Vì gặp một người. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô dụng.

Ái nhân trước mắt không có chút đề phòng nào mà tản mác ra tin hương tràn ngập căn phòng, e rằng y có dùng nhiều thuốc ngụy trang đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản bản thân.

Buổi sáng hôm nay, Ngụy Vô Tiện tuôn ra một tràn lời thề son sắt nói với Lam Vong Cơ, rằng tin hương của hắn vô hại, vậy mà mùi hương hiện tại trên người phát ra, lại là mùi rượu say đắm. Lam Vong Cơ còn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, bản năng trong cơ thể liền khó tự ức chế mà phá trở ngại do thuốc ngụy trang gây ra, mùi đàn hương mất đi khắc chế thường ngày, mãnh thú mãnh liệt vốn dĩ giấu sâu trong lòng như có dấu hiệu muốn phá tan giam cầm, trong cơ thể Lam Vong Cơ rục rịch. Đàn hương cùng rượu hương chậm rãi lên men, tin hương ngọt ngào tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp. Lam Vong Cơ nhịn không được hít sâu một hơi, mùi rượu thơm nồng trong không khí như trêu chọc thần kinh của y, làm dục vọng mà y khó khăn giấu sâu trong đáy lòng bùng nổ.

Ngụy Vô Tiện đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng, khó chịu trở mình, da thịt cùng áo ngủ cọ xát mang đến kích thích khác thường. Hắn không nhịn được kéo kéo áo ngủ, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì, dùng sức cọ xát còn làm hắn kinh hô ra tiếng. Trong lúc hoảng hốt Ngụy Vô Tiện nghe được vài tiếng rên rỉ rất nhỏ, lại không ý thức được đó là do bản thân hắn phát ra.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện sắc mặt ửng hồng, một bên thở gấp một bên đem áo ngủ cởi ra, lộ một mảng lớn trước ngực, đầu vú đỏ tươi không chút che dấu lập lờ trước mắt.

Căn bản không cần nghĩ cái gì, Lam Vong Cơ liền thuận theo bản năng đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống Ngụy Vô Tiện sắp đem áo ngủ cởi ra, đôi tay áp sát vào vòng eo trắng nõn kia.

“A……” Ngụy Vô Tiện lại ngữi thấy mùi đàn hương quen thuộc, hương thơm mát lạnh ở mức độ nhất định an ủi sức nóng bên trong thân thể Ngụy Vô Tiện, nhưng mà ngay sau đó cảm giác hư không lại thổi quét đến, hắn tự giác nhích tới gần nơi phát ra hương thơm, hậu huyệt tràn ra từng luồng dâm thủy, phân thân đã sớm giương cờ.

Bàn tay áp vào da thịt mềm mại, nóng đến dọa người. Lam Vong Cơ thở hổn hển, một bàn tay theo sống lưng Ngụy Vô Tiện một đường thẳng lên trên, một cái tay khác đặt ở trước người Ngụy Vô Tiện, đem cả người hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng cọ qua đầu vú sớm đã đứng thẳng. Chịu kích thích như vậy, Ngụy Vô Tiện theo bản năng cuộn mình, vừa vặn đem vùng yếu ớt phía sau cổ giơ ra trước mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị tuyến thể tản mát ra rượu hương hấp dẫn, áp lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.

"A……”

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực cứng đờ một cái, tay Lam Vong Cơ trượt xuống dưới quần ngủ của Ngụy Vô Tiện, sờ đến một mảnh dính nhớp. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cởi xuống áo ngủ hờ hững trên người Ngụy Vô Tiện, đem bản thân đè nặng lên người hắn, cùng Ngụy Vô Tiện mặt đối mặt.

Lam Vong Cơ cúi đầu, si mê mà nhìn Ngụy Vô Tiện, dùng chóp mũi cọ cọ cái trán của hắn, chóp mũi, gương mặt, ở khóe miệng cong cong kia nhẹ hôn một chút, thân mật mà thấp giọng gọi hắn:

“Ngụy Anh.”

“Ngụy Anh.”

“Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện đang mơ màng đuổi theo mùi hương khiến hắn cảm thấy thoải mái, hơi hơi nâng đầu chủ động hôn lên Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ dùng một chút lực để Ngụy Vô Tiện nằm yên ở trên giường, từng nụ hôn rời rạc theo cổ hắn một đường xuống phía dưới, y ngậm lấy quả hồng anh bên trái, đem đầu lưỡi hung hăng liếm một vòng xung quanh, một bàn tay vuốt ve bên còn lại, dư một tay cũng không nhàn rỗi mà du tẩu theo đường cong của lưng chạm đến quần ngủ, quần ngủ của Ngụy Vô Tiện sớm bị tràng dịch làm cho ướt đẫm, Lam Vong Cơ rất thuận lợi cắm vào ba ngón tay, bên trong mị thịt lập tức bai bọc lấy, vui sướng mà cắn lấy ngón tay không cho nó rời đi.

“A Lam Trạm……” Trên dưới đều đồng thời bị chiếu cố, hư không trong cơ thể giảm đi đôi chút, Ngụy Vô Tiện vô thức mà kêu tên Lam Vong Cơ, ôm chặt đầu của y, phần eo dùng sức áp người kia về phía mình.

Cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến thượng khiến Lam Vong Cơ biết bên trong ẩm ướt và chặt như thế nào, tin hương của Alpha trong cơ thể kêu gào khát vọng muốn tiến vào, đem hắn thao đến phát khóc, làm hắn cho đến khi nhiễm đầy người hương vị của mình.

Dục vọng đánh bại lý trí, bản năng chi phối thân thể. Lam Vong Cơ kéo xuống quần ngủ của Ngụy Vô Tiện, đem hai chân của hắn áp sát lại.

“ Là những cô hồn vỡ nát hóa bụi trần, lấy đêm dài bất tận nơi chân trời làm chốn dung thân...."

Một tiếng ca đột đánh vỡ mãn phòng kiều diễm, bị bắt dừng giữa chừng khiến Lam Vong Cơ cực kì không kiên nhẫn. Y ngẩng đầu nhìn, là di động của Ngụy Vô Tiện.

“A ưm…… Lam Trạm……” Đột nhiên không có an ủi, cơn nóng có ý đồ bùng phát trở lại, Ngụy Vô Tiện căn bản không biết chính mình đang mơ hay tỉnh, người trước mắt là ai, chỉ theo bản năng kêu Lam Vong Cơ.

Đáy mắt Lam Vong Cơ vừa điên cuồng lại sâu thẳm, y đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, duỗi tay cầm di động.

Vốn định trực tiếp đem điện thoại quăng đi, nhưng khi thấy trên màn hình di động sáng lên hai chữ “A tỷ”, ánh sáng lam quang hắt vào trên mặt Lam Vong Cơ, y suy nghĩ, nhớ lại người này là bác sĩ tư nhân của Ngụy Vô Tiện.

Ngón tay dừng ở nút nghe một chút, có hơi do dự, cuối cùng Lam Vong Cơ nghe điện thoại.

Giờ phút này Lam Vong Cơ hơi chút khôi phục một ít lý trí, cảm thấy có lẽ bác sĩ muốn xem tình trạng của Ngụy Vô Tiện. Lúc nãy ở phim trường Ngụy Vô Tiên quả thậ không ổn, Beta căn bản không có động dục kỳ, càng đừng nói khiến một Alpha có tính khắc chế  không tồi như y thiếu chút nữa là đánh mất lý trí.

“Uy, A Tiện?”

“…… Tôi là Lam Vong Cơ.”

“…… Lam tiên sinh?”

Giang Yếm Ly ngây ra một lúc, nói: “Cái kia…… Lam tiên sinh, có thể cho A Tiện nghe điện thoại một chút có được không?”

“Không tốt cho lắm.”

“A?”

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đang mềm mại nằm ở trong lòng ngực, nói: “Ngụy Vô Tiện hắn…… Giống như phát tình.”

“Phát tình?! Chuyện này không có khả năng!” Giang Yếm Ly kinh hô nói: “A Tiện hắn rõ ràng là……Beta." Tuy đây là lời nói thật, nhưng Giang Yếm Ly không biết vì cái gì mà cảm thấy càng nói càng không có tự tin.

Ngụy Vô Tiện ở trong ngực Lam Vong Cơ khó nhịn mà vặn vẹo, hắn không chạm được môi Lam Vong Cơ, chỉ có thể trong cổ y cắn loạn xạ.

“Giang cô nương nên tới nhìn một chuyến.” Lam Vong Cơ thô nặng thở ra một hơi, liều mạng ngăn chặn ý tưởng lập tức đem Ngụy Vô Tiện ăn vào trong bụng, chờ đến lúc ngữ khí vững vàng một chút mới nói.

“Ta lập tức tới.”

Giang Yếm Ly nghe được bên kia microphone truyền đến tiếng vang, không dám kéo dài, kêu lên Giang Trừng cùng chạy tới khách sạn.

Đóng điện thoại, Lam Vong Cơ sờ sờ cái trán Ngụy Vô Tiện, vẫn rất nóng. Y che miệng Ngụy Vô Tiện nói: “ Sao lại giống tiểu cẩu như vậy.”

“Ngô ngô ngô……” Ngụy Vô Tiện biết người trước mắt có thể mang đến cho hắn cảm giác vui sướng, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Lam Vong Cơ một chút, mang theo ý vị lấy lòng.

Lam Vong Cơ nhanh chóng thu hồi, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng. Bỗng nhiên y có chút hối hận khi kêu Giang Yếm Ly lại đây, ít nhất cũng không muốn cho người khác thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Ngụy Vô Tiện. Y đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, dán lỗ tai hắn nói: “Ngụy Anh, ta muốn dấu hiệu ngươi. Ngươi…… Có đồng ý hay không?”

Ngụy Vô Tiện đầu óc chập chờn, cái gì đều nghe không được, theo bản năng dựa gần môi tai của y.

Lam Vong Cơ mạnh mẽ cố định hắn, vén lên tóc lòa xòa sau cổ, tiến đến chỗ kia, nhẹ nhàng hôn lên tuyến thể. Y có thể cảm nhận được nơi đó cách một lớp da thịt hơi mỏng đang nhảy lên kịch liệt, liếm liếm tuyến thể của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ một ngụm cắn xuống, răng nanh sắc nhọn đâm thủng da, tin hương thuộc về Lam Vong Cơ thoáng chốc rót đầy trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

“……!”

Giống như có một cổ điện lưu đánh toàn thân, mang đến khoái cảm mãnh liệt, khắp mặt Ngụy Vô Tiện đều là nước mắt, dục vọng liền tiết ở trong quần ngủ.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện lại mơ mơ màng màng ngất đi.
Tạm thời dấu hiệu thành lập, trong không khí tin hương nồng đậm dần dần tan đi. Lam Vong Cơ dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả gương mặt Ngụy Vô Tiện, một lát sau, y ôm Ngụy Vô Tiện đi vào phòng tắm.

Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh màu trắng, tất nhiên không phải là phòng của hắn.

Cửa sổ mở ra, gió mát tràn vào, tấm màn trắng tinh tung bay, tạo ra một độ cong hoàn mỹ, chuông gió treo phía trước cửa sổ phát ra tiếng vang thanh thúy. Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, nhận ra vật đang treo là Thanh Tâm Linh. Hắn ngồi dậy, sau cổ truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, hắn duỗi tay sờ sờ, hình như là miệng vết thương đã kết vảy.

Hắn nghĩ thầm: Như thế nào ngủ một giấc trên cổ liền có vết thương, còn chạy đến phòng khám của sư tỷ?

Lúc này cửa mở, Lam Vong Cơ mang theo bữa sáng tiến vào, thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh nói: “Ngươi tỉnh.”

“Lam Trạm? Ngươi như thế nào ở chỗ này?” Hương bánh bao bay lại, Ngụy Vô Tiện hít hít cái mũi, phát hiện bản thân đói bụng, vì thế nói: “Lam Trạm mau đem bánh bao cho ta, đói sắp chết rồi.”

Lam Vong Cơ đi đến mép giường đem bánh bao đưa cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện trước cho Lam Vong Cơ một cái, sau đó mới cầm một cái, một bên ăn một bên hỏi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, vì sao ta lại ở phòng khám của sư tỷ? Ta tối hôm qua làm sao vậy?”

Lam Vong Cơ nói: “…… Ăn xong lại nói.”

Ngụy Vô Tiện thấy biểu tình của Lam Vong Cơ có chút mất tự nhiên, cũng không mở miệng hỏi nữa, lo ăn bánh bao của mình.

Hai người ăn xong bữa sáng, vừa vặn Giang Yếm Ly đẩy cửa tiến vào. Giang Yếm Ly đi đến mép giường nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, sau đó cười hướng Ngụy Vô Tiện nói: “A Tiện, ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn để Giang Yếm Ly kiểm tra nhiệt độ cơ thể, trả lời: “ Sư tỷ, đe3j không có việc gì.”

Giang Yếm Ly nhìn nhiệt kế, Ngụy Vô Tiện vẫn phát sốt nhẹ. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: “…… Thân thể đệ, có vấn đề gì sao?”

Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện, ngồi ở mép giường, đang châm chước nên mở miệng như thế nào.

“A Tiện ngươi…… Không có vấn đề gì lớn.”

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nghe, không có ý chen vào nói, ánh mắt ý bảo Giang yếm Ly nói tiếp.

“Chỉ là, hiện tại ngươi, giới tính thứ hai không phải Beta, mà là Omega.”

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, mới một giấc ngủ dậy phát hiện chính mình nằm ở phòng khám, hắn cho rằng tối hôm qua đã xảy ra tình trạng gì, thân thể bị bệnh nan y gì đó, chuẩn bị tâm lý chờ Giang Yếm Ly nói cho hắn kết quả, dạ dày bị ung thư hay cái gì bị ung thư cũng được, vậy mà ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới…… sẽ là như thế này.

“Ế…… giới tính thứ hai, có thể thay đổi sao.” Ngụy Vô Tiện khô cằn nói.

Giang Yếm Ly chọn từ, nói: “Giới tính thứ hai, giống nhau là đến lúc thành niên mới thức tỉnh, một khi thức tỉnh là Alpha, Beta hoặc Omega, trừ phi thông qua giải phẫu, tất nhiên sẽ không có khả năng tự nhiên thay đổi.”

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, đây là kiến thức sinh lý bình thường mỗi người đều biết.

Giang Yếm Ly lại nói: “Nhưng kỳ thật gen Omega gien chia ra hai loại, hiện hình và ẩn hình, gien hiện hình tác dụng lên người thường, người từ lúc thành niên chính là Omega, cả đời không đổi; mà gien ẩn hình, nó không có biểu hiện rõ lên người sau khi thành niên, tức là không biểu hiện rõ giới tính thứ nhất của người đó là Omega, nói thẳng ra, nó sẽ ‘ che dấu ’, bản thể tin hương giấu ở trong cơ thể, sẽ không tiết ra ngoài, cứ như vậy đối với người có giới tính là Omega, bản thân họ sẽ không biết mình là O, sẽ  không có bất kỳ dấu hiệu nào xảy ra nếu không có ảnh hưởng.”

“Ảnh hưởng gì?” Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện trong lòng khẽ nhúc nhích, sờ sờ mu bàn tay y để trấn an.

Giang Yếm Ly nói: “Alpha cùng Omega trời sinh hấp dẫn lẫn nhau, nếu Omega mất đi khả năng hấp dẫn Alpha, như vậy, chẳng khác gì beta. Ý ta chính là không thể nghịch chuyển ảnh hưởng, cũng không chỉ ra chỗ nào hỏng. Người có gien ẩn rất khó bị phát hiện, bởi vì nó sẽ làm bản thể, chậm rãi biến thành một Beta. Quá trình này, phải từ mười đến hai mươi năm mới có thể hoàn thành, sau khi hoàn thành, giới tính thứ hai của bản thể không thể nào thay đổi được nữa.”

Ngụy Vô Tiện cướp lời đáp: “Ý tứ là nói, nếu gien ẩn không bị phát hiện, nó sẽ chậm rãi cải tạo thân thể, làm chính mình trở thành một Beta?”

Giang Yếm Ly cười đáp: “Không sai. Đối với bản thể mà nói, kỳ thật cũng không hỏng chỗ nào.”

Ngụy Vô Tiện lại nghĩ đến một vấn đề: “Nhưng mà nếu xét tình huống của đệ…… Gien ẩn làm sao lại bị kích phát ra vậy?”

Nghe vậy, tay Lam Vong Cơ đặt ở mép giường không thể phát hiện mà nắm chặt.

Giang Yếm Ly liếc mắt nhìn y, nói: “Đúng vậy. Mỗi một gien ẩn đều bị một loại tin hương của Alpha  kích phát, gien ẩn hình rất khó bị phát hiện, nhưng mà đối ứng với tin hương của Alpha cũng không phải hay thường thấy. Mặc dù có các loại tin hương của Alpha khác, gien ẩn này của Omega cũng không có tiếp xúc được, phản ứng với tin hương rất chậm chạp, cũng rất khó chịu ảnh hưởng.”

Giang Yếm Ly dừng một chút, nói: “Giống như, hai người đều đang chờ đối phương, cho đến gặp được người định mệnh của mình. Tự nhiên tất cả đều thay đổi, bởi vì gặp đúng người.”

Người định mệnh.

Ngụy Vô Tiện bị từ ngữ này dọa kinh rồi, hắn theo bản năng nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Ngụy Vô Tiện không phải người EQ thấp. Vừa rồi Giang Yếm Ly nói, gien ẩn kích phát, yêu cầu chính là hai người lẫn nhau “Tiếp xúc”. Hắn ẩn ẩn mà có một loại cảm giác, có lẽ nào Lam Vong Cơ đã sớm lén lút mà đụng vào mình rồi.

Hắn nhớ tới buổi tối hôm đó mơ một giấc mộng, hiện tại nghĩ đến, như thế nào lại chân thật đến như vậy.

Hắn nói: “Đêm đó……”

“Ừ.” Lam Trạm vẫn là dùng giọng bình thường nói, Ngụy Vô Tiện liền biết đáp án.

“Lam tiên sinh.” Giang Yếm Ly dựa vào những lập luận của mình và Ngụy Vô Tiện, hướng Lam Vong Cơ nói: “Vẫn là phiền toái ngài…… Giải thích một chút.”

Lam Vong Cơ nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, nói: “Ta là Alpha.”

Ngụy Vô Tiện nhìn y, nghe y nói tiếp.

Lam Vong Cơ nói: “Che dấu giới tính thứ hai, là có nguyên nhân. Ta không muốn người khác có ấn tượng đầu tiên với ta là một Alpha chất lượng tốt như thế nào, ta muốn họ nhìn nhận tài năng của ta.”

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Yếm Ly gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Người một nhà sinh sống mười mấy năm đều hình thành ăn ý, Giang Yếm Ly tự nhiên là phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ có tâm tư không bình thường, nàng nói: “Lam tiên sinh, không biết ngươi đối A Tiện ra sao, ta hy vọng……”

“Sư tỷ,” Ngụy Vô Tiện cắt lời nàng: “Chuyện này tự đệ giải quyết.”

Giang Yếm Ly nóng nảy: “A Tiện, đệ đừng hồ nháo.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Không có việc gì sư tỷ, tuy rằng hiện tại đệ là Omega, nhưng tuyệt sẽ không thua bất cứ một Alpha nào. Đây là chuyện của đệ, sư tỷ  đã giúp đệ rất nhiều, còn lại, cứ để cho đệ giải quyết.”

Ngụy Vô Tiện hướng Giang Yếm Ly thè lưỡi, giang Giang Yếm Ly than nhẹ một hơi, ra cửa trước nói: “A Tiện, nội tiết trong thân thể của đệ hiện tại còn chưa ổn định, nhớ rõ tuyệt đối không cần làm mấy chuyện khác người, nhớ kỹ chưa?”

Ngụy Vô Tiện hướng nàng phất phất tay.

Giang Yếm Ly đóng cửa lại, phòng bệnh lại chỉ còn lại hai người. Âm thanh thanh thúy của Thanh Tâm Linh giờ phút này vô pháp làm hai người bình tĩnh lại.

Lam Trạm nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, nói: “Ngụy Anh, ta……!”

Lam Vong Cơ còn chưa nói xong đã bị Ngụy Vô Tiện bổ nhào vào trên mặt đất, thuận tiện đem gối đầu đặt ở sau đầu y để tránh bị va chạm mạnh. Nhưng thình lình bị Ngụy Vô Tiện đẩy  xuống như vậy, mấy chỗ khác trên thân thể vẫn là truyền đến từng đợt đau.

Lam Vong Cơ không thèm để ý, Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn đè trên người Lam Vong Cơ , ra vẻ hung tợn mà nói: “Lam Vong Cơ! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, bộ dáng này của ta đều do ngươi làm hại!"

“Ừ.”

“Đều là ngươi sai!”

“Là ta sai.”

“Gáy ta có vết thương, có phải hay không do tối hôm qua ngươi cắn!”

“Ừ.”

“Ngươi vậy dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của dấu hiệu ta!”

“…… Phải."

“Ngươi đối với ta phải phụ trách!”

"Ừ.”

“…… Ngươi không phản kháng sao? Thật không thú vị.” Ngụy Vô Tiện chơi đủ rồi, muốn từ trên người Lam Vong Cơ đứng lên, lại bị y một phen bóp lấy eo.

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi, cảm thấy ta thế nào?”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, phủng mặt Lam Vong Cơ, cười nói: “Ngươi đặc biệt tốt.”

“Còn……”

“Ta thích ngươi.” Rốt cuộc nói ra lời trong lòng, Ngụy Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng ôm lấy hắn, hai người đầu kề đầu, đàn hương cùng rượu hương lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Người trong định mệnh chỉ có thể là ngươi, vì gặp được ngươi, ta giấu đi bản thân, nếu không phải ngươi, ta tình nguyện thay đổi chính mình.

Hai người đều có chút xúc động, gắt gao ôm chặt nhau, hơi thở giao triền, không khí ái muội.

Hai người chậm rãi tới gần, đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện tỉnh táo cùng Lam Vong Cơ hôn môi, hắn có chút khẩn trương, tiếng tim đập càng ngày càng to vang lên ở bên tai, Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt lại ——

Giang Trừng đẩy cửa tiến vào: “Ngụy Vô Tiện a tỷ kêu ngươi…… Ngươi con mẹ nó Ngụy Vô Tiện!!!” Giang Trừng mới liếc mắt nhìn cảnh bên trong một cái, lập tức “Bang” đóng cửa lại, mấy câu chửi um từ miệng trào ra.

Không khí lãng mạn vất vã lắm mới tạo nên bỗng nhiên bị người khác phá hỏng, Ngụy Vô Tiện vén tay áo tiến lên: “Giang Trừng! Cái tên vô tâm nhà ngươi! Cút!”

Phòng khám của Giang Yếm Ly, hôm nay cực kì náo nhiệt.

---------- HOÀN---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net