[Rascal x Khan] My Number One

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kwanghee là tôi, Kim Dongha là anh ấy. Hôm nay chúng tôi sẽ có trận ra quân đầu tiên sau kỳ nghỉ tết, trước trận đấu, Dongha hyung cứ than vãn với tôi rằng anh cảm thấy khó chịu trong người, nằng nặc đòi tôi vào đánh trận đầu, còn đùa rằng vì gặp bạn tốt Crazy nên sợ rằng mình sẽ hồi hộp mà mắc sai lầm.

- Anh nói với em làm game thủ chuyên nghiệp là phải luôn bình tĩnh cơ mà?

- Anh nghĩ đây là trường hợp đặc biệt.

Chúng tôi vẫn cứ nói qua nói lại về việc ai sẽ ra sân thi đấu, huấn luyện viên thì bảo dù là tôi hay Khan thì anh cũng tin tưởng tuyệt đối. Tôi thì lại cảm thấy hơi run, tỉ lệ thắng của tôi bây giờ không cao cho lắm, đến cả tôi cũng bắt đầu không mấy tin vào mình rồi.

- Em lại nghĩ vớ vẩn cái gì? anh tin em còn không đủ sao? em cứ ra đấy và hành nát thằng Jaehee đi, thế anh càng vui.

Anh nói cứ như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn từ chối ra sân. Tôi muốn ra sân chứ, nhưng tôi lại càng tin tưởng vào Khan hơn cả bản thân mình, anh rồi sẽ làm tốt thôi, tôi sẽ đợi trong hậu trường để là người được ôm và chúc mừng anh đầu tiên. 

Ván đấu diễn ra tốt đẹp cho đến khi huấn luyện viên trưởng bảo tôi rằng anh có gì đó không ổn. Trận đấu bị dừng lại, nhìn gương mặt có chút thất sắc của anh qua màn hình, lòng tôi lo lắng không yên, nhớ đến lúc anh nói mình không ổn, tôi cứ nghĩ anh chỉ nói đùa để dụ tôi ra sân, vì ai đoán biết được rằng lúc nào anh đang đùa và lúc nào là thật khi anh cứ luôn mãi giữ cái vẻ mặt tươi cười kia. 

Chúng tôi mất game 1, và ngay sau khi thấy bóng dáng của anh lấp ló ở lối vào phòng chờ, tôi thấy anh được hai người nữa dìu vào.

- Em ngồi lên ghế đi, để anh gọi cho đội cấp cứu.

Huấn luyện viên nói như thế với Khan, anh chỉ gật đầu mà không đáp, gương mặt tươi cười thường ngày biến mất, thay vào đó là vẻ tiều tụy khó nói thành lời.

Anh quay đầu nhìn qua bên này làm tôi giật thót.

- Kwanghee, ván 2 em không trốn được rồi nhé!

Tôi khẽ thở dài, tình hình bây giờ dù anh có muốn ra sân tôi cũng sẽ cản lại, còn lòng dạ nào mà đi trốn cơ chứ.

Tôi bước nhanh về phía anh, nhớ đến khung cảnh này cũng đã từng xảy ra trước đó là lòng lại bồn chồn. Mùa hè năm ngoái anh cũng như thế, tôi thầm hy vọng lúc đó và lúc này không phải là cùng một loại bệnh, như vậy chứng tỏ anh không mắc một căn bệnh dai dẳng nào đấy.

Anh vẫy tay với tôi, chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh mình mà bảo tôi ngồi xuống.

- Anh cảm thấy thế nào rồi? 

- Cảm thấy hơi mất mặt, tại anh mà thua mất ván đầu rồi.

Tôi day trán, cái con người này lại nghĩ mình hài hước lắm sao? trong hoàn cảnh này?

- Em không hỏi chuyện đó, em nghe nói anh thấy khó thở, bây giờ sao rồi?

Anh nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì to tát rồi vỗ vai tôi.

- Em thấy anh có giống như bị khó thở không? anh ổn rồi!

Tôi nhìn biểu hiện của anh, tươi tỉnh hơn lúc nãy một chút, nhưng bây giờ tôi lại không muốn tin vào lời anh nói nữa, đội y tế cũng đã tới và dù muốn ở lại để nghe rõ được tình hình của anh, tôi cũng phải đi chuẩn bị cho trận đấu sắp tới của mình.

Tôi không chắc mình có thể đem đến chiến thắng, nhưng tôi không muốn làm anh thất vọng, anh luôn tin tưởng tôi, như cái cách mà anh nói tôi là người đi đường trên xuất sắc nhất mà anh từng biết... trừ một số người ra. 

Dĩ nhiên là cho vàng tôi cũng không tin ba cái lời ba hoa đó, anh cứ làm như tôi là con nít không bằng. Nhưng bây giờ anh đang giơ ngón cái ra trước mặt tôi, rồi lại nắm tay thành nắm đấm làm biểu tượng Fighting.

Tôi gật đầu với anh rồi bước vào phòng thi đấu, ngồi vào chiếc ghế mà trước đó anh vừa ngồi, trước mặt vẫn còn chai nước mà anh vừa uống.

Tôi cầm chai nước còn non nửa lên uống sạch trơn. Coi như là anh cho tôi thêm sức mạnh, tôi nhất định sẽ chiến thắng. 

Ngay sau khi chúng tôi có một chiến thắng gọn gàng ở ván hai, tôi liền bước vào phòng chờ để tìm kiếm hình bóng của anh, nhưng huấn luyện viên lại bảo rằng anh đã được chuyển đến chỗ của nhân viên y tế rồi.

Có chút thất vọng trong lòng, thực ra tôi muốn khoe với anh một chút, rằng tôi đã không khiến anh thất vọng, nhưng bây giờ người lại không thấy, mọi người lại gấp rút bàn chiến thuật cho ván ba, mọi bồn chồn trong lòng đều được tôi kìm nén lại. 

Nhưng chúng tôi lại thua, và mạch thắng cũng mất. Huấn luyện viên bước vào với cái xoa đầu an ủi tôi, nhưng lòng tôi chẳng khá khẩm hơn là bao. 

Giờ tôi lại chẳng muốn gặp anh nữa, chính ra là sợ gặp, vì tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh. 

Nhưng anh đã ngồi sẵn ở đấy, ngay khi tôi vừa bước vào cửa anh là người đầu tiên la lên.

- Yah yah yah, Kim Kwanghee em làm cái mặt kia cho ai xem hả?

Không phải cho anh xem là được, tôi nghĩ thế nhưng vẫn ngước lên nhìn thử về phía anh. 

Anh không thất vọng, không tức giận cũng không khó chịu. 

Dĩ nhiên rồi, tôi biết mình chỉ đang lo lắng suông, dù có thất vọng thật chắc chắn anh cũng không biểu hiện ra mặt để tôi biết. 

- Này Kwak Boseong, em xoáy hụt mất đi cái MVP của Kwanghee đấy có biết không, chầu tối nay em trả đấy.

Anh nói thế với Bdd, rồi lại quay qua nhìn tôi.

- Cái thằng Jaehee đúng là không nể mặt ai hết mà, tối nay anh sẽ gọi điện dằn mặt nó.

Tôi chỉ muốn than trời, người anh đáng kính của tôi lại bắt đầu trẻ con rồi, những câu đùa cợt của anh không có điểm dừng, có Chúa biết anh có gọi điện cho Crazy dằn mặt gì đó không, nhưng hiện tại thì cảm xúc của tôi khá hơn một chút rồi.

- Anh nói với em một game thủ chuyên nghiệp phải luôn công tư phân minh.

- Quên những lời đó đi, hôm nay anh ốm nên tạm nghỉ làm game thủ chuyên nghiệp một ngày.

Bdd ở một góc lúc này bĩu môi, vẻ mặt nó chống cự thấy rõ.

- Vậy chầu hôm nay anh tự trả phần mình nhé, em chỉ trả cho đồng đội của mình thôi.

- Vậy coi như anh thuộc dàn staff cũng được mà?

- Anh là ai, em không biết anh đi ra điiiii

Anh thoáng làm vẻ mặt mất mát, điều đó chọc cười mọi người. Lúc này huấn luyện viên quay lại với kết quả kiểm tra của anh trên tay, tạm thời thì không có nguy hiểm gì, nhưng nhân viên y tế khuyên anh nên làm kiểm tra tổng quát.

- Cái đấy mai tính, giờ đi quẩy thôi!

Gương mặt anh tươi rói cứ như chúng tôi không thua trận vừa rồi vậy. Sao tôi lại không biết anh buồn chứ, mỗi một trận thua đều khiến anh buồn, chỉ là càng ngày anh càng giấu nỗi buồn giỏi hơn, đến bây giờ thì đã không còn thấy tung tích của nó đâu nữa. 

- Kim Dongha à chúng ta vừa thua đấy, em tỏ ra mất mát chút đi chứ!

Jongin và Beomhyun hyung đồng thanh nói như thế, nhưng tâm trạng của hai người có vẻ cũng không tệ. Trước kia những trận thua thường khiến chúng tôi để tâm khá lâu, nhưng bây giờ cả đội đã trở nên gắn kết hơn và biết rằng mình phải làm gì để tiến bộ hơn, dù có thêm thành viên mới là Wangho, nhưng thằng nhỏ tự nhiên như đã thân với mọi người ở Gaming house từ kiếp trước vậy.

Nỗi buồn thua trận trong lòng tôi bỗng chốc đã tan biến từ lúc nào.

- Ngày mai chúng ta sẽ kiểm điểm lại trận hôm nay, bây giờ đi ăn rồi về nghỉ ngơi, mấy đứa vất vả rồi.

Huấn luyện viên trưởng nói thế, và mọi người liền thu dọn balô, tôi thì vô thức đánh mắt tìm kiếm hình bóng của anh. 

Anh đang cất bàn phím của mình vào cặp, nhưng rồi như phát hiện ra có người đang nhìn trộm, anh ngẩng đầu lên làm tôi giật mình quay ngoắt đi. 

- Kwanghee à lát nữa về phòng anh cho em ngắm đủ, bây giờ dọn dẹp đồ đạc nhanh lên nhé, mọi người còn đang đợi đấy.

Tôi im lặng giấu đi gương mặt của mình, có lẽ nó đã đỏ lựng lên rồi. Cái gì mà về nhà cho tôi ngắm chứ, lát nữa tôi sẽ qua phòng của Woochan, không thèm nhìn đến vẻ mặt của anh ấy nữa! 

- Đi thôi top laner số một thế giới!

Anh nháy mắt với tôi và buông một câu nói như thế, tôi thì lại chặc lưỡi.

Hình như tôi chưa nói với anh, đối với tôi anh cũng là top laner số một. 

Nhưng chuyện đó có thể để sau, lúc nào đó tôi sẽ nói với anh thật khẽ vào tai thôi để chỉ mình anh biết.

Bây giờ thì tôi cần đến với đồng đội của mình rồi.


--end--

:v

p/s: cặp này đôi tạm thời chưa xác định được trên dưới mấy thím ơi =)))) chỉ là dạo này thích idol Khan quá thôi mà :3 tôi lại càng thích những cp đi chung lane, cảm giác họ hiểu nhau đến từng milimét =)))) 

Hew hew thuyền này tôi muốn chèo lâu rồi mà, từ lúc mà Khan với Rascal cứ đăng ảnh đắp mặt nạ với nhau lên twitter ấy =)))) hai ba ngày là lại thấy ảnh chụp cùng nhau, tôi không né được quả thính bự cỡ này đâu =))) 

---

A/N: lâu lâu nhớ Khan thì lục ra coi lại, vẫn thấy sự nghiệp của Khan ngắn ngủi quá, nghĩ mà buồn, cả Rascal nữa, hai người họ đều bắt đầu trễ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net