Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi mấy chế vào đọc~
Ta khuyên rằng chương này hơi bị dỡ ~
Ta dân ngu văn lâu năm,đọc không hay cũng đừng ném đá ta a~

……

A Hoa đứng trước cửa phòng của Lý Diệu Nhu thở dài hời hợt. Nàng phân vân không biết có nên bước vào hay không?Mà bước vào thì phải mất đến tận 3 canh giờ để kêu Lý Diệu Nhu dậy,nhưng hôm nay là ngày đặc biệt,ngày mà"người đó" trở về sau khi đi chu du khắp nơi.

"Tiểu thư,người mau thức dậy đi".A Hoa tiến đến giường lay người Lý Diệu Nhu dậy

Mà người trên giường lại như người sắp chết chẳng có phản ứng gì.

A Hoa cười khổ nhìn Lý Diệu Nhu,tiếp tục lay người nàng:"Tiểu thư à người làm ơn mau thức dậy đi,hôm nay là ngày đặc biệt đó,mau dậy đi"

Người trên giường vẫn nằm đó thậm chí là ngáy to hơn.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai A Hoa,nàng giật mình quay người lại,hai mắt trợn to lên nhìn người đằng sau mình.

Người đó chỉ mỉm cười dịu dàng,phất tay lê ý bảo A Hoa ra ngoài đi.

A Hoa điều chỉnh lại tâm tình,nhanh chóng cúi đầu trước người đó rồi từ từ rời khỏi phòng Lý Diệu Nhu.

Người đó chậm rãi bước đến giường Lý Diệu Nhu,khẽ chạm vào trán nàng,thoải mái đùa nghịch ngọn tóc đen lánh của nàng.Rồi trượt xuống chiếc mũi nàng,sau đó lại lướt đến đôi môi đỏ mọng của nàng mà chạm nhẹ vào nó.

Lý Diệu Nhu trong mơ cảm thấy có con kiến bò lên người nàng,sờ soạng khuôn mặt nàng.Rất khó chịu a~

Lý Diệu Nhu khó chịu mở mắt ra thì thấy một nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng,ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu,sủng nịnh.Lý Diệu Nhu khó hiểu nhìn người đối diện,nàng có quen nam nhân này sao??Thật khó hiểu!

"Ngươi là ai?"Lý Diệu Nhu hướng mắt hỏi nam nhân đứng đối diện

Nam nhân mỉm cười ôn nhu,nói:"Ngươi đoán xem"

Lý Diệu Nhu rời khỏi giường,môi nhếch lên nụ cười:"Sao ta phải đoán,tự ngươi khai là được".Không đợi người đối diện trả lời,Lý Diệu Nhu rất nhanh ngưng tụ một đạo nguyên khí ném về phía nam nhân kia.Khi đạo nguyên khí gần chạm đến người hắn thì đạo nguyên khí bỗng dội ngược lại chạy về phía Lý Diệu Nhu.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn,nhưng cũng nhanh chóng trách đạo nguyên khí kia.

Lý Diệu Nhu đanh mặt hỏi nam nhân đối diện:"ngươi là kẻ nào"

"Rất nhanh sẽ biết"Âm thanh vừa dứt nam nhân đó cư nhiên lại biến mất khỏi phòng Lý Diệu Nhu

Nàng thất kinh nhìn về chỗ nam nhân lạ mặt đó vừa đứng,làm sao hắn có thể biến mất một cách thần bí như vậy,coi bộ thực lực không tầm thường...có khi còn mạnh hơn cả nàng.

Có điều,nam nhân kia hình như nàng đã gặp ở đâu rồi thì phải...!

----------

A Hoa bước vào phòng Lý Diệu Nhu thấy nàng đã tỉnh liền cảm phục người nam nhân đó,quá đỉnh...làm cách nào mà có thể đánh thức tiểu thư dậy thế??

A Hoa đến gần Lý Diệu Nhu nhanh chóng trang điểm lại cho nàng,rồi nhanh chóng tiến vào đại sảnh ăn sáng cùng Lý Thành.

Lý Diệu Nhu bước vào phòng liền nhìn thấy nam nhân lạ mặt kia nói chuyện thân thiết với Lý Thành liền cảm thấy lạ lùng.

Nam nhân kia thấy Lý Diệu Nhu bước đến liền hô to:"Buổi sáng tốt lành,muội muội"

"Ngươi vừa gọi ta là gì!"

"Tất nhiên là muội muội rồi"

"Ngươi...đại..ca"

"Muội muội ngoan,cuối cùng cũng nhớ ra đại ca a"

Lý Diệu Nhu bước đến bàn ăn,gắp đồ ăn bỏ vào miệng,vừa ăn vừa nói:"Ra ngươi là đại ca của ta"

"Thế lúc đầu muội không biết ta"

"Không biết,vậy đại ca ngươi tên gì?"

Lý Thành suýt "ngã sấp"với Lý Diệu Nhu,lắc đầu cười khổ:"Nha đầu nhà ngươi đầu óc để đi đâu thế hả?Đến tên đại ca mình cũng không nhớ"

"Phụ thân không sao đâu,lần cuối con gặp muội ấy khi còn rất nhỏ mà,không nhớ là phải"dịu dàng gắp đồ ăn vào bát của Lý Diệu Nhu:"ta tên Lý Hoành Nghị"

Lý Diệu Nhu gắp lia lịa đồ ăn vào bát,thờ ơ trả lời:"đã biết"

Lý Thành nhìn hai đứa con của mình đối thoại mà ngán ngẩm, hồi trước hai đứa này quấn nhau như keo...bây giờ lại thờ ơ như ngươi xa lạ.

Lý Thành đột nhiên ngừng ăn lại,hướng Lý Hoành Nghị nói:"Lần này con về ắt hẳn là vì Nhu nhi chăng"

Lý Hoành Nghị cũng nhanh chóng trả lời:"Vâng"

Thấy tên mình bị gọi hồn Lý Diệu Nhu ngừng ăn nói:"Vì muội?Tại sao?Muội rất ổn mà"

"Khi ta đi muội còn rất nhỏ,nhưng gần đây lại nghe đồn về vị tiểu thư Lý gia thu phục được Băng Linh Huyễn Điểu lại còn đánh bại cả Tư Mã Quy Yến,nên ta về đây chỉ muốn thỉnh giáo muội một chút"

"Khỏi đi,vừa rồi đại ca đánh thắng muội rồi còn gì?"Lý Diệu Nhu biểu môi nhìn Lý Hoành Nghị,nói:"muội chưa muốn thua huynh đến tận hai lần đâu,mất thể diện lắm"

"Muội mà cũng sợ mất thể diện sao?".Lý Hoành Nghị hỏi ngược lại Lý Diệu Nhu

"Ý huynh là sao hả?"Lý Diệu Nhu ngừng ăn gương mắt lên hỏi

"Muội không biết sao??Nhìn lại mình đi,ngủ thì đến tận trưa mới lết ra khỏi giường,ăn uống thì như con heo...thế mà còn sợ mất thể diện sao?"

Lý Diệu Nhu tức giận nhìn Lý Hoành Nghị,ngưng tụ nguyên khí tạo thành một cây kiếm băng,kề sát cổ Lý Hoành Nghị,nói:"Hồi nãy muội không nghe huynh nói gì,có thể nhắc lại không?"

"E hèm,ta có nói gì đâu"

"Tốt"

...

Lý Diệu Nhu gọi Băng Linh Huyễn Diểu ra,rẽ hướng Lưu Vân Các.

Dưới đất Tiêu Vận cùng các vị Di Nương thấy nàng đến liền dùng tốc độ tối đa ra nghênh đón nàng.

"Hoang nghênh Lý tiểu thư đến chơi,nhà ta không nghênh đón chu đáo mong tiểu thư thứ tội"Tiêu Viễn Trình nhìn thấy ta dùng Băng Linh Huyễn Diểu đến liền ra sức nịnh nọt.

"Ta đâu dám đến Tiêu gia làm khách,ta chỉ đến tìm Bắc Nguyệt quận chúa có chút chuyện,xin phép"

Tiêu Viễn Trình gật mình,Phế vật nhu nhược kia đang ở trong Lưu Vân Các tồi tàn,mà vị Lý tiểu thư này lại rất yêu thích tên phế vật đó...nếu nàng biết mình ném tên phế vật đến Lưu Vân Các hẵn sẽ rất tức giận đi.

"Thỉnh Lý tiểu thư dừng bước"

Lý Diệu Nhu quay người lại,nghiêng đầu nhìn Tiêu Viễn Trình,con cáo già họ Tiêu này lại muốn dở trò gì nữa đây?

"Tiểu thư là khách quý ,làm sao để ngươi đến tận phòng tìm Bắc Nguyệt được,hay là ta cho người gọi nó tới,Lý tiểu thư không cần nhọc công"

"Ta tự mình tìm nàng là được,không cần phiền đến Tiêu Phò Mã"

"Tiểu thư không cần khách sáo,ta không ngại a"Tiêu Viễn Trình trưng ra bộ mặt lấy lòng,nói:"Người đâu,mau gọi tam tiểu thư đến gặp khách quý a"

"Khoan,ta tự tìm nàng là được,huống hồ Bắc Nguyệt quận chúa thân thể suy yếu không nê ra ngoài gió,cảm ơn lòng tốt của Tiêu phò Mã,Lý Diệu Nhu xin cáo từ"

Lý Diệu Nhu hướng đến Lưu Vân Các.Nàng nhìn xung quanh đánh giá một lượt,quả thật Lưu Vân Các này rất tồi tàn nhưng có điều nó lại yên tĩnh,nếu là nàng,nàng cũng muốn đến đây tịnh tâm a

Lý Diệu Nhu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra liền thấy Hoàng Bắc Nguyệt chăm chú đọc sách.

"Tỷ tỷ ta đến rồi"

"Có chuyện gì sao?Nhìn măt muội khôi hài quá"

Lý Diệu Nhu tiến đến giường của Hoàng Bắc Nguyệt liền nằm xuống,nói:"còn chuyện gì nữa,mấy tên ngoài đó nịnh nọt khiến muội đây cũng phải ớn lạnh"

"Ừ,mà muội đến tìm tỷ không phải là để than vãn thôi chứ?"

"Tỷ tỷ đúng là hiểu muội".Lý Diệu Nhu ngồi thẳng dậy:"Dạy võ cho muội đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net