44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AllNobita.

Au lấy bối cảnh cấp hai, lúc này Nobita đã lên lớp 7, vì thành tích bết bát nên không học cùng trường với những người bạn khác. Shizuka học trường nữ sinh, n và Suneo học cùng trường, Dekisugi học trường điểm. Doraemon không có thật, chỉ là một giấc mơ của Nobita.

Rating: 14+

==========

Ngày 28 tháng 12 gia đình Nobi bắt đầu trang hoàng nhà cửa, vài ngày sau hôm giáng sinh rung sợ lòng người, Nobita đã lấy lại bình tĩnh và bắt tay giúp ông bà Nobi làm việc nhà. Giống như bao ngôi nhà ở Nhật Bản, căn nhà hai tầng nhỏ của họ được trang trí bằng dải giấy trắng, những quả quýt giả được Nobita mang về sau khi đi dạo vào sáng sớm, ông bác Daichi nói rằng đây là mấy món đồ cháu gái ông làm, xem như khen thưởng Nobita đã có một năm chăm chỉ. 

Trước cửa nhà Nobi cũng đặt hai chậu cây tùng được ông Nobi mua về sau khi tan tầm, mặc dù bị bà Nobi liếc mắt trách cứ việc tốn tiền để mua hai thứ đồ trang trí quá to về ông vẫn cười hài lòng. Trong lúc hai người đàn ông của gia đình Nobi bận rộn treo các món đồ trang trí lên khắp nơi trong nhà, thì bà Nobi lại chuẩn bị các món ăn ngày tết, dựa vào công thức được truyền thụ bao năm qua, hộp bánh Tết (Osechi Ryori) bao gồm các loại rau củ và bánh trái được làm tỉ mỉ và xếp gọn gàng cẩn thận trong hộp jubako.

Những năm qua Nobita không mấy quan tâm đến ngày tháng, cậu chỉ biết ngày bố khui chai rượu quý ra nhâm nhi trong giờ cơm là giáng sinh, chỉ biết ngày mẹ làm đồ ăn ngon cất trong những chiếc hộp được tỉa tót tỉ mỉ là đến Tết, khi hàng cây hai bên đường đổ đầy màu hồng nhạt, cái mũi nhạy cảm hắt hơi nhiều lần cậu mới nhận ra tháng 4 đã đến. Những ngày tháng tưởng chừng quan trọng lại chẳng mấy khi được cậu chú ý đến.

Năm nay khi là năm đầu tiên cậu nhìn ngắm ngôi nhà mà mình lớn lên từ khi còn nhỏ sau khi đã được trang trí đàng hoàng, không có hình bóng của cậu bạn người máy bên trong ngôi nhà trông nó thật trống trải và bình yên. Nhưng vì có ông bà Nobi, có Nobita ở đó nên bầu không khí ấm áp vẫn không thay đổi. Tiếng tivi được ông Nobi mở lên đang chiếu một chương trình tiểu phẩm, tiếng nước sôi ùng ục trong căn bếp nhỏ nơi bà Nobi đang cặm cụi cắt rau, tiếng cười hò reo của lũ trẻ nhà hàng sớm cùng tiếng xe nô nức chạy qua.

Nobita ngồi xổm trước chậu cây tùng, thở ra làn khói trắng ngày đông, cậu gác cằm lên lòng bàn tay, khuỷu tay chống lên đầu gối, ngửa mặt nhìn cửa nhà đã thôi đơn sơ của gia đình bọn họ. Đáy lòng ê ẩm cảm nhận được niềm hạnh phúc hiếm hoi, năm mới đã đến rồi.

***

Ngày 29 Nobita ôm bài tập kỳ nghỉ đông ngồi dưới phòng khách cùng ông Nobi, cậu nhìn mẹ đang ngồi bóc quýt bên cạnh, nghĩ tới lời mời cách đây không lâu của Taki, hỏi. "Bố, mẹ, rạng sáng mồng một con đi đền cùng bạn được không?"

Mấy năm trước Nobita không đi viếng đền, cậu chỉ ở nhà ăn mì trường thọ của mẹ nấu, 108 hồi chuông vừa kết thúc liền leo lên phòng ngủ thẳng tới trưa hôm sau. Năm nay nếu không có Taki, cậu nhóc bốn mắt hơi ngừng lại, nhớ tới cậu trai đẹp mã mấy hôm nay không gặp, chắc cậu lại ngủ thêm năm nữa thôi. 

"Được chứ, con đi cùng Dekisugi à?" Bà Nobi vui vẻ đồng ý, con trai rốt cuộc đã mở lòng vợ chồng bà vui còn không hết. Năm nay lại không cần nhìn đứa nhỏ bé bỏng thẫn thờ ăn mì trong phòng một mình, bà vui đến mức cho phép ông Nobi say khướt cả ngày.

"Không ạ, con đi cùng hội Taki." Nobita lắc đầu, hơi bĩu môi khi nghe mẹ nhắc đến Dekisugi, người ta còn không liên lạc với cậu mấy ngày này nữa kia, đâu ra đi chơi cùng chứ? 

"Ồ, chắc Dekisugi bận đấy, nghe đâu nhà đứa nhỏ đó đã về quê được vài hôm rồi." Bà Nobi nhìn con trai không vui trong chốc lát mới lên tiếng, muốn an ủi con trai không cần buồn bực quá, nhưng nhìn vẻ héo rũ thấy rõ của cậu bà mới dời sang chuyện khác. "Con đã viết thiệp cho bạn bè hết chưa?"

Nobita gật đầu, từ sau giáng sinh cậu đã chuẩn bị thiệp rồi, dù hơi gặp khó khăn khi suy nghĩ nên viết cái gì nhưng cuối cùng cậu vẫn làm xong. Dekisugi, Taki, Jiro, Shima, Wata, em gái của Jiro và cả Shizuka nữa, cậu đã suy nghĩ rất nhiều về việc gửi thiệp cho hai cô gái, nói sao nhỉ cậu chẳng có chút tinh thần muốn kết bạn với họ một chút nào. Nhưng Jiro đã bảo em gái cậu ta có vẻ như thích cậu lắm, kiểu gì năm mới cũng tuồn thiệp sang nên cảnh cáo cậu không được quên cô ấy. 

Shizuka thì, theo như tính tình của cô ấy chắc chắn sẽ viết một cái thiệp gọn gàng gửi cho cậu, dù là xã giao đi nữa vẫn nên đáp lời. Dù đáy lòng của cậu có giãy nảy như thế nào đi nữa, thiệp cũng đã viết, bưu điện cũng đã nhận, chỉ chờ mồng một Tết gửi đi mà thôi, Nobita có hối hận cũng đã muộn.

Đây sẽ là cái Tết đầu tiên Nobita hưởng thụ sau khi không có Doraemon, sẽ là năm mới đầu tiên mà đứa nhỏ bốn mắt cảm thấy mong đợi, năm tới chắc chắn là một năm tốt lành!

Bảy giờ tối ngày 30, bốn người Taki cùng đi đến nhà Nobi, chẳng ai bảo ai cả bọn bắt gặp nhau trước cửa nhà với một Nobita đang hoang mang, cả bọn nhìn nhau cười vui vẻ. Taki ôm theo ý định riêng chạy đến nhà Nobita trước hòng cùng cậu đón năm mới, Jiro biết tỏng ý định của thằng bạn cao kều, cố tình chạy tới phá đám. Wata và Shima đã liên lạc trước, cả hai cảm thấy Taki nhất định sẽ tìm Nobita ăn chực cả đêm, lại nói Jiro cũng thân thiết với Nobita nữa nên sao lại bỏ qua, hai người họ cảm thấy mình không nên bị bỏ lại nên cùng chạy tới.

Thành ra căn phòng ngủ nhỏ bé của Nobita chứa hẳn bốn gã trai thuộc câu lạc bộ Judo, mỗi người một vẻ nhưng đều to như nhau, đang hăm he nhau tranh giành phần mì trường thọ được bà Nobi nấu.

Nobita đau đớn phát hiện, gần nửa năm trôi qua cậu cũng đã chăm chỉ tập thể dục và chạy bộ nhưng vẫn không to cao thêm tí nào cả, đứng giữa bốn tên bạn trông cứ nhỏ bé, yếu đuối kiểu gì. 

Taki mang theo bàn cờ vây nhỏ tiện lợi, Wata mang theo bài, chuẩn bị làm một cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, Jiro và Shima cũng không ngại ngùng, bốn trên năm tên con trai sắn tay áo nhập cuộc. Nobita tự biết khả năng của mình nên lắc đầu thối lui, cậu ngồi ở bàn học làm bộ câu đố ô chữ mà Dekisugi cho mượn tháng trước, lâu lâu ngoái đầu nhìn Taki bị Wata đánh bại, Jiro ăn hôi và Shima may mắn không về chót. 

Tiếng cười khúc khích của đám nít ranh văng vẳng trong căn nhà hai tầng, vừa ấm áp vừa vui vẻ, ông Nobi ngồi dưới phòng khách khui bình rượu sake ra, nhâm nhi cùng với phần thịt khô bà Nobi châm chước mang ra cho ông ấy. Bà Nobi ngồi bên cạnh xem ti vi, vừa bóc quýt ra, mùi thơm lừng của vỏ quýt nhuộm lên đầu ngón tay, loang ra khắp căn phòng. 

Mười hai giờ đêm, tiếng chuông chùa vang lên từ đằng xa, 108 hồi chuông xua tan ma quỷ rộn vang khắp góc trời, mấy đứa trẻ háo hức nhìn nhau, chẳng hề báo trước mà cùng hét vang lên "chúc mừng năm mới". Như bệnh truyền nhiễm, từng nhà từng nhà lại có người hét lên, sau đó là tiếng quát mắng và tiếng cười đùa rộn rã.

Hôm nay lại là một ngày vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net