VI. "Tự nhấp đi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21:45, Hành lang Hogwarts.

"Potter, tôi vẫn thắc mắc suốt bốn năm qua em đã làm cách nào mà lại có thể qua mặt được toàn bộ giáo viên trong Hogwarts để đi lang thang trong trường vào ban đêm. À hóa ra là nhờ cái này à." Draco khoanh tay dựa vào tường, trừng mắt nhìn Harry đang hăng hái cố gắng lôi hết chiếc áo tàng hình từ trong chiếc túi không gian ra.

"Malfoy, đừng có tỏ ra hẹp hòi như thế. Đây là món quà mà cha tôi để lại, có lẽ nó là đồ đã được truyền lại từ đời này sang đời khác, nên mai sau tôi cũng sẽ đưa nó con của mình."

Là con của tôi với em mới đúng, đồ Harry chết tiệt.

Harry lôi từ trong túi áo ra tấm bản đồ đạo tặc, gõ gõ đũa phép lên mặt giấy thì thầm, "Tôi xin trang trọng thề tôi là kẻ vô tích sự."

Draco hiện ra sau lưng Harry, ánh mắt hướng về tấm bản đồ, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"

"Là một tấm bản đồ làm ra cho những kẻ phá phách pháp luật. Nó được tạo ra bởi : Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai. Nhưng bốn người này thực chất là: Remus Lupin, Petter Pettigrew, Sirius Black và James Potter, là bốn học sinh của trước đây của Hogwarts, trong đó James Potter, cậu cũng biết rồi đấy, là cha tôi. Sirius Black chính là cha đỡ đầu của tôi, hiện giờ chắc chú ấy đang ở nhà với chú Remus - người đã dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm ba cho chúng ta. Còn Pettigrew, tôi không biết thằng khốn đó còn sống hay đã chết, đang là người dưới trướng hầu hạ cho Voldemort hay bị con quái vật không mũi nghiện Avada đó vứt vào bụng của Nagini rồi."

"Hóa ra đây cũng là một trong những lí do em chưa bị lão Filch xẻ thịt, lột da, ướp muối. Không biết để làm ra cái này bọn họ phải tốn bao nhiêu vật liệu quý hiếm đây?"

"Bớt nói nhảm đi Malfoy." Harry khịt mũi "Cũng bỏ cái tay của cậu ra khỏi hông tôi mau. Chúng ta phải nhanh đi khỏi nơi này, thầy Filch sắp đến đây rồi."

"Không, tôi không thể bỏ ra được. Phòng trường hợp khẩn cấp sẽ bỏ của chạy lấy người, bế em về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin." Draco dùng tay siết chặt eo Harry, tựa cằm trên vai cậu, nhất quyết không buông.

"Được rồi, vậy cậu có định vào trong không đây?" Harry bất đắc dĩ bỏ qua hành động vô sỉ của Draco, kéo kéo người sau lưng mau trùm áo choàng tàng hình lên, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của lão ta rồi đấy.

"Em chắc nó sẽ vừa đủ cho cả hai chúng ta chứ?" Draco vẫn giữ nguyên tư thế, mười ngón tay trêu đùa vòng eo mảnh khảnh của Harry, ngả ngớn thì thầm vào tai cậu.

"Đừng có đùa nữa, Malfoy. Một là vào đây và đi theo tôi, hai là mau cút về phòng của cậu." Harry khó chịu nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng hổi của hắn, khó chịu lên tiếng.

"Được rồi, tàn nhẫn quá đấy. Nhưng em làm ơn cũng phải nói cho tôi biết là chúng ta đang đi đâu chứ, Potter?"

Draco phải khom lưng xuống, dán sát với thân thể Harry mới có thể che hết cả hai người. Harry phát hận vì Draco sao lại cao như thế, khiến mỗi lần nói chuyện đều phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt hắn, đến tận lúc này cũng thật bất tiện.

"Tôi sẽ không nói trước đâu, nhưng nó sẽ là một nơi vô cùng tuyệt vời-"

"Harry, phía trước có người." Draco vội ngắt lời Harry, dùng tay che miệng cậu lại, hạ thấp giọng nhất có thể, đôi mắt xám nhìn chằm chằm về phía trước, rõ ràng là hành lang tối đen không một bóng người, không một âm thanh, hắn bắt đầu cảnh giác cầm lấy đũa phép trong túi áo choàng.

Mà quên mất rằng hắn vừa gọi thẳng tên của cậu.

"Malfoy, cậu không nhìn nhầm đấy chứ, tôi có thấy gì đâu." Harry cũng không dám phân tâm, đôi con ngươi màu lục vẫn cố nheo mắt, hướng thẳng về phía cuối hành lang tĩnh mịch, thì thầm với Draco, hoàn toàn không để ý chuyện đó.

Vừa mới dứt lời liền vang tiếng bước chân của giày cao gót dộng mạnh xuống nền nhà. Cả hai tận lực nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào, nhẹ nhàng co mình lại trong chiếc áo tàng hình, nắm chặt đũa phép sẵn sàng tung ra một bùa Stupefy cho kẻ đó.

Harry nhận thấy một thứ ánh sáng mờ mờ đang di chuyển theo tiếng bước chân tới gần đây, ánh lên màu sắc của bộ y phục người đó đang mặc.

Bộ váy màu hồng phấn.

Là con cóc ghẻ Umbridge. Draco lẫn Harry đều cảm thấy trong người nhẹ nhõm hẳn, quay mặt ra đối diện với nhau, thắc mắc không biết bà ta làm gì ở đây vào giờ này. Draco lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trong túi áo ra, cố gắng soi nó dưới ánh trăng mờ ảo, đã 22:30 rồi.

Nghĩ rằng Umbridge chắc chắn không thể biết được học trò của mình đang đứng ngay dưới mũi của bà ta trong chiếc áo choàng tàng hình, Harry chẳng hề lo lắng kéo Draco đường đường chính chính lướt qua bà ta, đảm bảo trót lọt mà không biết rằng sau khi bọn họ đi khỏi đó, Umbridge vẫn đứng ở hành lang ấy, lôi ra chiếc gương hai mặt liên hệ với Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật - Cornelius Fudge để báo cáo tình hình của mình với tư cách là Thanh tra tối cao trường Hogwarts.

22:40.

"Potter, là ngõ cụt."

Harry và Draco vẫn trùm mình trong áo choàng, không dám hành động sơ suất. Cậu chỉ quay sang nhìn hắn cười hì hì, vẻ mặt đắc thắng, "Nếu nó có cửa thì làm sao có thể gọi là một nơi bí mật." Rồi quay lại đối mặt với bức tường, nhủ thầm "Tôi cần một nơi để có thể luyện tập khả năng chiến đấu của mình, một nơi mà không ai có thể tìm ra chúng tôi."

Harry vừa dứt lời, ngay lập tức có một cánh cửa được chạm trổ tinh xảo, tao nhã hiện lên trên bức tường. Harry vui mừng quay lại cười với Draco, "Thấy chưa, đã nói là nó rất đặc biệt mà."

Harry bước đến, nắm lấy cái nắm đấm cửa cửa bằng đồng chậm rãi vặn mở, tay còn lại cầm lấy tay Draco đi vào căn phòng rộng rãi đầy những ngọn nến lung linh đang phản chiếu căn hầm tám cửa phía dưới. Những bức tường đầy những giá sách gỗ xếp dọc và thay vào những cái ghế có một cái nệm tơ lớn ở trên nền. Một dãy kệ nằm ở góc xa của phòng đầy những dụng cụ như Sneakoscope, những Bộ Cảm Ứng Bí Mật và một cái Kính Kẻ Thù cót két mà Harry chắc là đã từng treo trong năm ngoái ở văn phòng của tay Moody giả mạo.

Ngắm nhìn cả một kho tàng sách và vô số các thiết bị, dụng cụ có lợi cho việc luyện tập, vẻ kinh ngạc xen lẫn tò mò của Draco được Harry thu hết vào mắt. Cậu kéo kéo áo hắn, chìa tay về phía căn phòng

"Căn phòng này được gọi là Phòng theo yêu cầu."

"Làm sao em có thể phát hiện ra căn phòng này?"

"Lúc đầu tôi cũng không biết nó có xuất hiện trên bản đồ đạo tặc, nhưng đột nhiên hôm qua Dobby đến gặp tôi, nó thật sự là một con gia tinh tốt bụng, nó đã cho tôi biết căn phòng này và chỉ cho tôi cách sử dụng nó. Tuy đôi khi nó đã sơ ý suýt chút nữa đã khiến tôi bỏ mạng."

"Dobby? Con gia tinh đã bị cha tôi ném cho một cái vớ rồi đuổi khỏi nhà?"

"Không." Harry uể oải đáp, đi về phía chiếc nệm lớn, cởi áo choàng vào một chỗ rồi thả mình xuống đó. "Là tôi đã lập âm mưu, nhét chiếc tất của mình vào cuốn nhật kí của ông ta- à không là của Voldemort rồi đem trả lại ông ta, ai ngờ gia chủ Lucius lại ném cuốn nhật kí về phía Dobby, sau đó chắc không cần phải nói nữa."

"Cha là người mà tôi tôn sùng nhất." Draco cũng lại gần chỗ Harry, ngồi xuống cạnh cậu, không cảm xúc tiếp lời "Nhưng đôi khi ông cũng làm tôi vô cùng thất vọng."

Harry đặt hai tay lên trước bụng, im lặng không đáp. Có lẽ Draco chưa biết việc cha hắn cũng có mặt trong lũ Tử thần thực tử mà cậu đã thấy khi chiến đấu với Voldemort vào cuối năm học trước. Cuộc trò chuyện của hai người bỗng chốc rơi vào im lặng, Harry chỉ nằm yên để cho Draco ôm vào lòng, cho đến khi hắn đột nhiên lên tiếng, "Potter, em định sử dụng căn phòng này để chiến đấu chống lại Voldemort?"

"Mục đích chung thì chính là như vậy, nhưng trước hết chúng ta có một vật cản cần tiêu diệt." Harry dụi đầu vào lòng Draco, vòng tay ôm lấy eo hắn. "Con mụ đó không chỉ cấm túc học sinh bằng phương pháp độc ác của mình, lại còn ngăn cản mùa Quidditch năm nay, hủy bỏ toàn bộ các lễ hội, câu lạc bộ và đủ mọi trò tai quái của con cóc đó đã khiến học sinh của bốn nhà đều cảm thấy phẫn nộ- à bên Slytherin có cảm thấy như thế?"

"Tất nhiên là có, Potter. Bọn này cũng rất mê Quidditch." Draco nhéo nhéo má Harry, thầm nhủ phải bắt tên này ăn nhiều hơn nữa thì mới có đủ sức để chinh chiến với hắn.

"Vậy em định sử dụng nó như thế nào?"

"Chiều nay tôi và Hermione, Ron đã có một cuộc họp với một số học sinh bên ba nhà Gryffindor, Ravenclaw và Hufflepuff. Bọn tôi đã quyết định biến nơi này thành nơi cho mọi người thực tập."

Draco không hỏi Harry tại sao không có nhà Slytherin ở trong đó, và Harry cũng biết được lí do, bọn họ dù có hận Umbridge đến mấy nhưng lòng tự tôn cũng sẽ không cho phép bọn họ hạ mình hợp tác với phù thủy máu lai hay có nguồn gốc là Muggle và lũ phản bội huyết thống. Ở chung với Draco một thời gian, Harry thừa hiểu điều này.

"Em nói nơi này là Phòng theo Yêu cầu đúng không?" Draco quay sang phía Harry, dùng một tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt cậu. "Nghĩa là nó có thể thay đổi theo yêu cầu của người đang cần chúng?"

Harry gật gật đầu, khó hiểu nhìn Draco không biết tên này đang tính toán cái gì.

"Vậy.." Draco kéo dài giọng, nhanh chóng đè Harry xuống dưới, chống hai tay ở phía trên vai cậu. Bản thân nhanh chóng tỏa ra pheromone Alpha, cúi thấp mặt xuống để hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cậu, mùi của Omega. "Em không thấy đây sẽ là một nơi lý tưởng để chúng ta làm tình sao, Potter?"

"Malfoy, tôi chưa đến kỳ phát tình nên đừng làm loạn." Harry chống hai tay lên ngực hắn, muốn đẩy Draco ra.

"Ồ, vậy em nghĩ rằng tôi chỉ muốn em khi em đến kì phát tình?" Draco nhìn thẳng vào mắt Harry, ngón tay mơn trớn dọc sống mũi của cậu, thì thầm "Nói cho em biết, Potter. Dù em có phát tình hay không thì khi tôi muốn, tôi cũng sẽ đè em ra làm cho đến khi em sướng điên lên hay khóc lóc cầu xin tôi cũng sẽ không dừng lại. Tôi sẽ biến em thành của riêng tôi, của riêng mình Draco này thôi, em hiểu không?"

Bàn tay to lớn bóp hai má Harry áp môi cậu lên môi mình, không thương tiếc cắn mạnh lên cánh môi cậu mà giày vò khiến mùi máu tanh nồng tràn vào khoang miệng hai người. Draco thò tay vào bên trong áo Harry vân vê đầu nhũ đến khi nó cương cứng cả lên, làm khuếch đại cả tiếng rên rỉ gợi tình của cậu đang âm ỉ sâu bên trong cổ họng.

Không biết bằng cách nào nhưng mỗi khi ân ái, bất cứ lúc nào Draco cầm đũa phép lên thì quần áo của hai người sẽ đều biến mất triệt để. Harry chỉ muốn tát vào mặt mình tại sao lại bất cẩn vứt đũa phép vào áo choàng, để bây giờ mặc người ta làm loạn không còn một chút sức lực để phản kháng.

Dần dần sự cuốn hút từ môi lưỡi làm Harry cảm thấy cơ thể như muốn phát hỏa, vội vã ôm lấy Draco đáp lại sự cuồng nhiệt của hắn. Nụ hôn kéo dài từ môi rồi trượt xuống cần cổ, xương quai xanh, không ngừng ngậm mút để lại những dấu hôn đỏ hồng đầy mờ ám, rồi lan xuống hai đầu ti của Harry.

Cái lưỡi ẩm ướt của Draco quyến rũ từng chỗ trên cơ thể Harry, hơi thở dồn dập uốn éo thân mình, hai bàn chân ngọ nguậy cọ vào lưng hắn, lí nhí lên tiếng, "Nhanh, mau cho vào.."

Draco ngẩng đầu nhìn Harry, cười tà tứ, bàn tay to lớn vuốt ve hạ bộ đã đang rỉ nước của Harry rồi trượt xuống trêu đùa cửa hậu huyệt non mềm không ngừng co bóp chờ được hắn đút chăm sóc.

"Pottah. Em nói xem, tôi nên cho cái gì vào đây nào?"

Harry xấu hổ sắp phát khóc, bướng bỉnh không chịu lên tiếng, mặc cho Draco vẫn không ngừng dùng một ngón đâm, chọc ở phía dưới. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng của nến thơm, nức nở chửi bới, "Chết tiệt, đồ chồn sương khốn kiếp!" Harry dùng hai tay không bị trói lau đi những giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi, không muốn Draco nhìn thấy mình yếu đuối nữa. "Mau cho vật kia của cậu vào.. tôi, tôi muốn nó."

Draco kéo tay người yêu ra, thấy hai gò má Harry đỏ ửng như táo chín đầy mê hoặc, không nhịn được trêu đùa, "Vẻ mặt nào của em tôi cũng đã nhìn thấy rồi, em còn ngại ngùng cái gì?"

"Slytherin nào cũng mặt dày vô liêm sỉ như cậu hay sao.." Ngón tay Draco không ngừng mơn trớn ở bên ngoài khiến Harry ngứa đến rụng rời. Tức giận đến mức mười ngón tay cào loạn trên lưng hắn, khó khăn lật người ở bên trên xuống dưới, chính mình lại trở thành người nằm trên.

Draco ngỡ ngàng khi thấy Harry lại chủ động đổi tư thế, ôm lấy eo cậu mà nắn bóp. Harry vụng về cầm lấy dị vật đã cương đến đỏ tím, muốn ngồi xuống nó nhưng không biết làm thế nào, đôi mắt ngập nước lại hướng về phía Draco tìm trợ giúp.

"Liếm nó đi." Hắn chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Harry nghe vậy ủy khuất muốn nhảy khỏi người hắn nhưng bị hai bàn tay Draco giữ chặt ở eo, đành uất ức cúi xuống há miệng ngậm toàn bộ dị vật vào trong miệng mà đưa đẩy, liếm mút khiến cậu nhỏ của hắn ở bên trong khoang miệng Harry sướng đến to thêm một vòng, chọc cả vào cuống họng khiến cậu khó thở. Im lặng nhìn người kia đang chăm sóc cho mình, Draco nhếch môi giơ tay tát mạnh vào mông cậu, in rõ vết bàn tay đỏ hồng lên trên đó khiến cậu hét lên một tiếng trong cổ họng, muốn nhả nó ra nhưng hắn chỉ lạnh lùng, "Làm tiếp, Potter. Kĩ thuật tốt hơn rồi đấy."

Đến khi Draco lên đỉnh, bắn tất cả vào miệng cậu khiến Harry chưa kịp hít thở đã bị một lượng lớn tinh dịch trào xuống cổ họng không nhịn được họ sặc sụ, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Ngồi lên."

Draco cầm lấy eo Harry, nhấc lên rồi trực tiếp ấn thẳng xuống côn thịt vẫn còn căng tràn sức sống, toàn bộ đều nhét vào bên trong cậu khiến Harry hét lên đau đớn, ngửa mặt lên trời khóc nức nở như sắp ngất đến nơi nhưng Draco vẫn tiếp tục thốt ra lời tàn nhẫn, "Tự nhấp đi."

Harry lắc lắc đầu, mím chặt môi ngăn cho tiếng nấc sắp tràn ra ngoài, hai bàn tay đua nhau quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má.

Cậu không muốn làm nữa, cậu muốn đi về.

Hành động ấy khiến Draco động tâm, thân dưới rục rịch muốn to thêm. Hắn chậm rãi ngồi dậy, vòng tay ôm chặt lấy eo Harry, hôn lên gò má còn ẩm ướt bởi những giọt lệ, "Tôi đã mất kiểm soát rồi, xin lỗi em Potter."

Draco đau lòng hôn lên môi Harry, liếm nhẹ cánh môi đã bị cắn đến bật máu của cậu, không báo trước thúc mạnh vào trong, âm thanh la hét xen lẫn rên rỉ vì sung sướng đều bị nuốt vào nụ hôn của hai người. Harry ôm lấy cổ Draco, chủ động đưa đẩy với hắn khiến vòng tay quanh eo cậu càng bị Draco siết chặt hơn, mỗi cú đâm vào cậu đều chạm tới nơi sâu nhất, hạnh phúc quấn lấy môi cậu dây dưa nhiều hơn.

Một đêm xuân sắc.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net