Play 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện thò người ra, bước vào  thạch thất thứ hai, thấy bài trí nơi này chẳng khác gì gian thất khi nãy, liền theo thói quen chạy về phía bàn đá, hắn nghĩ chắc chắn sẽ có gợi ý cách thoát khỏi nơi này.

Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện nháy mắt cứng lại khi thấy trên bàn chẳng có bất kì dấu vết gì.

“Lam Trạm, nơi này như thế nào không có gợi ý tiếp?” Ngụy Vô Tiện sầu khổ, khi nãy hắn không dễ dàng gì khi hy sinh sự trong sạch của bản thân, chạy đi hôn Hàm Quang Quân, hiện giờ không ngờ lại bị nhốt ở chỗ này, cánh cửa đá thạch thất đã đóng lại, tình hình hiện tại phải nói là tiến thoái lưỡng nan.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình bị vị chủ nhân này trêu chọc.

Thật ra hắn nghĩ, nụ hôn đầu tiên của mình nên cho một nữ nhân thơm tho mềm mại xinh đẹp, tình cảm hai bên tiến tới mặn nồng (????), đây tất nhiên là phản ứng bình thường.

Vậy mà hiện tại lại vô duyên vô cớ cho cho không vị nhân gia này.

Mà người nọ…… Vẫn là trời quang trăng sáng Hàm Quang Quân.

Ngụy Vô Tiện liếc đến lé, nhìn thấy bộ dáng Lam Vong Cơ, mới lập tức phản ứng lại, hắn vậy mà lại quên chú ý đến Lam Vong Cơ sau khi bị cường hôn… Này cái biểu tình trong nháy mắt kia...

Hắn trong lòng đúng là hối hận không kịp, đây là một chút lạc thú duy nhất trong mật thất này, vậy mà cái thời cơ này lại bị hắn dùng sai chỗ!

Ngụy Vô Tiện ảo não đến không phát tiết, liền muốn đi trêu chọc Lam Trạm, đã có thể không bất thình lình như vừa rồi xảy ra kích thích.

Hắn đang muốn ngoài miệng trêu chọc vài câu, lại phát hiện Lam Vong Cơ đang ở cúi người nhìn kĩ một chỗ vách đá.

“Ngụy…… Anh.”

Lam Vong Cơ làm như cực gian nan mà mở miệng gọi hắn.

Ngụy Vô Tiện cho rằng y còn vì nụ hôn miễn miễn cưỡng cưỡng khi nãy mà bực mình, trêu đùa nói, “Lam Trạm, ngươi là một đại nam nhân mà e lệ cái gì? Chỉ là một nụ hôn thôi mà, nhìn bộ dáng không thiết tha gì của ngươi kìa! Ngượng ngùng xoắn xít, không giống ngươi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới lập tức phát hiện, trong không khí càng thêm không thích hợp.

Hắn Ngụy Vô Tiện vốn là “Thanh danh lộn xộn”, cái tính suốt ngày trêu đùa nữ hài tử của hắn không ai là không biết.

Nhưng Lam Trạm là người tuân thủ nghiêm ngặt gia quy, là cá nhân mà tất cả mọi người đều biết y là một tiểu cũ kỹ.

Lúc trước ở Tàng Thư Các, nhìn phản ứng của Lam Trạm, rõ ràng y chính là một tay mơ chưa liếc mắt nhìn qua đông cung xuân đồ, hiện giờ hắn trêu chọc như vậy, cũng không phải là muốn mắc cỡ chết sao?

Tình cảnh hiện tại chỉ có hai người bọn họ trong mật thất này thôi, nếu Lam Trạm thật sự tức giận không thèm để ý tới hắn, hắn sẽ bị cái không gian yên tĩnh này đè nén tới chết mất.

“Ách…… Lam Trạm…… Ta nói giỡn, cùng lắm thì trở về ta chép gia quy cho ngươi, ngươi muốn ta chép nhiều hay ít……” Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ liền gian nan vắt ngang lời của hắn.

“Đừng nói nữa.”

Ngụy Vô Tiện nói, “Rồi Rồi rồi, ta không nói, ngươi tìm ra cái gì chưa?”

Hắn nhướng mày cười, cái tâm ý một chút thẹn thùng vừa rồi cũng tan thành mây khói.

Lam Vong Cơ lại bắt đầu đóng vai hũ nút không nói một lời.

Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn theo ánh mắt của Lam Vong Cơ, trên vách đá có điêu khắc hình của hai người nam nhân, thần thái tự nhiên, tạo hình phải nói là cực kì tinh xảo, tài nghệ đã đạt đến trình độ thượng thừa.

“Khắc thật tốt, ngay cả tóc cũng có thể khắc đến sinh động như thật……" Ngụy Vô Tiện nương theo một chút ánh lửa nhịn không được đáy lòng khen ngợi.

“Ý? Hai người này như thế nào giống như không……” Ngụy Vô Tiện khom khom lưng, lần nữa xác định bản thân không nhìn lầm.

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm, hai người kia…… Sẽ không…… Không có mặc quần áo đi??.

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao sắc mặt của Lam Vong Cơ khi nãy kém như vậy.

……

Chủ nhân thạch thất này rốt cuộc muốn làm gì nữa đây?

Đây là muốn hai người bọn họ cởi quần áo, mới có thể thoát ra ngoài đúng không?

Thật ra Ngụy Vô Tiện cảm thấy cởi đồ cũng không có gì to tát, chỉ là Hàm Quang Quân……

Bảo y ở trước mặt người khác khỏa thân, chi bằng lấy mạng y cho xong.

Ngụy Vô Tiện cái miệng bị liệt một nữa, lúng túng nói, “Lam Trạm, ngươi nếu là không muốn……”

Lam Vong Cơ đứng dậy, làm như rối rắm hồi lâu, mới nhìn chăm chú vào mắt Ngụy Vô Tiện, từng câu từng chữ nghiêm túc nói, “Cởi.”

Ngụy Vô Tiện: A?

“Ách……  cái Kia…… Ta không nhìn ngươi, ngươi cũng đừng nhìn ta.” bản thân Ngụy Vô Tiện cảm thấy không có gì, nhưng mà phản ứng hôm nay của Lam Trạm thật khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Có lẽ bọn họ làm theo những gì trong tờ giấy lúc trước thật sự có hiệu quả, tất nhiên là có hi vọng rời đi, cho nên Lam Vong Cơ cũng tin nửa phần.

Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu thành thạo cởi áo tháo thắt lưng, áo bên trong trong cũng bị hắn tùy ý treo trên khuỷu tay, chỉ chừa quần lót ở trên người.

Hắn cảm thấy bản thân đã thoát gần hết, lại không nghe thấy chỗ của Lam Vong Cơ có động tĩnh gì.

Ngụy Vô Tiện đem đầu thoáng nghiêng qua một chút, thật cẩn thận hỏi, “Lam Trạm? Ngươi cởi xong rồi sao?”

Trên người Lam Vong Cơ rõ ràng mà run lên, hơi nữa miệng nói, “Ừ.”

“Ừ?” Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, “Không đúng, nếu đôi ta đều cởi, như thế nào còn không có động tĩnh gì?”

Hắn cầm nửa quần, thì thầm trong miệng, hoàn toàn đã quên lời thề non nữa vừa rồi “Ngươi không nhìn ta, ta cũng không nhìn ngươi”, trực tiếp đi vòng ra phía trước Lam Vong Cơ, muốn xem lại bức điêu khắc trên vách đá.

“Muốn cầm mấy cái gì ở phía trên làm động tác hay là?” Ánh mắt Ngụy Vô Tiện liếc theo thân thể thon dài của thiếu niên, mới phát hiện……

Hai người kia lại là……

Ngay cả quần lót đều không có mặc.
Hai cậu bé giữa hai chân đều lộ rõ.

Chỉ là vừa rồi hắn xem không cẩn thận, cho rằng đó là mấy cái đồ vật gì đó trong tay.

!!!!

Ngụy Vô Tiện chớp mắt kinh ngạc, không nghĩ quá nhiều liền xoay người gọi Lam Trạm.

Thân thể của Lam Vong Cơ liền phô bày trong đáy mắt của hắn không sót thứ gì. (Phía sau thôi)

Lam Vong Cơ đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện, trên người……

Thật sự cái gì cũng không có mặc!

Lam trạm thấy rõ, chỉ có hắn là nhìn không rõ! :)))))))))))))

“A! Lam Trạm! Xin lỗi! Ta nhìn không kĩ!”

Làn da Lam Vong Cơ trắng nõn như tuyết, đường cong trên người tuyệt đẹp mà hữu lực, ngay cả nơi này tranh sáng tranh tối, Ngụy Vô Tiện cũng không tự giác mà nuốt vài ngụm nước bọt.

Thật sự là quân tử sáng trong……dáng người cũng tuấn dật như thế……

Ngụy Vô Tiện còn chưa đã thèm mà nhìn thêm vài cái, bỗng nhiên phát hiện gương mặt đỏ lên.

“Đỏ mặt cái đếch gì, nam nhân như nhau cả thôi…… Có cái gì phải thẹn thùng!” Ngụy Vô Tiện phát hiện tim mình đập có chút mau, trong lòng mắng thầm, hy vọng có thể bình ổn vài tia khô nóng đang trào dâng trong bụng.

Ngụy Vô Tiện cũng vội vàng cởi luôn quần lót dưới thân.

Lại là thanh âm của cơ quan mở ra, Ngụy Vô Tiện thật sâu thở ra ngụm khí, một phen cầm lấy cái quần rồi lại nhảy đến bên Lam Vong Cơ, “Lam Trạm! Ta vừa rồi thật sự không phải cố ý……”

Ngụy Vô Tiện cho rằng sau khi cơ quan mở ra Lam Vong Cơ sẽ vội vàng mặc chỉnh tề, kết quả hắn lại nhất thời hưng phấn phắng đến trước mặt người ta, trong tay Lam Vong Cơ mới cầm quần áo vừa đúng lúc che khuất vật dưới thân, động tác hơi hơi cứng lại.

Ngụy Vô Tiện vội vàng quay mặt đi: Ách…… Lam Trạm……

Hắn lại nhất thời nghẹn lời, ngày thường mấy câu hạ lưu cợt nhả cũng có thể chấp bút thành văn, vậy mà bây giờ lại nghẹn họng không thể phun ra một câu.

Thời điểm này không biết phải nên nói cái gì, lại giống như quá mức……

Kỳ quái.

“Tính tính, tùy tiện nói cái gì chứ, mau chạy nhanh rời khỏi cái địa phương quỷ quái này đi!”

Ngụy Vô Tiện loát thoát vài cái mặc lại đồ, không đầu không đuôi nói một câu, “Hàm Quang Quân, dáng người của ngươi thật sự không tồi!”

……

Ngụy Vô Tiện cũng không biết tại sao bản thân có thể nói ra một câu như vậy.

Còn không bằng không nói!

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, xong rồi xong rồi.

Lúc này Lam Vong Cơ chắc chắn là hận hắn chết mất.

Nhưng hắn chỉ mới có vài giây để quét qua tấm lưng trần trụi cùng hai chân thôn dài của Lam Vong Cơ thôi, mấy cái khác một chút hắn cũng không thấy.

Ngụy Vô Tiện càng giải thích càng loạn, cuối cùng dứt khoát không nói lời nào sẽ tốt hơn.

Hắn đang chuẩn bị cất bước tới mật thất tiếp theo, động tác đang mặc quần áo của Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại, hướng về phía Ngụy Vô Tiện bắt lấy bờ vai của hắn, đem hắn túm về phía sau.

“Từ từ.”

Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ muốn giáo huấn hắn, theo bản năng ra chiêu, lại bị vỏ kiếm Tị Trần khó khăn ngăn trở.

“Cẩn thận chút.”

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm, ngươi không tức giận sao?

Lam Vong Cơ nỗ lực làm chính mình dời đi lực chú ý, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm phía trước cửa đá, phảng phất chỉ cần nhìn kia môn, liền có thể không thèm nghĩ vừa rồi những cái đó……

Những cái đó hắn nghĩ tới, lại chưa từng dám làm sự tình.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ tuy thần sắc ngưng trọng, nhưng cũng không giống như là trách móc hay dạy dỗ hắn, chậm rãi mở miệng: “Lam Trạm, ngươi cũng quá cẩn thận rồi, khi nãy vừa mới lại đây cũng bình yên vô sự đó thôi, nếu vậy thì nơi này cũng……”

Ngụy Vô Tiện lo bản thân nói, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý tưởng kỳ quái.

Lam Vong Cơ này…… Có tính hay không là đang che chở hắn?

Trên tay hắn không có Trần Tình, nơi này hắn cũng không gọi được hung thi.

Vũ khí duy nhất có thể sử dụng, đó là Tị Trần trong tay Lam Vong Cơ.

Hắn nhớ rõ đêm săn hôm qua còn  trêu đùa chuyện Lam Vong Cơ không thể uống rượu, không buông tha cho y mà dán ở phía sau lãi nhãi, Lam Vong Cơ thì chẳng thèm ném cho hắn cái sắc mặt gì cả.

Hết thảy mấy chuyện này, là từ khi nào bắt đầu?

Sau huyết tẩy bất dạ thiên, thể lực của cũng không bằng như trước, nhưng những ngày thường, hắn tuyệt đối không chịu yếu thế.

Nếu có nguy hiểm, cũng là bản thân đứng phía trước người khác để che chở.

Hiện giờ, liền hắn cũng có thể dựa vào khuỷu tay người này sao?

Ngụy Vô Tiện bị chính ý nghĩ của mình dọa hết hồn, hắn cùng Lam Trạm đứng chỉ cách quá một quyền, thậm chí ngay cả những run rẫy nhỏ nhất trên người y hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Như thế nào sẽ……

Ngụy Vô Tiện theo ánh nến chập chờn, nhìn chăm chú vào sườn mặt Lam Vong Cơ, vẫn như cũ là là bộ dáng gợn sóng bất kinh, trấn định tự nhiên.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, nhất định là ta nghĩ nhiều. Lam Vong Cơ này là một nhân sĩ quy phạm, đại khái cũng do mình có hơi chút suy nhược, vừa mới có chuyện một chút, xuất phát từ tâm ý hảo hữu từ lâu (???), mới có hành động như thế.

Hắn như suy tư gì mà nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất , hướng tới cửa đá ném vào bên trong một chút, cũng không có gì bất thường.

“Lam Trạm, không có gì, chúng ta vào thôi.”

Lam Vong Cơ nghe vậy, trầm giọng nói, “Nếu càng đi vào sau, sẽ càng có chuyện khác người. Thế nào?”

Ngụy Vô Tiện lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, vui đùa nói,” Chúng ta là hai cái đại nam nhân, còn có thể có chuyện càng khác người như thế nào chứ? “

Bọn họ lại không phải cô nam quả nữ, như đông cung viết còn có chút phức tạp như vậy. Hơn nữa nhìn bố trí trong mật thất, ít ra thì chủ nhân nơi này cũng có thể coi như nửa cái nhân sĩ phong nhã đi, nói ra thì cũng có thể là muốn trêu đùa bọn họ một chút thôi.

Ngụy Vô Tiện cũng không hề nghĩ nhiều, hắn hiện giờ chỉ nghĩ rời khỏi mật thất gần như giống nhau nối tiếp nhau như thế này, chạy nhanh ra ngoài tìm một ngụm khí mới mẻ, lại hốt thêm mấy vò rượu ngon an ủi những trải nghiệm quái lạ đêm nay.

Nếu có thể uống say, chuốc cho hắn quên đến không còn một mảnh thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net