Play 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện phóng qua cửa đá, đập  vào mi mắt lại không phải là nhã gian được bày biện giống như cũ.

Nơi này là một huyệt động có cấu tạo kỳ dị, ở giữa bốc lên tuòng luồng nhiệt khí tràn ngập quanh suối nước nóng. Xung quanh nước suối cũng không có khác bài trí gì lạ, chỉ có vài toà hương khí lượn lờ tôn đài rải rác ở tứ giác, suối nước nóng tản ra từng trận hơi nước, sương mù bốc hơi, tầng tầng lớp lớp mạn thượng Ngụy Vô Tiện tầm mắt.

Nơi này chắc là chổ mà chủ nhân của mật thất nghỉ ngơi và tắm rửa.

Ngụy Vô Tiện đem nơi này đánh giá một cái, phát hiện ra có một khả năng duy nhất để thoát khỏi nơi này là cái lỗ duy nhất trên đỉnh động, nhưng mà cái lỗ này lại nhỏ quá, nhỏ đến mức chỉ đủ để một tia sáng đi vào, trùng hợp thay lại rọi thẳng tới trung tâm suối nước nóng, sương mù quanh nơi đó cũng tản ra màu lam nhạt kì quái, làm Ngụy Vô Tiện xem đến hoa cả mắt.

Hắn thầm nghĩ nơi này chắc chắn là nơi cuối cùng rồi, bởi vì xung quanh chẳmg có tranh hay tượng khắc gì đó để gợi ý. 

“Lam Trạm! Ngươi nhìn thấy cái gì khác không?” Ngụy Vô Tiện tìm một chỗ cho là sạch sẽ, bắc chân ngồi xuống.

Lam Vong Cơ muộn thanh không đáp, ngồi xếp bằng ở lối vào cửa đá, chỉ là trong chốc lát, y liền khôi phục lại bộ dáng trấn tĩnh bình thường, ống tay áo vuốt phẳng phiu, đai lưng có vài phần bị nhăn cũng được nếp áo cẩn thận che khuất.

“Thật đúng là quy phạm đoan chính  Hàm Quang Quân!” Ngụy Vô Tiện bị bao phủ trong hơi nước ấm áp của suối nước nóng, cố ý đem thanh âm kéo dài lên, bất mãn nói.

Từ lúc đi nhầm vào chỗ này, hắn cùng Lam Vong Cơ đã làm một vài chuyện tốt “Không biết xấu hổ”, cơ mà chuyện này cũng không thể trách đây là sai lầm của Ngụy Vô Tiện được? Nói không chừng ở trong bụi cỏ dẫm sai vào cơ quan chắc gì là hắn mà không phải Lam Vong Cơ!

Vừa rồi hắn còn hạ đi tôn quý của mình, không biết xấu hổ mà dám làm cái chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ, kết quả là cái vị Lam nhị công tử kia lại trưng ra cái mặt lạnh ngồi im  đả tọa điều tức, một chút cũng không có xíu xiu sốt ruột muốn đi ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không để ý tới hắn, lại nghĩ tới bản thân khi nãy ở dưới thân người kia ra sức cày cấy, thế mà một chút hòa nhã cũng không thèm bố thí cho hắn, một trận ủy khuất tích góp suốt một đêm đột ngột trào dâng trong lòng, hắn không cao hứng, tất nhiên sẽ không để Lam Vong Cơ hưởng bình yên được.

Ngụy Vô Tiện nhoáng cái vực dậy tinh thần, liền nghĩ ra một ý tưởng.

Hắn không phục mà lung tung cởi áo trên, " sột xoạt” vài cái liền nhảy vào suối nước nóng, còn cố ý bắn ra một chút bọt nước.

Ngụy Vô Tiện mới vừa nhảy trong ôn tuyền, liền cảm thấy quanh thân có một cổ nhiệt ấm áp từ lòng bàn chân lan ra khắp nơi, sảng khoái đến da đầu tê dại.

Đại khái là cắm chân trong núi hoang cả đêm, hiên tại lại ngâm trong hồ nước ấm áp, mệt mỏi trên người liền bị dòng nước cuốn đi, tê dại đến mức khiến vòng eo xụi lơ vài phần.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn phát ra tiếng nước một chút để chọc ghẹo cũng không có ảnh hưởng gì tới Lam Vong Cơ, tâm tư ngày xưa trêu đùa cùng với chuyện bực bội khi nãy đan xen lẫn  nhau, lại bắt đầu quấy trời làm đất.

Ngụy Vô Tiện tính toán trong lòng, tay chân liền không tự chủ được mà hướng Lam Vong Cơ với tới, thu hẹp khoảng cách lại, hắn có thể thấy gương mặt trắng mịn của Lam Vong Cơ, trong miệng liền bắt đầu gọi y nói, “Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ không đáp.

“Lam Vong Cơ!”

“……”

“Lam Vong Cơ! Ngươi phải làm đến mức này sao!” Ngụy Vô Tiện cũng có chút kinh ngạc, cho dù Lam Vong Cơ có tức giận ngầm đi chăng nữa, nhưng từ trước đến nay y cũng là một người có lễ nghi chặt chẽ, gọi y nhiều như thế cũng không ư hử, thái độ so với thường ngày có chút kì lạ.

Ngụy Vô Tiện đỡ cột đá, cả người trần trụi, bị sương khói mờ ảo lập lờ che đi, hắn muốn nhìn xem Lam Vong Cơ, lại phát hiện sắc mặt của y lại trắng bệch, đai buộc trán cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

“Ngươi…… Lam Trạm ngươi làm sao vậy?” Ngụy Vô Tiện vội vàng duỗi tay dò mạch của Lam Vong Cơ, lại bị Lam Vong Cơ trở tay đánh về.

“Đừng chạm vào ta.”

Ngụy Vô Tiện thuộc loại người không thích nhẫn nại, nói: “Lam Vong Cơ, ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy, ta đang quan tâm ngươi đó! Ngươi không cảm kích thì thôi đi, lại còn đánh ta nữa!”

Ngụy Vô Tiện oán trách, không chú ý tới Lam Vong Cơ giờ phút này đã có chút đứng ngồi không yên, ngoài miệng còn chỉ lo trêu chọc, “Ngươi không cho ta chạm vào, ta càng muốn!”

Dứt lời, hắn một tay túm Lam Vong Cơ lại, muốn cẩn thận xem xét một phen, móng vuốt Ngụy Vô Tiện vừa mới với qua, đã bị tay trái của Lam Vong Cơ bắt lại hai cổ tay hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức bị Lam Vong Cơ gắt gao đè ở dưới thân.

Ngụy Vô Tiện kinh hãi: Ngươi làm gì!

Trên tay Lam Vong Cơ phát lực, màu mắc lưu ly cạn ngất hiện lên vài tia dữ tợn, khác hẳn với vẻ thanh lãnh hằng ngày, y trầm giọng nói: “Ta nói, đừng chạm vào ta.”

Mấy ngày thường Ngụy Vô Tiện chưa gặp qua bộ dáng như vậy của Lam Vong Cơ, còn tưởng y bị mình trêo ghẹo nên tức giận, nhất thời sinh điểm hờn dỗi, hiện tại xem ra, Lam Trạm như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi.

Ngụy Vô Tiện cũng lười đi tìm nguyên nhân, hắn ghét nhất bị người khác mạnh mẽ gông cùm xiềng xích như vậy, hạ thân cũng không có chỗ để tránh đi, liền điên cuồng vặn vẹo, hai cái đùi bất chấp mà quơ loạn xì ngầu, còn đụng vài cái lên người Lam Vong, nhưng mà lực cánh tay của  Lam Vong Cơ thật kinh người, giống như  một cái lưới bất khả xâm phạm bao cả người Ngụy Vô Tiện lại, hai chân cũng bị Lam Vong Cơ dùng đầu gối giam cầm, trong khoảng thời gian ngắn hắn vậy mà không thể thể động đậy.

“Ngươi đủ rồi! Buông ra……”

Ngụy Vô Tiện thở phì phò hướng y mắng, lại phát hiện trong mắt Lam Vong Cơ không có một tia dao động nào, y đột nhiên vươn tay kéo dây buộc trán xuống, ngựa quen đường cũ mà đem hai cổ tay Ngụy Vô Tiện cột lại vài vòng, còn thắt tận mấy cái nút chồng lên nhau.

Ngụy Vô Tiện:……

Rốt cuộc hắn mới phát hiện là có cái gì đó sai sai.

Lam Vong Cơ…… y……

“Không tốt!” Ngụy Vô Tiện nhất thời  phát hiện, khi hắn mới nhìn thấy cái suối nước nóng này, cảm thấy hơi nước có màu lam nhạt lập lờ khắp nơi, còn tưởmg rằng là do ánh sáng chiếu vào nên mới như vậy.

Nhưng mà tình hình hiện tại, nhìn cái suối nước nóng kia, như thế nào lại giống như "Cửu chuyển say ảo mộng" trong sách cổ mà hắn đã từng nhìn thấy chứ?

Loại hương dược không màu cũng không mùi, chỉ khi bị ánh nắng chiếu vào mới hiện lên màu sắc, dược tính mãnh liệt, sẽ làm nạn nhân bị lạc trong mơ hồ, lâm vào tình dục vô pháp thoát khỏi.

Ngụy Vô Tiện trong lòng hoảng sợ, nếu là do ảnh hưởng của“Say ảo mộng”, vậy hắn như thế nào không bị ảnh hưởng?

Phàm là loại thượng cổ kỳ dược, một khi phát tác, tất nhiên là đối xử với mọi người bình đẳng, từ từ thấm vào kinh kỳ bát mạch, ảnh hưởng tới nội đan tinh luyện của người tu hành đã được luyện hóa ……

Đánh sâu vào thất tình lục dục của con người.

Đúng rồi.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thông não.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mình không bị ảnh hưởng.

"Cửu chuyển say ảo mộng", muốn tác động đến người khác, điểm mấu chốt chính là dùng nội đan tinh khí mới có thể phát huy hữu hiệu.

Nhưng hắn.

Đã không còn Kim Đan.

Hắn thấy sâu bên trong mắt Lam Vong Cơ  hình như có ánh lửa nhảy lên, đã mất đi bình tĩnh, hiện giờ hắn lại bị đai buộc trán cột chặc chẽ, động tác bất tiện, mà Trần Tình cũng không có ở bên người……

Này phải làm như thế nào cho phải!

Ngụy Vô Tiện có ý đồ muốn giở thủ đoạn, nhưng lại phát hiện đai buộc trán của Cô Tô Lam thị so với tưởng tượng của hắn càng bền, hắn càng muốn thoát, nó càng buộc chặt.

“Lam Trạm! Ngươi thanh tỉnh một chút! Ta… Ta là Ngụy Anh!” Ngụy Vô Tiện biết hiệu lực của “Cửu chuyển say ảo mộng”, nếu Lam Vong Cơ hiện tại không thể tỉnh táo lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Lam Vong Cơ cúi đầu, rốt cuộc cũng trả lời.

“Ta biết.”

Ngụy Vô Tiện:???

“Ngươi biết cái gì! Ngươi biết cái rắm! Mau đem ta……” Ngụy Vô Tiện rống lớn, hai chữ “Buông ra” còn chưa nói ra, liền bị một vật mềm mại nóng bỏng bao trọn lấy cái miệng.

Ngụy Vô Tiện một trận không rõ, hồi lâu mới hiểu được.

Hắn, Di Lăng lão tổ, Ngụy Vô Tiện.
Hiện tại đang bị Hàm Quang Quân đè trên mặt đất hôn môi!

Ngụy Vô Tiện vội vàng khép lại khớp hàm, sợ Lam Vong Cơ còn muốn làm chuyện gì đó khác người, lỡ đâu sau này thoát ra được, Lam Vong Cơ lại nhớ tới hôm nay, chỉ sợ thẹn đến mức tự phong linh mạch của mình luôn!

Lam Vong Cơ thấy hắn cắn chặt không mở, trong lòng buồn bực, trực tiếp vươn tay ở chỗ kia của Ngụy Vô Tiện  dùng sức vớt một cái.

Ngụy Vô Tiện run run, trên mặt chỉ cảm thấy thẹn, ngày thường Hàm Quang Quân luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, hiện giờ lại đột nhiên khai thông trí óc, hắn vừa muốn há miệng, Lam Vong Cơ liền chớp lấy thời cơ, nhân cơ hội đem đầu lưỡi đã chờ đợi lâu lập tức luồn đi vào, không phân xanh đỏ đen trắng mà bắt đầu liếm láp đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện, trơn trượt ở trong khoang miệng quấy loạn đầu lưỡi của hắn.

Ngụy Vô Tiện nghẹn đỏ mặt, bắt đầu có chút hô hấp khó khăn, Lam Vong Cơ hiện giờ cũng không phải là quân tử sáng trong gì gì đó đó, ngược lại giống như mãnh thú hung ác trong núi rừng.

Mà bản thân hắn, chính là con mồi tay trói gà không chặt.

Đôi tay Ngụy Vô Tiện bị trói, giống như thịt trên thớt, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể tùy ý Lam Vong Cơ phát tình, ở trong khoang miệng ướt nóng của hắn tung hành ngang ngược.

Ngụy Vô Tiện bị hôn có chút hoảng hốt, không khí trong ngực bị rút cạn, muốn quay đầu tránh thoát, nhưng mà động tác của hắn dù rất nhỏ vẫn bị Lam Vong Cơ bắt lại.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngừng càn quấy trong miệng của hắn, từ trong miệng hắn rút ra, nhân tiện kéo thêm vài tia chỉ bạc ưu nhã giữa hai người.

Ngụy Vô Tiện bị cường hôn mà mê mang một trận, cái lưỡi làm loạn trong miệng hắn đột nhiên rời khỏi, hắn liền theo bản năng mà nuốt vào nước bọt rất nhiều của hai người, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ lại thêm vài phần cực nóng, dù ngoài miệng không có động tĩnh, nhưng một cái tay khác lại cực kỳ có ý tứ mà đi cởi quần của hắn.

Ngụy Vô Tiện há to miệng thở phì phò, thấy Lam Vong Cơ không hề có ý dừng lại, nhất thời ngay cả kêu trời khóc đất đều quên mất.

Hắn còn nghĩ thừa dịp Lam Vong Cơ cởi đi cái đống bạch y lằng nhằng kia để giãy giụa vài cái, nhưng tốc độ cởi quần áo của Lam Vong Cơ cực kỳ nhanh, hắn mới vừa nghỉ ngơi một lát, đã cảm thấy hạ thân chợt lạnh, cúi đầu chỉ nhìn thấy hai chân thon dài của mình bị áp chế không còn sức phản kháng, đầu gối cũng bị đỉnh sưng lên.

Mà vật xanh tím thô tráng đến phát trướng kia của Lam Vong Cơ cũng nguy hiểm mà tới gần hạ thân của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net