Play 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà mọi chuyện tiếp theo diễn ra tất nhiên sẽ không làm người khác vừa lòng.

Ngụy Vô Tiện nắm chặt hai trang đông cung xuân đồ, liền bắt đầu trầm tư hoài nghi nhân sinh.

Hắn hiện tại không thể không cho rằng chủ nhân của gian thạch thất là một người nào đó ở Tần lâu quán.

Hơn nữa đối với Long Dương,
Còn có giải thích rất độc đáo.

Ngụy Vô Tiện không phải không biết nam tử cùng nam tử trong chuyện đó đó phải giải quyết như thế nào, dùng tay, dùng miệng……

Này cũng là một loại biện pháp.

Tuy nói hắn ngày thường cũng thường xuyên cùng Giang Trừng chia sẽ từng trang đông cung, đối với những chuyện ấy ấy giữa nam nữ, có bao nhiêu tư thế điều ngồi bình luận từ đầu đến cuối.

Nhưng trên tay hắn lại là hai trang……

Ngụy Vô Tiện tuy người đang đứng trên mặt đất, nhưng tâm tư đã thoát xác bay lên trời cao. 

Vừa mới nhìn biểu tình xuất sắc của Lam Trạm bị tập kích bất ngờ khi nãy, lúc này đây hắn cũng không thể lại thất thủ.

Lại nói.

Loại chuyện này cùng một chỗ với Lam Vong Cơ, lại muốn cùng nhau thưởng thức bức đông cung gì gì đó, đây có thể nói là cơ hội ngàn năm một.

Hắn lần đầu xem kỹ hai bản vẽ này còn có chút không được tự nhiên, bất quá nhớ tới trước mắt còn có một vị Hàm Quang Quân bên cạnh như “Sơn dương” chuẩn bị đồ tể?????

Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu.

“Lam trạm, cho ngươi xem này.”

Lam Vong Cơ thấy ngữ điệu hắn không giống như vừa rồi, ngược lại mang theo vài phần lười biếng ý vị, cảm thấy có chút kỳ quái. Lam Vong Cơ nghe tiếng nhìn lại, thấy Ngụy Vô Tiện truyền đưa tới hai bản vẽ.

Trong thạch thất tối tăm lại bí ẩn, Lam Vong Cơ sắc mặt từ bạch đến trong, tuy rằng nếu không cẩn thận chú ý, thì bộ dáng cũng không quá khác biệt ngày thường là bao, nhưng  trong lòng Ngụy Vô Tiện vốn dĩ là “mang ý xấu”, vậy nên điểm biến hóa này so với ngày thường luôn luôn vân đạm phong khinh, bình tĩnh Hàm Quang Quân mà nói, chính là sóng to gió lớn.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói, “Vong Cơ huynh, ta cảm thấy bức này họa so với lúc trước ở Tàng Thư Các e rằng càng thú vị.”

Lam Vong Cơ ánh mắt nặng nề, tay cầm bản vẽ khẽ run lên,” Ngụy…… Anh!”

Ngụy Vô Tiện bộ dáng muốn thuyết giáo người khác của y bị đè nén, cảm thấy rất mỹ mãn mà vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, nhướng mày nói, “Ta cũng chẳng có biện pháp khác đâu, không bằng cho ngươi xem, để chút nữa chúng ta còn biết mà làm?”

Lam Vong Cơ bị hắn chụp lại như lâm đại địch, không tự giác lùi hai bước.

“Ngươi…… Phải làm gì!”

Ngụy Vô Tiện cười nhạo: “Lam Trạm, ngươi chẳng lẽ là choáng váng? Không làm theo chỉ dẫn, chúng ta như thế nào có thể đi ra ngoài?”

Lam Vong Cơ nhất thời nghẹn lời: “……”

Trên bản vẽ, là một nam tử mang ý cười thanh thanh đem đầu vùi vào giữa hai chân một nam tử khác, đối với dương vật của đối phương mà phun ra nuốt vào, nhìn vào cực kì sôi động.

“Ngươi……” Lam Vong Cơ nhấp môi, nỗ lực không hiện ra vẻ khiếp sợ trên mặt. Y làm như đang rối rắm cái gì, muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ phải cố gắng trấn định.

Ngụy Vô Tiện làm ra một khuôn mặt vô tội, nhoẻn miệng cười, “Vong Cơ huynh, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ta không cần ngươi tới, ta tới còn không được sao?”

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn Ngụy Vô Tiện, “Nhưng……”

Ngụy Vô Tiện bắt tay trực tiếp vói vào phía dưới bạch y mới mặc chỉnh tề của Lam Vong Cơ, không nhẹ không nặng ở bộ vị mấu chốt nhéo một cái.

“Lam Trạm, đây hy sinh lớn lao của ta đó, cũng không cần ngươi cảm kích đâu, chỉ cần sau khi thoát ra ngoài ngươi đừng cả ngày  ở trước mặt ta nói cái chuyện quỷ này là được.” Ngụy Vô Tiện quỷ dị mà lau lau khóe miệng, đem Lam Vong Cơ đẩy ngã trên mặt đất, bắt đầu sột sột soạt soạt cởi y phục của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện sau khi tu “Tà ma ngoại đạo”, trên phố nghe đồn hắn suốt ngày cùng nữ nhân xinh đẹp lêu lổng, mấy lời đồn đó không tốt với hắn cho lắm, vậy mà hiện giờ càng là thanh danh hỗn độn.

Nhưng Lam Vong Cơ không giống vậy.

Phẩm hạnh y cao khiết, là Hàm Quang Quân đoan chính quy phạm, là tấm gương tiên môn bách gia mẫu mực cho nhiều tiểu bối đệ tử noi theo.

“Tích đá như ngọc, thanh lãnh như gió.”

Quân tử đón gió.

Bất cứ lúc nào thấy hắn, Lam Vong Cơ đều là một bộ dáng trầm ổn cẩn thận, Ngụy Vô Tiện thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh Lam Vong Cơ ở dưới thân hắn làm chuyện đó, thật sự quá không khoẻ.

Huống chi cái tên ngốc Lam Vong Cơ này vừa thấy mấy cái loại chuyện đó liền ngơ ngơ đờ đờ, đến lúc đó cũng không biết phải cọ xát cho hắn bao lâu mới có thể giải quyết.

Đơn giản khiến cho hắn bất chấp tất cả, chính là sớm xong việc.

Lam Vong Cơ lúc này lại dùng tay đè lại vai Ngụy Vô Tiện, gian nan nói, “Không hợp quy củ…… Không thể……”

Ngụy Vô Tiện mắt trợn trắng, trong lòng thật là muốn phục vị Hàm Quang Quân trước mắt thà coi trọng danh tiết còn hơn bảo toàn tính mạng.

“Hảo hảo, đừng vô nghĩa! Ngươi không nói, ta không nói, ai biết?” Ngụy Vô Tiện loát thoát xoăn tay áo lên, trực tiếp duỗi tay khéo luôn che lấp cuối cùng trên người Lam Vong Cơ.

……

Ngụy Vô Tiện có điểm hối hận.

Mày hắn hơi hơi căng thẳng, lại ngửa đầu đi nhìn vẻ mặt của Lam Vong Cơ.

Rõ ràng vẫn là thiếu niên mười bảy tám tuổi đó?

Nhưng mà cái kích cỡ dương vật trước mắt này……

Có thể nói là cực kì lamg cho người ta sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện trì độn mà dùng tay thử đi búng búng dương vật đằng trước, như suy tư cái gì nói, “Lam Trạm, ngươi có phải hay không lén Lam lão nhân suốt ngày đi ăn vụng đồ mặn?”

“Bằng không dựa vào đồ ăn xanh xanh nước nước của người Lam gia các ngươi, làm sao có thể phát dục thành ra như vậy……?”

Sắc mặt  Lam Vong Cơ cực kì xuất sắc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y bị người khác cẩn thận xem xét nơi tư mật như vậy, cố tình người lại là Ngụy Vô Tiện, trong miệng lại là không phun ra lời hay ý đẹp nào, mấy câu nói đó lọt vào tai Lam Vong Cơ, đã trần trụi lại còn hài hước.

Vành tai không tự giác bò lên một tầng hồng nhạt.

“Nói bậy…… Ta không…… Không có.” Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua một bên, gắt gao nhắm hai mắt, không dám nhìn biểu tình của Ngụy Vô Tiện.

Chỉ là trong miệng còn biện giải.

Ngụy Vô Tiện hiện tại muốn điên cuồng cho mình mấy cái bạt tai, không công hắn vừa rồi còn tưởng rằng Lam Vong Cơ là sơn dương đợi làm thịt .

Hiện tại xem ra, là hắn cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

“Tính tính, còn không phải là như vậy sao? Có cái gì…… Còn có thể làm khó được ta chứ?” Ngụy Vô Tiện một phen cầm vật kia của Lam Vong Cơ, thấy chết không sờn hé miệng, cúi đầu đem chỗ kia của y gian nan ngậm lấy.

Lam Vong Cơ gắt gao nắm lấy ống tay áo, khi Ngụy Vô Tiện mở miệng nuốt vào liền chớp mắt hít một hơi khí lạnh.

Ngụy Vô Tiện trong lòng chỉ kinh ngạc nơi này của Lam Vong Cơ quá mức thiên phú dị bẩm, hắn nỗ lực liếm láp dương vật đằng trước một lúc lâu, chỗ kia đã chạm vào hầu vách trong miệng.

Hắn nhịn xuống không thèm nghĩ bộ dáng hiện tại của chính mình, chỉ chuyên chú hầu hạ vật trong miệng.

Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên làm loại sự tình này, động tác còn có chút ngây ngô, Lam Vong Cơ cũng chưa cho ra phản ứng gì, khiến hắn cảm thấy có chút bất mãn.

Hắn rõ ràng đã nỗ lực mà ngậm lấy, gương mặt quai hàm đều phồng lên, nhưng Lam Vong Cơ thoạt nhìn lại giống như người không có chuyện gì.

Ngụy Vô Tiện nhớ tới nội dung bản vẽ khi nãy, hình như phải phun ra nuốt vào……

Đúng rồi đúng rồi, Ngụy Vô Tiện đầu óc cực kỳ thông minh, chỉ là một cái chớp mắt liền bắt giữ huyền cơ.

Hắn trước đem dương vật Lam Vong Cơ phun ra một phần, lại bắt đầu dùng một cái tay khác đối với cậu nhỏ vuốt ve lên xuống, thấy vật kia trướng lên xanh tím lại lớn một vòng, ở đỉnh quy đầu cẩn thận liếm mút.

“Ngô……” Ngụy Vô Tiện nhịn không được phát ra vài tiếng nức nở, làm như cực kì không dễ chịu.

Lam Vong Cơ cũng vậy

Lam Vong Cơ đời này còn không có bị người khác dâm loạn hạ thể như vậy, nhưng mà tình huống hiện tại không thể cự tuyệt, đã đem gia quy y giữ nhiều năm như vậy hoàn toàn phá bỏ không còn một mảnh. Kết quả là sắc mặt trở nên cực kì cổ quái, một trận thanh một trận bạch, dưới thân Ngụy Vô Tiện lại là giống như đã thông suốt, trong chốc lát đối với chỗ mẫn cảm liếm vài cái, rồi lại đột nhiên ngậm lấy hơn phân nửa tính khí, để ở trong cổ họng ra ra vào vào.

Hàm Quang Quân tâm tính luôn kiên nhẫn, lúc này gương mặt trắng nõn như tuyết cũng bắt đầu phiếm hồng.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy Lam Vong Cơ có chút khắc chế không được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, vang trong thạch thất, mà hắn lại không ngừng liếm muát dương vật, khung cảnh bên trong phải nói là cực kì dâm mĩ.

Ngụy Vô Tiện tuy là đem vật kia dưới thân ra sức ngậm, lại giốmg như đang nhấm nháp mỹ vị, nỗ gợi lên gương mặt khiêu khích tươi cười tới, hàm hồ mà tấm tắc nói, “Vong Cơ…… Huynh, ngươi như thế nào còn không……”

“Ô ô……”

Nguyên bản trong lòng Lam Vong Cơ ngoại trừ thẹn thùng, còn có chút xin lỗi cùng áy náy với Ngụy Vô Tiện.

Cái cái cảm xúc này càng tăng dần, ý đồ đem khoái cảm trong lòng thít lại, muốn đem Ngụy Vô Tiện đẩy ra. Nhưng mà cửa thạch thất vẫn thật lâu chưa mở ra, lúc y vẫn còn rối rắm, nghe được Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu đào hoa mà trêu chọc y.

Lam Vong Cơ kiềm chế tâm tư khi nãy.

“……”

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Trạm hơn nửa ngày cũng không để ý tới hắn, thấy y vẻ mặt ẩn nhẫn, trong lòng vừa tức giận nói, “Ngươi không bắn ra, ta sẽ bị ngươi căng chết đó.”

Ngụy Vô Tiện tĩnh tâm lại, giống như bắt đầu giận dỗi.

Hôm nay hắn cũng không tin tà, chẳng lẽ kỹ thuật của hắn không thể làm tiểu nai tơ Lam Vong Cơ phóng thích?

Lực đạo trên tay Ngụy Vô Tiện tăng thêm, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Hắn tuy không thường làm loại chuyện giả quyết nhu cầu sinh lý này, nhưng mà Lam Vong Cơ nhất định là lần đầu tiên làm.

Ngụy Vô Tiện nhớ rõ lần đầu tiên ở trong phòng trải nghiệm cảm giác với tranh xuân cung, xong việc còn cùng Giang Trừng lén lút giao lưu trong chốc lát, hình như là yêu cầu thật lâu mới có thể phóng xuất ra tới.

Tưởng tượng như vậy, cũng không thể toàn quái Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện buông lỏng mày, lại bắt đầu lưu chuyển sóng mắt câu dẫn y, một bàn tay giật nhẹ tay áo Lam Vong Cơ, làm như muốn cho y nhìn chính mình như thế nào làm loại chuyện này.

Lam Vong Cơ cố chấp mà liếc qua, chỉ là tiếng thở dốc càng lúc càng nặng.

Ngụy Vô Tiện thấy biểu cảm này của y, đầu lưỡi kia đảo qua một vòng dương vật đang phát trướng, khiêu khích trong chốc lát, lại dùng sức ngăn chặn cảm giác muốn nôn mửa trong cổ họng, dứt khoát cổ vũ bản thâm làm tinh thần hăng hái trực tiếp đem vật thô tráng này đẩy vào sâu bên trong miệng.

“Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ vẻ mặt khiếp sợ, lạnh lùng nói, “Ngươi…… Ngươi còn muốn……”

Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm thấy dương vật trong miệng kịch liệt mà run rẩy vài cái, gân mạch trên nó đều hiện lên rõ ràng có thể cảm nhận được, hắn liền biết phương pháp vừa rồi có tác dụng, trong lòng mừng thầm, cũng không thèm để ý tê dại đau nhức trong miệng, đẩy động tác nhanh hơn, vài cái sâu đến cổ họng, Lam Vong Cơ rốt cuộc rốt cuộc ẩn nhẫn không được, đem tất cả con cháu của mình dâng vào trong miệng Ngụy Vô Tiện.

“Loạch xoạch” một tiếng, quả nhiên cửa đá phía sau lại mở ra một cánh cửa mới.

Ngụy Vô Tiện trong lòng chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy đặc sệt vị xạ hương, lại không cẩn thận một chút, không đầu không đuôi mà đem toàn bộ nuốt xuống, lại dùng mu bàn tay lau lau bạch trọng dín ở khóe miệng, nghiêm túc bình luận một phen, “Vong Cơ huynh, hương vị này của ngươi không giống như là tanh đắng khó có thể nuốt xuống, chỉ là còn có chút…… Có chút ngọt ngào.”

Lam Vong Cơ không biết có phải hay không đã bị Ngụy Vô Tiện làm cho chết lặng, hay là qua cao trào quá mức mãnh liệt vẫn chưa có phản ứng, chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm bộ dáng ngả ngớn của Ngụy Vô Tiện, hốc mắt đỏ lên, trên trán còn đọng lại vài giọt mồ hôi.

“Ngươi…… Ngươi đừng nói nữa.” Lam Vong Cơ cả người cứng đờ, gian nan nói.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân cuối cùng cũng xong việc, còn cảm giác có chút thành tựu gì đó ghê lắm, vẫy vẫy tay áo như một cái quạt tạo gió, hắn nhìn Hàm Quang Quân như sương sớm kia, vậy mà hiện tại đã bay đâu mất tiêu phong độ quân tử, cả người một bộ dáng bị mạnh mẽ lăng nhục đến đáng thương, trong lòng hắn lại có vài phần đau lòng.

Hắn nghĩ định nói vài câu an ủi Lam Vong Cơ, ý tưởng vừa động, liền mở miệng nói,” Vong Cơ huynh, là ta trách oan ngươi. Mới nãy ta không nên nói ngươi lén lút Lam lão nhân ăn thịt, cái này chỉ do ta bịa chuyện thôi, ngươi đừng để ý. “

Lam Vong Cơ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ là có chút khó hiểu mà nhíu nhíu mày.

Ngụy Vô Tiện: Tinh dịch của ngươi ngọt lắm, nhất định là từ nhỏ đã ăn rau quả không rời miệng, mới có thể có loại hương vị này

Lam Vong Cơ:……

Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng của y như là sự trong sạch đã bị hủy đến thất hồn lạc phách, trong lòng cũng vui vẻ, vỗ vỗ tay liền đứng dậy, hướng y nói, “Được rồi Vong Cơ huynh, nhanh đi thôi! Ta thề chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra ngoài đâu, được rồi chứ?”

Lam Vong Cơ thấy hắn vẻ mặt không sao cả, trong lòng lại có ngọn lửa tức giận không rõ, chỉ là vẫn cẩn thận đem quần áo trong tay mặc đàng hoàng, thấp giọng nói, “Nếu hôm nay người tới là Giang Trừng, ngươi cũng muốn cùng hắn làm loại chuyện này?”

Ngụy Vô Tiện thấy y giờ phút này còn không quên “Quy phạm” mà niệm rõ cho bản thân, trong lòng hứng khởi, “Bằng không thì sao chứ, ngươi nói cho ta biết còn con đường nào khác đi ra ngoài được hay không?”

Lam Vong Cơ giống như bị hất vào một chậu nước lạnh, thần sắc trong mắt ảm đạm xuống, đã mặc quần áo gọn gàng, nhặt Tị Trần trên mặt đất, lại không nói lời nào.

Cái này thì Ngụy Vô Tiện lại không hiểu rõ.

Hắn khi nãy đã bất chấp quăng đi thể diện của Di Lăng lão tổ, chỉ để chiếu cố cái tên ngốc đầu gỗ này, kết quả là giải quyết chuyện xong rồi, người kia lại lập tức trở mặt không quen người.

Ngụy Vô Tiện xoa xoa khóe miệng, cà lơ phất phơ hướng tới cửa đá đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net