39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AllNobita.

Au lấy bối cảnh cấp hai, lúc này Nobita đã lên lớp 7, vì thành tích bết bát nên không học cùng trường với những người bạn khác. Shizuka học trường nữ sinh, Jaian và Suneo học cùng trường, Dekisugi học trường điểm. Doraemon không có thật, chỉ là một giấc mơ của Nobita.

Rating: 14+

==========

Sau ngày Nobita bắt gặp Jiro khóc lóc bên bờ sông đã được một khoảng thời gian, cặp đôi cãi vả cuối cùng cũng phải cúi đầu xin lỗi huấn luyện viên và đội Judo. Cậu nhóc bốn mắt chẳng hiểu vì sao cũng phải cúi đầu xin lỗi, ánh mắt của mọi người khi thấy cậu đứng giữa hai người kia cứ kỳ quái kiểu gì. Giác quan thứ sáu mách bảo cho cậu, sự thật sau đó nhất định là thứ mà cậu không muốn biết.

Nên Nobita rất ngoan ngoãn mà từ chối tìm hiểu, cậu giả ngu sống qua ngày, cặp đít chai dày cộm trên mặt lâu lâu lại như gặp sương, mờ đến không thấy đường. Qua hơn một tuần, ánh mắt săm soi của mọi người cũng vơi bớt, thái độ của bọn họ liền trở lại như cũ, nhóm Taki bị đè đầu huấn luyện mà Nobita lại tiếp tục nhạt nhoà trong câu lạc bộ ngập mùi mồ hôi. Điểm khác so với trước chắc có lẽ là lâu lâu, cậu học sinh giỏi trường Horikomi sẽ đến tham quan, ngồi bên cạnh Nobita làm bài tập của mình.

May mắn trường Horikomi không có đội tuyển Judo, nếu không huấn luyện viên và cố vấn đã đá cả tên đẹp mã này cùng với Nobita ra ngoài, tội danh là dắt gián điệp vào nhà. Có điều trường cậu ta không có, nên Dekisugi rất được mọi người hoan nghênh, đặc biệt là đội bóng chuyền nữ có cùng lịch tập với câu lạc  Judo bên kia. Hầu như lần nào cậu ta đến, người vui nhất định là bọn họ, mà người buồn là Nobita. Trông qua, y hệt như Dekisugi đến thăm đội tuyển nữ bên kia chứ không phải cậu bạn quản lý nam nhỏ bé, nhút nhát bên câu lạc bộ "đàn ông" đằng này.

Nobita sau khi thêm nước vào bình trở về đã chẳng thấy cái người vốn ngồi trên ghế đâu, hiểu biết nhìn sang bên kia đã thấy đội bóng rổ nghỉ giải lao, vài cô nàng đang giở bài tập nhờ Dekisugi giảng cho.

"Bình thường có thấy họ làm bài tập bao giờ đâu nhỉ?" Taki lững thững đi lại gần cậu bạn thân, lấy một bình nước trong tay cậu, không biết có ý tứ gì mà than vãn.

"Huấn luyện viên bên đó sẽ không đi qua mắng tớ mang yêu tinh đến chứ?" Nobita nhìn chằm chằm bên kia, đôi mắt nhỏ tí sau cặp kính nheo lại. Nhớ lại cái đêm rù quến cách đây không lâu, cậu nhỏ bĩu môi, thì thà thì thầm. "Rõ là yêu tinh, toàn mang tai vạ đến không thôi..."

"Chắc không đâu, bạn Dekisugi giúp bên đó cải thiện điểm, cố vấn chắc mừng khóc. Cậu biết mà, mấy câu lạc bộ thể thao chúng ta đa số đều không học giỏi lắm, nếu học không tốt còn thiếu thời gian huấn luyện. Cố vấn vắt tay lên trán hằng đêm cũng chỉ nghĩ cách khiến bọn họ chịu học hành nữa là." Taki cười lên khi nghe cậu nói, cũng không nghe rõ lời thì thầm của người bên cạnh. Cánh tay dài của cậu ta giơ lên, xoa mạnh trên đỉnh đầu mềm mềm của Nobita, an ủi bảo.

Ngó cái tên có điểm số không tệ lắm bên cạnh, lại tự giác nhớ đến bảng điểm vừa khít vạch đỏ của mình. Nobita giơ chân đá nhẹ vào đùi của cậu ta, đơn giản là ganh tỵ thôi, không có ý gì hết.

Cười đùa cũng đã đủ, tháng mười hai bắt đầu đến dần, chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón kỳ nghỉ đông kéo theo nhiều công việc phiền toái hơn. Tỷ như kỳ thi cuối kỳ chẳng hạn, Nobita mặt xanh mét nhìn giáo viên gạch trọng điểm trong kỳ thi, cậu chỉ thấy sách toàn là gạch đỏ, đến nỗi đứa nhỏ bốn mắt bị cận thị càng thêm nặng.

Ban đầu cậu cũng có ý định nhờ Dekisugi kèm học, nhưng thoáng nghe cậu ta kể rằng cuối năm phải tham gia một cuộc thi Toán trước kỳ nghỉ đông lại thôi. Đám Taki và Jiro cũng thoáng xuất hiện trong đầu của cậu, có điều bọn họ vừa mới làm lành, cậu cũng không muốn chạy tới làm kỳ đà cản mũi. Thế là cậu nhóc bốn mắt quyết định tự đến thư viện để học, hoá thân thành con ong chăm chỉ để có một kỳ nghỉ lười biếng.

Cuối ngày, câu lạc bộ Judo tạm ngừng hoạt động để huấn luyện viên và cố vấn nghiên cứu bố trí thứ tự thi đấu. Đội trưởng và phó đội trưởng cũng ở lại, vài đàn anh cũng tiếp tục luyện tập, đám đàn em nhỏ lại được thả rong để chuẩn bị tinh thần cho kỳ thi. Công việc ít nên Nobita cũng được thả, cậu đi ra cổng chạm mặt ngay với Dekisugi đang đứng đợi.

Cậu chàng dựa vào tường, áo khoác dài phủ bên ngoài che hết đồng phục xanh thẫm sạch sẽ của trường chuyên. Khăn choàng màu ngọc trai quấn trên cổ, vì chưa lạnh lắm nên chỉ vắt hờ, lộ ra gương mặt điển trai đang nhìn ra đường lớn, dường như đang suy nghĩ. Khi nghe tiếng bước chân quen thuộc đến gần, cậu ta liền quay đầu, cười nhìn Nobita đi đến bên cạnh mình.

"Chào buổi chiều, cậu có muốn đi ăn không?" Dekisugi đưa tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo khoác bị lật, dịu dàng hỏi.

"Hôm nay tôi không mang theo tiền tiêu vặt." Nobita lắc đầu, cậu đã quen với việc cái người trước mặt này động tay động chân, ôm ôm gì đó còn thấy ngại chứ ba cái nắm tay thì không lấy làm lạ. Dù là hotboy đi nữa thì vẫn có bệnh dính người thôi, cậu nhóc bốn mắt có thể bao dung cho cậu ta.

"Vậy hôm nay tớ trả nhé, hôm sau cậu sẽ trả, được không?" Cả hai đi song song với nhau, Dekisugi bị cậu từ chối cũng không phật lòng, ngựa quen đường cũ mà đưa ra kế hoạch mới. Sẵn tiện làm một kèo đi chơi trong tương lai luôn.

Nobita nghĩ nghĩ, khoảng thời gian này cậu cũng hiếm khi thèm muốn cái gì, tiền tiêu vặt bỏ ống heo cũng được kha khá. Mang đi bao Dekisugi thật ra cũng được, cái tên này cũng rất hiểu thấu lòng người, mỗi lần cậu bỏ tiền đều chỉ ăn đồ rẻ rẻ, lại còn không cố tình làm khiến cho cậu xấu hổ. Nobita mím môi, cảm thấy Dekisugi là người tốt.

"Được, vậy lần sau đi ăn Crepe đi. Tôi nghe bạn cùng lớp kể có một tiệm mới mở làm ngon lắm."

"Vậy tuần sau nhé, tuần này cậu ôn thi mà."

Cậu nhóc khó hiểu nhìn cậu trai đẹp mã đi đằng ngoài, nhường cậu đi phía trong của vỉa hè. "Sao cậu biết?"

"Tớ nghe nói, trường cậu thi sớm hơn các trường khác nhỉ?" Dekisugi không thấy có gì sai trả lời, còn nói thêm. "Khi nào cậu ôn thì bảo tớ, tớ đến nhà giúp cậu ôn tập nhé?"

Đã có dự tính từ trước Nobita lắc đầu, quên mất cái tên này có nhiều quan hệ, người gì mà tốt tính ai cũng đối xử tốt, khéo bạn của cậu ta trong trường này còn nhiều hơn cả cậu. Cậu ta nghe nói, ừ, cũng không phải không thể. Còn về khoảng ôn tập, cậu vẫn giữ ý định ban đầu, tự mình học là được không cần nhờ ai hết.

"Tôi tự ôn được, nếu không rõ thì hỏi Taki, cậu ta trông vậy mà học tốt lắm." Nobita từ chối ý tốt của Dekisugi, cảm thấy mình hơi lạnh lùng liền nói thêm. Chẳng biết từ bao giờ thiếu niên bốn mắt đã muốn đối tốt với người bên cạnh, cậu chỉ sợ mình làm Dekisugi phải buồn. "Cậu cũng có kỳ thi mà, nhớ ôn cẩn thận đó."

Dạo gần đây, thái độ của Nobita với Dekisugi đã tốt hơn những ngày đầu bọn họ gặp nhau. Không còn chạy trốn cùng những vẻ mặt muốn tẩu thoát, muốn chạy, uể oải và buồn bã, cậu ít khi cười nhưng khi bị chọc giận cũng phồng mang trợn má như bao người, đáng yêu lắm. Giống như bà Nobi đã nói cho cậu ta nghe, bây giờ Nobita đã hoạt bát hơn xưa, trông cũng vui vẻ hơn nữa. Ngày mà cậu ta đến nhà Nobi chơi, đã trông thấy đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ ấy cùng với nụ cười trông trẻ của ông Nobi.

Lúc ấy, Dekisugi lại lần nữa nhận ra, có một Nobita mà cậu ta chưa biết đến nữa. Rốt cuộc, cậu đã gặp chuyện gì?

***

Ôm theo tập sách đến thư viện thành phố để ôn bài, Nobita tự cảm thấy nếu mình đến thư viện trường nhất định sẽ bị bạn bè của Taki bắt gặp. Cái tên cao kều ngốc nghếch đó đối xử với bạn bè rất tốt, dù Nobita không thường chơi cùng cậu ta vẫn được để ý. Có đôi khi cậu gặp khó khăn gì đó Taki liền xuất hiện, cậu bạn sau khi giúp đỡ cậu xong liền ngầu lòi hẳn ra. Trông như thể người hùng xuất hiện trong mấy quyển truyện tranh vậy, ngoại trừ lúc bị Jiro vạch mặt ra, đại thiếu gia chỉ vào mũi của Taki nói với cậu.

"Cái tên ngốc này nhờ bạn bè để ý cậu đấy, bảo chỉ cần cậu có chuyện liền báo cậu ta biết. Trông có giống đồ ngu không?"

Nên sau này Nobita cũng ngại làm việc khó, sợ rằng mình vừa mới nhăn mặt đã thấy Taki xuất hiện từ lúc nào. Cậu nhóc bốn mắt cảm thấy mình rất vô dụng trong những lúc đó, cũng cảm thấy ánh mắt kỳ quái của thành viên câu lạc bộ Judo đang vờn quanh người mỗi lúc đứng cạnh bọn họ. Nhưng đầu óc cậu không tốt, cũng không nhạy cảm đến độ phát hiện ra có ai đó thích mình nhiều đến vậy. Đầu đất chỉ hiểu khi người ta nói ra thôi, như cách tấn công không khác gì súng liên thanh của cậu bạn học trường chuyên chẳng hạn.

Tìm một góc yên ắng ít người, cậu nhóc bốn mắt bày tập vở ra, chăm chỉ nghiên cứu đề thi cuối kỳ mà mấy năm trước đàn anh trong câu lạc bộ Judo đã truyền thụ lại. Cậu làm mấy câu mình hiểu trước, mấy câu khó thì bỏ qua, đến hết đề thì quay trở lại. Cắn bút một lúc vẫn nghĩ không ra, cậu thầm suy nghĩ, vẫn là học cùng Dekisugi thoải mái hơn, có gì không hiểu cậu ta giảng lại cũng đơn giản hết. Sao "Nobita" lại ghét "Dekisugi" thế nhỉ, vì là tình địch à?

Nếu bản thân cũng thích Shizuka mà Dekisugi cũng thích, có khi nào cậu cũng sẽ ghét cậu ta như thế không? Nobita không rõ nữa, vì hiện tại người cậu thích không phải là Shizuka, người Dekisugi thích cũng là cậu, người mà Shizuka thích... Từ từ, cô ấy có thích Dekisugi không?

Lần trước sau khi từ chối Jiro rồi Shizuka không tiếp tục đến trường tìm cậu nữa, có lẽ là cảm thấy ngại ngùng. Nobita đã nhẹ nhàng thở phào khi không thấy bóng dáng yểu điệu đó đứng cạnh Dekisugi vào mỗi buổi chiều tà nữa, mọi chuyện cũng bị cậu chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá . Cậu đã nhủ thầm hằng đêm trước khi ngủ rằng bọn họ chỉ là hai đường thẳng giao nhau, và hiện tại sẽ rời đi không bao giờ gặp lại nữa. Nên cậu hoàn toàn quên mất chuyện, Shizuka có thích Dekisugi không?

Trong lúc Nobita ngậm bút nhìn chằm chằm vở bài tập mà đầu nghĩ đâu đâu, thì một giọng nói vang lên. Giọng điệu dịu dàng đến dễ nghe, hiển nhiên chủ nhân giọng nói đó cũng xinh đẹp và hiền lành đến vậy. Nhưng nội dung câu nói lại làm cho cậu giật bắn mình, hết hồn quay đầu.

"Tớ vừa bị từ chối rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net