Bác sĩ ký sự (3-4).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03

Đem cơm hộp tới, mấy người nằm tứ tung ngang dọc nháy mắt bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy tới bên bàn, đem cơm hộp lấy ra.

Vốn những bác sĩ trong ban trực đêm, sau khi cứu trị xong thì tiếp tục trực, chỉ có bọn họ đột nhiên bị kêu tới khẩn cấp tăng ca mới được ưu đãi ăn khuya.

“Ai gọi tôm hùm đất vậy?”

“Là ta.” Lam Trạm nói

Ngụy Anh vẻ mặt kinh ngạc, “Không phải ngươi không thể ăn cay sao?”

“Muốn thử ăn một chút.”

Sau đó y lột một con ăn thử, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Ngụy Anh ngồi hắn đối diện đưa.bình giữa nhiệt cà phê của mình cho y , “Cà phê lạnh, giải cay.”

Lam Trạm cảm ơn, cầm lấy trong tay, ngay cả khi uống nước y cũng dùng vẻ mặt cấm dục đẻ uống, môi mỏng chạm miệng bình, không lớn không nhỏ từng ngụm nuốt xuống, cà phê mát lạnh trượt xuống thực quản, hầu kết cũng theo đó mượt mà hoạt động.

Ngụy Anh đột nhiên quay đầu đi, nghĩ thầm, thật con mẹ nó không thể xem.

“Ngụy Anh, ngươi nhưng ăn đi. Khi nãy không phải ngươi muốn ăn khuya sao?".  Giang Trừng đánh một cái sau lưng Ngụy Anh, đem hồn hắn đánh bay một nữa. 

Ngụy Anh xù lôg, bấu lấy cổ Giang Trừng chuẩn bị đánh hắn, tư thế sẵn sàng, kết quả thấy Lam Trạm đối diện nhìn qua, sợ tới mức hắn xấu hổ cười cười, chậm rãi ngồi trở lại vị trí.

Ta vì cái gì sẽ sợ hãi? Ngụy Anh yên lặng hỏi chính mình.

Hắn cúi đầu ăn tôm hùm đất, đột nhiên nhớ tới hắn có gọi một phần cơm chiên Dương Châu, ngẩng đầu  nhìn xung quanh bàn, thấy hộp cơm nằm ở rìa bàn. Quả nhiên khi đã có thịt nướng BBQ cùng tôm hùm đất, cơm liền sẽ bị các đại gia cho ra rìa.

Bất quá vừa lúc. Hắn đứng lên làm bộ không thèm để ý đem cơm kéo về phía mình, sau đó đẩy về phía trước.

Vừa lúc đụng phải tay Lam Trạm đang chuẩn bị gắp đồ ăn.

04
Lam trạm ngẩng đầu nhìn hắn.

“Muốn cơm chiên hay không?” Ngụy Anh nhếch miệng cười, “Cái này không cay."

“Cảm ơn.”

Lam Trạm đem cơm múc ra, bỏ vào một cái chén thuốc dùng mội lần.

Ngụy Anh nhìn cái chén nhíu mày, “Lam Trạm hộp cơm của ngươi đâu?”

“Để ở nhà.”

Ngụy Anh đứng dậy đem hoppj cơm của mình ra, dùng giấy lau sạch, sau đó chạy đến buồn rữa tay lấy chất tẩy rữa chà chà sạch sẽ, sau đó đưa tới trước mặt Lam Trạm, nói, “Cấp, dùng cái này.”

“Không cần.”

“Ai nha ngươi đừng khách khí, lại nói ngươi lấy chén thuốc dùng một lần ăn cơm, cảm giác cơm đều biến khổ."
Hắn một bên nói, một bên tự quuết đem cơm trong chén thuốc của Lam Trạm đổ ngược lại vào hộp cơm mới rữa xong của hắn.

Ăn  khuya xong, ài nhà gần thì về, ai nhà xa thì ở phòng bác sĩ nghỉ lại một chút.

Ngụy Anh người này giống như tinh lực vô hạn, hắn ở phòng nghỉ chờ Lam Trạm, bị Giang Trừng ghét bỏ, nói đại buổi tối không đi ngủ một lát, lại ở chỗ này làm cái gì.

Trong tay Ngụy Anh cầm một quyển sách giải phẩu của khoa nhi, nói “Ta chờ Lam Ttạm, một hồi cùng y  tán gẫu một chút về bệnh nhân của ta .”

Giang trừng nhìn sách trong tay hắn, “Đổi cung động mạch chủ?”

Ngụy Anh gật đầu.

“Ngươi người bệnh bao lớn rồi?”

“Qua năm là 12.”

Giang Trừng thở dài.

Ngụy Anh nói, “Tình huống của hắn có chút đặc biệt, ta muốn cùng Lam Trạm xác nhận lại một chút.”

Giang Trừng tỏ vẻ hiểu, nói “Vậy ngươi xem đi, ta đi trước. Động dục kỳ của ngươi sắp tới rồi, chính mình chú ý nhièu một chút.”

Ngụy Anh xua xua tay, “Biết rồi, đi nhanh đi. Thật dong dài.”

Lam trạm tắm rửa xong bước ra, trở lại văn phòng, cũng chỉ còn lại một mình Ngụy Anh ngồi ở bàn trước, sợ ảnh hưởng đến những người khác, chỉ mở ra một trản đèn bàn.

“Chờ ta?”

Ngụy Anh nghe vậy ngẩng đầu, “Ai? Ngươi như thế nào biết?”

“Trên đường gặp Giang Trừng.”

Ngụy Anh nói thầm Giang Trừng thật là miệng rộng, nhưng lại cười tủm tỉm kéo Lam Trạm tới băng ghế, nói “Lam Trạm ngươi ngồi đi, ta vừa lúc có chuyện muốn nhờ ngươi cố vấn.”

Lam Trạm không ngồi, ngược lại cầm lấy áo blouse trắng của mình trên ghế, nói “Nơi này thảo luận không tiện, ngươi đến văn phòng của ta.”

Ngụy Anh ngẩn ra, rồi sau đó cầm sách đứng lên, “Được.”

Hai người bọn họ nhẹ nhàng ra khỏi phòng nghỉ, toàn bộ bệnh viện đều chìm trong không gian im lặng cùng chuông điểm tới hạn trực, hộ sĩ trực ban ngồi ở trước bậc cửa của phòng ngủ gật, giống gà con gật đầu mổ thóc.

Ngụy Anh đem sách để lên đầu, nói bọn họ làm l chủ nhiệm y sư thật tốt, có một văn phòng riêng, mà bọn hắnmooix khi chủ trì thì phải dùng chung một cái văn phòng.

Lam Trạm quay đầu hỏi hắn là muốn một cái văn phòng riêng?

Ngụy Anh sợ tới mức sách từ trên đầu trượt rơi, tay nhanh chóng băt được, vội vàng nói không cần không cần, nếu là không có ai cùng ta nói chuyện, chắc chắn ta sẽ buồn chết.

Văn phòng Lam Trạm cũng lạnh lẽo như bản thân y, đồ dùng bày biện sạch sẽ ngăn nắp, đan xen nhìn qua rất có hứng thú, thậm chí còn có một chút chứng cưỡng bách sạch sẽ.

Ngụy Anh ở trên bàn mở sách ra, lục sloij trong ống bút của Lam Trạm lấy ra bút cao quang phủi phủi, Lam Trạm đứng ở bên ấm nước rót cho hắn một ly nước. 

Trong không khí đột nhiên nhiều hơn một tia khí vị.

Lam Trạm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về Ngụy Anh ở bên kia bàn, người sau không có bất kì cảm giác gì, cúi đầu trên bàn viết bút ký, vô ý thức lộ ra làn da trắng nõn sau cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net