Drama #18: Chuyến đi Hawaii bất ổn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Hội Hóng Hớt-
~o~o~
|

Bạc Tình.
này, hay là lần sau tụi mình đừng bao giờ đến hawaii nữa...nhé? :) -
22like.

Dép Tổ Ong biết bay, biết múa.
- thằng Tình nói đúng đó, đừng đến nữa.... -.-
20sad

Sen Trắng.
- người ta thường có câu, gieo nhân nào gặp quả nấy là có thật nha mn....
1love.

Nửa Vầng Trăng<3.
- chê nha, dù k bt chuyện gì! #all.
20like.

Không Độ Ai!
- chê! +1

Linh Văn muốn tăng lương!
- chê. +2

Trùm cho vây nợ.
- chê nốt +3

Bùi thuyền trưởng.
- cheeeee +4

Túc Túc Túc.
- cHÊ¡ +5

Cơ tỷ.
- chê +6

Lann Lann chimtoe!
- dumano chê nha! +7

Thu on top!
- chê, ai có 3 bích đi trước đi! +8

-Sinhh-
- chê lun, đây ko có 3 bích... +9

Đại Boss.
- ừm, nhườn đấy. +10

.Củ cải tươi.
- ..... +11

Lão Tử.
- ai đời đi chơi du lịch mà gặp tai nạn đường không chứ, hôm đó đúng xui xẻo.... +12

Lão Thái Y.
- xém gặp anh đại ở địa ngục r... +13

Lão Gia.
- no cmt! +14

Bạc Tình.
aiss chết tiệt!! +15-

Quỷ Đói.
- hôm nó là sinh nhật của Hoa Thành luôn mà, may cậu ta khum soocku.
1angry.

Trùm cho vây nợ.
- ai mượn nói mốc? Ai nắm chân nắm tay m mà nói?? :)?
1sad.

Heo Rừng mới xuống núi.
- quả thực đúng là xui xẻo....

*Seen tập thể*

Heo Rừng mới xuống núi.

- qqjz??? Tại sao lại seen??? :((

Bạch Cẩm.
- nguồn tội lỗi này là tại ông chứ ai, mướn tài lanh chọn ngay chuyến máy bay dỏm cái trục trặc đường không!! :)

Husky ngu ngốk.
- may có đồ cứu trợ đủ cho mọi người, không chết cả lũ rồi! >:(9

Tàng hình rồi, đừng tìm.
- muốn chơi cảm giác mạnh thì tự chơi mình đi, rũ cả bọn chơi chung làm gì, muốn tự tử hả...

Sen Trắng.
- hông nhưng lúc bung dù xuống đúng dzui luôn.
1love.

Bạc Tình.
   Hẵn là vui, ờm....#Sen Trắng.-

Trùm cho vây nợ.
- tuy t miss my birthday nhưng mà lúc đó khung cảnh nhảy xuống giữa biển thì đẹp thiệt.
1like.

Thuu on top!
- công nhận chú mày quỷ thần ghê luôn, tổ chức sinh nhật ngay trên không trung luôn, hảo hán hảo hán! #Trùm cho vây nợ.

Trùm cho vây nợ.
- thks!

Quỷ Đói.
- thì thằng chả là quỷ thiệt mà?

Trùm cho vây nợ.
- chắc cái nickname của mày để trưng hã?? :))

Bùi thuyền trưởng.
- ăn được trên không nữa mà, kkk :}}}9

Không Độ Ai!
- chính thức t bái thầy Hoa Thành làm quỷ thần! *chắp tay*

-Sinhh-
- người sợ độ cao nhất là tui đó mấy thánh, sợ thấy tổ tiên luôn tr ơi.... T-T... #All.
23wow.

Linh Văn muốn tăng lương!
- uầy, nhưng biểu cảm dữ dội nhất lại là hai member đi theo tà đạo kia mới là sợ độ cao, mị lúc đó nhìn mà cười như được mùa.

Lão Tử.
- vui mà? #-Sinhh-
20haha.

-Sinhh-
- vui bà nội mày!!!!! #Lão Tử.
20haha.

Lão Thái Y.
- im đi tên thích tìm cái chết kia, t biết m chuyên gia đâm đầu vào chỗ chết r nên bớt khoe moẽ cá tính lowijjjjj!!!! 💢 #Lão Tử.
20haha.

Lão Gia.
- tụi t già cả r phải biết yếu tim chứ có trẻ mâng như bây đâu...hơn nx, tém tém cái nết lại, mụt hồi tau quá tau thẻo thịt m đấy Tử thi!! #Lão Tử.
20haha.

Lão Tử.
- nah....kệ tbay, liên quan gì tao, với lại nhắn phím nhanh quá sai chính tả kìa #Lão Gia, #Lão Thái Y.

Lão Gia.
- ai đời đi đánh lộn cãi nhau mà đi bắt bẻ lỗi chính tả má!?! 💢#Lão Tử

-Sinhh-
- cắt lưỡi nó cho nó khỏi bắt bẻ, thế thôi :3.
19haha, 3sad.

Đại Boss.
- đó trong chiến trường thôi chứ trong mtr làm việc thì k đc sai lỗi chính tả đâu.

-Sinhh-
- cái đó thì ai chả biết...

.nương nương.

- ây ây, tính ib nhãm tới bao giờ nữa mấy anh chị tiền bối?? Vô tiết đầu nãy giờ r??? #All.

Tàng hình rồi, đừng tìm.
- nãy h đt cứ rung sáng mãi, đi làm việc đi mb?

Cơ tỷ.
- thôi quên mất, nay có tiết ktr cho lớp, t dọt trc đây
*All seen.


----


"Lần sau đi du lịch không nên để tên heo rừng chỉ đạo nữa! Tuyệt đối không!!!"

Suy nghĩ của tổng giáo viên loé lên trong đầu không thôi. Chuyến đi Hawaii lúc đó đúng là có trục trặc, nhưng bù lại cả bọn được phen chơi cảm giác mạnh, nhảy dù, ngằm hoàng hôn chuẩn bị lặng rồi nhìn những con cá heo, cá voi nhảy ra khỏi mặt biển để lấy khí oxi, sóng biển bập bùng cùng lòng biển đại dương đậm đặc vì buổi chiều muộn sắp sửa sang buổi tối, chiếc dù bảo hộ của bọn họ rất hiện đại, nó có khả năng giữ vững trên không trung và không di chuyển bất cứ đâu, bất quá gió biển hùng mãnh thổi dù bay của họ lung lây chuyển động thôi.


Một phần tức giận hiệu trưởng mà một phần cũng phải cảm ơn lão một tiếng và có phút giây ngắm nhìn thiên nhiên như hoàng hôn, mặt biển gợn sóng cùng đàn cá biển tung tăng bơi lội.


Lúc đó cả bọn kiếm đại hòn đảo trống nào đó đáp chân, nhưng ông trời không phụ lòng họ, phải mất mấy phút mới tìm thấy được, nơi đó là một hòn đào có diện tích vừa phải, cây dừa xếp hàng ngang cách nhau mấy trăm dặm, đằng sau là một khu rừng nhỏ cùng một ngọn núi nhỏ, ít nhất thì cũng có chim chóc, cua, ốc ở ké, nay thêm mấy con người đi ở ké "nhà người ta" mà phá như cái chợ.


Nơi này là biển sâu nằm chênh đênh giữa đại dương nên cả bọn không thể lặn biển hay bơi được, vì nếu làm vậy thì bọn họ sẽ gặp phải cá mập mất.


May mắn thay trong tổng thể giáo viên thì có vài lác đác người biết nấu ăn, sai vặt bọn không biết nấu ăn đi lấy củi, hái trái cây và đánh bắt cá, làm tiệc nướng hải sản ăn.


Đương nhiên là cả bọn kiên quyết cấm Tạ Liên nấu ăn hoặc đụng đến dụng cụ làm bếp rồi!?


Nhỡ đâu ăn trúng món Tạ Liên làm thì ngày mai không ngốc đầu dậy mất, vì còn phải lên trường giảng.

Ăn tiệc nướng xong cả bọn lại bày trò để chơi, coi cái đảo này như là Hawaii vậy, không hề một chút nao núng mà tùy tiện trên đảo lạ.


Cả đám không ai dám ngủ, sợ 1 người nằm xuống chưa được bao nhiêu thì mấy bọn còn lại la ó ồn ào, hoặc chạy nhảy đùa giỡn đạp lên bụng người đang hằng say giấc nồng một cú.


Mọi người thấy cơn buồn ngủ ngày càng nặng, tính truyền nhiễm bắt đầu nỗi dậy, thi đua với nhau dựng lều lên để ngủ, ở đây lắm côn trùng, nếu để nó cắn sẽ bị nhiễm bệnh, nên cần phải thận trọng.


Sáng sớm Hoa Thành hôm đó gọi viện trợ đến cứu, kéo nguyên dàng trực thăng đón mọi người, tiếng trực thăng rất ồn nên không lâu sau đó mọi người đã tỉnh giấc, họ bắt đầu thu dọn chiến trường, rác rưỡi của mình, trả lại yên bình cho cái đảo này.
Trước khi rời đi, Hoa Thành nhờ người mua bán đất đến thâu mua cả bán đảo, sẵn hỏi chủ đảo ở đây là ai bảo kê, nếu có thì bảo mua, không có thì chôm, lần sau đến đây tiếp, nơi này cũng kha khá nhiều kỷ niệm đặc biệt đối với Hoa Thành và Tạ Liên, bọn họ đã ngủ chung trong một túp lều. Hoa Thành đã canh Mai Niệm Khanh cùng ba người bạn và Quân Ngô ở trong một túp lều như một chiếc resort teo nhỏ đã đi ngủ, rồi canh cho hai thằng chả Phong Tín, Mộ Tình hai đứa ở lều riêng nhưng lại nằm gần nhau, một màu lam một màu đỏ có khả năng phản quang nổi bậc giữa vạn lều.
Canh xong, Hoa Thành lén ở chung lều với Tạ Liên.


Tạ Liên không đem theo lều nên đã tự tạo cái lều cho mình, Hoa Thành giúp Tạ Liên dựng lều, phải mất 10 phút để hoàn thành, may mắn là Hoa Thành có tay nghề nên không phải sợ sập lều, trong mấy chục cái lều, cái "resort" mini thì lều của Tạ Liên với Hoa Thành là tàn nhất, nhiều vết may vá rách rưới, cũng khá bẩn vì dùng vải màu trắng, mà sau cùng thì giăng mùng đỏ lên là khỏi sợ côn trùng muỗi bay vào nên không sao.


Trước khi đi ngủ lúc đó, Tạ Liên có nói bằng một giọng nói hết sức triều mến:


"Tam Lang, chúc mừng sinh nhật, năm sau anh sẽ tặng em 2 món quà coi như bù cho hôm nay."


Hoa Thành cảm động trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ hình tượng nét mặt cáo thành tinh của mình chân trọng đáp: "Cảm ơn ca ca, dù nhỏ hay lớn em đều hai tay nhận quà của anh."


Từ nhỏ đến lớn chưa ai chúc mừng sinh nhật Hoa Thành và chưa ai khiến Hoa Thành phải xúc động lòng với vài lời nói "chúc mừng sinh nhật", đơn giản đối với Hoa Thành nó chỉ là câu nói chúc phúc thông thường thôi, toàn chỉ ậm ự lười biếng cho qua, quà cáp gì đó thì thôi khỏi, nhà có điều kiện nên không cần quà cáp, mà nay nghe được câu này xong mới thấy nó đặc biệt tới mức nào...

....hoá ra, nó chỉ đặc biệt ý nghĩa khi lời nói ấy qua miệng người mình thầm thương, người thật sự quan tâm đến mình.


Đang bận lòng suy nghĩ thì Hoa Thành nghe thấy người bên cạnh là Tạ Liên cử động quay lưng đối với mình, gáy hơi gồ, mái tóc nâu nhẹ khẽ di dời, rồi mới nghe thấy giọng nói buồn ngủ của Tạ Liên:


"Ngủ ngon, Lang...Tam Lang...."


Hoa Thành chỉ cười rồi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, mong anh gặp được mộng đẹp..."


Cơn buồn ngủ của Hoa Thành cũng ập tới, hai đôi mi khẽ rung rung rồi bắt đầu chậm rãi khẽ khàng nhắm lại.


Còn cái resort mini nào đó thì đương nhiên là của Sư Vô Độ, Bùi Minh, Bạch Cẩm, Nam Cung Kiệt ở với nhau rồi, ban đầu Sư Vô Độ nằng nặc đòi Sư Thanh Huyền ngủ cùng resort với mình, nhưng sau khi thấy Sư Thanh Huyền nhất quyết cùng Hạ Huyền tạo chung một túp lều vừa đủ cho 2 người Sư Vô Độ đã choáng váng thở dài, Bùi Minh với Bạch Cẩm đỡ Sư Vô Độ vào trong, Nam Cung Kiệt nhìn đôi bạn trẻ nào đó rồi cũng cười trừ song từ từ đóng cửa lại, ở đây không có ma trộm cho lắm, vậy nên khỏi cần khoá cửa.


Hạ Huyền nhạt nhoà bắt chuyện: "Ở đây nhiều muỗi,  không vào resort à?"


Sư Thanh Huyền lấy đâu ra hai tấm chăn ấm, thuận miệng đáp: "Tại muốn thử được ngủ trong một túp lều ấy mà, ngủ resort nhiều quá riếc chán."


Hạ Huyền chỉ biết câm lặng: "Đúng là người giàu, có thể nào san sẻ thú vui chán chường ấy cho tui với được không...."


Nói chuyện đối đáp vài câu thì mới bắt đầu chui vào lều ngủ, túp lều màu đen tuyền cùng với viền ngọc lục bảo trong rất đẹp mắt, cả hai nhìn nhau lâu như sự tán thưởng nhau, đã tạo lều rồi còn phải model thời trang nữa chỉ có thể là Sư Thanh Huyền, cả hai cảm thấy "tác phẩm" của mình đều tự hào tự đắc ý trong lòng, hồi lâu sau mới bò vào trong, mở đèn chùm lên hiện rõ xiu xíu ánh đèn từ bên ngoài nhìn vào, vì túp lều cỡ vừa, không rộng không chật nhưng vẫn có nhiều sự chen lấn ở đây.


Hạ Huyền thành công lọt vô gọn gàng, riêng Sư Thanh Huyền để lộ đôi chân trần cùng với chiếc quần rean màu ngọc lục bảo, bỗng có con ốc mượn hồn nào đó vô tình đi ngang lên đôi chân trắng của Sư Thanh Huyền khiến cho tên này cười khúc khích miệng mồm bảo "có ai đó cù chân tuii...".
Hạ Huyền không quan tâm, mạnh bạo luồng tay ra để lộ cánh tay áo len màu đen, còn đeo một chiếc đồng hồ màu bạc inox trên cổ tay, mu bàn tay hơi hơi nhiều "dây điện" nhanh nhạy xuất hiện ngoài lều túm đôi đầu gối bằng một bàn tay, lập tức kéo vào mà kéo luôn cả con ốc mượn hồn với vỏ ốc to vừa lòng bàn tay em bé, chưa đếm được mấy giây thì con ốc mượn hồn đó bị Hạ Huyền lại luồng tay ra quẳng đi không thương tiếc không quên nói với con ốc:

"Phiền!"

Sư Thanh Huyền cuối cùng cũng tìm được chỗ vừa ý bên trong, thấy Hạ Huyền thô bạo với sinh vật như vậy không khỏi dở cười dở khóc, tiếng nói phát đều đều bên trong túp lều:


"Dễ thương vậy mà đuổi người ta đi aa ~~"

Hạ Huyền rụt tay vô, lạnh giọng nói đều đều ở bên trong lều: "Cũng đều là thức ăn bỏ bụng, có gì đâu mà dễ thương?"


"Tui thuộc type người cute này...không phải thức ăn đâu nhé??"

"Rồi rồi, đi ngủ đi babe, mai còn phải dậy sớm lên đường về đến nhà, kiệp thời thay đồ rồi đến trường dạy nữa, không có thời gian tám nhảm đâu!"

"Bỏ từ babe ra đi, phát ra từ miệng cậu nghe nó lạ lắm, thôi thì good night, mơ đẹp nhé!?"


"....ờ"

Ánh đèn yếu ớt bên trong lều cũng tắt, cả hai bắt đầu chiềm vào giấc ngủ. Hai đôi giày bata cặp người màu đen, người màu trắng nằm cạnh nhau được để ở bên ngoài lều, có điều bata đen size lớn hơn bata trắng.

"Năm sau chúng mình hẹn nhau đi ăn để tự chúc mừng sinh nhật bản thân nhé...dù sao thì cũng cùng chung một ngày chào đời..."


"Ừm."


Hai tên đi theo tà đạo kia là khác người một chút, đến gần bên trong khu rừng để bắt võng ngủ, sẵn tiện bắt nhan muỗi, bẫy côn trùng đem về bán sỉ lẽ trên chợ hoặc wed-blacklist?

Lang Thiên Thu có lều đơn giản bao nhiêu thì hai cô nàng Kiếm Lan với Tuyên Cơ cầu kỳ bấy nhiêu, giăng đèn chùm, vòng hoa rồi may thêm hình hello kitty, chuột mickey đồ các kiểu, còn cô Hoàng thì dân tiếp xúc nhiều với côn trùng nên đã trãi cả ghế nệm, dựng cây dù lớn bên cạnh để tạo thành bóng râm to lớn cho cô, nằm ngủ cùng tấm bịch mắt dáng đủ kiểu sticker gấu trúc, con trâu rồi lá trúc, đắp chăn trắng nằm hiên ngang giữa nơi nhiều muỗi, đương nhiên là cô quý từ động vật đến côn trùng nên không có dụ cô thắp nhan muỗi, lạ ở chỗ bọn muỗi không một con nào đến chỗ cô được vì cô đã sức kem chóng trị côn trùng, thay vào đó bọn nó chuyển sang tấn công Quyền Nhất Chân.


Tên này não phẳng, sẽ không có vụ mà chịu làm mấy vụ thiết kế này đâu, nên là hắn ta đã đánh một giấc ngon ơ, không nệm không chiếu không mùng. Dẫn Ngọc được Hoa Thành tặng hẵn một chiếc lều lớn sang trọng màu đỏ chói, hai bên cánh lưới lều thoắt ẩn thoắt hiện vài con bướm với một loan đao cong ở bên trái, còn có cả tấm vải lụa trắng múa lụa nằm bên phải, thiết kế rất đẹp, nghe nói còn là tự tay Hoa Thành làm ra chứ không hề đặt mua.
Bên trong còn có chiếc bàn nhỏ, hai tấm nệm dành cho người lớn, bên trong còn có láp ráp dây điện để tạo ra bóng đèn.
Đáng nhẽ, Hoa Thành nên dậy môn Công Nghệ hoặc Vật lý, chắc có lẽ năm sau Hoa Thành sẽ xin hiệu trưởng cho mình dạy thêm môn Công Nghệ, chứ Mỹ Thuật nhàm quá không có gì làm ngoài chỉ đạo bọn học sinh vẽ này vẽ nọ, thà rằng chỉ tụi nó tạc tượng còn có ích, Công Nghệ ít ra còn có láp ráp, mà lại là nghề tài lẻ của Hoa Thành, xui thay nơi này không có môn Công Nghệ, nhưng khỏi lo, Hoa Thành sẽ thao túng tâm lý hiệu trưởng để mình dạy thêm môn Công Nghệ là được.


Dẫn Ngọc thấy tên não phẳng bị mình đuổi cổ ra ngoài nào đó cũng thấy tội, toàn trở mình đuổi muỗi mà không ngủ được, bực bội quá phải mở mắt trưng trưng, vừa mở mắt thì thấy Dẫn Ngọc đang nhìn mình trông rất cam chịu, Quyền Nhất Nhân ngốc đầu nhưng vẫn để cả thân, tấm lưng áp lên cát không bậc dậy, đầu tóc rối nùi đầy cát hỏi:


"Sao vậy sư huynh??"


Dẫn Ngọc thở dài, khuôn mặt cậu ta giống như emoji (= – =), gãi eo một chút rồi vén lều lên, không thèm trả lời câu hỏi của cậu nhóc não phẳng kia.
Quyền Nhất Chân lập tức vùng vẫy như chó lông xù bị ướt vẫy lông, sau đó bật dậy chui vào lều vốn chủ của nó là Hoa Thành, không đợi Dẫn Ngọc bày tỏ cảm xúc đã vội túm cổ tay người ta lôi vào bên trong, còn bắt người ta lấy khăn ướt lau tóc tai, thay đồ giúp mình.


Quyền Nhất Chân gì chứ chỉ cần dính đến "sư huynh" của mình thì sẽ khôn với "tâm cơ" đột xuất, giở chiêu trò nghe lời nằm "ngủ"(nhưng thật ra ăn vạ) hiên ngang để nhiều côn trùng và muỗi tụi nó cắn mình (thật ra bọn muỗi không thể hút máu được cậu vì da thịt cậu rất cứng nhắc, vì cậu là người có học võ đạo nên có cơ thể nam tính), rồi vị sư huynh kia sẽ mềm lòng thôi, Dẫn Ngọc biết tổng chiêu trò của Quyền Nhất Chân nên là giả vờ mắc bẫy để tên nhóc đó đắc ý (vỏ quýt luôn gặp móng tay nhọn).

Nói chung là Dẫn Ngọc không phải kiểu người dễ bị thao túng tâm lý, chỉ là một người dễ hoảng sợ, nhạt nhoà lại không nổi bật thôi (are u sure?), lại không dễ gì để "người khác" nắm trọn rồi đánh vào điểm yếu của mình dễ như Quân Ngô đánh đòn tâm lý vào Mai Niệm Khanh, Hoa Thành đánh đòn tâm lý vào Hạ Huyền và dụ dỗ Tạ Liên, Quyền Nhất Chân đánh....

à mà thôi -- không đánh đòn tâm lý mềm mỏng của Dẫn Ngọc được.
Sư Thanh Huyền không phải kiểu người thao túng tâm lý người khác, miệng thì nói không nhưng toàn dụ ai đó nói mình sẽ bao ăn ai đó để ai đó cùng mình đi chơi, không đánh đòn tâm lý thì cũng dụ dỗ tâm lý vào sở trường sở thích của ai đó mà làm ai đó trở nên quen biết nhiều người hơn hoặc vài thứ lặt vặt khác, còn Hạ Huyền luôn luôn ở dạng tâm bất biến giữa vạn đời bất biến nên không biết ai làm gì mình đâu, còn về vị sư huynh kia cơ bảng là do tên này là một tên Tsundere ngầm thôi!


Nhìn thì đúng là có vẻ yếu mềm nhưng không phải như vậy, tại Dẫn Ngọc bị Quyền Nhất Chân dụ dỗ một lần rồi và sẽ không có thứ 2 nào cho lần sau, mãi đến bây giờ Quyền Nhất Chân vẫn nghĩ Dẫn Ngọc là "quả lạc hồng mềm thích ăn mềm không thích ăn cứng"?
Thay vào đó, người có thể đánh trả đòn tâm lý của Quyền Nhất Chân được lại là Dẫn Ngọc, còn bọn kia do bị nắm thóp điểm yếu từ tính cách đến sở thích nên không phản trả lại.


Nói đến điểm yếu thì chuyện gì tới cũng sẽ tới, Tạ Liên, Mộ Tình và Phong Tín, Hoa Thành biết được vị giám thị số 1 nào đó có một bí mật và đã bị bại lộ, cũng phải thôi, vị đó đem cả bộ bài lên đây chơi, thua nhiều quá nên dãy tử, làm ồn sự chú ý của 3-4 bạn trẻ thích theo sau lưng "mama" nào đó tò mò vô tình lại biết được bí mật.


Biết được bí mật của mình rồi thì làm sao chối được, thôi thì đành cắn răng tự thú vậy, ba người bạn kia là những chuyên gia bầu bạn chơi bài cùng thầy ấy, có lẽ là do lỗi của bọn họ, từ nhỏ vì ham mê học hỏi về sự vui chơi của người lớn vô tình nhào nặng thành một tên nghiện cờ bạc, lúc nào cũng đòi chơi mạt chượt, chơi cờ, đánh bài, còn uno, ma sói thì giải trí là chính nên không tính, thứ mà có thể tính toán đầu óc lại là mạt chượt, ván cờ, đánh bài kia.


Quân Ngô, Tạ Liên ước rằng mình có thể ở cùng thời cởi truồn tắm mưa với đồng bọn của Mai Niệm Khanh để ngăn cảng bước đi đầy mùi sai lầm của ba người đó, giờ đây ba người đó bị quả báo, toàn bị lôi kéo tối nào cũng làm mấy trăm ván không nghỉ cùng với Mai Niệm Khanh.


Chiếc resort thứ 2 mini này nhỏ hơn của nhóm Bùi Minh, trắng sạch lại khá thời thượng, nó từ thành phố Tứ Phúc qua nên phải khác bọt dân hai lúa ở đây.


Ba người bạn kê nệm lại với nhau rồi nằm ngủ gần nhau, đắp chung một tấm chăng ấm lớn đủ ba người. Phía đó không xa Mai Niệm Khanh nằm úp người trên ghế nệm gần ngay chiếc tủ ngăn kéo nhỏ đặt đèn ngủ, thuận tay tắt nó làm giảm đi một phần ánh sáng, giây sau lại đặt cặp kính vào hộp kính không đóng lại để lên tủ, bên trái lại là ghế sofa xám dành cho người làm việc.
Quân Ngô vẫn còn thức, cầm ly cà phê đi đến rồi ngồi xuống, mở laptop ra chạy giáo án, chọn chức cao chi cho giờ nó hành, mà vì tại rãnh nên làm chơi cho vui...


Ngủ được mấy kiếp rồi mà Mai Niệm Khanh vẫn nghe tiếng lạch cạch bàn phím bên cạnh trong không gian yên tĩnh, liêm diêm mở mắt quay đầu cùng mớ tóc lộn xộn vài chùm xoã ngang lên mặt, ngỏm đầu dậy, dụi dụi mắt nói giọng ngái ngủ:


"Ơ kè...chưa đi ngủ à?"


Quân Ngô giật mình, tật giật mình của Quân Ngộ lạ lắm, mỗi lần như vậy thì hai đôi mày của ngài sẽ giật giật thay vì mình bỏ hết hình tượng mà xù lông gà, xù lông mèo như Mai Niệm Khanh. Quân Ngô xoa hai cặp chân mày lại rồi tựa người, chống khủy tay lên cạnh ghế hơi quay đầu nói nhỏ như sợ ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net