IX. "Let's fuck, Harry."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại trường học, nhóm của Harry tiếp tục hoạt động dưới cái tên Đoàn Quân của Dumbledore, viết tắt là DA, nhóm hoạt động rất tốt, tuy nhiên thời gian thì lại không cố định lắm vì dăm ba cái điều luật rác rưởi của mụ Umbridge đôi khi đã làm ảnh hưởng đến buổi luyện tập của họ.

"Bà ta thậm chí còn cấm bọn mình hôn nhau!" Harry đã nghe thấy ai đó gào lên thảm thiết vì chuyện này.

Vậy nên Hermione đã nhanh chóng đặt ra một phương pháp liên lạc rất thông minh để thông báo thời gian của buổi họp mặt tới đến tất cả các thành viên, phòng trường hợp tụi nó cần thay đổi chúng theo một cách ngắn gọn, bởi vì trông sẽ rất đáng nghi nếu học sinh của các nhà khác nhau bị nhìn thấy đi qua Đại sảnh để nói chuyện quá thường xuyên. Hermione đưa cho mỗi thành viên của nhóm DA một đồng Galleon dởm (Ron trở nên rất thích thú khi lần đầu tiên cậu chàng nhìn thấy cái rổ và tin rằng Hermione thực sự đang phát vàng).

Thậm chí còn đưa lên miệng cắn và suýt nữa phải đưa vào bệnh thất vì bị gãy răng.

"Ron, tại sao trò không thể ngưng hành động thô lỗ thế? Đó là galleon giả làm từ sắt và mình đã dùng bùa tạo màu để trông nó giống y như thật!"

"Mình nói này Hermione." Ron nhăn mặt xoa xoa một bên má của mấy cái răng bị đau, "Sẽ chẳng có ai biết được đó là vàng giả vì trình độ tạo màu của cậu sắp đi làm nhà giả kim được rồi đấy."

Harry quay người lại đối diện với hai người, đi giật lùi, bật cười vì câu nói hóm hỉnh của Ron, "Thay vì tâng bốc tài năng của Hermione thì tại sao cậu lại không chịu thừa nhận rằng mắt nhìn của cậu quá kém?"

Ron trừng mắt nhìn Harry, rồi quay ra làm nũng với Hermione, " Hermione à, Harry bé bỏng của chúng ta đang học cách chế nhạo của bọn Slytherin kìa.."

Harry nhe răng với Ron, "Tại sao cậu lại cho rằng mình đang bắt chước học sinh nhà Slytherin chứ? Trừ phi-" Câu nói của cậu bị đứt đoạn giữa chừng vì ai đó đã đâm vào lưng Harry. Chính xác thì là do đi giật lùi, Harry không hề để ý có một nhóm người đang tiến tới chỗ mình và bọn họ thậm chí còn không thèm tránh cậu. Hai bàn tay to lớn nắm chặt lấy hai cánh tay của Harry để tránh cho ngã về phía trước, cả cơ thể dán chặt vào lồng ngực vững chãi của người ấy.

Ron và Hermione "..."

Harry còn đang khó hiểu tại sao hai đứa bạn mình lại làm vẻ mặt lạ lùng như thế, nhưng ngay khi giọng nói sau lưng cậu cất lên vì mọi thắc mắc cùng ý định xin lỗi của Harry đều bị đạp đổ.

"Cứu thế chủ của chúng ta đi đứng nghênh ngang trên hành lang như vậy, không sợ bị giáo sư Umbridge yêu quý của cậu thấy được hay sao?"

Draco Malfoy.

Draco và Harry đã có thỏa thuận là sẽ cùng nhau đóng kịch để che mắt mọi người khi bọn họ tình cờ bắt gặp đối phương trên đường, tất nhiên tối nào hai người cũng lén lút đến Phòng Cần Thiết, tần suất nhiều hơn gấp mấy lần so với thời gian họp của DA.

Harry nhanh chóng thoát khỏi hai bàn tay ấy, trở về vị trí của Tam giác Vàng Gryffindor, đanh mặt nhìn Draco, "Đồ chồn sương, muốn gây sự?"

Draco nhếch môi nhìn cậu, cười khinh khỉnh, "Nhìn lại xem ai là kẻ muốn gây sự kìa?" Rồi dẫn đầu nhóm oanh oanh liệt liệt đi qua bọn cậu, hạ giọng thật thấp chỉ đủ cho Harry nghe thấy, "Đi đứng cho cẩn thận vào. Mười giờ tối nay, cấm đến muộn."

Blaise theo sau Draco còn quay sang nháy mắt đưa tình với Ron, "Chào cục cưng."

Ron "..."

Hermione trợn trừng mắt nhìn bạn thân tóc đỏ, "Ron?! Chuyện quái gì đang xảy ra thế?"

Ron vội vã kéo mũ của áo choàng trùm kín đầu, che đi gương mặt sắp cùng màu với tóc của cậu chàng, "Mình không biết gì hết!" bỏ lại một câu rồi chạy mất hút.

Hermione lập tức đuổi theo Ron để hỏi cho rõ ngọn nguồn, để lại Harry nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Draco, hai vai không kiềm chế được mà khẽ run rẩy.

Mình chết chắc rồi.

22:00, Phòng Cần Thiết.

Harry hít một hơi thật dài để lấy can đảm rồi mới dám mở cửa Phòng Cần Thiết, tự tâm niệm cho chính mình.

"Đến đúng giờ đấy, Potter. Có tiến bộ hơn so với trước."

Draco đang vắt chéo đôi chân dài ngồi trên ghế sofa, thể hiện rõ uy nghi của bậc quân vương. Một tay dựa vào thành ghề, một tay chống cằm nhìn Harry, trên đùi còn để một cuốn sách đang đọc dở, chắc chắn là đang ngồi giết thời gian chờ cậu. Harry liếc xéo Draco, cất áo choàng tàng hình vào trong túi không gian, không nói gì.

Draco bỏ quyển sách lên trên bàn, vẫy vẫy tay với Harry rồi chỉ xuống đùi mình, "Lại đây."

Giống như đang dụ dỗ một con mèo nhỏ.

Harry nghe lời tiến lại gần, ngồi lên đùi Draco, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, lo lắng hỏi, "Malfoy, anh không tặng quà cho em thì em nghĩ chỉ là do anh quên thôi. Nhưng đến cả thư em gửi anh cũng không hồi đáp, không phải gia đình anh đang có chuyện gì đấy chứ?"

Draco dịu dàng vuốt tóc cậu, mỉm cười, "Ai bảo tôi không tặng quà cho em?" Rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng từ đâu đó đưa cho cậu, "Vì tôi muốn tạo bất ngờ cho em nên mới giả vờ im lặng, nhưng lại khiến em lo lắng thế này thì có lẽ là lỗi của tôi rồi."

Harry mở to đôi mắt xanh lục xinh đẹp, nhìn chằm chằm hộp quà, biểu cảm phấn khích lẫn xúc động được cậu biểu lộ hết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

"Muốn mở ra không?"

Harry gật đầu như gà mổ thóc. Draco khẽ cười trước hành động đáng yêu của cậu, mở nắp của chiếc hộp chỉ bằng bàn tay trẻ con khi mới sinh, khiến cậu khi nhìn vào không những mừng rỡ mà còn vô cùng khiếp sợ.

Là một chiếc nhẫn. Harry cũng tặng cho Draco một chiếc nhẫn, là món bảo vật gia truyền của gia tộc Potter.

Còn cái này?

"Tôi đã dùng một ít máu của em rót vào chiếc nhẫn này, giờ nó đã coi em là chủ sở hữu. Đối với cái em tặng cho tôi, tôi cũng đã làm y hệt như vậy."

Harry quay ngoắt sang nhìn hắn, vẻ mặt chính là muốn hỏi Draco lấy máu của cậu từ lúc nào?

"Ngạc nhiên đúng không?" Draco trực tiếp ngó lơ, cầm chiếc nhẫn màu xanh lục lên đưa nó ra trước ánh đèn của những cây nến, rồi cũng giơ một bàn tay cũng đang đeo chiếc nhẫn màu xanh lưu ly mà Harry tặng cho hắn, "Thật trùng hợp, tuy chúng nó không phải nhẫn cặp nhưng lại vẫn có sự gắn kết đặc biệt, chắc hẳn là do bị ảnh hưởng từ chúng ta."

Hai chiếc nhẫn khi ở gần nhau, liền trở nên sáng lấp lánh.

Một vẻ đẹp thuần khiết và cao quý.

"Mặc dù không có liên quan gì đến nhau, nhưng đều là loại nhẫn mang trong mình phép thuật cường đại nhằm bảo hộ chủ nhân của chúng và những người họ yêu thương. Khi chủ nhân của cả hai chiếc nhẫn đạt đến một sức mạnh nhất định, chúng thậm chí còn có thể cộng hưởng."

"Cộng hưởng?"

"Chính xác. Chiếc nhẫn này chính là vật phẩm quý giá của gia tộc Malfoy, giờ thì nó đã mang họ Potter." Draco cầm tay Harry lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, vừa khít giống như nó sinh ra là dành cho Harry. Draco sẽ không nói đây là tín vật đính ước của mỗi gia chủ Malfoy với bạn đời của họ, ít nhất là không phải bây giờ, vì chắc gì sau khi nghe xong nguồn gốc của nó Harry đã chịu đeo?

Mười ngón tay đan xen, nắm chặt lấy nhau, ánh sáng ấy chính là minh chứng cho tình yêu của hai người.

22:30.

"Em phải học Occlumency cùng cha đỡ đầu của tôi?" Nghe giọng nói thì có vẻ Draco chưa biết chuyện này.

Harry chán nản gấp cuốn sách Độc Dược lại, vứt sang một bên rồi ngả vào lòng Draco, "Mỗi lần nghĩ đến thôi là ruột gan của em như kiểu bị ai đó cầm đũa phép chọc vào vậy."

Draco cốc đầu Harry, nhưng rất nhẹ, "Em nên coi đó là vinh dự của mình, Potter." Draco quàng tay qua eo Harry kéo cậu nằm sát vào người mình, hít ngửi mùi thơm đặc trưng của Omega, "Ông ấy là người đã giúp tôi có được thành tích Độc Dược xuất sắc lẫn trình độ Bế Quan Bí Thuật tốt như bây giờ. Trân trọng nó chút đi."

Harry khịt mũi, bắt chước nụ cười nhếch môi khinh thường của Draco, "Thật tuyệt vời khi em lại còn là con trai kẻ thù của ông ấy. Snape không nhân cơ hội này hành hạ em mới- argh!" Nói còn chưa hết câu, lồng ngực Harry như bị búa đập vào, nhiệt độ cơ thể đột nhiên nóng lên bất thường, cả người như mất hết sức lực ngã khuỵu xuống đất, co rúm lại như con tôm luộc.

"Harry!" Draco vội vàng kéo cậu vào lòng, vỗ vỗ má Harry, gọi tên cậu không ngừng.

Khuôn mặt Harry giờ đây đỏ ửng như màu mận chín, cơ thể khó chịu vì cơn phát tình, vặn vẹo muốn xé nát đống quần áo trên người, con ngươi xanh lục nổi lên mấy tầng hơi nước, mấp máy môi.

"Thuốc, thuốc.." Đại não Draco giờ đây như muốn bùng nổ, hận bản thân sao lại có thể quên mất kì phát tình của cậu, mà Harry lại còn không mang theo lọ thuốc ức chế vì cho rằng vài ngày nữa nó mới tới.

Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Draco ngay lập tức xé nát quần áo trên người cậu ra, để mùi hương nồng đậm của Omega lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, cuốn lấy pheromone Alpha nam tính của hắn.

Chưa gì đã cương cứng lên rồi, Draco cáu bẳn nghĩ.

Cơ thể trần truồng của Harry như phủ thêm một lớp nước mỏng manh do mồ hôi, hai đầu nhũ đã cương cứng lên mặc cho Draco ngậm mút giày xé. Bàn tay to lớn trượt dọc bờ hông rồi xoa nắn hạ thân đã phản ứng rõ ràng bên trong chiếc quần jeans của cậu, nhanh chóng lột bỏ những thứ vướng víu của cả hai.

"Xem kìa." Draco ngẩng đầu, tách môi khỏi hai hạt đậu của Harry, ngón tay mơn trớn ở cửa hậu huyệt, thì thầm vào tai cậu "Harry, cái lỗ nhỏ ướt át của em đang mời gọi tôi đấy. Tôi nên làm gì đây nhỉ?"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Harry phát nhột, vội vàng muốn tránh né nhưng bị Draco giữ chặt, hung hăng áp lấy môi cậu mút mát, thuần thục luồn lưỡi vào trong khoang miệng mà dây dưa. Cái tay bên dưới không chịu ngồi yên vuốt ve người anh em của cậu, khiến dịch thủy rỉ ra không ngừng, hai chân Harry vùng vẫy đạp vào không khí, liên tục cọ vào lưng Draco.

"Malfoy, đừng đùa, đừng đùa nữa.." Harry vòng tay ôm lấy cổ Draco, ánh mắt trách cứ hắn tại sao không mau đút nó vào đi.

"Harry, tôi không có đùa. Nhưng em nói đi, tôi nên đưa cái gì vào bên trong em đây?"

Harry lắc đầu nguầy nguậy, mím chặt môi nhất quyết không chịu mở miệng.

Draco tặc lưỡi, đột nhiên nghĩ ra một trò chơi thú vị, cầm lấy đũa phép của mình biến một món đồ ở gần họ trở thành một quả cầu thủy tinh to bằng móng tay cái người lớn. Hắn giơ nó lên trước mặt cậu, ánh mắt dâm tà, "Có biết đây là cái gì không? Có biết bây giờ nó dùng để làm gì không?"

Harry đang định lắc đầu nói không biết, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Draco không thèm hỏi ý kiến của Harry đã đem viên bi đó nhét vào hậu huyệt của cậu, thậm chí còn đút sâu vào trong. Cảm giác lạnh lẽo, trơn tru của nó khiến Harry không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

"Giữ cho nó không để tuột ra ngoài. Nếu không thì em đừng hòng có được nó." Draco chỉ chỉ vào vật giữa hai chân mình, rồi quay trở lại chiếc ghế sofa, tao nhã ngồi lên đó mặc cho hắn đang chỉ mặc độc một chiếc boxer.

Harry uốn éo người, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu. Như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, cậu nhẹ nhàng bò về phía Draco, theo bản năng dang tay ôm lấy cổ hắn nũng nịu, ngồi xuống đũng quần đã dựng thành túp lều nhỏ của Draco khẽ cọ xát, giọng nói quyến rũ quấn lấy tim hắn, liên tục tỏa ra pheromone Omega nhằm phá vỡ giới hạn của đối phương.

"Mafloy, muốn, muốn.."

Draco hơi nhướn mày, giả bộ không quan tâm đến hành động dụ hoặc của Harry, gắng sức chịu đựng thêm chút nữa, "Hửm? Em đang kêu cha tôi hay gì?"

Harry tức đến phát khóc, muốn cầm đũa phép ếm Draco nhưng phát hiện đũa phép đã bị đánh văng ra xa cùng đống quần áo, hai chân thon dài kẹp chặt lấy hông hắn, hung hăng ma sát mông với dị vật của hắn. Xúc cảm mà quả cầu kia mang lại vẫn còn thua xa dị vật của hắn, không những không khiến cậu thoải mái mà còn vô cùng ngứa ngáy, khó chịu.

"Dra.. Draco.. muốn.. muốn.." Dục vọng bạo phát ác liệt, Draco cường ngạnh hôn lên môi Harry, hai bàn tay to lớn bóp chặt hai cánh mông cậu mà nhào nặn, ngón tay thon dài dễ dàng mò vào bên trong cúc huyệt mê người của Harry, gẩy nhẹ khiến cậu bật ra vài tiếng rên rỉ dâm đãng, thoát ra khỏi nụ hôn của hai người.

"Draco, lấy nó ra. Em muốn anh cơ.." Bản năng Omega trỗi dậy, Harry huy động toàn bộ sức quyến rũ của mình, thì thầm vào tai hắn, và nó hoàn toàn đã có tác dụng với Draco. Hắn nhanh chóng dùng hai ngón tay kẹp lấy quả cầu nhỏ vứt ra ngoài, không một tiếng thông báo đã đâm sâu vào bên trong cậu, khiến Harry đau đớn không nhịn được hét lên, dịch vị cũng theo khóe miệng chảy ra ngoài, trượt dọc cần cổ trắng muốt của cậu.

Draco đưa lưỡi liếm lấy chúng, đôi mắt xám của một con dã thú đang đùa giỡn con mồi của mình, chậm rãi nhếch môi.

"Let's fuck, Harry."

00:05.

Lần đầu tiên Harry chủ động câu dẫn Draco, quả là một kỉ niệm khó quên, nhưng chàng trai với mái tóc đen xù lại lăm lăm cầm đũa phép chỉ vào mặt chàng trai với mái tóc bạch kim toát ra vẻ tùy hướng sau khi làm chuyện gì đó khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"Draco, anh chính là một con sói chứ không phải người nữa! Lần sau còn không biết tiết chế như vậy thì cút!"

Nhưng hắn dường như chẳng mảy may sợ hãi trước cây que nhỏ với độ uy hiếp cực lớn, vươn tay ôm người yêu vào lòng, "Sói thì chỉ ăn thịt thỏ. Nhưng tôi lại thấy em giống mèo hơn."

Harry "..."

Draco xoa xoa đầu cậu, dịu dàng hôn lên tóc Harry, "Em cứ coi như đây là tiền công dành cho mỗi buổi học bổ túc của chúng ta đi."

Harry chọc chọc đũa phép vào bụng hắn, giọng điệu châm chọc, "Em không có bán thân, Draco." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net