Chương 18:Học Viện Linh Ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt khoát trên mình một chiếc áo khoát đen mỏng,triệu hồi Hỏa Thiên Lam ra rẻ hướng Lý phủ.Ở trên cao nàng quan sát nơi ở của Lý Diệu Nhu rất chi là bình thường,nàng hối hận khi đến đây sớm.Nghĩ sao,nàng đến đây dạy võ cho Lý Diệu Nhu nào hay lại gặp Lý Diệu Nhu đang xử lý một núi thức ăn.Ôi trời mất mặt mất mặt quá,đường đường là Tiểu thư đài các ai lại ăn nhiều đến vậy.Mà Hoàng Bắc Nguyệt nhớ là nàng đi đâu quá sớm,ấy vậy mà vẫn bắt gặp Lý Diệu Nhu đang ăn.Nàng tự hỏi không biết Lý Diệu Nhu ăn muộn như thế không sợ mập sao??

Nàng thu Hỏa Thiên Lam vào không gian linh thú,đúng lúc Lý Diệu Nhu ngẩng đầu lên thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền ngừng ăn:"Tỷ tới sớm quá đó"

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày,sớm cái quái gì,giờ này người ta chuẩn bị đi ngủ rồi mà Lý Diệu Nhu nói sớm??Nàng hơi nhức đầu với vị muội muội này rồi đấy.

Lý Diệu Nhu nhanh chóng cho người dọn mớ thức ăn kia.

Từ trong nhẫn không gian lấy ra hai cây kiếm gỗ.Lý Diệu Nhu đưa Hoàng Bắc Nguyệt một cây nàng một cây.

Lý Diệu Nhu nhanh chóng chạy tới tấn công Hoàng Bắc Nguyệt, nàng rút kiếm ra khỏi võ liên tục đâm về phía Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt cười mỉm nhanh chóng nhảy lên không trung tránh đường kiếm của Lý Diệu Nhu.

Lý Diệu Nhu cũng học theo nhảy lên không trung tiếp tục chỉa kiếm đâm về phía nàng.Đường kiếm gần đến người Hoàng Bắc Nguyệt,nàng lập tức biến mất,Lý Diệu Nhu hoảng hốt thu đường kiếm lại,nhìn xung quanh tìm Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện sau lưng Lý Diệu Nhu rút kiếm ra,đánh một chưởng trên lưng nàng.Lý Diệu Nhu đột nhiên bị đánh từ sau lưng,mất đà ngã xuống đất.

Hoàng Bắc Nguyệt đưa kiếm chỉa về hướng Lý Diệu Nhu.

"Muội thua"

Hoàng Bắc Nguyệt bỏ kiếm xuống,đến nâng người Lý Diệu Nhu dậy,hỏi:"Không sao chứ?"

"Ta còn chưa chết a"

Hoàng Bắc Nguyệt thả Lý Diệu Nhu xuống,tiến đến bàn bàn,tự rót cho mình một chén trà:"muội chưa học võ công bao giờ phải không?"

"Ta chưa học"

Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm lúc lúc lâu rồi nói:"thế ta sẽ dạy muội những chiêu thức cơ bản nhất trong võ công,được không?"

Lý Diệu Nhu gật đầu,nói:"vâng"

...

Lý Diệu Nhu cùng A Hoa lên xe ngựa đến Học Viện Linh Ương.

Lúc Lý Diệu Nhu đến học viện Linh Ương thì đã có rất nhiều xe ngựa xung quanh.Cùng lúc đó xe ngựa của phủ Trưởng công chúa vừa đến.Người đầu tiên đi ra là Tiêu Vận,nàng ta vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Lý Diệu Nhu ngay lập tức đi nhanh đến chỗ nàng,nói:"Ngươi mới đến học viện linh ương lần đầu,hay là để ta dẫn ngươi đi tham quan ha"

Lý Diệu Nhu ảo não, Tiêu Vận ơi là Tiêu Vận ngươi ăn cái gì mà phiền quá vậy,làm ơn để ta yên đi.

Dù không thuận mắt Tiêu Vận cho lắm nhưng Lý Diệu Nhu vẫn cứ duy trì dáng vẻ lịch sự,đáp lại:"cảm ơn ngươi,nhưng hôm nay ta muốn đi cùng Bắc Nguyệt quận chúa hơn.Đành hẹn hôm khác vậy"

Nhìn thấy Tiêu Vận định nói thêm gì đó,Lý Diệu Nhu nhanh chóng đến bên xe ngựa.Đúng lúc Hoàng Bắc Nguyệt đi xuống,Lý Diệu Nhu liền nói:"Đi đăng Ký môn học với muội nha"

Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì chỉ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Mà Tiêu Vận thấy Lý Diệu Nhu cùng Hoàng Bắc Nguyệt thân mật liền ganh tị. Nhưng sau đó nổi ganh tị liền biến mất thay vào đó là một nụ cười cửa miệng.

Ha,Lý Diệu Nhu nàng ta yêu mến tên phế vật nhu nhược đó.Ta chỉ cần đối sử tốt với tên phế vật ngu ngốc kia thì ắc hẳn Lý Diệu Nhu cũng yên mến ta.Đến lúc đó ta sẽ xin nàng thuần phục ta mấy mấy con thần thú.

...

Lúc đi vào bên trong Học Viện Linh Ương,vừa mới bước lên cầu thang phía sau vang lên một tràng tiếng thét ngạo mạn:"Xe ngựa của phủ An Quốc Công tới,mau tránh ra"

An Quốc Công?

Là cái phủ có tên Tiết Triệt vừa mới bị Hoàng Bắc Nguyệt hủy hôn?Việc hủy hôn của Nguyệt tỷ thì Lý Diệu Nhu cũng không quan tâm lắm vì tên Tiết Triệtchỉ là người qua đường trong truyện thôi.Nhưng...WTF,tác giả cũng thật quá đáng đi,tên Tiết Triệt chỉ là người qua đường thế quái nào lại cho tên này đẹp trai thế.Nhưng có điều tên này ngạo mạn quá,hèn gì trong nguyên tác bị Hoàng Bắc Nguyệt ngược cho ê chề.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy Tiết Triệt bước xuống xe,mỗi động tác đều toát lên vẻ ôn nhu lãng tử.Làm Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ,cũng không có ý định đến chào hắn nàng cùng Lý Diệu Nhu tiếp tục đi.

Mà lúc này,Tiết Triệt xoay người,vô cùng phong độ dìu một cô gái xinh đẹp khoảng 14-15 tuổi từ trên xe đi xuống.

Cô gái mặc áo màu xanh biếc,trong tay cầm một thanh trường kiếm khảm nạm bảo thạch,có vài phần anh khí bừng bừng,động tác lưu loát từ trên xe ngựa nhảy xuống.Nhìn thấy vị thiếu nữ này xuống xe Tiêu Vận vẻ mặt tươi cười,tiếng lên một bước,kêu một tiếng:"Mộng nhi ngươi quay về đế đô khi nào thế"

Tiết Mộng ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Vận,vẻ mặt lập tức sáng lạn tươi cười:"ta vừa trở về,lại nghe chúng ta sắp thành người một nhà rồi"

"Ngươi dám chọc ta,không để ý đến ngươi nữa"Tiêu Vận ngje xong sắc mặt lập tức đỏ lên,vội xoay người chạy đi

Tiết Mộng thấy vậy cười hì hì đuổi theo,kéo Tiêu Vận lại:"Rồi rồi,không trêu ghẹo ngươi nữa,da mặt ngươi khi nào lại mỏng như vậy"

Tiêu Vận trợn mắt liếc nàng một cái,Tiết Mộng cười rộ lên,vừa ngẩng đầu nàng ta đã nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang đi trên cầu thang,đôi mi thanh tú nhíu lại,hất cằm.

"Nàng chính là Bắc Nguyệt quận chúa bị đại ca ta từ hôn đó hả"

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Lý Diệu Nhu đang đi thì ngừng lại một chút.

Tiêu Vận muốn lợi dụng Hoàng Bắc Nguyệt tự nhiên cũng không thể nhục mạ nàng như bình thường,vội áo ống áo của Tiết Mộng thấp giọng nói:"Mộng nhi,bỏ đi chúng ta đi chỗ khác nói chuyện"

Tiết Mộng trợn mắt lên Nhìn nàng tỏ vẻ không tin được.

Hoàng Bắc Nguyệt xem như không nghe thấy gì tiếp tục đi,liền bị Lý Diệu Nhu kéo lại,thấp giọng nói:"Chờ muội một chút"

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Lý Diệu Nhu ngán ngẩm. Nàng tất nhiên biết Lý Diệu Nhu định làm gì.Lại muốn chơi nổi rồi

Lý Diệu Nhu bước đến gần Tiết Mộng,khoanh hai tay lại tỏ vẻ ta đây,cao giọng nói:"Có thể nhắc lại lời ngươi vừa nói không?"

Tiết Mộng nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng,trong lòng phát ra tia ghen tị.Tiết Mộng xưa nay cảm thấy mình là người đẹp nhất,không có ai đẹp hơn nàng.Nhưng bây giờ,người đứng trước mặt nàng rất đẹp,tuy đường nét có chút non nớt nhưng vẫn thấy được đây là tuyệt sắc giai nhân.Lớn lên sẽ càng đẹp.Mà Tiết Mộng rất ghét người nào đẹp hơn mình,nên lần gặp mặt đầu tiên này Tiết Mộng cảm thấy muốn giết chết Lý Diệu Nhu

Tiết Mộng chua chát nói:"Tại sao phải nhắc lại"

"Ngươi nói Hoàng Bắc nguyệt quận chúa bị đại ca ngươi hủy hôn?"

Tiêu Vận căm ghét nhìn Lý Diệu Nhu nói:"Tất nhiên,có đồ điên mới đi cưới phế vật ngu dốt"

Lý Diệu Nhu kiềm chế tậm tình đang tức giận, khẽ nói:"tên đó có quyền hạn gì má dám hủy hôn quận chúa duy nhất của nước Nam Dực"

Tiết Mộng nghe vậy tức giận rút kiếm chỉa vào cổ Lý Diệu Nhu.

Tiết Triệt thấy Tiết Mộng làm vậy nhanh chóng đến ngăn cản.

Mà Tiết Mộng đang tức giận,không thèm để ý đến người xung quanh,tức giận hét lên:"Gì?Đại ca ta không có quyền hạn?vậy tên phế vật kia có chăng,quận chúa của nước Nam Dực thì sao?Chẳng qua còn thấp kém hơn một a hoàn thì có tư cách gì?vào đây học cũng vì nhờ quan hệ,chứ có tài cán gì!"

Tiết Triệt tâm trạng hoản hốt tìm cách ngăn Tiết Mộng lại.Muội muội hắn thường ngày ngạo mạn không coi ai ra gì.Bây giờ lại chọc tức cường giả,hậu quả khó lường.

Lý Diệu Nhu nhìn cây kiếm được kề sát trên cổ mình thầm cười hắc,nhìn thẳng Tiết Mộng nói:"ồ vậy ư". Tiếng nói dịu dàng trong trẻo vừa kết thúc.Mọi người xung quanh chỉ thấy được Tiết Mộng bay ra xa,trên người máu me bê bết.

Tiết Mộng khó khắn đứng dậy,căm hận nhìn Lý Diệu Nhu,gặng từng chữ:"N.G.Ư.Ơ.I D.Á.M"

Lý Diệu Nhu nở nụ cười quái dị, bước đến chỗ Tiết Mộng.Đánh bay nàng ta một lần nữa,sau đó lấy chân dẫm mạnh lên tay nàng

Tiết Mộng toàn thân ê ẩm,sắc mặt tái nhợt,cơ thê như mất hết sức lực.Lại bị Lý Diệu Nhu dẫm mạnh lên tay hô hấp trở nên khó khăn,đau đớn hét to.

Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nhìn cảnh tượng trước mắt gật đầu hài lòng,đúng là Lý Diệu Nhu rất thích chơi trội.

Mà Tiết Triệu thấy muội muội mình bị đánh thậm tệ.Tinh thần hoản loạn,triệu hồi Nhện Đỏ ra.

Lý Diệu Nhu nhìn linh thú cấp 11 của Tiết Triệt.Bỏ chân của mình khỏi tay của Tiết Mộng.Bước đến gần Nhện đỏ,từ trong nạp giới lấy ra kiếm băng chém vào người nhẹn đỏ.

Nhện đỏ bị tấn công lập tức chạy về không gian linh thú.Lý Diệu Nhu hất cằm nhìn Tiết Triệt,nói:"Thật yếu kém"

Tiết Triệt run sợ nhìn Lý Diệu Nhu,rồi lại nhìn Tiết Mộng bê bết máu đang nằm bất động trên nền đất.Cắn môi quỳ dưới chân Lý Diệu Nhu:"làm ơn...Lý Tiểu thư...làm ơn tha cho Mộng nhi,nàng còn nhỏ không hiểu chuyện"

" Tuổi nhỏ?Không hiểu chuyện?Ồ thế tuổi ta còn nhỏ hơn cả nàng đó.Hay là ngươi đang nói ta không hiểu chuyện"

Tiết Triệt mặt biến sắc:"Ta không dám".Tiết Triệt cúi người đập mạnh đầu xuống đất:"làm ơn tha cho Mộng nhi,ta cầu xin người"

Lý Diệu Nhu thu kiếm băng vào nạp giới,nhìn Tiết Triệt nói:"Muội muội ngươi dám nhục mạ quận chúa,ta làm sao đứng nhìn.Nếu quận chúa tha cho nàng thì ta cũng vậy"

Tiết Triệt nghe vậy bò tới Hoàng Bắc Nguyệt,cầu xin thảm thiết:"Bắc Nguyệt quận chúa...xin hãy giúp ta".Hắn gắt gao ôm chân Hoàng Bắc Nguyệt gào to.

Hoàng Bắc Nguyệt âm trầm nhìn Tiết Triệt, liền dùng chân đá hắn khỏi người mình,lạnh lùng nói:"Cút"

Tiết Triệt nghe vậy nhanh chóng ôm Tiết Mộng rồi đi.

Tiêu Vận chứng kiến cảnh này,càng muốn làm thân với Hoàng Bắc Nguyệt hơn.Nhưng chưa kịp tiếp cận Hoàng Bắc Nguyệt liền bị Tiết Triệt kéo đi.

...

Bạn ta hiện giờ có đỡ hơn một chút,nên ta viết chap mới.Có điều ta sợ viết không hay.

Ngược,ta ngược anh em họ Tiết~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net