Chương 32: Anh yêu em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng quả đấm của đám thanh niên liên tục thay phiên nhau rơi xuống mặt Tần Khang, với lực đấm rất mạnh bạo. Nhưng Tần Khang, anh từ đầu đến cuối không hề rên la lên một tiếng nào, đỉnh điểm lực đạo của những quả đấm kia cũng chỉ khiến anh nhăn mặt. Anh trở nên ngoan cường như vậy hoàn toàn không xuất phát từ bản tính của anh , trong đó còn có sự góp phần của chất xúc tác là rượu. Chất cồn của rượu đã làm mọi sợi dây thần kinh trên cơ thể anh trở nên tê liệt, làm cho anh không còn một cảm giác nào trước những tổn thương xác thịt.

Đám thanh niên sau một hồi dường như cũng thỏa mãn được cơn giận, bọn họ ngừng đánh và rời đi bỏ lại Tần Khang say xỉn, nằm lê liệt giữa khu ngoại ô vắng người.

Trước khi rời đi một thanh niên chợt lên tiếng hỏi:

- Bỏ đi như vậy lỡ nó chết rồi sao tụi bây?

Một thanh niên khác trong đám lập tức đáp lại:

- Nó không chết được đâu! Khu này dù vắng người qua lại thường xuyên nhưng lâu lâu cũng sẽ có người đi qua, chắc chắn sẽ thay chúng ta đứa nó đi bệnh viện. Bây giờ thì đi nhanh thôi, lỡ có người thấy là toi mạng."

Và tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc tại đây. Nhưng Tần Khang đột nhiên Tần Khang đứng dậy. Không biết rằng sức lực ở đâu ra khiến Tần Khang bị đánh bầm dập mà vẫn có thể làm như vậy.

Tần Khang xiêu xiêu vẹo vẹo, anh phun nước bọt vào gáy của tên thanh niên sau cùng trong đám kèm theo câu mắng:

- Lũ chúng bây lấy cái quyền gì mà đánh tao! Tụi bây không biết tao là ai sao? Tao là Tần Khang, từ trước đến giờ chưa con nào thằng nào đụng được đến tao. Hôm nay tụi bây coi như gan to lắm! Tao nhớ mặt từng đứa tụi bây ngày mai đợi cảnh sát đến nhà từng đứa chúng bây đi.

Tên thanh niên đi phía sau cùng rờ sau gáy, cảm giác ướn ước, nhớt nhát sau gáy khiến anh ta biết chắc chắn là không phải mồ hôi mà chính xác là nước bột.

Cả đám thanh niên dừng lại. Tay của bốn người siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên kín cả tay. Bọn họ đồng loạt quay lại chổ Tần Khang  đang đứng.

Tần Khang đứng nhìn chăm chăm vào đám thanh niên lửa giận đùng đùng kia mà tỏ ra thản nhiên không có vấn đề gì.

Một cú đấm với lực đạo rất mạnh rơi vào mặt Tần Khang, khiến anh lập tức ngã khuỵu xuống. Sau đó là một trận dẫm đạp vào bụng anh cùng với những cú đá vào xương sườn của anh.

- Mày nói cái gì? Công an đến hốt tụi tao à. Nghe mà tao mắc cười quá. Không biết hôm nay mày còn giữ mạng chó nagy của mày được không nữa mà ở đó mà báo với chả bắt.

Một tên thanh niên vừa nói vừa đạp xuống mặt Tần Khang.

- Tụi bây né sang một bên!

Lại là giọng của một thanh niên. Nhưng anh ta chính là người bị Tần Khang phun nước bọt vào gáy khi nảy. Trên tay anh ta cầm một cây gậy gỗ, không biết tìm ở đâu ra.

Đứng trước người Tần Khang, anh ta thay tên thanh niên vừa rồi dẫm lên mặt Tần Khang.

- Vốn dĩ tụi tao đã tha cho mày rồi. Nhưng chính mày lại không biết điều.  Mày dám phun nước bọt người tao, thì tao tặng lại mày một gậy để đáp lễ.

Ngay lập tức anh ta lấy chân ra khỏi đầu Tần Khang, dồn hết lực đánh vào đầu anh. Cây gậy sau khi đập vào đầu Tần Khang gãy ra làm hai, phát ra một tiếng cực kỳ lớn.

Đầu Tần Khang từ chảy xuống một vệt máu dài. Từ vệt máu ấy đã lan ra khắp mặt anh trong rất đáng sợ.

Đám thanh niên thấy khắp mặt Tần Khang toàn là máu đã bắt đầu cảm thấy hoảng sợ tột độ. Cả đám bọn họ ngay lập tức chạy vội đi.

Giữa khu ngoại ô vắng người qua lại, trong buổi tối không trăng cũng chẳng hè có sao. Duy chỉ có một ánh đường hiu hắt chiếu rọi vào thân thể của Tần Khang nằm bất động trên đất cùng với một vũng máu to bao phủ lấy đầu của anh.

Tần Khang, chính anh bây giờ cảm thấy đầu mình rất đau. Một nổi đau day dẳng, không có dấu hiệu giảm đi. Thậm chí càng trở nên đau đớn hơn.

Dường như trong lúc này cơn đau âm ỉ đó đã khiến cho tác dụng của rượu, liều thuốc giảm đau của anh không còn tác dụng nữa. Ngược chính cơn đau ấy đã làm cho Tần Khang tỉnh táo trở lại.

Không còn một chút men rượu khiến cho những vết thương bị đám thanh niên kia đánh khắp người bắt đầu trở nên đau nhức. Toàn thân của anh không chổ nào là không đau, đau lại thêm đau khiến Tần Khang không còn chịu đựng nổi.

Đôi mắt của anh đã bắt đầu nặng trĩu. Nặng như bị treo vào trăm quả tạ. Trong đầu Tần Khang lúc này đã xuất hiện ý niệm là chính anh sẽ chết đi. Anh sẽ rời khỏi thế gian này khi anh nhắm đôi mắt này lại.

Nhưng bản năng sinh tồn đã khiến anh cố gắng cầm cự. Tần Khang, anh không muốn chết dễ dàng như thế này, anh vẫn còn chưa giải đáp được câu hỏi của mình, anh vẫn chưa hỏi Thừa Xuân có phải anh đã yêu cô rồi hay không. Tần Khang không muốn chết đi khi lòng mình vẫn còn trắc ẩn vướng bận.

Tần Khang cố hết sức không cho đôi mắt mình nhắm lại. Nhưng vì mất máu quá nhiều khiến anh không thể cầm cự nổi nữa, anh sắp buông xuôi hết tất cả.

Nhưng chính ngay trong thời khắc sinh tử đó anh lại nghe tiếng của Thừa Xuân gọi tên anh.

- Tần Khang! Tần Khang! Anh bị làm sao vậy? Tần Khang!

Ngay sau đó là hình ảnh của cô xuất hiện trước tầm mắt của anh. Tần Khang còn cảm nhận rất rõ Thừa Xuân đang đỡ lấy đầu của anh.

Trong giờ phút sinh tử này, đây có phải là món quà thượng đế muốn dành tặng cho anh trước khi rời khỏi thế gian này chăng? Tần Khang thầm nghĩ nếu là như vậy thì anh thật cảm ơn thượng đế đã như vậy. Cảm ơn vì sự cao thượng của ông bởi vì đã cho anh gặp người mình thật sự yêu thương, bấy lâu nay anh vì cái tôi mà không thừa.

Được gặp Thừa Xuân, đã khiến cho Tần Khang giải đáp được câu hỏi của chính anh.

Tần Khang chợt đưa cánh tay yếu ớt không một sức lực của mình lên vuốt ve lấy khuôn mặt của Thừa Xuân.

Giọng khàn đặc, anh nói:

- Anh yêu em!

Vừa dứt lời, cánh tay của Tần Khang buông lơi từ không trung xuống. Không biết có phải trùng hợp quá hay không, ánh đèn đường đột nhiên cũng tắt đi.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net