặng nhìn nhau không nói tiếng nào. Cuối cùng, Izumin lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Cuối cùng thì thần hay người cũng bị nhốt vào hầm. Đáng lí tôi nên chạy theo Ragashu. Hừm. Các người đúng thật vô dụng

Izumin bây giờ cũng không còn cái vẻ hiền lành, nhu nhược, hay bao dung trước kia, trái lại, hắn như là một Akira thứ hai, từ tác phong đến thái độ. Chậc, là bị ảnh hưởng sao?

- Cậu nói cái gì hả? Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không đấy?

Zues, một vị thần khá nóng nảy, tất nhiên sẽ nhảy dựng lên vì lời nói của Min.

Izumin chẳng những không hề bị Zues đe dọa, hắn còn đứng lên, chẳng thèm đếm xỉa đến Zues, nhìn xung quanh vách đá tìm kiếm lối thoát.

Zues bị Izumin lơ thì càng giận dữ. Đường đường là vị thần tối cao, bị sập bẫy nhốt cũng không nói đi, bây giờ còn bị cả thằng nhóc con người chê bai, nếu không phải đang ở dưới lòng đất, thần đã giáng cho Izmin mấy đòn sét đánh rồi.

- Zues, anh bình tĩnh lại đi.

Atum cất lời từ tốn. Thần hiểu sự tức giận của Zues bây giờ, nhưng lúc này cứ gây gổ ở đây thì chẳng xong. Tốt nhất là nên tìm lối thoát.

Lúc nãy khi các thần giúp bọn họ giữ chân hai tên khổng lồ kia ở ngoài, thì ngay lúc những người kia đã chạy đi, một trong hai tên khổng lồ đột ngột xoay người lại chặn cổng, tên còn lại dùng cây giáo lớn của hắn, phóng thẳng lên trời. Khi tất cả còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đột nhiên nghe tiếng "ầm!!" một phát, cây giáo rơi xuống đâm xuyên qua lòng đất, tạo thành vết nứt lớn, dần dần lan rộng và trở thành một hố đen.

Lúc này, tất cả đã biết mình bị mắc bẫy, tên quỷ quái khốn kiếp kia muốn tách những người quan trọng kia ra (thần chiến tranh, thần bảo vệ...), khiến phòng thủ yếu đi và nhốt bọn họ lại. Một sự tính toán đầy mưu mô.

Nhưng, các thần chỉ thắc mắc, nếu đã tách ra sao lúc này con quỷ kia còn gom bọn họ lại trong hầm? Mục đích của hắn là gì?

- Xin... xin lỗi, nhưng tôi có điều muốn nói.

Carol chợt lên tiếng sau một hồi im lặng run rẩy trong vòng tay của chồng mình.

- Chuyện gì?

- Không phải trước đó các người đã từng đánh bại Satan và phong ấn hắn sao? Bây giờ làm lại như thế vẫn được chứ? Dù sao đã thắng một lần, đâu thể chịu thua lần này?

Không khí xung quanh như ngưng đọng, tất cả hít sâu, cảm thấy như sự tự tin tăng lên hẳn. Đúng rồi! Bọn họ đã đánh bại Satan một lần, bây giờ càng phải chiến thắng hắn. Sau bao lâu hắn mạnh lên, bọn họ thì không mạnh hơn sao?

Các thần tràn đầy tự tin, hào quang càng phát sáng hơn, chiếu sáng hết cả căn hầm nhỏ.

Nhất định không thể để tên Satan dắt mũi!

Bọn họ hào hứng, ai nấy sĩ khí ngập tràn, nói chuyện khí thế.

Menfuisu ôm lấy vợ yêu, khẽ thì thầm vào tai Carol:

- Nàng làm tốt lắm.

Carol cười nhẹ, cô chỉ là nói vài câu thôi mà. Bọn họ chính là vì sĩ diện cao nên khi gặp thất bại nhỏ đã u sầu, sụp đổ rồi tự đổ lỗi, trách cứ lẫn nhau. Cô là cô chỉ thêm chút hi vọng cho họ thôi. Suy cho cùng, bọn họ cũng không khác con người là mấy nhỉ? Thậm chí sĩ diện có khi còn cao hơn.

Carol dù cưòi là thế, nhưng cô vẫn thấy trong lòng bất an. Sợ rằng mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn cô tưởng. Cô lúc này chỉ muốn giống như Ragashu, chạy ngay đến cạnh Yuuki, để chắc chắn rằng con bé vẫn ổn và mọi chuyện vẫn tốt. Cô chỉ biết hi vọng và cầu nguyện thế thôi.

----------------------------------------

Tèn ten~

Chap mới nóng hổi vừa thổi vừa xem~

Ấy da~ bà con thấy ít cmt cho tui quá nha. Buồn hết sức hà~

Cho con mèo lười này xin tý nhận xét làm động lực đi mà~~~ huhu.

Yêu mọi ngườiiiiii

--------------------
Truyện được làm độc quyền chỉ có trên wattpad. Nghiêm cấm sao chép hay mượn ý tưởng, nhân cật và cốt truyện dưới mọi hình thức.

By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net