Play 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lam trạm...... Ngươi muốn làm gì.... ta là nam nhân đó....."

Những lời này vừa nói ra liền đánh thức Ngụy Vô Tiện.

Ờ ha.

Thiếu chút nữa hắn quên mất chuyện này.

Hôm nay Lam Vong Cơ muốn cùng hắn đó đó, nhưng mà trước khi thực hành thì y cũng phải học lý thuyết Long Dương diệu pháp đã chứ?

Lam Vong Cơ thuộc loại người thanh lãnh nghiêm túc, làm sao mà biết được giữa nam với nam thì phải làm như thế nào chứ?

Hắn liền hơi yên tâm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may là nơi này không có giống với mấy cái mật thất lúc trước, để lung tung mấy cuốn đông cung xuân đồ, nếu không thì hôm nay hắn đúng là muốn chạy trời không khỏi nắng.

Ngụy Vô Tiện phục hồi tinh thần, liền bắt đầu cợt nhả nói, "Lam Trạm, từ bỏ đi, ngươi dù sao cũng không biết, mau nhanh nhanh từ trên người ca ca leo xuống ! Ca ca liền...... "

Lam Vong Cơ hờ hững mà tới gần hắn mấy tấc, lạnh lùng nói, "Ta biết."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, "Phải phải phải, Lam nhị công tử ngươi cái gì cũng biết! Ta hiểu rồi, hảo, mau xuống dưới, đừng đùa."

Lam Vong Cơ sắc mặt lại lạnh lẽo vài phần, gằn từng chữ, "Ta biết."

Ngụy Vô Tiện còn muốn nói nữa, Lam Vong Cơ đã buông ra, hắn cho rằng y muốn từ bỏ, thoải mái còn chưa kịp, ngay sau đó lại bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ mở ra hai cái đầu gối, tay hắn còn chưa kịp có động tác, hai chân liền trực tiếp bị bẻ ra thành một cái tư thế phóng đãng, cái bông trắng bóng cũng bị tách ra, để lộ một điểm hồng nhạt.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên trợn to hai mắt, run rẩy thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm nghị, một bộ dáng không làm xong thì đừng hòng buông tha, tâm cũng lạnh hơn phân nửa.

Lam Vong Cơ hung tợn bắt lấy dương vật lộ rộ rõ trước mắt của Ngụy Vô Tiện, đối với đầu nấm đằng trước đã hơi ướt dùng sức loát động vài cái, làm trả thù vuốt ve khiến Ngụy Vô Tiện đột nhiên cứng họng thất thanh.

Chính mình làm cùng người khác làm.

Chung quy là bất đồng.

Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, hắn hiện tại đã không hy vọng Lam Vong Cơ có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ cần đừng kích thích hắn, làm hắn vẫn còn mặt mũi nhìn người thì tốt rồi.

Động tác trong tay Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại, đem bàn tay đang vuốt ve cậu nhỏ của hắn chuyển tới trước mặt hai người, phía trên ướt nhầy, dùng mắt thường Ngụy Vô Tiện cũng có thể thấy được rõ ràng.

Ngụy Vô Tiện khó hiểu vì sao Lam Vong Cơ chỉ làm một nửa liền dừng, còn tưởng rằng y học tập chưa đến nơi đến chốn, liền cảm giác phía dưới hạ thân có chút dị động.

Thứ gì......

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc cúi đầu nhìn, lập tức vẻ hoảng sợ trên mặt hiện rõ ràng.

Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay của y vào cái mông của hắn !!

Trách không được y vừa rồi......

Ngụy Vô Tiện đang muốn nương thei cánh tay hướng lên trên mặt cọ cọ, nhanh thoát khỏi thế tiến công của dị vật bên dưới.

Lam Vong Cơ thấy thế, tay trái lại đè lại cổ tay của hắn, khuỷu tay chống đỉnh đầu hắn, ngón tay phảiại trừng phạt mà hướng bên trong xoa ấn vài cái.

"Không...... Không cần......" vẻ mặt sợ hãi chưa từng thấy trước nay của Ngụy Vô Tiện lập tức biến sắc.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện kinh hoảng, lúc này mới vừa lòng, trên tay tăng thêm lực đạo, hướng chỗ sâu trong dùng hết sức bóp nhẹ vài cái, thẳng đến chỗ mẫn cảm kia dần dần không kháng cự, giữa hai cánh mông bị xoa ra một cái miệng nhỏ phấn nộn khẽ nhếch , một chút nuốt vào hai đốt ngón tay thon dài mà hữu lực của y.

Lúc này Lam Vong Cơ mới nhướng người đè lên, Ngụy Vô Tiện mới vừa nghỉ tạm không lâu môi lại bị chặt chẽ phong bế, Lam Vong Cơ thấy hắn an phận hơn rất nhiều, trong miệng càn quét hả hê, lúc này mới thả nhẹ lúc đạo, ở khóe miệng Ngụy Vô Tiện trấn an mà nhẹ nhàng cọ xát, ngay sau đó lại dừng ở hầu kết mê người của hắn mà cắn một cái.

"A...... A a!" Cả đời này Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính hắn sẽ phát ra âm thanh điềm mĩ mềm mại như thế, nhưng ngay lập tức liền liều mạng cắn lấy môi dưới, khóc không ra nước mắt mà nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nghiêm túc mà gặm cắn một phen, ánh mắt rốt cuộc chuyển qua hai điểm hồng anh phóng đãng trước ngực Ngụy Vô Tiện, đang muốn cúi người nhấm nháp, lại bị Ngụy Vô Tiện dùng hết sức xoay người, chạy ra kia một chút.

Lam Vong Cơ không vui nhìn Ngụy Vô Tiện tránh thoát, y tựa hồ không muốn thấy bộ dáng muốn bỏ chạy của Ngụy Vô Tiện, hai ngón tay lại duỗi về phía hạ thân tìm kiếm, một bàn tay khác nguy hiểm nắm lấy hàm dưới của Ngụy Vô Tiện, nguy hiểm mà liếm chỗ mẫn cảm của hắn.

"Lam Trạm...... Không cần...... Không" sức lực của Ngụy Vô Tiện đã dùng.hết cho đợt tránh thoát khi nãy, lúc này bị Lam Vong Cơ gông cùm xiềng xích ở bên dưới, đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Trên người Ngụy Vô Tiện đọng lại vài giọt nước, l mồ hôi chảy qua kia hai điểm phấn nộn trước ngực, như là mở miệng dụ dỗ Lam Vong Cơ nhanh nhanh tới nơi đó để thỏa mãn.

Lam Vong Cơ quả thực bị hấp dẫn lực chú ý, cúi đầu dùng lưỡi trêu đùa loạn xạ chỗ kia một chút, mút vào liếm láp, thẳng đến nơi đó bắt đầu phiếm hồng hơi trướng lên.

Ngụy Vô Tiện giống như bị xem là nữ nhân mà trêu đùa hai điểm hồng anh, trong lòng cực kì mâu thuẫn, nhưng mở mắt ra lại thấy Lam Vong Cơ giống như trở thành một người khác, đang ở trên người hắn điên cuồng tùy ý, bên trong thân thể cũng không biết như thế nào lại truyền ra khoái ý, ngón chân tê dại cuộn lên, lời nói phản kháng dần dần chuyển thành "Ê ê a a" dâm đãng.

Lam Vong Cơ thấy hắn chuyển biến tốt như vậy liền biết thời cơ đã chín mùi, lại hướng tới chỗ kia của Ngụy Vô Tiện đưa vào một ngón tay, mặt sau đã bị ba ngón tay khuếch trương đến dần dần chảy nước, liền bắt đầu thọc vào rút ra.

"Đừng...... Đừng nhúc nhích!" Ngụy Vô Tiện khó có thể kiềm nén mà kêu lên đầy sợ hãi, "Ngươi......"

Lam Vong Cơ chuyên chú bắt đầu trừu động ngón tay, ở bên trong ấn loạn khắp nơi, không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ thoáng điều chỉnh tư thế hai người một chút, ngón tay không biết xoa đến điểm nào, Ngụy Vô Tiện liền giống như bị điện giật toàn thân, run rẩy kịch liệt, khóc lóc hô, "Ách ha...... A a a!"

Lam Vong Cơ không hổ là nhân tài kiệt xuất của tiên môn bách gia, tốc độ học tập không phải ai ai cũng có thể so sánh nổi, y lập tức theo ký ức tìm được chỗ nổi lên kia, 3 ngón tay bắt chước dương vật nhanh chóng trừu động lên.

"Ân...... Ách a!" phần eo Ngụy Vô Tiện đột nhiên run lên, không chịu khống chế mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, "A a a, không cần...... Không cần nơi đó...... A a"

Lam Vong Cơ thấy dương vật của hắn bắt đầu phát trướng mà chảy nước, giống như muốn phát tiết, liền bất mãn kéo xuống đai buộc trán trên cổ tay Ngụy Vô Tiện, lưu loát xảo diệu trói lại cậu nhỏ phía trước của hắn, nặng nề nói, "Không cho ngươi bắn."

Ngụy Vô Tiện khó khăn muốn phóng thích, lại bị Lam Vong Cơ đọt ngột ngăn cản, đôi mắt đỏ lên, trên mặt nước mắt cùng mồ hôi ướt dầm dề, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tựa như mỹ nhân yêu kiều.

Ngụy Vô Tiện đã không biết ngoại trừ phát ra những âm thanh phóng đãng, hắn còn có thể nói được gì, đang muốn nhắm mắt nhẫn nại, lại cảm thấy kia mấy ngón tay chậm rãi từ trong thân thể hắn lui ra ngoài.
Không có dị vật bỏ vào, hậu huyệt liền lập tức hư không trống rỗng, bắt đầu ngăn không được từng đợt co rút, giống như mời người phía rên mở cửa vào nhà.

Ngụy Vô Tiện không chịu được ngâm nga một tiếng, nhưng cảm giác nơi kia trống rỗng chỉ tồn tại trong đầu hắn giây lát, tiếp theo hắn liền cảm thấy cái mông trơn trượt ướt mềm của mình bị nâng lên, một cây thô tráng nóng bỏng trực tiếp bị Lam Vong Cơ động thân nhét vào.

"Ngươi...... A!" tiếng rên rỉ của Ngụy Vô Tiện không kìm được buột miệng thốt ra, một trận tê dại sau khi bất thình lình bị khai phá thân thể khiến hắn gần như mất đi ý thức, liều mạng bắt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, ý đồ đem y rút ra khỏi hạ thể của mình , "Đi ra ngoài...... Ngươi mau đi ra......"

Hắn liều mạng kêu tên Lam Vong Cơ, dưới thân lại bởi vì thời gian dài khuếch trương dần dần thích ứng trướng đại dị vật xâm nhập.

Lam Vong Cơ nhìn thấy dưới hạ thân  Ngụy Vô Tiện một vẻ ta cần ta cứ lấy, nơi nào còn quản được nhiều như vậy, chỉ lo ra sức mà vận động.

Chỗ kia của Lam Vong Cơ phải nói là thiên phú dị bẩm, phát trướng đến xanh tím, cũng biết là y đã ẩn nhẫn rất lâu, lần này hoàn toàn đi vào huyệt khẩu kiều nộn của Ngụy Vô Tiện, va chạm với vách trong thành ruột mềm mại lại chặt chẽ, đỉnh đến Ngụy Vô Tiện thở dốc liên tục,  ba hồn bảy phách cũng bị động tác kịch liệt này đánh tan.

Lam Vong Cơ thuộc dạng nói ít làm nhiều, hiện giờ lại trúng hương dược,  thần chí cũng không rõ ràng, làm như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại đem hai cẳng chân Ngụy Vô Tiện vác lên vai mình, đem dương vật thẳng tiến đến càng sâu.

"Ngô ngô...... Ách a......!" Ở góc độ này Ngụy Vô Tiện có thể nhìn thấy hạ thân hai người chặt chẽ tương liên như thế nào, hai quả trứng nặng trĩu va chạp kịch liệt với mông thịt của hắn, phát ra tiếng "Bạch bạch" quanh quẩn trong thạch thất, đánh sâu vào thị giác cùng thính giác của hắn.

"Từ bỏ, từ bỏ......" Ngụy Vô Tiện hai mắt thất thần, đã là kiệt sức, đằng trước bị kích thích mà muốn phóng thích, nhưng lại bị trói buộc, nhưng mà cái người ở phía trên lại giống như vừa mới bắt đầu.

Lam Vong Cơ thọc vào rút ra càng ngày càng tàn nhẫn, mỗi lần đều là nguyên cây hoàn toàn đi vào, lại nguyên cây rút ra, thẳng tiến đến nơi mẫn cảm vừa bị y phát hiện khi nãy, lại chậm chạp không phóng xuất ra.

"Lam Trạm, ta...... Không được, ngươi mau......" Ngụy Vô Tiện ý bảo Lam Vong Cơ chú ý tới dương vật bị trói chặt phía trước, bộ dáng đáng thương muốn phun lại không phun được, không phải là bị chơi hỏng rồi chứ.

Lam Vong Cơ dưới thân động tác không dừng, cúi người hôn lên vành tai Ngụy Vô Tiện, ôn nhu nói, "Cầu ta."

Ngụy Vô Tiện:???

"Cái...... Sao" Ngụy Vô Tiện do dự mà hô, "Lam Trạm ngươi...... Ngươi thật quá đáng......"

Lam Vong Cơ thấy hắn không muốn khuất phục, hung tợn mà đỉnh một chút, nói, "Kêu ta cái gì?"

"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện bị thao đến liên tục phát ra tiếng nước, cả người đều đã sớm đã bị chà đạp đáng thương, lúc này lại ương ngạnh muốn bảo vệ cho kia tiền tuyến của mình, không tình nguyện nói, "Lam Vong Cơ!"

Lưu ly trong mắt Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, ánh mắt ảm trầm một cái, lập tức rút ra vật thô tráng kia, muốn đem Ngụy Vô Tiện lật lại, hảo hảo khiển trách một trận.

Ai ngờ Ngụy Vô Tiện bắt được cơ hội, thừa dịp vài giây này, xoay người lăn đến bên cạnh suối nước nóng.

Hắn vừa rồi bị Lam Vong Cơ thao hồi lâu, cái miệng nhỏ giữa kẽ mông đã bị chà đạp đến đỏ thắm, so với ngày thường còn muốn mở rộng ra hơn vài lần, hắn chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, lại khó khăn muốn đứng lên, nhưng cổ chân đã bị một bàn tay túm lấy.

Ngụy Vô Tiện:!

Lam Vong Cơ hai mắt gần như trong suốt, giống như phát cuồng, quát, "Ngươi còn muốn chạy!"

Dứt lời liền đem Ngụy Vô Tiện kéo về dưới thân, đối với cái mông thịt đang nhếch lên hung hăng đánh một chưởng.

Ngụy Vô Tiện: Ngươi đừng đánh ta!

Lam Vong Cơ bẻ hậu huyệt của hắn ra, trực tiếp lại cắm vào chỗ sâu nhất, một bên cắm vào một bên đánh vào hai mảnh thịt của hắn, "Cầu ta!"

Ngụy Vô Tiện không muốn bị người khác đánh vào hai khối thịt này của hắn, lúc nhỏ tuy hắn ở Giang gia gây rối khắp nơi, cũng chưa đến mức phạt tét mông, hiện giờ lại bị Lam Vong Cơ xuống tay không biết nặng nhẹ, hắn không cần nhìn liền biết chỗ kia của mình đã bị đánh đén sưng đỏ bất kham.

Ngụy Vô Tiện như là làm ra một cái quyết định cực kì gian nan.

"Lam...... Lam nhị ca ca......"

"Cầu ngươi......"

Lam Vong Cơ ánh mắt sáng ngời, lại đỉnh lộng một chút, "Cầu ta cái gì?"

"Cầu ngươi...... Cầu ngươi thao ta......" Ngụy Vô Tiện cắn chặt môi dưới, không muốn để mình phát ra bất kì thanh âm nào.

Lam Vong Cơ thần sắc hơi hơi hoãn lại, biên độ nhấp nhô thong thả một chút, ngón tay thon dài nhéo nhéo hai điểm hồng nhạt trước ngực Ngụy Vô Tiện, lại nói, "Lớn tiếng chút."

Ngụy Vô Tiện:!

"Ngươi...... Được một tấc lại muốn tiến một thước......" lý trí Ngụy Vô Tiện một chút bị khoái cảm cắn nuốt, dưới thân lại bị quấy loạn, chỗ mẫn cảm trên người bị vuốt ve trêu chọc, rốt cuộc rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, lớn tiếng suyễn nói, "Lam...... Lam nhị ca ca! Cầu ngươi...... Thao ta! Cầu ngươi!...... A!!"

Lam Vong Cơ rốt cuộc vừa lòng, theo ý Ngụy Vô Tiện ý thao mấy trăm lần, thẳng đến người dưới thân không còn có thể phát ra bất kì tiếng kêu dâm đãng nào nữa, lúc này mới tháo bỏ dây buộc trán trên dương vật Ngụy Vô Tiện, một tay đột nhiên bắt lấy dương căn mới được mở trói của hắn, hai người cùng rên rỉ một cái, liền đem tinh hoa của bản thân phun tràn đầy bên trong Ngụy Vô Tiện, mà bạch trọc của Ngụy Vô Tiện, cũng tưới ướt đẫm tay y.

Ngụy Vô Tiện lật người lại, ngực phập phồng thở dốc, hai mắt không biết đang nhìn nơi nào, đã mất tiêu điểm, chỉ có thể mở to miệng thở hổn hển l, ánh mắt mê ly, nhiều lần, liền rốt cuộc nặng nề hôn mê.

--------

Lời cuối sách

Lúc Giang trừng cùng đám hậu bối Lam gia tìm được Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vẫn còn dựa trên lưng y ngủ quần áo mặc chỉnh tề, tóc cũng quy củ chải gọn gàng.

"Hàm Quang Quân, các ngươi đã ở đâu!" Giang trừng thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện quấn lấy Lam Vong Cơ ngut như chếy, trong lòng cảm thấy một trận da gà bò đầy người, tuy vậy vẫn không thể thất thố biểu hiện, "Chúng ta tìm rất lâu."

Lam Vong Cơ giống như ngày thường, nhàn nhạt nói, "Rơi vào một cơ quan mật thất, nhưng đã phá giải, không có việc gì."

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói chút gấu đen bị bắt được, liền tan đi.

Rất nhiều năm về sau Ngụy Vô Tiện quấn lấy Lam Vong Cơ, muốn hỏi bọn họ pà như thế nào từ trong gian mật thất kia thoát ra.

Lam Vong Cơ đều không đáp. Trong ngọn núi kia có rất nhiều cơ quan , tất cả đều bắt nguồn từ lưu trữ của Cầm Xuyên Diệp thị.

Sau khi Cầm Xuyên Diệp thị bị Ôn gia tiêu diệt, các cơ quan đó vốn đã bí ẩn, nên chưa bị Ôn gia phát hiện, bởi vậy liền được  Cô Tô Lam thị giữ lại.

Mà cốt lõi cuối cùng để thoát ra, đó là một trận âm dương bát quái ở dưới đáy dòng suối, chỉ cần hơi thi triển chú thuật, liền có thể mở ra đỉnh chóp mật đạo, tự nhiên là có thể đi ra ngoài.

"Lam Trạm! Ngươi mau nói cho ta biết, khi đó ngươi làm như thế nào đi ra ngoài!" Ngụy Vô Tiện bất mãn ôm một vò thiên tử tiếu, đối với Lam Vong Cơ lì lợm la liếm nói.

Lam Vong Cơ trầm mặc sau một lúc lâu, xoay người, chậm rãi mở miệng, "Đi thêm một lần, sẽ biết."

end~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net