Một đêm hạn định.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Aloog

Ngụy Vô Tiện từ trong yến hội ra ngoài đã là rạng sáng.

Mò vào trong túi lấy ra chìa khóa phòng, qua loa tháo cà vạt, đi vào liền đem cả người ngã nhào lên giường, mệt mỏi nhanh chóng trào đến từng trận, bao lấy thân thể cùng tinh thần của hắn

Lúc Ngụy Vô Tiện sắp ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy có một người trong bóng đêm ôm lấy mình, Ngụy Vô Tiện vừa định giãy giụa, nhưng nhàn nhạt đàn hương tỏa ra trên đối phương làm hắn nhớ tới một người.

“…… Lam Trạm?” Ngụy Vô Tiện thử thăm dò gọi ra cái tên đã lâu.

“Ừ.”

Thật đúng là thanh âm của Lam Vong Cơ.

Không thể tin được, mất mà tìm lại, trong lòng từng đợt vui sướng.

Hồi ức xa xôi lại tràn về.

Lúc nhỏ Lam Vong Cơ cùng hắn thường vai kề vai đi học, mặc kệ Lam Vong Cơ đến trường nào, đều có thể gặp được Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tất nhiên nhìn ra hai người bọn họ là một cặp oan gia náo nhiệt, luôn luôn là hắn không ngừng trêu ghẹo Lam Vong Cơ, đụng chạm Lam Vong Cơ, hấp dẫn lực chú ý của Lam Vong Cơ, đem Lam Vong Cơ chọc đến thẹn quá hóa giận, dáng vẻ mất hết, chuyện này đối với Ngụy Vô Tiện mà nói chính là thành tựu lớn lao.

Đáng tiếc khi tốt nghiệp cao trung bọn họ liền tách ra, từng người đi đại học tuy có nhắn vài lời, nhưng chung quy cũng không có liên lạc thường xuyên, hơn nữa trước khi tốt nghiệp đã xảy ra một sự kiện, khiến Ngụy Vô Tiện cho rằng, Lam Vong Cơ là rất chán ghét hắn.

Chính là, Ngụy Vô Tiện thích Lam Vong Cơ, nếu không lại như thế nào sẽ nhìn khuôn mặt lạnh tanh của y mà vẫn muốn dí sát vào người ta?

Nhưng mà đã muộn rồi, về sau Lam Vong Cơ xuất ngoại liền không có tin tức, mà trong điện thoại Ngụy Vô Tiện vẫn luôn tồn tại một dãy số quen thuộc, sau khi người kia đi cũng không có xóa.

Phần tâm ý này, vẫn luôn âm ỷ tới hiện tại, nếu không mở miệng nói thì cũng chẳng ai biết.

Ngụy Vô Tiện còn thất thần, Lam Vong Cơ rơi xuống những nụ hôn vụn vặt, cái trán, ấn đường, chóp mũi, môi, không có một chỗ nào là không có, ôn nhu tinh tế.

Chóp mũi Ngụy Vô Tiện ngửi được một hương rượu nhàn nhạt.

Lam Trạm uống rượu?

Ngụy Vô Tiện không kịp chờ nghĩ nhiều chuyện khác.

Lam Vong Cơ liền liên tục di dời đến những khu vực khác, ở xương quai xanh mạnh mẽ gặm cắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy đau, liền đẩy đẩy y, “Ngươi nhẹ điểm…… Làm cái gì vậy chứ……”

Nhận thấy Ngụy Vô Tiện kháng cự, Lam Vong Cơ như là có chút buồn bực, tăng lớn lực đạo, quanh thân còn phóng xuất ra tin tức tố mạnh mẽ.

Tất nhiên Lam Vong Cơ là một Alpha ưu tú. Ngụy Vô Tiện giãy giụa không thoát khỏi sức lực của Lam Vong Cơ, lại xuất phát từ bản năng của Omega, hắn rất mau đã bị tin tức tố làm cho tay chân hư nhuyễn vô lực, chỉ có thể mặc y xâu xé.

Lam Vong Cơ cởi ra cà vạt còn đang lững lờ trên cổ y, đem đôi tay đè qua đỉnh đầu trói chặt, tiếp tục gặm cắn theo làn da nhẵn mịn cùng đường cong đàn hồi, bàn tay kéo quần của Ngụy Vô Tiện xuống, dùng hai ngón tay qua loa khuếch trương hậu huyệt, liền hung hăng ấn Ngụy Vô Tiện cắm vào.

“A!”

Ngụy Vô Tiện sợ hãi kêu một tiếng, đau đớn khiến nước mắt đều trào ra, lập tức phủ đầy mặt. Cả người giống như một con cá sắp chết nhảy nhót, căng chặt muốn chết, một chút cử động cũng không dám, thân thể ngăn không được mà run lên.

Chưa tới kỳ động dục hậu huyệt cực kỳ khô khốc, lại không có khuếch trương đàng hoàng, tràng dịch còn chưa phân bố ra, đã bị một hơi cắm sâu vào bên trong, tự nhiên là đau.

Chưa bao giờ tiến vào một nơi nóng bỏng và chặt chẽ đến như vậy khiến Lam Vong Cơ phát cuồng, bất chấp phản ứng của Ngụy Vô Tiện, y mạnh mẽ thọc vào rút ra, thịt ruột kiều nộn bị dương vật thô bạo kéo ra, lại thô bạo nhét vào, rất nhanh bị ma thành màu đỏ tươi.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy tràng đạo nóng rát, bị một cây gậy vừa cứng vừa bỏng không ngừng thọc vào rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào, lục phủ ngũ tạng đều bị quấy đến loạn thành một đoàn.

“Lam Trạm, ngươi…… Chậm một chút…… Đau……” Ngụy Vô Tiện đôi tay vô lực mà vòng qua cổ Lam Vong Cơ, khóc lóc cầu xin y.

Lam Vong Cơ nghe vậy, động tác hơi chậm, đôi mắt lưu ly chứa đầy xin lỗi, vụng về mà hôn khóe mắt vươn đầy nước mắt của Ngụy Vô Tiện.

“Xin lỗi…… Ta nhịn không được.”

Ngữ khí này Ngụy Vô Tiện chưa từng nghe qua, rất cẩn thận.

Ngụy Vô Tiện tước vũ khí đầu hàng, người này nếu là Lam Vong Cơ, y muốn liền cho, thú tính cũng được, nhận sai người cũng thế. Khả năng duy nhất, e rằng đời này kiếp này chỉ có duy nhất khoảnh khắc này thôi.

Ngụy Vô Tiện ý bảo Lam Vong Cơ ngồi dậy, vật kia còn bỏ trong người hắn cứ thế bị ôm ngồi trên người y, tận lực thả lỏng thân thể, cất chứa xâm nhập của Lam Vong Cơ, ghé vào trên vai y nói “Lam Trạm ngươi…… Đến đây đi, ta không đau.”

Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy dương vật chôn ở trong cơ thể hắn lại trướng đại một vòng, đau đớn gấp bội.

“Được.” Tiếp theo, Lam Vong Cơ liền tiếp tục thế tiến công.

Ngụy Vô Tiện mới vừa có cơ hội thở dốc, tràng đạo lại truyền đến cảm giác nóng rát , lần này càng sâu, còn có một phần mạnh mẽ đau đớn khi bị căng ra.

Hai người đều là lần đầu tiên, ai ai cũng không có kinh nghiệm, Ngụy Vô Tiện bị ôm như vậy tàn nhẫn thao một hồi, vẫn là không nhịn được thút tha thút thít nức nở khóc lên, lông mi cong vút bị nước mắt dính lại thành một đoàn, từng chập từng chập, mí mắt hơi sưng, nhìn qua cực kì điềm đạm đáng yêu.

Nơi hai người giao hợp phát ra tiếng thân thể chụp đánh ma sát, cực kì dâm mĩ, át luôn cả tiếng khóc của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ tiến càng sâu, hứng thú càng tăng vọt, cuối cùng đơn giản nâng hai cánh mông của Ngụy Vô Tiện lên lên xuống xuống.

Vật bừng bừng khí thế kia không ngừng khai thác đến nơi sâu nhất, mỗi khi Ngụy Vô Tiện đều cho rằng đã tới bước cuối cùng, Lam Vong Cơ lại còn có thể lại hướng vào chỗ sâu trong đỉnh loạn, Ngụy Vô Tiện không có sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý Lam Vong Cơ chi phối, ở giữa dục vọng cùng đau đớn chìm nổi.

Tính khí trước người hắn mềm nhũn, vì đau đớn mà không có nữa điểm thức dậy, mềm mại ở  cơ bụng rắn chắt củaLam Vong Cơ cọ xát.

Mỗi khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ ngất xỉu, vật trong cơ thể hắn sẽ lặp lại một lần tiến công, chạm vào chốt mở ở nơi đó, phần đầu cứng rắn, tiến tới khang thể bí ẩn sâu bên trong.

Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại, có chút hoảng loạn.

Khang thể chỉ mở khi đến động dục kỳ, nhưng Ngụy Vô Tiện mỗi lần đến kỳ đều dùng thuốc ức chế, chưa bao giờ biết động dục kỳ ở ngoài khang thể sẽ như thế nào.

Không kịp tự hỏi, Lam Vong Cơ như được kích thích làm tinh thần hăng hái, hung hăng đỉnh vào chỗ sâu nhất, Ngụy Vô Tiện cảm thấy một trận đau nhức, đó là nơi mẫn cảm nhất bên trong cơ thể, nơi nào chịu được một cái Alpha như Lam Vong Cơ dùng sức đỉnh lộng như vậy.

“Lam Trạm, ngươi chờ một chút, đừng……”

Không chờ đến hắn nói xong, liền cảm giác được khang thể dưới sự tấn công đỉnh lộng của Lam Vong Cơ mà run run rẩy rẩy mở ra một cái miệng nhỏ, bên trong có chất lỏng giống như mất khống chế  trào ra ngoài, tưới lên phần đầu dương vật, lại bị động tác của y mà đổ kín mít, một giọt đều không có tràn ra.

Lam Vong Cơ gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ phần đầu đưa vào khang thể, nháy mắt to ra thành kết, chặt chẽ cố định ở trong khang thể, Ngụy Vô Tiện cũng chịu không nổi, trước mắt tối sầm, đau đến ngất xỉu.

Ngụy Vô Tiện là bị đau đến tỉnh, nơi tư mật phía sau mới vừa bị khai phá dùng hết, giống như còn có đồ vật gì ngạnh bang cắm ở bên trong tác oai tác quái, đặc biệt là bụng cùng eo đặc biệt đau.

Lam Trạm đây là ăn cái gì lớn lên, sao lại hung như vậy.

Ngụy Vô Tiện trợn mắt nhìn trần nhà vẫn còn một mảnh đen nhánh, chẳng có tâm tư đi hoán hận trong lòng.

Lam Vong Cơ đã ngủ, Ngụy Vô Tiện sợ y tỉnh lại hai người sẽ xấu hổ, quyết định rời đi trước.

Hắn từ trong túi quần áo của Lam Vong Cơ tìm thấy chìa khóa phòng của y, Ngụy Vô Tiện khập khiễng chậm rãi thu thập tốt quần áo của hai người, sau đó mới lén lút bỏ trốn.

Đây vốn là phòng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đế bản thân tùy tiện rửa sạch một chút, lúc soi gương mới phát hiện trên người đầy dấu vết xanh tím, đặc biệt là hai cánh mông, tràn đầy vết hằn dấu tay màu xanh lá.

Khó trách đau như vậy, Ngụy Vô Tiện nghĩ, cả người đầy mệt mỏi nằm gục trên giường tiến vào trong mộng.

Ngụy Vô Tiện bị điện thoại đánh thức, trên người không thoải mái, rời giường còn có chút loạng choạng.

“Uy ——?”

“Ngụy Vô Tiện ngươi chết đi đâu vậy, buổi sáng hôm nay sẽ có buổi gặp mặt ngươi quên mất sao?!”

“Ấy sư muội…… Ta ngủ quên, chắc không đi được rồi.”

Giang Trừng ở bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh của Ngụy Vô Tiện thanh khàn khàn, còn có giọng mũi rất nặng, nghi ngờ nói:

“Tiểu tử đêm qua ngươi làm gì, sao yếu như vậy?”

Ngụy Vô Tiện nghe vậy hơi khẩn trương, “Đúng vậy, mấy ngày nay ta phải xin nghỉ, hảo hảo tu dưỡng một chút.”

“Cút!”

Giang Trừng ở bên kia điện thoại đen mặt mắng một câu.

“Ngươi hiện tại ở đâu? Ta đi tìm ngươi.”

Ngụy Vô Tiện đem địa chỉ nói cho hắn, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu “Giúp ta mang một bình thuốc trầy da, còn có một bộ quần áo nữa.”

“Ngụy Vô Tiện ngươi mẹ nó đừng khinh người quá đáng……”

Ngụy Vô Tiện không nghe hắn nói xong liền cúp điện thoại, tiếp tục cùng Chu Công nói chuyện phiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net