Vì gặp một ngươi. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌻🌻🌻🌻AU: Tiau Jian🌻🌻🌻🌻

----------⚘------------⚘------------⚘----------

Đỉnh núi, hai thân ảnh một đen một trắng đứng song song đối mặt nhau, kiếm thế trong tay hướng thẳng đối phương mà chỉ.

Hắc y nhân tay cầm kiếm run nhè nhẹ, vẻ mặt hắn không thể tin tưởng mà nhìn người đối diện, rõ ràng không tin người nọ sẽ làm ra loại chuyện thiên hại lí sự này. Mà đối phương như là rất vừa lòng vẻ mặt của hắn, trên mặt vẽ lên một nụ cười đắc ý, lòng tốt dạt dào mà nói hết nguyên nhân sự việc.

Bạch y nhân nói còn chưa nói xong, hắc y nhân đột nhiên bạo phát, kiếm quang mang theo hơi lạnh thấu xương xông thẳng đối phương.

Bên ngoài, ánh mắt của Lam Vong Cơ luôn dán lên hắc y nhân, ngoài hắn ra trong mắt không còn phảng chiếu bất kì hình ảnh của người khác.

Người mang phục trang màu đen tuyền là một diễn viên rất có tiếng tăm trong giới điện ảnh, tên gọi Ngụy Vô Tiện, danh xưng luôn đi đôi với thực lực, hắn luôn khiến người khác khó có thể cự tuyệt mị lực của mình. Ngụy Vô Tiện bắt đầu từ một tác phẩm là một vở kịch về thanh xuân vườn trường, trong kịch hắn đóng vai tay sai cho nam phụ -- đi theo phía sau nam phụ để cùng thực hiện lập kế hoạch cướp nữ chính. Nói chung là hóa thành một nam nhân bị mọi người ghét, đất diễn tuy không nhiều lắm nhưng dương quang anh tuấn bắn ra ngời ngời lại hút cả đống fan  cho Ngụy Vô Tiện. Từ đó về sau, Ngụy Vô Tiện được nhận một vai khác, đóng vai gián điệp nằm vùng, hắn làm rất tốt khi đem nội tâm cùng tín ngưỡng nhân vật giãy giụa, kiên định hay mềm lòng đều diễn rất đạt, hoàn mỹ khắc họa một người cô độc, xây dựng hình tượng chắc chắn, khiến mấy người bên tổ kịch đều trầm trồ trước kỹ thuật diễn cao siêu của hắn.

Bề ngoài hoàn mỹ, kỹ thuật diễn tinh vi, công tác nghiêm túc, lại không tai tiếng. Ngụy Vô Tiện dùng phong cách của chính mình lại lần nữa hấp dẫn một đại sóng fans, điên cuồng nổi gió thu hút. Ngoài ra, ngoại hình trời cho cùng điều kiện thiên phú của Alpha và Omega luôn là cơn hot làm lũng đoạn giới giải trí, hầu hết tất cả mọi người, đặc biệt diễn viên là Beta nếu muốn  chiếm được thành tựu để đời có thể nói là bước đi cực kì gian nan. Cho nên, khi Ngụy Vô Tiện mới vừa công bố chính mình là beta, hot search trên Weibo lập tức leo lên đầu bảng tìm kiếm. Vô số beta có được một vị minh tinh có thể nói hoàn mỹ như vậy đều mở mắt hà hơi, Ngụy Vô Tiện cũng không có làm cho bọn họ thất vọng, tác phẩm tiếp theo, một bộ lại một bộ đều là hàng chất lượng cao.

Giới giải trí có lời đồn rằng: Ngụy Vô Tiện sẽ là người tiếp theo nhận vòng vàng cho giải thưởng ảnh đế!

Còn Lam Vong Cơ, y xuất thân từ nhà võ, đã từng chỉ đạo cho rất nhiều ảnh đế về võ thuật, được giới giải trí công nhận là ảnh đế ảnh hậu "Chỉ đạo rất tốt", người được y chỉ đạo đều là ảnh đế được chọn có độ cạnh tranh rất cao. Ngụy Vô Tiện cũng không ngoại lệ, lần này Lam Vong Cơ đã được đạo diễn mời đến chỉ đạo võ thuật cho Ngụy Vô Tiện.

Tuy rằng dấn thân vào giới giải trí phồn hoa nóng cháy, Lam Vong Cơ lại đối với danh lợi hay giao tiếp đều rất lãnh đạm. Y cùng tiếp xúc rất nhiều diễn viên nổi tiếng, nhưng không ai có thể hoàn toàn khiến cho y chú ý.

Sau lại gặp được Ngụy Vô Tiện. Lúc trước Ngụy Vô Tiện không có tiếp xúc võ thuật, nhưng mà hắn rất có thiên phú, học nhanh hiểu nhanh, mỗi một động đều tự bản thân tiếp thu rất tốt, rất nhiều ý tưởng cùng Lam Vong Cơ tuy  không giống nhưng hợp.

Cùng chung chí hướng chỉ hận gặp nhau quá muộn, ý tưởng của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện, từ bình đạm lạnh nhạt, đến không tự giác mà bị hấp dẫn, trước mắt trong lòng chỉ nhìn thấy một người.

"Dừng --" đạo diễn nhìn màn hình gật gật đầu, "Rất tốt, hai vị vất vả rồi, hôm nay dừng ở đây, ngày mai chúng ta tiếp tục, kết thúc công việc!"

Hai người mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm liền thu lại, diễn viên phục trang màu trắng hướng Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, đi theo người đại diện về phòng thay đồ.

Lam Vong Cơ lấy lại tinh thần, điều chỉnh tốt cảm xúc trong lòng, đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lúc này đã đổi thành một bộ dáng tươi cười, giống như thiếu niên lệ cả người đầy lệ khí ban nãy không có tồn tại, nhìn Lam Vong Cơ hướng mình đi tới cười đến cực kì vui vẻ.

"Lam Trạm! Biểu tình khi nãy của ta thế nào? Có phải là cực hung cực khí phách!" Ngụy Vô Tiện gấp không chờ nổi hỏi.

"Ừ."

Lam Vong Cơ cầm lấy thanh kiếm vẫn còn chút hơi ấm từ Ngụy Vô Tiện, nhịn không được ở mặt trên nhẹ nhàng vuốt ve, cố gắng ức chế tin tức tố đang quay cuồng trong cơ thể.

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, tin hương bá đạo của Alpha  cuối cùng bị thuốc ngụy trang thành beta ngăn ở trong cơ thể. Phía trước, Ngụy Vô Tiện hướng Lam Vong Cơ còn đang đứng tại chỗ phất phất tay, Lam Vong Cơ lập tức đi tới.

Đây là điều mà Lam Vong Cơ rất phản cảm về đặc tính của Alpha: Một khi động tình, rất dễ chịu sự chi phối của tin hương -- hận không thể lập tức đem đối phương hủy đi rồi ăn vào bụng, hợp hai làm một.

Tuy vậy nhưng điều này lại tương phản với tính khắc chế cùng gia giáo rất nghiêm của Lam Vong Cơ, vậy nên y không có thói quen hay mất khống chế.

Lam Vong Cơ tình nguyện bản thân trở thành một beta, giống như Ngụy Vô Tiện, không chịu mùi hương kia quấy nhiễu.

"Ngụy tiền bối, chúng ta về khách sạn  trước, tạm biệt."

"Ngụy ngôi sao, ngày mai gặp."

Bị trang phục nặng nề ép cả ngày, sau khi thay xong áo thun, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cơ thể nhẹ tênh. Hắn duỗi cái eo lười, cùng một đám bạn diễn hẹn gặp lại vào ngày mai, thừa dịp không ai chú ý liền đi tới phía trước Lam Vong Cơ, cười hì hì hạ giọng nói: "Lam nhị ca ca, đêm nay có rảnh không? 11 giờ tới phòng ta một chuyến, các động tác diễn lại vào ngày mai cần xác định một chút."

Từ khi Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ ở nhà xếp thứ hai , liền luôn thích gọi Lam Vong Cơ là Lam nhị ca ca.  Lam Vong Cơ cũng chẳng ý kiến gì, kết quả là......

"Ừ." Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Kết thúc quay phim ngày hôm nay, Ngụy Vô Tiện vẫn còn lịch hẹn đi chụp hình, tuy vậy nhưng vẫn còn thảnh hơi được một chút, Ngụy Vô Tiện một bên đi theo người đại diện nhà mình lên xe, một bên quay đầu lại vẫy vẫy tay hướng Lam Vong Cơ tạm biệt, lên xe lại nói: "Lam Trạm đừng quên!".

Người dần dần thưa thớt, Lam Vong Cơ đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe rời đi. Ngụy Vô Tiện thấp hơn y mấy centimet, mới vừa rồi dựa vào nói chuyện, hơi thở đều phả vào bên trong tai. Lam Vong Cơ rất ít có biểu tình, vậy mà hiện tại lỗ tai chậm rãi đỏ. Y nhéo nhéo vành tai của mình, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến một mảnh nóng bỏng.

Lần này bên tổ chụp yêu cầu rất nhiều, chụp vài bức đều không hài lòng. Chờ đến khi quay chụp kết thúc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cơ mặt đều cười đến cứng đờ. Hắn mệt mỏi mà nằm vật ở xe nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên, hình ảnh Lam Vong Cơ có nề nếp cùng lý luận võ thuật hiện lên trong đầu, hắn cúi đầu lôi kéo vành nón, che đi khóe miệng đang cong lên.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân thật may mắn khi gia nhập đoàn phim này, tại đây hắn đã gặp Lam Vong Cơ, sau đó liền chắc chắn sẽ không buông tha y rồi.

Tình cảm như hạt giống mọc rễ nẩy mầm trong lòng Ngụy Vô Tiện, lấy ái làm dinh dưỡng điên cuồng sinh trưởng, xúi giục Ngụy Vô Tiện phải nói cho người nọ biết tâm ý của mình. Giới giải trí đánh giá Lam Vong Cơ  là trầm ổn đáng tin cậy nhưng lại lạnh nhạt, Ngụy Vô Tiện biết vản thân có thể cùng Lam Vong Cơ trở thành bằng hữu, không phải bởi vì hắn là siêu sao mánh lớn, mà bởi vì khả năng tiếp thu võ thuật rất có thiên phú đã hấp dẫn tầm mắt của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện tự xưng là cái gì đều dám làm, nhưng đối mặt với Lam Vong Cơ lại lúng túng.

Chính là càng không chiếm được càng muốn tới gần, đến gần rồi còn muốn gần một chút. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể mỗi ngày kết thúc công việc, tìm đủ các loại lý do để tạo thời gian cho hai người cùng một chỗ, an ủi khát vọng cùng tình cảm của bản thân, đồng thời lại hy vọng đối phương có thể đáp lại chân tình của mình.

Buổi tối 10 giờ rưỡi, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc có thể trở lại khách sạn, vào phòng tắm nước nóng, cả người thoải mái dễ chịu nằm liệt trên giường đùa nghịch di động.

Hơn nửa ngày treo dây cáp để diễn các cảnh hành động, buổi tối thì chụp quảng cáo, Ngụy Vô Tiện mệt đến thảm, ngay từ đầu còn nhớ rõ chờ Lam Vong Cơ tới gõ cửa, nhưng nằm trong chốc lát liền mơ mơ màng màng mà ngủ.

Trong lúc chập chờn, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy có một hơi thở nóng rực đánh vào mặt, sau đó là cái gì đó lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, như là vuốt ve bảo bối trân quý.

Sau đó có một vật mềm mại dán lên môi hắn, nhẹ nhàng nghiền áp cánh môi. Ngụy Vô Tiện đang ngủ say mặc kệ người kia, lập tức hắn bị người nọ đẩy lực tra tấn. Môi cùng môi đụng vào nhau giống như không thể thỏa mãn, đối phương liền vươn đầu lưỡi qua lại liếm lấy đôi môi Ngụy Vô Tiện, đem môi hắn thấm ướt đến sáng bóng.

"A......" Ngụy Vô Tiện hô hấp không thông, theo bản năng hé miệng, đầu lưỡi người nọ như được cho phép, gấp không chờ nổi mà tiến vào cửa, quấn lấy đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện, đảo qua hàm trên, hung hăng mút vào cuốn lưỡi, tham lam lấy đi sợi chỉ bạc trong miệng. Ngụy Vô Tiện còn đang trong mộng, muốn nghiêng đầu tránh thoát đầu lưỡi đang quấy rối trong miệng mình, lại bị người nọ ra tay trước nắm lấy cằm, không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý bị người kia công thành đoạt đất trong miệng, cưỡng đoạt.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong miệng tê dại, mỗi khi đối phương tấn công vào ngóc ngách nào đó, hắn liền cảm thấy tê dại từ đỉnh đầu truyền đến lan ra toàn thân. Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân đang mơ thấy mộng xuân, trong mộng Lam Vong Cơ rất ngoan ngoãn nghe theo, bị hắn cường hôn còn nhiệt tình đáp lại, trước nay Ngụy Vô Tiện chưa thấy một Lam Vong Cơ chủ động như vậy, hắn hơi hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ đã phiếm hồng. Vì thế hắn nghe theo dục vọng, chủ động ôm lấy đầu Lam Vong Cơ áp về mình, vươn đầu lưỡi phản kích, cùng y điên cuồng hôn môi, chỉ bạc không kịp thu đã theo cằm của Ngụy Vô Tiện rơi xuống cổ.

Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, vừa vặn ánh đèn chiếu xuống liền thấy vệt nước ám muội kia. Y buông Ngụy Vô Tiện ra, hai người đều hơi hơi thở dốc, vài sợi chỉ bạc vẫn còn treo ở giữa cánh môi của hai người. Ngụy Vô Tiện vẫn không tỉnh, chép chép miệng, nhìn dáng vẻ là muốn tiếp tục ngủ. Lam Vong Cơ sờ sờ đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Ngụy Vô Tiện, vội vàng đem chứng cứ phạm tội hủy đi, sau đó khó kìm lòng nổi mà dùng sức mút vào, đem Ngụy Vô Tiện vô ý thức mà rên rỉ.

Trong mộng Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở mặt, lạnh lùng cắn một ngụm trên cổ hắn, Ngụy Vô Tiện ăn đau, bỗng nhiên đẩy, đem chính mình mơ màng tỉnh. Hắn nỗ lực mở mắt, mơ mơ hồ hồ phát hiện có một người gần trong gang tấc phía chống phía trên mình, lông mi khẽ run, một đôi mắt cực nhạt không dám động mà nhìn hắn chằm chằm, thần sắc còn có chút giật mình cùng hoảng loạn, đúng là Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đoán được Ngụy Vô Tiện sẽ đột nhiên tỉnh lại, ngây ngẩn cả người.

Ngụy Vô Tiện ánh mắt mê ly, sờ sờ Lam Vong Cơ mới nhận ra là y, tự mình lẩm bẩm: "Ta là...... Nằm mơ sao?

Lam Vong Cơ nhìn đôi môi sưng đỏ môi của Ngụy Vô Tiện, không nói gì.

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc có chút thô nặng của hai người.

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Ừ, quả nhiên ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, hôm nay còn đang suy nghĩ môi của Lam Trạm nhìn qua thật mềm, đêm nay liền thực nghiệm một chuyến." Hắn dừng một chút, đôi mắt cười đến mơ màng thành một đường híp, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tàn dư hơi vị nói: "Quả nhiên thật mềm."

Trong nháy mắt Lam Vong Cơ tiếp thu quá nhiều thôg tin, còn chưa có phản ứng lại đã bị Ngụy Vô Tiện đảo khách thành chủ: Ngụy Vô Tiện dùng sức đem Lam Vong Cơ đè ở dưới thân, nhắm mắt lại hôn lên.

Lam Vong Cơ không dám động, đôi tay y bóp eo Ngụy Vô Tiện, ôm cũng không phải, đẩy cũng không phải. Trong đầu tất cả đều là lời nói vừa rồi của Ngụy Vô Tiện .

Ngụy Vô Tiện cũng có tâm tư giống y.

Giống như phát hiện ra điều gì to lớn, trong lòng Lam Vong Cơ dâng tràng một cỗ hân hoan khó tả, nhưng mà ngay sau đó liền đình trệ.

Thuốc ngụy trang có tác dụng trong thời gian nhất định, lúc này đã quá giờ, ngay lập tức tin hương bá đạo của Alpha như phá đê tràn lũ mà ra. Ở trong mắt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nằm trên người bỗng nhiên tản mát ra từng đợt tin hương khiến y mê muội. Nhân lúc vẫn còn lý trí, Lam Vong Cơ không dám làm liều, đem Ngụy Vô Tiện trên người xốc ép xuống, đắp chăn đàng hoàng cho hắn, vội vàng ra khỏi phòng.

Ngụy Vô Tiện vẫn còn dạt dào tình cảm mà hôn, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, hắn liền ngửi được một mùi đàn hương dễ chịu, đàn hương tiến nhập vào người, trong thân thể như có một trận lửa nóng bị kích thích, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy phát nhiệt, hai cái chân thon dài duỗi ra đạp đi cái chăn Lam Vong Cơ mới đắp lên trên người của hắn, lúc này mới một lần nữa chậm rãi ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net