Băng Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ĐỒNG NHÂN] [BĂNG THU]

_Xuyên qua nguyên tác gặp Lạc Băng Hà_

Truyện có yếu tố Băng ca x Thẩm Thanh Thu (Thẩm Viên) nhưng Thẩm Viên vẫn là của Băng muội.

Bối cảnh: Thẩm Thanh Thu xuyên lạc vào thế giới của Lạc Băng Hà nguyên bản..

Không OOC, hơi ngược, đồng nhân dài chương.

Chương 2: Ngươi là ai ?

Cuối cùng, thời khắc sư tôn hắn chết đi, cơn thỏa mãn trong lòng được giải phóng. Mọi thứ đều đạt đúng như ý nguyện của y, không có ai đáng là kẻ địch với y, vợ con không thiếu một ai. Nhưng từ khi nào, trong lòng Lạc Băng Hà lạc lõng đến lạ, niềm vui vụt qua nhanh chóng lụi tàn.

Không hiểu vì sao, cảm giác được sư tôn bí ẩn nhẹ âu yếm mái đầu của mình lại dễ chịu đến lạ, nó mang chút xíu hơi ấm, chính là thứ ấm áp Lạc Băng Hà từng ao ước. Một giây nào đó, trong trí não y đã quên hết những đối xử tàn nhẫn trước đây của Thẩm Thanh Thu.

Mắt thấy vòng tay Lạc Băng Hà hình như siết chặt lấy eo hắn, nụ cười trên môi càng rạng rỡ thêm. Đối với Thẩm Thanh Thu thì Lạc Băng Hà vẫn là một đứa trẻ, vừa đáng yêu cũng vừa đáng thương làm cho hắn vừa muốn nâng niu vừa muốn bảo vệ.

Nhẹ nhàng gạt chú cún nhỏ đang quấn chặt trên người, Thẩm Thanh Thu vô ý bỏ qua ánh mắt như đốt cháy hết thảy của y, vòng người sải chân bước xuống giường.

Hắn cúi xuống tìm đôi hài của mình nhưng kì lạ là chẳng có đôi nào cả, nhìn kĩ xung quanh cũng quá đỗi khác thường. Huyễn Hoa cung hàng ngày tuy âm u nhưng cũng khá náo nhiệt. Sẽ có chất giọng cao đong đỏng của Thượng Thanh Hoa và bóng dáng lẳng lặng theo sau của Mạc Bắc Quân, giờ lại chẳng thấy người đâu. Ngược lại, im lặng đến mức quỷ dị.

Không quan tâm đến hài của mình nữa, xoay người hỏi Lạc Băng Hà, có điều tầm mắt Thẩm Thanh Thu đang bận quan sát xung quanh nên không thể nào biết được vẻ mặt lúc này của y ra sao: "Băng Hà, Thượng Thanh Hoa đâu? Bình thường vẫn hay chạy đến đây kiếm ta lắm mà? Còn Mạc Bắc Quân nữa, y cũng biệt tích luôn hay sao?"

Nếu như hai người họ mà ít khi tới đây, Thẩm Thanh Thu sẽ chẳng hỏi làm chi, đằng này phải gọi là rất thường xuyên, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời suốt ngày mò đến tìm hắn, dù hắn đang ở Thương Khung Sơn hay nơi nào khác cũng không qua khỏi con mắt của đại thần. Sáng sớm thôi đã ồn ào rồi, đến để kể lể với hắn nào mà bị Mạc Bắc Quân đánh, bị ức hiếp, thậm chí là bị làm đến đau ê ẩm.

Thẩm Thanh Thu mỗi lần nghe xong đều đỏ mặt, hắn tuy khá hiểu rõ tâm trạng ấy của Thượng Thanh Hoa nhưng mà nói thẳng ra đúng là quá xấu hổ.

Chờ lâu sau, Lạc Băng Hà mới nói: " Đi rồi"

Ngữ điệu của Lạc Băng Hà không nóng cũng không lạnh, đủ tạo cho người khác cảm giác xa cách, Thẩm Thanh Thu khó hiểu nhìn chằm chằm y, bất giác dâng lên chút gì đó lạ lùng.

Còn lạ cái gì, hắn chưa nghĩ đến.

Thẩm Thanh Thu hỏi lại: "Đi?"

Lạc Băng Hà chăm chú gì biến đổi trên gương mặt đẹp đẽ của hắn, nụ cười gian xảo mờ nhạt thoáng qua, biến mất nhanh chóng: "Bọn họ đi làm nhiệm vụ ta giao rồi."

Câu trên là do y bịa ra thôi, làm gì biết được hai kẻ kia có liên quan gì đến nhau, theo suy đoán của y, chắc có lẽ khá thân thiết và đặc biệt là dưới trướng của mình nên nói bừa một câu. Ai ngờ Thẩm Thanh Thu lại gật đầu tin câu nói dối của y.

Lạc Băng Hà liếc mắt nhìn hành động của Thẩm Thanh Thu, chỉ thấy hắn đứng lên, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo. Lòng bàn tay nắm chặt thành đấm, có phải hay không đang tìm cách hại y?

Toàn thân nhướng lên một chút, nhanh như chớp giơ tay tính bóp lấy cổ của Thẩm Thanh Thu từ phía sau, cho dù chút lòng thương kia làm y thật sự thả lỏng, nhưng ám ảnh với một 'sư tôn' độc ác và lạnh nhạt vẫn chưa phai nhòa trong ký ức của Lạc Băng Hà. Một chút động chân tay của hắn thôi, ngay lập tức trong mắt Lạc Băng Hà đều trở thành cố ý hãm hại.

Bàn tay to lớn dừng trên không trung, bóng lưng Thẩm Thanh Thu không quay lại, tiếng phát ra từ cổ họng nói với Lạc Băng Hà. "Băng Hà, ngươi có thấy đôi hài màu xanh của ta không? Còn ngoại y nữa, nó đâu hết rồi? Đừng nói với vi sư là người tùy ý mang đi giặt nhé, đã bảo bao nhiêu lần là không cần, ngươi chu đáo như vậy ta sẽ ỷ lại vào ngươi mất."

Kì thực, một tiếng 'Băng Hà' của Thẩm Thanh Thu mang theo chút lạ lẫm với y, thích ứng với điều đó hơi khó khăn, giọng nói mỗi lần gọi tên y đều rất ngọt ngào. 'Sư tôn' trước đây đều gọi y là 'Tiểu súc sinh', 'Thứ không bằng cầm thú',... Chưa một lần nào thật sự kêu tên y, bây giờ nghe một lần sẽ muốn nghe thêm lần nữa.

Giống như loại bỏ được hiềm nghi trong lòng, cánh tay dồn lực của y hạ xuống, cúi gằm mặt run rẩy một trận. Không biết cảm giác tê rần này là gì, khóe mắt cũng ươn ướt. Nắm đấm siết chặt lại, quên đi cảm giác đau đớn khi nhỏ, tận sâu trong linh hồn của y chỉ muốn được cưng chiều, bao bọc. Nói là yếu đuối cũng được, lúc Lạc Băng Hà biết suy nghĩ đến giờ, lưu lạc đầu đường xó chợ trông ngóng chút điểm tâm hay chút gì đó ăn được hoặc có giá trị mang về cho mẹ đau bệnh ở nhà, khi người mà yêu thương y nhất ra đi, chẳng còn ai cho y cảm giác được vui vẻ hay che chở nữa.

Chung quy, vẫn là một đứa trẻ thiếu tình thương.

Cứ ngỡ nếu mạnh hơn được nhiều người quan tâm và suy ra sẽ được hạnh phúc, cuối cùng thì sao, thứ hạnh phúc ấy mau đến cũng tàn nhẫn mau đi. Đến cả là một Ma Vương chí cao tại thượng đi nữa y cũng chỉ là một con người, có hỉ nộ ái ố, biết mất mát, biết tổn thương và biết mình cần người an ủi.

Tất cả những người phụ nữ hắn có, từ những hình bóng thoáng qua hay những người kiều diễm quen thuộc. Những người họ, có một ai mang lại cảm giác hắn thiếu thốn nhất đâu?

Cuộc đời từng trải qua biết bao đau khổ, bi ai đến lúc kiêu hãnh, hùng mạnh tận cùng trong thâm tâm y tựa hồ quên mất cái gì đó, mà nó lại là thứ Lạc Băng Hà mong muốn có được hết thảy.

Thẩm Thanh Thu linh cảm chẳng lành chầm chậm xoay đầu, giật thót mình. Ây ya, Lạc thiếu nữ hiện hình rồi, hai tay hoảng loạn huơ huơ không biết phải làm gì, phút chót kéo y vào lòng mình, vỗ vỗ lưng an ủi Lạc Băng Hà.

"A..vi sư không trách ngươi, không trách, người đừng khóc, ngoan ngoan"

Đôi mắt khô khốc của Lạc Băng Hà không còn rơi nước mắt nữa, được Thẩm Thanh Thu ôm vỗ về như vậy không nỡ buông ra, tựa người mình vào hắn, đầu đặt lên bả vai Thẩm Thanh Thu hít vào mùi hương nhàn nhạt của người nọ, bình yên lúc nào ồ đến vây quanh.

Mở miệng thử làm giọng nỉ non: "Sư tôn?"

"Ta đây."

"Sư tôn"

"Sao?"

Lạc Băng Hà được nước làm tới, kêu liên tục Thẩm Thanh Thu, một tiếng gọi kèm theo một tiếng đáp trả thật tâm. Tựa như vui sướng, gắt gao siết lấy cả người Thẩm Thanh Thu, dù là nằm mơ ắt hẳn là giấc mơ đẹp.

"Được rồi, đừng gọi nữa, miệng ngươi không biết mỏi thì miệng ta biết mỏi"

"Sư tôn, sư tôn, sư tôn,sư tôn.."

Sau một hồi day dưa, âm thanh từ Lạc Băng Hà không thoát ra khỏi miệng nữa, nó từ từ nhỏ dần đến tận khi Thẩm Thanh Thu ngỡ y đã dừng.

"Sư tôn, rốt cuộc ngươi là ai?"

tbc

đã beta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net