Chương 6:Hại não~~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ ta đoán chắc Nguyệt Tỷ cũng đang tìm cách trở nên cường đại hơn rồi...vậy ta cũng nên cô gắng thôi...vì lúc ta chưa "xông khuyên" thì papa,mama cũng cho ta đi học võ vậy nên học theo tấm gương của những tu sỹ đời trước Lý Diệu Nhu gói đồ đi tu hành...và địa điểm được chọn là..."chưa nghĩ tới".Theo như trong truyện thì Nguyệt tỷ tới công hội lính đánh thuê với cái danh cứ Hí Thiên ngầu ơi là ngầu.Vì ta là truyền nhân sở hữu môn võ độc quyền của cha mẹ ông bà truyền lại mang tên"võ bảy trọ" nên đành tu luyện võ công còn hơn~~~~chứ ta đâu có sở hữu trí thông minh vô hạn như Nguyệt tỷ đâu...từ phế vật biến thành thiên tài chỉ có Nguyệt tỷ mới làm được.Ta đường đường treo cái mác triệu hồi sư mà ngay cả linh thú trông thế nào cũng chưa thấy được huống hồ trong người cũng đâu có linh khí ~~~ ta cảm thấy tương lai sau này sẽ là Nguyệt tỷ bảo vệ ta thì có lí hơn...

<Nha đầu ngốc>

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói ta quay lui quay tới vẫn không có thấy ai ở phòng ta hết a~~~chắc do mệt quá ấy mà...(au:lạy má,suốt ngày hết ăn rồi ngủ=>lặp lại chu trình...coi bộ tỷ khổ ghê nhỉ)

<Ta ở đây này...bên trong ngươi ấy>

Lại tiếng nói này...nó vừa nói cái gì thế...cái gì mà bên trong ta...

<Nha đầu kia,ta bị phong ấn bên trong ngươi>

Ứ hay,ta nhớ ta đâu có hỏi ngươi mà ngươi khai...

<À vậy,người bên trong ta ơi,ngươi gọi là gì,là nữ tử hay nam tử,ai phong ấn ngươi bên trong ta thế,lúc chưa bị phong ấn ngươi là người như thế nào và....v...v>

<Nha đầu nhà ngươi sao ngươi nói nhiều thế ta sao trả lời hết...ta tên là yểm là nam tử 100%>

Chấn động....

Yểm không phải mà ma thú bị phong ấn bên trong Nguyệt tỷ sao...bây giờ bên trong ta lại có yểm nhỉ...theo ta nhớ là ta đâu có làm hỏng cốt truyện đâu chứ!Chỉ có thay đổi là bên cạnh Nguyệt tỷ có thêm một tiểu muội thôi...nam chính Phong Liên Dực và nữ chính Hoàng Bắc Nguyệt đã chạm mặt nhau rồi...diễn biến đúng như cốt truyện....cớ sao ma thú yểm này lại ngự trị bên trong người ta?

<Sao ngươi lại bị phong ấn bên trong ta hả?>_giọng nói bất mãn pha chút gấp gáp của ta vang lên

<Mai sau ngươi sẽ biết>

Mẹ nó...tên này mang danh là ma thú mà nó cứ thích bí ẩn...tại chẳng qua phượng nghịch thiên hạ nhiều chap quá đọc không hết với lại ta đâu phải thuộc dạng thiên tài mà nhớ hết đã vậy còn gặp tên ma thú lông bông...Haizzzz công nhận ta số nhọ phết!

<Này tên "điêu tàn" nhà ngươi có thể nói cho ta cách triệu hồi thú không hả??>

<"Điêu tàn" là cái quái gì...linh thú của nhà ngươi thu phục mà không triệu hồi được chẳng hay ngươi mang cái danh triệu hồi sư làm cái gì nữa>

Đâu phải tại ta đâu~~~~linh thú là của vị Lý tiểu thư kia chứ đâu phải của ta~~~

<Không biết điều tý nào cả,ngươi bị phong ấn trong người ta nếu ta chết đi thì chắc ngươi cũng không sống nổi nhỉ~~~Yểm đại nhân>

<Xú nha đầu nhà ngươi...mà ngươi có linh thú chưa?>

Ờ,nhắc mới nhớ vị tiểu thư họ Lý này có linh thú chưa nhỉ...ừm hình như ẻm chưa có linh thú nào hết

<Chưa có...nha đầu nhà ngươi chưa có con nào mà nói ta chỉ cách triệu hồi linh thú~~~>

Ta éo biết nên nói thêm gì nữa...Yểm cũng không lên tiếng nữa...bầu không khí nơi vào khoảng sâu ảm đạm@@@@

Thôi....dù gì thì ta cũng nên tập lại "võ bảy trọ" công phu độc quyền thôi...có lẽ sẽ có ích

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤

-Một tháng sau-

Ta đã tập "võ bảy trọ" xong nên cũng rất không có gì làm...nên theo tấn gương đạo đức chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại...ta lên núi tu hành a~~~nơi ta thấy rất khích thích và rất "thí vụ" là:rừng rậm Phù Quang...(au:con "điêu tàn" này rừng rậm Phù Quang mà ngươi nói là "thí vụ" thì ta xin hàng...vào đó rồi thì mày đừng ra ngoài nữa con ạ)

Rừng rậm Phù Quang là nơi tụ tập nhiều linh thú và là nơi chết người nhất ở nước Nam Dực này...đó là ta tra trên mạng họ nói vậy đấy~~chứ ta nào có điên và phải vào cái nơi chứa hành nghìn hàng triệu mà tra sách...ta chưa có điên à...ta còn thương bản thân lắm a~~~

Tại vì bản tính sinh ra đã lười lên ta kiếm đại con ngựa nào đó rồi phóng về rừng rậm Phù Quang...đang đi giữa đường thì chẳng hay con ngựa chó chết nó dỡ chứng...nên phải cuốc bộ tới~~~Đm lạnh phát khiếp,đây có phải mùa đông đâu sao nó lạnh giá thế kia...lết lết lết vào trong.......mẹ nó con gì ở trong mà nó lạnh thế...ta chỉ muốn tu luyện thôi mà...

"Grao Grao"

Đứng hình...

Mẹ ôi!Con gì mà nó to bự khiếp thế này...làm ta lạnh cả xương

"Tên ta là Băng Linh Huyễn Điểu,tiểu nữ oa,ngươi muốn ký kết bản mệnh kế ước với ta sao"

"Ngươi là Băng Linh Huyễn Điểu...ý ngươi nói ngươi là tổ tiên của loài đà điểu sao này ý ẹ".Ta bụm miệng cười lớn khi nghe con chim khổng lồ trước mặt tự nhận mình là tiểu Băng.

Băng Linh Huyễn Điểu tức giận vỗ cánh làm con điên ở dưới xuýt bay lên trời xanh...36 kế sách đánh nhau được liệt kê ra...chạy là thượng sách

Băng Linh Huyễn Điểu đuổi theo vừa thổi ngụm khí lạnh

<Yểm ơi Yểm à mau giúp ta đi...con chim sau lưng nó nổi điên lên rồi>

<Con điên,ai bảo ngu đi chọc tức nó làm gì?>

<Nhiều lời...ta chết thì ngươi cũng đéo sống nổi...tự thương lấy mình đi Yểm iu dấu>

<Ta tuy chưa muốn lìa đời sớm nhưng có điều phen này nha đầu "ngu ngốc" nhà ngươi tự cứu lấy mình đi…anh em tin mày...>

<Này,này...Yểm...>

Mẹ nó con ma thú Yểm...đành cứu lấy mình thôi nhưng bằng cách nào...ừm...liều ăn số nhiều vậy

Lấy mấy cục đá dưới chân chọi chọi vào đầu con chim bự chà bá...mẹ con chim này nó ăn cái quái gì mà mập thế chời,chắc con này mai sau F.A suốt kiếp.(au:ôi lo chiến đấu với con nhà người ta đi má ~~~coi chừng chết ở đây không ai biết nhá)

Tình cờ thay đang vừa chạy vừa ném đá thì vấp phải cái gì đó dưới chân~~~ nhìn lại thì thấy cái ngọc bội đẹp lung linh một cách vi diệu.Mà chẳng hay Băng Linh Huyễn Điểu nó bay tới gần ta ,sợ quá tiện tay ném luôn cái ngọc bội trong tay~~~ và điều kỳ Diệu đã xảy ra...

Người của Băng Linh Huyễn Điểu phát ra một ánh sáng lạ kỳ,sau đó ánh mắt của nó dịu dàng đi và có phần thuần phục ta...

"Chủ nhân,sớm biết chủ nhận mạnh mẽ như vậy ta sẽ không phản kháng,xin chủ nhân tha thứ"

Mẹ nó cái quái gì đang xảy ra vậy nè ta chỉ ném cái ngọc bội lung linh vừa nhặt được lên người Băng Linh Huyễn Điểu thôi mà.Quái gì nó thuần phục ta luôn

<Ê,Yểm...ngọc bội hồi nãy là cái giề thế>

<Vạn thú vô cương..>

Đm vạn thú vô cương không phải thuộc quyền sỡ hữu của Nguyệt tỷ sao~~~sao mà nó lại ở đây,chẳng phải vì có vạn thú vô cương nên Nguyệt tỷ mới bị kéo về đây,vậy tại sao chứ!

<Nhưng...nó hiện tại chỉ có một nữa vẫn chưa hoàn thành>

Cạn cmrt lời...

"Băng Linh Huyễn Điểu từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Băng nhé".

Băng Linh Huyễn Điểu nhíu mày,đường đường là Linh Thú thú thuộc Ngũ Linh,đã tiếp cận với thần thú,đã có linh trí ngang bằng với nhân loại,cư nhiên vị chủ nhân nhỏ tuổi này của hắn lại gọi bằng cái tên xấu hổ như vậy...làm thần thú như hắn còn có mặt mũi nào nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net