Bác sĩ ký sự (1-2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

💮💮💮💮AU: liarou💮💮💮💮
OOC.

Song bác sĩ.

Alpha kỉ X Omega tiện

Work Text:

01

Hơn 7 giờ rưỡi.

Sau khi tan tầm, Lam Trạm lái xe về nhà, kết quả mới vừa đi qua hai cái quảng trường, di động đặt ở kệ phó trong xe rung động không ngừng.

"Vong Cơ, mau về bệnh viện, có sự cố phát sinh."

Lam Trạm nhíu mày, "Được."

Tuy rằng ngày thường Lam Hi Thần rất hay thích nói dông dài, nhưng ở những thời khắc mấu chốt lại ngắn gọn súc tích như châu ngọc, nói xong liền cúp điện thoại.

Lam Trạm nhìn thoáng qua phía trước xe cộ kẹt thành một hàng dài, chắn luôn cả một con đường, tay lái đột nhiên đánh vào lề phải, thừa dịp xe sau còn chưa tiến lên liền cắm vào, đem xe tấp vào lề đường nơi được phép gửi xe, sau đó lấy xe đạp từ cốp sau, theo dòng xe cộ chạy ngược lại, thẳng tiến về bệnh viện.  

Chạy về bệnh viện, xe đạp đưa cho bảo vệ, bước qua cửa liền thấy bác sĩ khoa nhi trên lầu đang đứng bên cạnh cáng giường, đôi tay đan lại ấn lên lồng ngực đứa bé, tiến hành hô hấp đem ô xi lưu hành trong tim ngực.

"Nhường đường, nhường đường!" Trưởng khoa cấp cứu cầm cáng giường vừa đẩy vừa chạy vào phía trong, một bên ý bảo những người đang đi trên hành lang bệnh viện nép vào tường.: " Hai chai truyền dịch đem ra chưa?"

"Đem ra!"

"Đưa đứa bé qua đây, lấy bình hô hấp."

Y tá lâu năm của khoa cấp cứu thấy quần chúng hai bên dáo dát vây xem, hét to, "Nhanh tránh ra cho ta, nếu đứa bé này chết các ngươi phải chịu trách nhiệm!"

Một đám người bị giọng nói của nàng rống sợ, ngoan ngoãn né ra nhường đường.

Đứa bé đưa vào phòng, Lam Trạm liền đi tới, bác sĩ khoa nhi đang quỳ gối trên giường ngẩng đầu nhìn y một cái.

"Đứa bé tới gần lửa, bị động hút vào một nguồn nhiệt khí lớn, lên cơn sốc, nghi ngờ có nước trong phổi."

Tay của bác sĩ vẫn còn ấn trên ngực đứa bé, nhưng mà đứa bé nằm trên giường lại không có bất kì phản ứng nào.

Y tá ở bên cạnh nói có muốn dùng kích điện hay không, Lam Trạm ấn hai bên sườn đứa bé nói, "Không được." Đứa bé được chuẩn đóa phổi có nước, nếu hiện tại dùng rung điện sẽ làm tình hình trầm trọng hơn.

"Cho một châm thuốc địa lan tây, 0.4 mg, truyền vào từ tĩnh mạch" Y Nghĩ một chút, lại nói".: " Chậm thôi."

Bác sĩ nhi khoa vẫn đang nổ lực khôi phục lại mạch thở, từng cọng tóc toán loạn trên mặt, không nhìn ra biểu tình. Ông hỏi:" Máy hô hấp chuẩn bị xong chưa? 0,2 ngàn, mỗi phút 30 lần, Lam Trạm ngươi đến cắt khí quản cho đứa bé."

Lam Trạm đã xử lí xong tiêu độc ở cổ đứa bé, y thuần phục mở khí quản, sau đó cắm ống quảng, nhanh gọn băng lại.

Bên ngoài y tá khám gấp ở hai cánh cửa gọi người, gọi Lam Trạm đi xem những người khác, có người bị bỏng nặng ho ra máu, người bị huyết áp đến 200 vẫn không áp xuống được.

Lam Trạm đáp ứng, ánh mắt lướt qua đứa trẻ đang được bác sĩ khoa nhi khôi phục lại nhịp tim và phổi, nói:" Ngụy Anh, nếu không có phản ứng, liền ngừng máy rung khí lại."

"Biết rồi."

02

Sự cố này kéo dài đến hơn nữa đêm, những người thực hiện cấp cứu đều như cá vớt ra khỏi nước, các bác sĩ nằm tứ tung ngang dọc trong phòng. Nhưng tất cả bệnh nhân đều được điều trị rất tốt, trước đó Ngụy Anh cũng rất cố gắng phục hồi lại hô hấp cho một bệnh nhân bị sốc, hiện giờ hắn đang đứng tại ICU quan sát.

"Lam Trạm đâu?" Hắn cầm theo bình giữ nhiệt bước vào, bên trong là một ly cà phê ướp lạnh.

"Còn trên phòng giải phẫu, vẫn chưa xuống." Người nằm trên ghế salon mệt mỏi trả lời.

Ngụy Anh nhìn hắn: "Không phải ngươi còn đang trong kỳ nghỉ đông sao?"

"Địa phu nhiều năm có thể giả tư cách sao?" Giang Trừng dùng cánh tay chống đầu, "Tối hôm qua ta bị đại chủ nhiệm suốt đêm kêu trở về, nạn nhân là người bị nhiễm độc, lại tra thêm bị viêm thận mãn tính, thượng thủ chính là một đài trong máu độc, một tra còn có mạn tính viêm thận, thẩm tách huyết và huyết thương ra rất nhiều, không chừng chủ nhiệm lại muốn mắng ta."

"Mắng ngươi?"

"Ai, chúng ta hiện tại có quy định, thẩm tách huyết tương phải có định lượng, không thể vượt mức, khi ta cứu đứa bé kia dùng rất nhiều, nàng không mắng ta chẳng lẽ mắng ngươi?"

"Thật là thảm, bất quá mắng ngươi vừa lúc giúp đại chủ nhiệm khoa của các ngươi thư giản một chút thời mãn kinh."

Giang Trừng lấy gối ôm quăng về phía hắn, "Ngươi cút cho ta!"

Ngụy Anh cười đi vào phòng thay quần áo, tắp rửa cấp tốc, tóc còn chưa lau khô, chỉ mặc quần đứng trước ngăn kéo, cúi đầu tìm đồ vật bên trong.

"Í đâu rồi?" Một bên lục một bên nói thầm:" Ta nhớ là vẫn còn một mảnh mà."

"Ngươi tìm cái gì vậy?"

Ngụy Anh quay đầu, phát hiện thấy Lam Trạm đứng ở cửa nhìn hắn, trong mắt có ý tứ dò hỏi.

Hắn vò đầu:" Này không phải là muốn cái kia hay sao? ta muốn tìm miếng dán ức chế tề, chờ một chút lại đi châm một cái."

Lam Trạm nhẹ gật đầu, quay người đi tới tủ quần áo của mình, từ bên trong lấy ra một miếng dán ức chế tề cho hắn.

Ngụy Anh nhận lấy, hỏi:" Sao ngươi lại có miếng dán ức chế tề của omega?"
"Lúc trước mua cho người bệnh còn dư, còn lại cất trong ngăn tủ."

"À thì ra là vậy."

Ngụy Anh sờ sờ mũi, không hiểu rõ vì sao khi nói ra lời kia lại có chút thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net