II. Nói dối ngọt xớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Sau khi đột ngột tỉnh dậy lúc sáng sớm, Harry phát hiện bản thân đang nằm trên giường của mình, cơ thể cậu nhất là phần dưới thắt lưng còn đang ê ẩm chính là minh chứng rõ ràng nhất cho trận mây mưa dữ dội đêm qua của Cứu thế chủ Harry Potter và Vương tử tóc bạch kim Draco Malfoy.

Hóa ra không phải một giấc mơ.

Harry không biết nên vui hay buồn, dù gì hôm qua cậu cũng đã thoát chết một cách ngoạn mục, nhưng cách cứu người thật khiến người nghe khiếp sợ. Tuy kì phát tình còn chưa có kết thúc, nhưng chuyện đó ít nhất đã giúp cậu sống sót trở về nhà. Harry hận không thể tát vào mặt mình vì tội bất cẩn đã bỏ quên lọ thuốc ức chế và lọ nước hoa Beta ở trong phòng. Chính bản thân cậu cũng không nhớ được rốt cuộc bản thân tối qua đã làm trò gì mà lại vội vã ra ngoài như vậy.

Miễn cưỡng xoay người cho đỡ đau, Harry nhận ra cơ thể cậu đã được tắm rửa sạch sẽ, trừ những dấu hôn vẫn còn in rõ màu đỏ ửng trên làn da màu sữa đặc khắp cơ thể đã được che lại bằng dải băng màu trắng, quấn kín mít từ cần cổ đến chân. Harry xoa xoa thắt lưng, ánh mắt có chút mềm ra khi nghĩ tới đêm qua Malfoy cũng thật ôn nhu.

Malfoy không chỉ cứu mình mà còn tôn trọng những gì mình nói. Ít nhất cậu ta cũng đã giữ lời hứa.

Chợt Harry vội đưa tay lên sờ vào phần gáy của mình, nhớ lại đoạn ký ức tên khốn đó đã dùng lưỡi liếm vào phần này. Bây giờ nghĩ lại cậu cũng không nhịn được rùng mình, trong khoảnh khắc ấy, Harry thật sự cho rằng Draco sẽ đánh dấu cậu và cậu cũng sẽ đồng ý cho hắn làm việc đó. Thật may vì hắn đã không làm, nếu không Harry sẽ tự Avada cho mình một cái về sự u mê ngu xuẩn của bản thân mất.

Nhưng, như thế nào mà bây giờ cậu lại nằm ở trên giường mình? Tệ nhất Draco sẽ bỏ đi để lại Harry trần truồng nằm trên mặt đất cùng với đống hỗn độn bẩn thỉu xung quanh cậu, nếu hắn làm như vậy, Harry dám chắc sẽ cho Draco biết mùi của Imperio là như thế nào, hắn sẽ phải nghe theo lệnh của cậu trần truồng chạy rông khắp Hogwarts. Nghĩ đến đây, Harry không nhịn được nhe răng cười gian ác. Khụ, tất nhiên đó chỉ là trường hợp tệ nhất, cậu thật lòng cảm tạ khi hắn không vứt cậu ở đó. Nhưng hắn cùng lắm chỉ có thể ném cậu vào phòng y tế cho phu nhân Poppy hay ở cửa vào Nhà chung Gryffindor, làm thế nào Draco có thể vào phòng sinh hoạt của Nhà chung mà không ai biết? Hay tên đó lại ăn trộm mật khẩu từ người khác?

Cảm thấy đau đầu vì đống suy nghĩ rắc rối, Harry quyết định chịu đau vào nhà tắm lau rửa lại một trận thật sạch sẽ. Cậu cũng thật phục sức chiến đấu của Draco, bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh của dị vật ấy khi làm tình với mình, Harry đỏ mặt ra sức đánh đuổi những ký ức chết tiệt ấy khỏi trí nhớ.

Tỉnh dậy từ sớm nên Harry cũng cảm thấy phấn khởi hơn bình thường, ra đến đại sảnh cũng chỉ mới có nhà Slytherin, Ravenclaw, một vài người của Hufflepuff và cậu. Kỷ lục của nhà Gryffindor vẫn không có nhà nào dám phá. Xem chừng hôm nay Cứu thế chủ đột nhiên đi học sớm đã khiến cho không ít người tò mò quay sang nhìn Harry như nhìn một sinh vật huyền bí hắc ám. Dù đã năm bốn nhưng cậu vẫn không thể nào thích ứng với ánh mắt của mọi người nhìn mình. Máy móc ngồi xuống dãy bàn nhà mình, Harry cố gắng bình tĩnh lôi tờ Nhật báo tiên tri ra đọc, triệt để bỏ qua đôi mắt màu xám bạc đang chiếu tướng vào cậu. Tất nhiên là cậu không có mắt sau lưng nhưng bản thân vẫn cảm nhận được Draco đang nhìn cậu đến mức Harry sắp chết cháy rồi.

"Harry, chào buổi sáng. Hôm nay bồ dậy thật sớm nhỉ?"

Vì đang mải tránh ánh mắt của Draco nên Harry không để ý Hermione đã ngồi xuống cạnh mình từ khi nào. Cậu giật bắn người quay sang thấy cô bé đang tươi cười với mình, tay cô nàng cũng đang cầm một tờ Nhật báo tiên tri.

"Ôi Hermione, buổi sáng tốt lành, bồ cũng dậy rất sớm mà. Ủa, Ron đâu?"

"Bồ ấy sẽ không bao giờ dậy sớm, nhất là sau những ngày như này, Harry." Hermione cau có uống một ngụm nước bí ngô rồi giở tờ báo ra đọc. Chiếm trọn trang nhất vẫn là cuộc thi Tam Pháp Thuật và mấy bản tin-dù-biết-là-khó-tin-nhưng-vẫn-luôn-có-nhiều-người-tin của mụ Rita Skeeter.

Harry chắc mẩm nếu không phải do chuyện đêm qua thì chắc bây giờ mình cũng đang nằm trên giường say giấc nồng giống Ron rồi. Harry vô thức quay đầu về phía bàn nhà Slytherin nhận thấy tên tóc vàng bạch kim đang một tay chống cằm nhìn cậu, khi thấy Harry quay lại liền nhếch môi cười-chuẩn-Malfoy với cậu. Harry cũng nhe răng với hắn, ý chính là muốn nói:

Cười cẩn thận kẻo có ngày bị sái quai hàm.

Đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ có một con cú của trường bay vào và lia đến dãy bàn nhà Gryffindor rồi ném lên bàn chỗ Harry ngồi một bức thư, ánh mắt của các học sinh lại tiếp tục đổ dồn về phía cậu. Harry bất đắc dĩ cười cười mở thư ra, trong thư chỉ có vài chữ, nhưng đủ để dập tắt nụ cười trên môi cậu.

"Sau khi ăn sáng lập tức đến phòng để chổi."

"Hermione, mình đi trước. Bồ nhớ đừng để Ron đi học muộn nhé."

Harry vội vã đứng dậy rồi rời đi khỏi đại sảnh bỏ lại Hermione còn đang khó hiểu nhìn theo bóng lưng cậu. Từ hôm qua tới giờ trông Harry rất kỳ quái, vừa nãy cô thấy cậu chỉ động vào cốc nước bí ngô. Hermione cau mày, bỗng nhiên suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Chẳng mấy ai để ý, cái bóng màu xanh lá cũng đã nhanh chóng lắc mình khỏi dãy bàn nhà Slytherin rồi biến mất trong chớp mắt.

Trên hành lang đến phòng để chổi, Harry liên tục trấn tĩnh bản thân, phân vân không biết có nên xịt thêm một tầng nước hoa Beta hay không. Cuối cùng vẫn là không dám.

Đứng trước cánh cửa tuy nhỏ bé mà đầy áp lực này, Harry bỗng nhiên cảm thấy kỳ quặc, tại sao cậu lại phải nghe lời Draco cơ chứ? Không lẽ là vì uy áp của Alpha, là do cậu sợ hắn sẽ tiết lộ chuyện cậu là Omega, hay chỉ đơn giản là trong thâm tâm cậu thực sự muốn đến gặp hắn?

Ngu xuẩn, Harry thầm mắng chính mình, bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Harry hít một hơi thật dài rồi mở cửa chuẩn bị bước vào trong. Nhưng chân còn chưa kịp tiến lên đã có một bàn tay to lớn thò ra ôm lấy eo cậu kéo vào trong, Harry chưa thích ứng được với bóng tối đã bị tên đó áp mạnh vào tường rồi bóp lấy hai má cậu cường bạo hôn lên.

Cột sống va chạm mạnh với bê tông khiến Harry nhăn nhó vì đau, trận giao hoan vân vũ tối qua làm cơ thể cậu vẫn còn đang phải chịu đựng hàng tấn cơn nhức mỏi, giờ lại còn bị người ta tham lam hút hết dưỡng khí khiến Harry nhanh chóng xụi lơ mất hết sức lực mặc người đó ôm vào lòng mà tiếp tục hôn.

Draco dùng tin tức tố của mình mời gọi đối phương, nhanh chóng cạy mở hàm răng không thèm phòng vệ của Harry, vói lưỡi vào bên trong quấn lấy hết vị ngọt của nước bí ngô, một tay cũng nhanh chóng thò vào bên trong vuốt ve thân thể cậu, thắt lưng Harry cứng ngắc trước sự dẫn dụ quyến rũ của hắn cũng mềm dẻo muốn nhũn cả ra. Xúc cảm chân thật trên cơ thể Harry làm Draco hứng tình.

Quả nhiên, người thật vẫn tốt hơn ảo ảnh.

Nhìn người phía dưới không khác gì cục kẹo cao su mặc người ta làm càn, Draco nghĩ bụng không lẽ lại làm vài hiệp nữa trước khi vào tiết đầu tiên? Cảm giác từ bàn tay lạnh lẽo chạm vào người cậu khiến da thịt Harry tê rần, con ngươi xanh lục dần dại đi vì nụ hôn cuồng nhiệt, dần dần thuốc ức chế cũng phải chịu thua trước sự lấn áp mạnh mẽ của kì phát tình. Những tiếng thở dốc đầy ái muội cứ thế lan tràn ra khắp căn phòng chật hẹp.

Nhưng Draco đã dừng lại ngay trước khi Harry động dục.

Mình muốn Crucio hắn, dù Harry biết bản thân còn chưa bao giờ làm nổi mấy lời nguyền không thể tha thứ đó.

Môi tách khỏi môi, mặc cho mấy sợi chỉ bạc đang vương vấn nơi khóe miệng hai người, Draco chỉ cười nhìn cậu, mấy ngón tay thon dài lặng lẽ vuốt ve gò má ửng hồng màu mận chín, hắn say mê con ngươi màu xanh lục hòa lẫn với màu trắng trong suốt của nước mắt, khẽ liếm môi, "Lần sau nhớ chuẩn bị trước khi gặp tôi."

Draco thì thầm vào tai Harry rồi bỏ đi để lại Harry đứng ngơ ngác với cặp môi sưng mọng. Harry sau khi uống thêm thuốc và xịt thêm nước hoa đã vội vã chạy đến phòng của tiết học đầu tiên, âm thầm nguyền rủa tên khốn Draco lại nỡ lòng đối xử với cậu như vậy.

Thật may là còn kịp giờ, Harry nhanh chóng ngồi vào chỗ trống còn lại bên cạnh Ron rồi thở hổn hển, thằng nhóc này vẫn còn đang ngái ngủ sau khi ăn chơi quá đà ở Vũ Hội Giáng Sinh tối qua nên không để ý Harry đã đến từ lúc nào cho tới khi Harry phải huých vào khuỷu tay của Ron để cậu chàng tỉnh dậy.

"Ron, Dậy đi! Giáo sư đến rồi!"

"Harry?" Ron choàng tỉnh từ cơn mê quay sang nhìn bạn thân, vội lau nước dãi sắp nhỏ ra ngoài đến nơi, đột nhiên nhớ đến điều gì đó liền túm lấy tay áo chùng của Harry ra giọng tra hỏi "Tối qua bồ đã ở chỗ quái quỷ nào mà đêm qua lúc mình trở về nhà chung lại thấy bồ nằm ngủ mê trên ghế bành trong tình trạng người toàn băng với vải vậy?!"

"Hả?" Harry ngơ ngác nhìn Ron "Vậy.. Người đêm qua đã đưa mình từ phòng sinh hoạt chung về phòng mình là bồ?"

"Cũng không hẳn, mình chỉ dùng một bùa trôi nổi rồi vứt bồ lên giường thôi. Vậy, đêm qua bồ đã ân ái với cô nàng Omega nào mà cả người đầy thương tích đến mức phải quấn băng thế~?" Ron chống cằm nhìn tên bạn thân vẫn đang quấn một lớp băng trắng kín cổ, cười dâm tà.

Harry luôn tự hào mình là kẻ giỏi che giấu, chuyện cậu là Omega ngoài Draco thì cả Ron và Hermione đều không biết. Trót lọt được 4 năm, vậy thì sao Harry lại không thể không tự tin để giấu nốt 3 năm còn lại?

"Bồ biết là mình sẽ không làm tình bừa bãi với ai mà, vả lại chúng ta còn nhỏ, mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Chỉ là đêm qua xảy ra xô xát với người khác thôi." Harry vỗ vai Ron, bày ra vẻ mặt mình-còn-nhỏ-mình-không-biết-mấy-chuyện-ấy-ấy-này để cho bạn yên tâm.

Cậu chàng tóc đỏ nhà Weasley dùng ánh mắt quái dị nhìn Cứu thế chủ Potter, "Đánh nhau? Bồ đùa mình chắc? Chẳng có ai ở trường này đủ sức khiến bồ thành ra miếng bánh sứt như vậy đâu, trừ phi đó là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Hay là bồ đã nói dối mình.."

Ron kéo dài giọng, trợn mắt nhìn chằm chằm Harry, nhưng lại không để ý thấy biểu cảm lo sợ của cậu, "Tối qua bồ đã đi tìm Cedric Diggory để đánh nhau với anh ta vì Cho Chang đúng không!? Mình đã bảo rồi mà, bồ tốt nhất đừng dây dưa với cô ta làm gì nữa.."

Harry há miệng chuẩn bị phản bác thì giáo sư bước vào, cậu chỉ kịp nghe Ron nói nhỏ, "Bồ liệu hồn giải thích rõ ràng với mình sau giờ học đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net