【 Vong Tiện 】 Thiên ngoại hữu thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌷🌷💮💮AU: xupusimo💮💮🌷🌷

😁😁( song A )😁😁

* một A lão tổ cùng một A Hàm Quang Quân

*A- thiên Càn, B- cùng nghi, O- địa khôn, cho nên thiên ngoại hữu thiên ý tứ kỳ thật là trong A có A ( cái beep gì )

* tin tức tố = tin hương, động dục kỳ = tin kỳ.

* giả thiết bay đầy trời, sao đến.

* vốn dĩ chỉ là muốn chạy thận, kết quả liền viết liền thành cốt truyện (? ) xe

------------

Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng ở trên giường, cau mày.

Trên sườn eo của hắn có một miệng vết thương khiến người khác nhìn vào đều làm cho người ta sợ hãi, da thịt lồi lõm, huyết tinh đem bộ đồ màu đen của hắn nhiễm đến càng sâu, chỗ rách một nửa của vải dệt dính vào miệng vết thương, theo thân thể hắn đồng thời run rẩy.

Nhưng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không rảnh đi bận tâm, cơ bắp toàn thân căng chặt, bàn tay đặt ở đầu gối nắm chặt đến mức khớp xương kêu "Răng rắc", khó khăn lắm mới áp chế cơn tức giận ngập trời cùng bạo dục trong ngực.

Ngụy Vô Tiện là một thiên càn, hơn nữa lại là một thiên càn rất mạnh.

Đối với thể chất của địa khôn luôn có một ngày phát tình, thiên càn cũng vậy. Nhưng cùng mà kỳ phát tình của địa khôn lại khác hẳn so với thiên càn, mỗi khi đến ngày này, cơ thể thiên càn sẽ trở nên càng cường, đồng thời cũng sẽ sinh ra tâm tình khó có thể khống chế, như dục vọng chiếm hữu cùng cảm xúc thô bạo.

Người tu tiên sau khi kết đan đều có thể khống chế tin hương cùng tin kỳ rất tốt, ngoại trừ phải chịu kích thích mãnh liệt từ bên ngoài -- ví dụ như trọng thương, đánh nhau kịch liệt, mới có thể để bản thân mất khống chế mà bộc phát tin hương, tiến vào kỳ động dục.

Ngụy Vô Tiện cực kì bất hạnh mà liệt kê ra các nguyên nhân dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Hắn vốn là dựa theo chỉ lệnh của Vân Mộng Giang thị, dẫn đầu một tiểu quân đội từ phía sau lưng địch để xông ra đánh bất ngờ, một đường sát phạt xông ra phía trước, tiến ra hậu phương chiến trường cùng những đội ngũ khác tập hợp, ai ngờ đột nhiên từ đâu nhảy ra một tử sĩ Ôn gia, cầm đao xông thẳng vào hắn đâm tới. Nếu không phải hắn theo bản năng né đi, chỉ sợ cũng không phải là sườn eo bị đâm cho nát bét, mà là trực tiếp bị thọc một phát xuyên người.

Ngụy Vô Tiện không có Kim Đan hộ thể, ngày thường muốn áp chế tin hương phải nói là cực kì tốn sức, lúc này phải liên tiếp chinh chiến vài canh giờ, lại bị vết thương này ảnh hưởng, quanh thân lập tức bùng phát ra một hương rượu nồng nặc.

"Ngụy công tử!" Có người nhận thấy không đúng, thất thanh kêu lên.

Ngụy Vô Tiện hốc mắt đỏ lên, "Rắc xoẹt" một tiếng tay không chặt đứt cổ của tên tu sĩ Ôn gia kia, không quay đầu lại mà quát: "Không được dừng lại! Tiếp tục đi về phía trước! Đi theo Giang Trừng!"

Môn sinh trong đội ngũ phần lớn đều là thiên càn, nhìn dáng vẻ của hắn liền biết đã tới tin kỳ, có chút lo lắng, nhưng sau đó lại kiêng kị hơi thở áp đảo mãnh liệt quanh thân hắn, nhất thời tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Ngụy Vô Tiện một chân đá văng mấy tên tu sĩ Ôn gia bên cạnh hắn, cắn răng, cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía bọn họ: "Còn thất thần làm gì? Chờ ta đem các cổ của các ngươi cắt đứt sao?! Đi mau!"

"Vâng!" Môn sinh cấp dưới không dám nhiều lời, tiếp tục kế hoạch đã vạch ra, bước nhanh đi theo hướng đội ngũ trước mặt.

Mãi cho đến khi mọi người đi hết, Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi hộc ra một hơi, đem trần tình giơ lên bên môi, hơi thở vốn đang còn thu liễm chợt hoàn toàn phóng thích mở ra.

Tiếng sáo sắc bén giống như đòi mạng, trong không gian vang dội như tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cắn xé kì quái lạnh lẽo.

Nghe nói đêm hôm đó, trên chiến trường không có một khối thân thể nào còn nguyên vẹn.

Ngụy Vô Tiện quả thực là hao hết lý trí của một đời, mới bức bách bản thân buông trần tình xuống, thi hài đầy đất bị xé thành bột mịn, từng bước một mà đi về doanh địa.

"Uy, cái mùi hương này....."

Giang Trừng cau mày nhìn hắn nói, "Thu liễm chút đi, ngươi muốn đem toàn bộ thiên càn trong doanh địa đều bị tin hương của ngươi khiêu khích đến bạo tẩu sao?"

Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên nhìn hắn, trầm giọng nói: "Kêu người đem mấy thùng băng đến cho ta. Để trước màn. Sau đó bảo bọn họ không cần tới gần lều của ta."

Giang Trừng lúc này mới chú ý tới thần sắc gần như đáng sợ của hắn, hoảng sợ: "Ngươi làm sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện không có tâm tư giải thích, lập tức chui vào trong màn của mình.

-- Lại kéo dài thêm một khắc, có khả năng hắn sẽ hoàn toàn mất khống chế. Đến lúc đó, hoặc là là hắn bùng nổ, đem tất cả mọi người mà hắn nhìn thấy xé nát; hoặc là thiên Càn trong doanh địa bị mùi hương của hắn khiêu khích đến tiến vào tin kỳ, bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Ngụy Vô Tiện bước vào màn che, miệng vết thương cũng không kịp xử lý, liền ngồi xếp bằng trên ván giường, ngưng thần tĩnh tâm, kiệt lực ngăn chặn cảm xúc muốn giết chóc thô bạo.

Hương rượu nồng nặc lập tức tràn ngập trong tấm màn đóng kín, bên ngoài, bởi vì mệnh lệnh của Giang Trừng, mấy người qua lại cũng cố ý vòng xa, không dám tới gần quấy rầy.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện trợn mắt, trầm giọng nói: "Người nào."

Bóng dáng bên ngoài trướng lều tựa hồ dừng một chút, sau một lúc lâu, một ngón tay thon dài tay lên lên màn vải, một thân ảnh màu trắng đi vào: "Là ta."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt: "Lam Trạm? Ngươi tới làm cái gì?"

Lam Vong Cơ chưa bao giờ ngửi được mùi rượu nồng nặc đến như vậy, có chút không thích ứng mà nhíu nhíu mày, đem một thùng băng cầm trên tay thả xuống, nói: "Giang tông chủ sai người tới đưa băng."

Mày kiếm của Ngụy Vô Tiện nhíu lại: "Giang trừng kêu ngươi đưa tới?"

Hắn đem chữ "Ngươi" gằn thật mạnh, hiển nhiên đối với lời nói của Lam Vong Cơ vẫn như cũ tỏ vẻ hoài nghi.

Không biết Lam Vong Cơ vô tình hay cố ý mà tránh đi ánh mắt của hắn, nhìn về vết thương bên hông, lông mày tức khắc nhăn đến cực kì lợi hại: "Như thế nào không băng bó."

Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn y hướng mình bước tới, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Lam Vong Cơ động tác cứng lại: "Miệng vết thương của ngươi cần xử lý."

"Ta kêu ngươi đi ra ngoài." Ngụy Vô Tiện từng câu từng chữ lặp lại nói.

-- Bởi vì Lam Vong Cơ cũng là thiên càn.

Ngụy Vô Tiện không biết đối phương như thế nào mà có thể bình thản điều khí trước một tin hương mạnh mẽ của thiên càn khác mà không có biểu hiện ra bất kì dấu hiệu khiêu khích nào, nhưng hắn hiểu, hiện tại hắn không biết có thể duy trì bình tĩnh trong bao lâu. Một núi không chứa hai hổ, đây là đạo lý lại đơn giản, một thiên càn đang chịu tin kỳ, tuyệt đối sẽ không để cho một thiên càn khác xâm nhập lãnh địa của mình.

Nhưng Lam Vong Cơ như là hoàn toàn không nghe lời hắn nói, xoay người múc nửa gáo khối băng đến chậu rửa mặt, lại cầm khăn vải, từ xếp gỗ cạnh màn lấy xuống hòm thuốc cùng băng gạc sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

"Cút nhanh lên......" Ngụy Vô Tiện cơ hồ là từ kẽ răng nhảy ra ba chữ này, hắn cảm giác được trong ngực như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lại kéo một cái, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ đem toàn bộ lý trí của hắn nuốt hết.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng cảm giác được hương rượu đang bành trướng càng ngày càng cường đại như muốn công kích, y thật sâu mà hô một hơi, đem đáy lòng đã muốn đốt lên một ngọn lửa mạnh mẽ đè ép xuống, trầm giọng nói: "Nâng tay lên một chút, ta giúp ngươi rửa sạch xong miệng vết thương liền đi."

Tuy là đang chỉ thị Ngụy Vô Tiện, nhưng y vừa nói xong một câu liền trực tiếp động thủ nâng lên cánh tay của hắn, thoáng cúi người đi xem xét vết thương ở sườn eo hắn.

Gân xanh giữa trán Ngụy Vô Tiện bạo khởi, hai mắt đỏ bừng, không hề chớp mắt mà nhìn Lam Vong Cơ thật cẩn thận đem áo trên của hắn cởi ra, quỳ một gối xuống đất, mi mắt hơi rũ, rửa sạch miệng vết thương, khâu lại, xoa dược, băng bó.

Tin kỳ mỗi thiên càn tựa như không cảm giác được đau đớn, hiện tại toàn lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đều đặt lên cái tên thiên càn trước mắt không chịu rời đi lãnh địa của hắn. Tin hương mang theo tia tức giận càng ngày càng lộ liễu, Ngụy Vô Tiện hô hấp cũng càng ngày càng thô nặng, giống như ngay sau đó liền đột nhiên bạo khởi, đem người trước mắt xé tan nát.

"Được rồi, ngươi chú ý nghỉ ngơi."

Lam Vong Cơ quấn xong một vòng băng gạc cuối cùng, tránh đi miệng vết thương đánh nút thắt, cực nhỏ đến mức không thể phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Ngụy Vô Tiện có thể nhìn thấy đôi mắt hiện tại của y, chắn chắn sẽ phát hiện Hàm Quang Quân luôn luôn thanh lãnh, lúc này ánh mắt có thể nói là cực tàn nhẫn.

Từ nãy đến giờ, chịu dày vò không chỉ có một người.

Lam Vong Cơ ngưng thần điều chỉnh một lát, rốt cuộc đứng lên.

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện trở tay hung hăng nắm lấy cổ tay của y: "Ta đã cảnh cáo ngươi đi nhanh lên."

Ngực Ngụy Vô Tiện kịch liệt phập phồng, lập tức đem khoảng cách giữa hai người kéo đến cực gần, Lam Vong Cơ không thể không hơi hơi cúi người, lập tức cảm nhận hơi thở của đối phương trực tiếp phả ở trên mặt mình.

Lam Vong Cơ cũng là thiên càn, cho dù tự chủ lại cường, nhưng cũng chịu không nổi một thiên càn khác mặt đối mặt đem tin hương trực tiếp rót đầy bên trong khoang mũi của mình để khiêu khích. Ngọn lửa dưới đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, y trầm giọng nói: "Ngụy Anh."

-- Đây chính là Ngụy Anh, y cần phải khống chế được chính mình. Nếu không trong cái lều nho nhỏ này, hai cái thiên càn đồng thời bùng nổ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nhưng không đợi đầu óc của Lam Vong Cơ bình tĩnh lại, Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát lực, túm y cùng ngã xuống trên giường, một ngụm cắn lên bờ môi của y.

"?!"

Giống như bị một ly rượu mạnh mẽ rót vào, sợi dây lý trí trong đầu "Bang" một tiếng đứt ra.

Đàn hương thuộc về Lam Vong Cơ bỗng chốc bạo phát mà nổ tung. Lập tức lan tràn khuếch tán, so hương rượu chỉ có hơn chứ không kém.

Hai thiên càn trằn trọc hôn môi không thể hoàn toàn nói là triền miên, Ngụy Vô Tiện cơ hồ cắn xé môi của Lam Vong Cơ, lại lập tức bị người sau đảo khách thành chủ. Lam Vong Cơ một tay cố trụ đôi tay hắn đè ở đỉnh đầu, một tay kia nắm cằm hắn nâng lên, đầu lưỡi không cho phép bất cứ kháng cự nào mà xâm nhập khoang miệng của người kia. Hai người môi lưỡi giao triền, liều mạng mà mút mát trong miệng đối phương, nước bọt và mùi máu tươi ngập tràn.

Hơi thở thiên càn trời sinh bài xích lẫn nhau, mỗi khi phát sinh va chạm, đều là tranh đua ngươi chết ta sống, hoặc là thế lực ngang nhau ai cũng không chịu nhường ai, mà hơi thở Lam Vong Cơ một khi đã phóng xuất ra tới, đều rất có ý tứ muốn đem mùi rượu hoàn toàn nuốt hết.

Tính áp đảo tràng ngập đập vào trước mặt, đáy lòng thô bạo của Ngụy Vô Tiện cũng bị áp xuống không ít. Đầu óc tỉnh táo trở lại, trước tiên không cảm thấy bị một thiên càn khác áp chế cũng không khó chịu lắm, nhưng vết thương bên hông vừa mới băng bó đột nhiên thức tỉnh, đau nhức như đao cắt lập tức oanh tạc đỉnh đầu hắn.

"A --" Ngụy Vô Tiện dùng sức đẩy Lam Vong Cơ ra, "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ ngồi dậy, từ trên cao mà nhìn xuống, hơi thở thô nặng lộ ra nguy hiểm, tính chiếm hữu dục của thiên càn không hề giấu diếm, ngay ở tư thế hiện tại đã bộc lộ rõ nhất -- đôi tay chống ở hai bên mặt sườn Ngụy Vô Tiện, cả người đè ép giữa hai chân hắn.

Mà hạ thân hai người, vì hành động không hề kết cấu cắn xé lung tung kia đã hơi hơi nâng đầu.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không kịp suy nghĩ vì cái gì mà bản thân sẽ đối với một cái thiên càn khác nổi lên phản ứng, càng không có rảnh đi nghĩ vì sao đối phương lại vì hắn mà không chút giấu diếm gì chiếm hữu, não còn chưa kịp động, Lam Vong Cơ lại một lần nữa không chút do dự áp người xuống hôn.

Hơi thở cả hai quấn quýt, Lam Vong Cơ vẫn như cũ một tay áp chế Ngụy Vô Tiện, một tay còn lại theo bản năng chui vào trong quần áo của hắn.

Không biết có phải do chịu ảnh hưởng của tin kỳ hay không, nhiệt độ cơ thể của Lam Vong Cơ cao đến đáng sợ, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy làn da ở eo bụng khi bị chạm vào đều giống như lửa đốt, lập tức bốc cháy mạnh mẽ.

『 Sao lại thế này? Chẳng phải mỗi khi như vậy, ta với Lam Trạm nên đánh nhau long trời lỡ đất như bình thường sao? Bây giờ tự nhiên hôn môi là cái quái gì? Nghe nói thiên càn mỗi khi đến tin kỳ sẽ đối với địa khôn sinh ra ý nghĩ chiếm hữu dục rất mạnh mẽ, nhưng chưa từng nghe nói sẽ đối với thiên càn khác có ý định chiếm hữu dục như vậy? 』Trong đầu Ngụy Vô Tiện một mảnh hỗn độn, mà lúc này tay của Lam Vong Cơ đã mò đến dưới hạ thân của hắn sờ một cái.

"A!"

Như là bất mãn Ngụy Vô Tiện thất thần, đột nhiên tay Lam Vong Cơ hướng đến hạt đậu nhỏ trước ngực hắn, tàn nhẫn mà nhéo một cái.

Hành động này như mở ra một cái chốt nào đó, một trận khoái cảm kì lạ từ từ lan ra, lúc này Ngụy Vô Tiện đã không còn tâm tư suy nghĩ hai tên thiên Càn vì cái gì cũng có thể lăn lên giường, thân thể tuy hơi tránh tránh, nhưng lại là cầm lòng không đậu mà đem hai viên đậu đỏ trước ngực dâng lên cho Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ rốt cuộc chịu buông tha đôi môi bị y hôn đến sưng đỏ, vươn tay vung lên, quần áo trên người Ngụy Vô Tiện vốn là lỏng lẻo vắt trên khuỷu tay, bỗng chốc bị y đánh cho chia năm xẻ bảy, thân thể săn chắn của thiếu niên hoàn hoàn toàn bại lộ trước mắt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ánh mắt ám ám, thân thể kề sát rạt với người kia, đem quả hồng cậu ngậm ở trong miệng, dùng hàm răng không nhẹ không nặng nghiền ép tới gốc, như tùy thời tính toán mà một ngụm cắn xuống.

Ngụy Vô Tiện khi còn nhỏ đã từng bị chó dữ cắn rất nhiều lần, tất nhiên cái cảm giác hiện tại khiến hắn chịu không nổi, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy lên, một câu nói ra hết sức gian nan: "Lam...... Lam Lam Lam Lam Trạm! Ngươi đừng...... Đừng cắn! Đừng cắn......"

Lam Vong Cơ thật sự nghe lời, lập tức thuận theo mà buông tha chỗ kia, ánh mắt thoáng nhìn qua vết sẹo thái dương bên ngực phải Ngụy Vô Tiện, liền ngưng trệ.

Phảng phất như bị thứ gì đâm một chút, Lam Vong Cơ tức khắc thanh tỉnh năm sáu phần.

"Làm sao vậy?" Ngụy Vô Tiện thấy y đột nhiên bất động, cả người hắn đã sớm giác ngộ đến khó nhịn, phần hông vặn vẹo, vô tình làm cho hai căn nóng bỏng của hai người cách mấy tầng vải dệt ma sát.

"!"Lam Vong Cơ đột nhiên phản ứng lại hai người vừa rồi đang làm cái gì, nhanh chóng buông tay đang áp chế Ngụy Vô Tiện, lập tức đứng thẳng người.

"Làm sao vậy, đây là?" Ngụy Vô Tiện vẻ mặt không thể hiểu được.

Ánh mắt Lam Vong Cơ lướt nhanh qua đôi môi sưng đỏ của hắn, như là cảm thấy bản thân đã thô lỗ mạo phạm, dời đi tầm mắt nói: "Xin lỗi."

Y thở hổn hển hai hơi, liền xoay người xuống giường: "Miệng vết thương đã băng bó xong rồi. Ta lập tức ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện mới bị người kia châm lửa gọi lên dục vọng, bỗng nhiên không đầu không đuôi ném cho một câu như vây, trong lúc không biết gì có chút dở khóc dở cười: "Ngươi vẫn còn đang cương đó, bây giờ đi ra ngoài ngươi muốn đi nơi nào?"

"......" Lam Vong Cơ thật sự không quen hắn đem mấy chuyện này nói lộ liễu như vậy, trong lúc nhất thời đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vành tai sớm đã hồng như máu, nhưng cũng nhất quyết không chịu quay người lại nhìn Ngụy Vô Tiện.

"Ai dù sao cũng đều như vậy rồi, trước phải giải quyết đã." Ngụy Vô Tiện chống thân thể, không nghĩ tới hành động liền đụng đến miệng vết thương ở eo sườn, liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Lam Vong Cơ nghe được động tĩnh, theo bản năng quay người lại dìu hắn, hắn liền thuận tay túm lấy người kia: "Đều là nam nhân, lại là thiên càn, ngươi còn ngượng ngùng cái gì chứ."

Hắn tiện tay túm lấy Lam Vong Cơ, đột nhiên tiếp xúc như vậy, một lần nữa khơi mào tính chiếm hữu dục mạnh mẽ trong cơ thể thiên càn, đàn hương nhanh chóng nặng thêm vài phần.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện gì kích thích đối phương, bị phản ứng của y dọa cho hoảng sợ: "Oa, ngươi sao lại hung như vậy."

"...... Xin lỗi." Lam Vong Cơ cơ hồ có chút hoảng loạn muốn rút tay ra, lại bị người kia mượn lực túm về phía trên giường.

Lam Vong Cơ vội duỗi tay né ra, tránh cho bản thân đè nặng Ngụy Vô Tiện, lỡ đâu chạm vào miệng vết thương của hắn.

Như thế, vừa lúc đem Ngụy Vô Tiện hoàn hoàn đặt ở dưới thân mình.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện chậm rãi đánh giá một chút tư thế hiện tai của hai người, cười như không cười mà cong một bên khóe miệng: "Xin lỗi có gì tốt. Không gạt ngươi đâu, ngươi đè ta như vậy, ta cảm thấy rất thoải mái."

Xin lỗi chứ từ đó đến giờ chưa thấy ông thiên càn nào muốn bị thao như ông này. :)))))))

Kỳ thật mùi hương Lam Vong Cơ có thể ngăn chặn cảm xúc thô bạo của hắn khi trong tin kỳ, lại nhịn không được muốn trêu ghẹo người trước mắt, liền cố ý đem câu kia nói thành nghĩa khác, nói xong còn hướng Lam Vong Cơ chớp chớp mắt, một bàn tay không an phận vuốt ve vòng eo của Lam Vong Cơ, ý đồ không cần nói cũng biết.

Tất nhiên Lam Vong Cơ không có khả năng không thể cảm giác được động tác càn rỡ kia, nhưng lại chậm chạp không có hành động nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, sau một lúc lâu mới đột nhiên bắt lấy tay hắn, gằn từng chữ: "Ngụy Anh."

Lúc này Ngụy Vô Tiện đã cởi bỏ đai lưng của y, bàn tay xấu xa đang muốn hướng vào bên trong, lại đột nhiên bị ngăn cản như vậy, ý cười bên khóe miệng càng đậm: "Như thế nào? Ngươi không cần ta hỗ trợ?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn thật sâu một cái, liền cúi đầu xuống đem đôi môi mỏng cùng ý cười trên khóe môi ngậm lấy, bắt cái tay kia của Ngụy Vô Tiện kéo ra, bản thân liền đem tay của mình hướng tới hạ thân của Ngụy Vô Tiện.

Lúc tay Lam Vong Cơ cầm lấy vật kia của Ngụy Vô Tiện, rõ ràng cảm giác được dưới thân người kia run một chút, nhưng hắn lại không biểu hiện ra bất kì kháng cự nào.

Lam Vong Cơ chưa từng làm loại chuyện như thế này với bất cứ người nào, nhưng lại vì người này mà chấp nhận bản năng của thiên càn là chi phối và chiếm hữu, dục vọng mạnh mẽ, mặc kệ động tác của Ngụy Vô Tiện, gắt gao cầm lấy tay của hắn, ở vật kia của đối phương, vuốt ve lên xuống.

Ngụy Vô Tiện bị y mạnh mẽ nắm tay, không hề kết cấu mà loát động, khi thì bị khoái cảm hất lên mây, khi thì bị người kia dùng sức quá mức mà mang đến đau đớn đẩy xuống vực sâu, trước mắt đen trắng đủ kiểu, lại còn bị người kia bịt miệng, một chữ đều nói không nên lời, chỉ có thể từ cổ họng phát ra một chút tiếng rên rỉ không rõ.

Hương rượu càng thêm nùng nhiệt, đã mất đi tính công kích ban đầu, bị mùi đàn hương áp đảo xuống dưới, giống như lấy lòng mà xâm nhập cảm giác, hết thảy đều cảm nhận được.

Ngụy Vô Tiện không hiểu nổi vì cái gì mà hắn có thể cùng một thiên càn không hề có kỹ xảo vuốt ve hạ thân.

Ngay cả khi hắn phóng thích ra, Lam Vong Cơ rốt cuộc buông tha bờ môi của hắn, đôi sắc lưu ly cạn ngất không hề chớp mắt mà nhìn bộ dáng thất thần của hắn, đáy mắt như bừng lên một ngọn lửa, vừa hỗn độn mà lại sáng ngời.

Trên tay y dính trọc dịch của Ngụy Vô Tiện, theo bản năng sờ soạng tới huyệt khẩu bí ẩn phía sau đối phương, ngón tay ở nếp uốn xoa xoa, liền tiến vào một đốt ngón tay.

"Lam Trạm!" Dị vật xông vào làm Ngụy Vô Tiện cả người cứng đờ, hai chân phản theo xạ muốn khép lại, nhưng bởi vì giữa chân hắn còn chèn một Lam Vong Cơ, nhìn qua như thể hắn chủ động đem chân mình vắt lên eo đối phương.

Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, lại hướng phía trong nhét vào thêm nửa cái đốt ngón tay nữa.

"Từ từ!" Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong mắt hắn như phủ thêm một tầng hơi nước, chưa nhận thức rõ chuyện hiện tại, có chút luống cuống, hai chân trong không trung ve vẩy lung tung hai lần, "Lam Trạm ngươi tỉnh tỉnh, ta chính là thiên càn! Thiên càn như thế nào có thể...... Ách."

Hắn vừa nói vừa dùng tay vỗ vỗ mặt Lam Vong Cơ, lại quên mất trên tay mình còn dính nhớp, vừa chạm vào, liền khiến cho gương mặt luôn lãnh đạm của Lam Vong Cơ cũng dính bạch trọc, hình ảnh cấm dục cùng dâm mĩ tương phản mãnh liệt, câu nói chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net