Băng Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 4: Cảm giác khi được xoa đầu

Lạc Băng Hà ngồi an tọa trên ngôi vị vạn người mong có được, vì nó biểu hiện cho sự quyền lực, tối cao. Y từng rất kiêu ngạo về bản thân mình, từng thấy rằng mình chính là người anh minh chí tôn của thế giới này.

Chưa nhận thức thấy cái hai mặt của nó, đổi lấy uy quyền chính là sự cô độc. Địa vị càng cao đến đâu thì cô quạnh sẽ đeo bám càng dữ dội đến đó. Mặc dù Lạc Băng Hà có rất nhiều người nể trọng mình, nhưng chưa có ai để y tin tưởng hoàn toàn. Trống vắng trong lòng y sẽ bành trướng dữ tợn, lấy đi mất mọi hứng thú. Lạc Băng Hà luôn tự lừa gạt mình rằng tất cả đã quá đủ với y. Danh vọng, vợ con, hay là quyền năng, chúng đều thuộc quyền sở hữu của y, những thứ mà đến cả mơ người khác có khi chẳng dám nghĩ đến.

Đạt được nó không dễ dàng gì, chỉ là lúc ấy hắn khốn khổ, ăn cay nuốt đắng để bản thân trở nên mạnh hơn, trả lại cả lời lẫn vốn cho bọn đã hạnh hạ mình. Từng giai đoạn chinh phục được thứ mình mong muốn, sự quyết thắng sẽ theo đó dâng lên. Đến lúc này, mọi thứ đều đã nằm gọn trong tay nhưng đã mất đi lòng thỏa mãn ấy. Lạc Băng Hà cư nhiên thấy thiếu thứ gì đó và nó là thứ y chờ đợi có được nhất.

Có lẽ là thiếu vắng chút yêu thương chưa được hưởng trọn vẹn thuở bé.

Bắt gặp được Thẩm Thanh Thu khác xa với người có tâm địa độc ác từng biết, hắn không dùng ánh mắt căm ghét nhìn y, hắn không buông lời độc địa châm chọc y, và cũng không nhẫn tâm chèn ép y đến đường cùng.

Thâm tâm Lạc Băng Hà muốn có được người sư tôn này, cũng muốn độc chiếm sự dịu dàng của người, chỉ như vậy lòng ghen tị của hắn mới chấm dứt.

Hai bên Lạc Băng Hà là hai thiếu nữ xinh đẹp, các nàng mỗi người được hưởng nét quyến rũ khác nhau, điểm chung là nét đẹp đó khó ai sánh bằng, đẹp tựa tiên nữ lại còn thụy mị, hoàn hảo đến nổi ai cũng muốn nàng là nương tử của mình. Đời không như mơ, cuộc đời này cái gì rực rỡ nhất đều thuộc về ma tôn – Lạc Băng Hà.

Liễu Minh Yên ngồi bên trái Lạc Băng Hà, nàng quan sát thấy gương mặt đầy phiền muộn của tướng công mà không khỏi lo lắng, đưa tay chạm đến mu bàn tay của y, bất ngờ bị y rút tay lại. Nàng như không tin vào mắt mình, không phải ngạo mạn hay gì chỉ là từ trước đến nay nàng luôn là ưu tiên của Lạc Băng Hà, rất vững tin vị trí của mình trong lòng người này rất cao và quan trọng. Y cũng có bao giờ từ chối nàng đâu, vậy mà hôm nay lại xa cách như vậy.

Liễu Minh Yên mang mạn che mặt, ẩn giấu đi nhan sắc tuyệt trần, không ai xứng đáng được ngắm nhìn chúng, ngoại lệ chỉ có Lạc Băng Hà. Bắt đầu cảm thấy có gì đó đang biến đổi, trong lòng nàng trôi nổi nhiều khuất mắc, đến cùng vẫn không dám suy đoán bậy bạ. Lạc Băng Hà ghét nhất loại người hỏi nhiều, nếu y không nói ra thì tốt nhất đừng truy cứu nó, phạm phải quy tắc này của y, bất cứ ai cũng sẽ bị y ghét bỏ, đương nhiên Liễu Minh Yên không muốn như vậy.

Mà nếu cứ để Lạc Băng Hà lầm lì mãi cũng không được, Liễu Minh Yên liếc nhìn Ninh Anh Anh ngồi phía đối nghịch ,nhìn thấy thần sắc nàng ta cũng như mình chắc hẳn Ninh Anh Anh cũng hiểu ra Lạc Băng Hà hôm nay không giống như ngày thường.

Thu ánh mắt về, Liễu Minh Yên cẩn thận dò hỏi: "Quân thượng, người có tâm sự sao?"

Dứt lời, hàn khí xẹt ngang, hại Liễu Minh Yên trong lòng nhảy dựng một phen, không quá lâu băng giá ấy biến mất, nàng thấy Lạc Băng Hà có vẻ dịu hơn. Chính vì như thế, nàng chắc chắn y có gì đó thất thường.

Lúc lâu sau mới nghe được tiếng nói chuyện và người nói tất nhiên là người đàn ông đẹp mắt, quân thượng của nàng.

"Minh Yên, nàng thử xoa đầu ta đi" Âm thanh khàn khàn của Lạc Băng Hà vang lên, tất cả từ nô bộc đến người có chức cao dưới trướng của y đều trợn tròn mắt kinh ngạc, không ngoại trừ Mạc Bắc Quân, Liễu Minh Yên và Ninh Anh Anh.

Giống như tai bị ù đi, cảm giác không thật cho lắm, đợi đến lúc Lạc Băng Hà xác nhận lần nữa mới dám tin mình không nghe lầm. Lạc Băng Hà hơi cúi người xuống, tựa hồ cố đang ngang tầm tay của nàng, thuận tiện cho tay nàng đặt lên.

Ngập ngừng một chút, bất quá đây không phải việc gì kì lạ, điều đáng nói là Lạc Băng Hà chưa bao giờ yêu cầu hay nguyện ý bị làm như thế, dù là ở nơi đông người hay chỉ có cả hai. Nghĩ rằng do dự mãi cũng không tốt, bàn tay nàng nâng lên không trung, vươn tới ngang đầu Lạc Băng Hà. Chầm chậm đặt xuống, vừa mới chạm vào đỉnh đầu, mái tóc y dường như theo sự điều khiển của chủ nhân mà lắc lư, tự vùi mình xoa xoa.

Ninh Anh Anh âm thầm nhìn nảy giờ phì cười, nàng lấy vạt áo dài rộng che đi khóe môi cong cong. "Quân thượng dễ thương quá"

Toàn bộ yêu ma trong nội điện im bặt, lát sau mới bắt gặp bọn họ đều đang nắm chặt tay, người run run nén cười, môi mím chặt cố không rặn ra nụ cười lớn. Liễu Minh Yên xen tay vào từng lọn tóc bóng mượt của Lạc Băng Hà, lâng lâng hạnh phúc. Nàng cho rằng mình nghĩ nhiều, có khi Lạc Băng Hà hôm nay trẻ con một chút, tính cách tuy thay đổi xíu xiu nhưng nhìn lại vẫn rất đáng yêu.

Không để lâu, kiểm chứng thành công Lạc Băng Hà không do dự rời khỏi bàn tay Liễu Minh Yên, vứt xuống chút hụt hẫng cho nàng.

Lạc Băng Hà điều chỉnh là tư thế sao cho chỉnh tề nhất, lưng thẳng tắp hai tay để lên thành ghế, trừng mắt trên cao nhìn xuống. Đồng loạt nét cười trên mặt chúng khóa lại.

Nghiêm mặt lại, nâng cao tông giọng lên, đưa ra dáng vẻ của đế tôn, chí cao vô thượng làm ai cũng phải rùng mình khiếp sợ.

"Mạc Bắc Quân"

Nghe điểm tên, hình bóng một người cao lớn bước ra, xung quanh gã toát ra âm nhiệt, lạnh lẽo giá rét. "Có ta"

"Ngươi tạm thời đi đi, đi đâu cũng được miễn là đừng xuất hiện ở Huyễn Hoa cung, khi nào có việc gì ta sẽ gọi ngươi"

Mạc Bắc Quân thức thời không thắc mắc vì sao, gật đầu đã hiểu rồi biến mất không còn dấu vết. Tiếp theo Lạc Băng Hà căn dặn hậu cung của y ít lảng vảng lại phòng ngủ của mình, cần thiết thì y sẽ tự động đến tìm họ. Mọi nghi vấn khó hiểu không hỏi ra, các nương tử của Lạc Băng Hà thì ậm ừ đồng ý.

Quả thật, quân thượng của họ trở nên kì lạ.

Truyền đạt hết ý chỉ của mình xong, Lạc Băng Hà cho giải tán hết, còn nói sau này không cần mỗi sáng phải tụ họp tại đại điện nữa. Sau đó, y đi chuẩn bị quần áo cho Thẩm Thanh Thu.

Trên đường về căn phòng của mình, Lạc Băng Hà lầm bầm trong miệng nhiều từ kỳ quặc: "Không giống, cảm giác không giống".

Từ đầu Lạc Băng Hà đã hy vọng rằng với cử chỉ của Thẩm Thanh Thu điềm tĩnh cố để mình không lộ liễu khao khát, thầm đoán những người nương tử của y khi hành động như thế thì y sẽ có cảm xúc tương tự.

Nhưng không.

Lúc bàn tay Liễu Minh Yên chạm vào mái tóc Lạc Băng Hà, tâm y lặng như nước không chút gợn sóng, thử mình vùi đầu quanh tay nàng xem xem có hơn không. Mà dù có như vậy, y cũng chẳng cảm nhận được chút gì vui sướng hay cồn cào vui thích. Bỏ ngoài tai mọi cặp mắt có phần quá khích của đám thuộc hạ, y đang tìm cho mình nơi bình yên ấm áp nhất, dặn lòng xóa đi dòng suy nghĩ chỉ có ai kia mới tạo ra. Cuối cùng vẫn là phí công vô ích.

Một lần nữa, Lạc Băng Hà bị bản thân khuất phục. Trái tim y chỉ có thể dao động đặc biệt như vậy nếu đó là Thẩm Thanh Thu hiện tại.

Có điều, dao động đó chưa quá lớn, chưa đủ để Lạc Băng Hà hoàn toàn tha thứ cho 'Thẩm Thanh Thu'. Thôi thì cứ tạm thời tìm cách níu giữ người kia lại. Thời gian sẽ thay y quyết định.

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net