Play 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết lập hoàn cảnh, tình trạng, sự xuất hiện của mấy tiểu bối, danh dự..... trong đồng nhân này khác với chính truyện, không cần quan tâm nhiều Tiện không chết, cứ là lão tổ thôi. :)))))))))

=======@@@@@========

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, nửa thân mình đều chết lặng. Hắn thử đứng lên đong đưa cánh tay một chút, liền cảm thấy không ổn, cả người lập tức loạng choạng ngã về sau, rơi vào lồng ngực rắn chắc.

Hắn mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng, giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm vạn năm của Lam Vong Cơ, trong mắt tràn đầy vài tia cổ quái cùng phức tạp.

Ngụy Vô Tiện vốn định tránh thoát, chỉ là khắp người chẳng có nơi nào thoải mái, tuy hắn cùng Lam Vong Cơ cũng không thể là không quen biết, nhưng mà những cử chỉ thân mật như vậy vẫn là cực kì hiếm thấy. Hắn thấy Lam Vong Cơ cũng không có ý tứ muốn né tránh hay chán ghét, vậy nên cứ phát huy da mặt dày dựa vào vai của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mà ai oán một tiếng.

Hắn chỉ nhớ mang máng trước khi bị nhốt ở chỗ này, bọn họ cùng đệ tử tiên môn bách gia đi săn đêm ở gần đây. Chỉ là không biết từ khi nào mà trong núi này có nhiều gấu đen như vậy, mới đi lên nửa canh giờ đã gặp được bốn năm con. Mấy con gấu đen này vóc người khổng lồ, nhìn thì dễ bắt, nhưng động tác của nó lại cực kì nhanh lẹ, Kim Lăng cùng đám Lam gia tiểu bối vây săn nửa ngày cũng không bắt được.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tách nhóm đi tìm tung tích của gấu đen kia, bóng đêm quá mờ, này trong núi địa thế phức tạp, cũng không biết là ai ở trong rừng cây sai dẫm phải cơ quan nào đó, hai người đồng thời rơi vào bên trong một cái mật thất sâu không thấy đáy .

Vì thế trường hợp liền trở nên xấu hổ như hiện tại.

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng kêu, "Lam...... Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ sắc mặt bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nói, "Ừ."

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không bị thương gì, trong lòng cũng có vài phần an tâm, hắn lại gần trong chốc lát, cảm thấy linh lực trên người đã hợp từ từ hòa vào kinh mạch, có chuyển biến tốt đẹp vài phần, cũng bắt đầu nỗ lực đỡ lấy vách đá, chậm rãi đứng lên.

Hai người tìm tòi nửa ngày, mới tới cái nơi tựa như một gian nhã các này. Chủ nhân của nơi này giống như rất có mắt thẩm mĩ, trên kệ sách có những cuốn sách cổ bạch ngọc cùng một ít đồ dùng trang trí, cổ xưa điển nhã, rất hợp với nghiên mực, đen láy ánh lên, tất cả đều là tính chất cực tốt của mực Huy Châu, hương khí vươn lòng người. Chỉ là không biết vì sao chủ nhân nó lại muốn đem một nơi tốt như vậy dấu dưới chỗ chẳng thấy ánh mặt trời. Ngụy Vô Tiện đi dạo nửa ngày, ánh mắt dừng lại ở trước nơi đặt một quyển thư trên kệ.

Chỉ có giấy Tuyên Thành chất trong đó.

Ngụy Vô Tiện nhìn một lúc lâu, cảm thấy có chút nhàm chán, liền ngồi ở trên bàn đá, gọi Lam Vong Cơ nói, "Lam Trạm, ngươi tìm được manh mối gì không?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, nhìn chằm chằm dáng ngồi cực hại mắt của Ngụy Vô Tiện, sắc mặt cơ hồ nhỏ đến mức không thể phát hiện mà ám ám.

"Không có manh mối."

Ngụy Vô Tiện cả kinh, tay phải chống bàn đá xoay người một cái xuống dưới, kinh ngạc nói, "Không có manh mối? Lam Trạm, ngươi không phải là đùa đấy chứ?"

Hắn nguyên bản chỉ cảm thấy nơi này có chút bí ẩn, giấu ở sâu bên trong núi, nhưng thoạt nhìn qua không giống như nơi hoang phế không có người bước vào, nếu không phải địa đạo, thì cũng có thể là một cái mật thất linh tinh có săp đặt. Làm sao có thể không có gợi ý để tìm cách thoát ra? Nói vậy chủ nhân của mật thất này làm sao có thể đi lên được?

Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ, trong mắt hình như có đốm lửa nhảy lên, im lặng không nói.

Hắn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng như thế nào.

Ngụy Vô Tiện theo ánh nến, lại không tin số mệnh đã an bài, đi khắp nơi tìm kiếm, đối với từng vách đá ấn ấn, sau một lúc lâu cũng không có một chút biến hóa gì.

Hắn đang muốn gọi, Lam Vong Cơ đã mở lời trước.

"Giấy Tuyên Thành có điểm kì lạ."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, ngừng động tác trên tay, xoay người hướng Lam Vong Cơ đi tới, "Cái gì kì lạ?"

Lam Vong Cơ buồn khụ một tiếng, đem ánh sáng Lam nhạt quyét qua giấy Tuyên Thành, Ngụy Vô Tiện dựa vào ánh nến trong tay nhìn tới, ánh mắt hai người đều dần dần dại ra.

Trên giấy Tuyên Thành hiện ra vài chữ, Ngụy Vô Tiện cầm lên nhìn, thì thầm đọc, "Dựa vào hướng dẫn trên giấy, có thể rời khỏi nơi này, nếu không sẽ mặt kẹt ở đây, đến chết không ra."

Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện ở câu cuối cùng trên giấy Tuyên Thành ngưng lại, hắn không phải không biết kết cục của mấy chữ này, nhưng mà lấy trình độ da mặt dày của hắn, cũng có chút xấu hổ không nói nên lời.

Lam Vong Cơ cũng thoáng nhìn mấy chữ kia, ngón tay cầm lấy Tị Trần càng buộc chặt, ngón út cũng hơi hơi cuộn lại, vành tai không biết khi nào bắt đầu phiếm hồng.

Mặt trên viết rất rành mạch, " Yêu cầu thứ nhất: Cùng nhau hôn môi."

......

Ngụy Vô Tiện thoáng nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của Lam Vong Cơ, để đánh vỡ vài tia xấu hổ trong không khí , hắn hắc thanh cười nói, "Chủ nhân mật thất này thật là biết đùa, nhất định là viết hù chơi thôi. Không thể tin không thể tin."

Hắn vô lực mà xua xua tay, ầm ánh nến, hắn nghĩ trong lòng, Lam Vong Cơ nhất định còn có cách khác, lại ra tiếng hỏi, "Lam Trạm, chúng ta đừng nghe mấy tờ giấy này, không bằng dùng Tị Trần của ngươi chém một cái mở đường đi......"

Ngụy Vô Tiện đang muốn tiếp tục, Lam Vong Cơ lại mở miệng đánh gãy hắn, nói.

"Ta vừa rồi dùng linh lực dò xét, nơi này địa thế phức tạp, vách đá không kiên cố, nếu là mù quáng xuất kích, chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm."

Ngụy Vô Tiện không có động tác gì, hắn nuốt nước bọt vài cái, trong lòng lại càng hoảng loạn.

Hắn từ nhỏ liền tùy tâm sở dục làm việc, tiêu sái bừa bãi làm người, vậy mà hiện giờ lại bị này một cái mật thất nho nhỏ vây khốn không thể bước, trong lòng tất nhiên khó tránh khỏi tức giận, tâm trạng muốn trêu chọc Lam Vong Cơ cũng ít hơn phân nửa.

Ngụy Vô Tiện nửa dựa vào một cột đá, chỉ nghe thấy trong mật thất ánh nến lay động, ngọn lửa khẽ cháy phát sinh từng tiếng lách tách nhỏ.

Lam Vong Cơ cũng không nói nữa.
Trong không khí là một trận yên lặng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc ức chế không được xao động trong lòng, đơn giản không hề đi quan tâm mấy cái lễ nghĩa liêm sỉ gì đó nữa, thầm nghĩ, "Dù sao không làm cũng chẳng thoát, chỉ là hôn một chút thôi mà, nếu là làm theo có thể đi ra ngoài, mất đi nụ hôn đầu tiên...... Cũng đáng."

Hắn do dự mà ngẩng đầu, chậm rãi hướng Lam Vong Cơ đi tới. Thần sắc trên mặt y có chút khác thường, bộ dáng ngưng thần suy tư giống ngày thường như đúc, Ngụy Vô Tiện cắn răng một cái, trong lòng quyết định, đi lên phía trước, đột nhiên tiến quân thàan tốc hôn lên bờ môi của Lam Vong Cơ, hắn còn chưa lo lắng đi nhìn biểu tình của y, liền phía sau tủ sách phát ra tiếng cửa đá "Loảng xoảng" mà mở ra, khiến người khác chú ý.

Ngụy Vô Tiện:......

"Lam...... Lam Trạm, ngươi xem...... Thật sự hữu dụng!" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên kêu la, làm như lại thấy hy vọng ra ngoài, hoàn toàn đem chuyện mắc cỡ khi nãy vứt cho chó gặm, chỉ để lại Lam Vong Cơ vẻ mặt dại ra.

Đại não Lam Vong Cơ nháy mắt trống rỗng, lúc này y cũng không biết muốn như thế nào đi chỉ trích nam nhân trước mắt này.

Hắn là bởi vì muốn đi ra ngoài, cho nên......

Cho nên mới làm chuyện như vậy.

Lam Vong Cơ nín thở ngưng thần, áp lực những suy nghĩ bất an đang xao động trong lòng.

Nhưng vừa rồi đôi môi ấm áp căng mọng đó...... Lại cực kì chân thật, vì thế y an tâm.

Ngụy Vô Tiện không để ý nhiều như vậy, hắn chỉ nhìn thấy cửa đá trước mắt mở ra, trong lòng nhảy nhót không thôi, cái miệng nói, "Lam Trạm đừng thất thần nữa, mau đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net