VII. Lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5:35, Phòng Cần Thiết.

Harry đột ngột tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn đang ở trong Phòng theo Yêu cầu, nằm trong vòng tay của Draco. Căn phòng nồng nặc mùi tình dục hòa lẫn với pheromone của Alpha và Omega khiến cậu hơi rợn người. Mỗi lần Harry muốn quay người cho đỡ mỏi, thân dưới nhói lên không ngừng, nhớ lại trận mây mưa kích tình đêm qua làm cậu không nhịn được đỏ mặt. Mà thủ phạm khiến cả người cậu đau nhức vẫn còn đang say ngủ, không hề biết Harry đang rủa thầm cả nhà hắn.

Một tên cầm thú không biết tiết chế.

Thật tốt là lần này Draco đã không bỏ Harry lại rồi biến mất. Đêm qua hắn đã làm đến mức cậu ngất đi cũng không tha, nếu dám bỏ đi thì tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Harry nữa.

Cặp má phồng lên phụng phịu nhìn Draco, hai cánh tay của hắn giữ chặt eo Harry đem cậu ôm vào lòng mà bảo hộ, có cố làm cách nào cũng không chịu buông. Nhân lúc đối phương chưa tỉnh giấc, Harry bỗng nổi hứng muốn trêu chọc hắn một chút.

Tiếc là đũa phép đã bị vứt ra xa rồi, nếu không là sẽ có nhiều trò hay lắm đây.

Harry cố gắng xoay người thật nhẹ để đối mặt với Draco, ngắm nhìn gương mặt điển trai của hắn. Harry biết Draco rất đẹp, một vẻ đẹp cao quý như một vị thần. Tóc màu bạch kim bóng mượt không theo nếp bung xõa tùy hứng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, Harry có chút bất lương, đưa tay nghịch hai hàng lông mi đang rũ xuống che đi đôi mắt màu xám bạc có thể giết chết đối phương bằng một ánh nhìn. Sờ soạng chán chê, Harry đưa tay véo một bên má hắn, trắng trắng mềm mềm như bánh bao khiến cậu càng cảm thấy thích thú hơn, đang định véo nốt một bên má còn lại thì tay đã bị người bắt lấy.

"Nghịch đủ chưa?" Draco không thèm mở mắt, vòng tay ôm lấy Harry càng chặt hơn khiến cậu phát đau.

Hít một hơi thật dài, Harry lấy gan lớn trả lời cộc lốc, "Chưa."

"Vậy cứ nghịch tiếp đi."

"..." Harry vui vẻ mân mê phần tóc mái rũ xuống trước trán của Draco.

"Nhưng đừng quên hình phạt tối qua."

Nghe được lời này, động tác trên tay Harry lập tức cứng đờ, ngoan ngoãn thu mình lại như con tôm luộc nằm trong vòng tay Draco, im lặng không nói gì. Draco vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen xù nhưng mềm mại của Harry, hôn lên trán cậu đầy dịu dàng, "Potter, tôi không muốn vì bất cứ chuyện gì mà em thay đổi thái độ với tôi. Đừng có tỏ ra sợ sệt như thế, Cứu thế chủ cố chấp ngoan cường, sẵn sàng đánh bay mọi kẻ thù mà tôi luôn thấy ở em không lẽ đã chạy đi du lịch với Voldemort rồi?"

Harry khịt mũi, mấy ngón tay vẽ vài hình thù linh tinh, chọc chọc vào ngực Draco, "Đừng có nói đùa kiểu thế, Malfoy."

"Ừ không đùa như thế nữa. Nhưng Potter, tôi biết em thích tôi."

Mấy ngón tay của Harry ngừng chuyển động, hô hấp gần như dừng lại, không dám phát ra bất kì âm thanh nào.

"Tôi không bao giờ sai trong việc quan sát người khác, tìm điểm yếu của họ, khơi gợi cảm xúc của họ, biện luận cho quan điểm của chính mình và chú ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt nhất. Em biết không, Potter? Em lại là đối tượng duy nhất của tôi, đối tượng để tôi trêu đùa, đối tượng để tôi mặt dày vô liêm sỉ, đối tượng xứng đáng để tôi yêu."

Từng câu từng chữ Draco nói ra, đọng lại trong đầu Harry duy chỉ có một chữ.

Đó là yêu.

Harry ngẩng phắt đầu lên, suýt nữa va vào cằm Draco nếu như hắn không phản xạ nhanh tránh đi, cặp mắt xanh lục trợn trừng lên quỷ dị, lắp ba lắp bắp, "Yêu..?"

"Động não một chút đi nào Potter yêu quý của tôi ơi, tôi sẽ không bao giờ phí sức với một thứ tôi không thực sự hay không bao giờ muốn hoặc là chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời cả. Tôi cũng sẽ không tiếp cận, trêu đùa chỉ vì tôi muốn làm tình với em, chỉ vì em là một Omega còn tôi là một Alpha. Tuy rằng đêm đó đối với em chỉ là tình cờ, nhưng đối với tôi, cho dù không có nó thì sớm hay muộn em cũng là của tôi. Vì tôi biết em đã yêu tôi từ lâu lắm rồi."

Draco nhìn thẳng vào mắt Harry, hôn lên môi cậu thật dịu dàng, không nhiễm mùi tình dục, đơn thuần và thoát tục, "Và tất nhiên là tôi cũng vậy."

6:00, Phòng Cần Thiết.

Sau khi cật lực ngăn cản Draco động dục thêm một lần nữa, Harry mới khó khăn ngồi dậy đem quần áo mặc vào.

"Bây giờ anh tính sao đây, Malfoy? Chúng ta đã qua đêm ở đây, em cũng không ngờ rằng tên khốn nhà anh lại dám làm vậy, và em đã quên không chuẩn bị sách vở cho ngày hôm nay. Thậm chí em đã không về Nhà chung Gryffindor suốt cả ngày hôm qua, Ron và Hermione nếu biết chuyện chắc chắn sẽ băm vằm cả em lẫn anh rồi vứt vào vạc độc dược của Snape."

Harry tức giận cầm đũa phép chĩa vào mặt hắn, hận không thể ếm bùa kẻ trước mặt. Draco mặc kệ sự uy hiếp từ cây đũa phép của Harry, thong thả đi đến một bên kệ lôi ra hai bộ sách giáo khoa rồi đưa cho cậu một bộ.

Harry ngơ ngác nhìn đống sách trên tay mình, "Đây là-"

"Hôm qua tôi đã thấy nó ở đó, có ba bốn bộ như thế của tất cả các năm." Draco vòng tay ôm lấy eo Harry, tựa đầu lên vai cậu, "Nếu không tôi làm sao có thể thoải mái dây dưa với người yêu của tôi và mặc kệ lũ người phiền toái ngoài kia đang chực chờ muốn ăn thịt em đây? Một Malfoy sẽ không bao giờ sơ suất như một Weasley."

Mặc dù Harry muốn quay ra nhắc Draco đừng nhạo báng Ron nữa nhưng cậu thật sự biết ơn hắn vì đống sách này nên sẽ tạm tha không đếm xỉa đến mấy lời đó nữa, "Vậy, bọn em định biến nơi này thành phòng tập luyện?"

"Đúng." Harry nhận thấy nét mặt Draco có gì đó khác lạ, quay lại hỏi hắn, "Có chuyện gì không ổn sao?"

"Ồ không cục cưng. Mọi thứ đều rất ổn, nhưng có lẽ ngoài những người bạn của em thì chúng ta cũng sẽ sử dụng căn phòng này đấy, tất nhiên là tần suất sẽ nhiều hơn bọn họ."

"Ý anh là-"

"Tôi sẽ giúp em nâng cao kiến thức về mấy môn học, điển hình là môn Độc Dược, nếu như em không muốn công việc Thần Sáng yêu thích của mình chạy đến tay kẻ khác." Draco giơ một ngón tay đặt trước miệng Harry trước khi cậu kịp thắc mắc bất cứ điều gì đó trong lời nói của hắn, "Đặc biệt, tôi thấy suy nghĩ của em rất dễ bị người khác thâu tóm, Đấng cứu thế của Giới Pháp Thuật Anh Quốc tuyệt đối không thể để kẻ thù nắm bắt được suy nghĩ và điểm yếu của mình. Em có biết Bế Quan Bí Thuật?"

Harry lắc đầu.

Draco cũng không mấy bất ngờ, sống mười một năm ở thế giới Muggle, Harry hẳn là chưa bao giờ được tiếp xúc với các loại phép thuật cao thâm và sách cổ trong gia tộc Potter, chứ chưa cần nói đến trong Giới Phù thủy, "Bế Quan Bí Thuật hay còn gọi là Occlumency, là sự phòng thủ ma thuật của tâm trí chống lại những xâm nhập từ bên ngoài. Một loại phép thuật ít tiếng tăm, nhưng là một phép thuật cao cường và rất có ích. Ngay từ khi còn bé, cha đỡ đầu đã dạy cho tôi học cách đóng suy nghĩ và cảm xúc của bản thân trước người ngoài. Những ai thành thạo Legilimency có khả năng, với một số điều kiện, đào bới trong đầu óc nạn nhân của chúng và hiểu được chính xác những gì chúng cần tìm. Voldemort chẳng hạn, hắn luôn biết được ai đang nói dối hắn, và em lại rất dễ bị lừa. Quả là một cặp xứng đôi vừa lứa. Vả lại chắc hẳn em cũng không muốn y được tường tận chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình làm tình của chúng ta đâu nhỉ?"

Hắn sẽ không nói cho cậu biết rằng đêm qua Harry đã lảm nhảm những gì khi đang ngủ, ít nhất là không phải bây giờ. Draco biết đó không phải là một giấc mơ, hắn còn nghe thấy cậu dùng Xà ngữ, nhưng vì không thông thuộc thứ tiếng ấy nên Draco không hiểu Harry đang nói mớ những gì.

Harry cầm đũa phép chọc vào bụng Draco khiến hắn hơi khom lưng xuống vì đau, vờ nhăn mặt, "Bớt châm biếm người khác lại đi, Chồn sương."

Nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười quen thuộc, "Vẫn khiến người khác không ưa nổi nhỉ, Đầu sẹo?"

8:15, Đại sảnh Hogwarts.

"HARRY POTTER!"

Ngay từ sớm, Đại sảnh Đường đã phải nghe tiếng gào thét đinh tai nhức óc của cậu chàng nhà Weasley, điều này đã trở thành một trong những việc thường diễn ra vào bữa sáng ở Hogwarts, tất cả học sinh dường như không thấy lạ về nó, một số người chỉ quay lại nhìn và thấy một cái đầu đỏ rực chói mắt lao vào một cái đầu đen xù tung như tổ quạ, la hét không ngừng.

"HARRY POTTER ĐỒ CHẾT DẪM NHÀ CẬU ĐÃ Ở CHỖ XÓ XỈNH NÀO SUỐT TỐI HÔM QUA VẬY-"

"Silencio." Thật may vì Hermione đã giải thoát cho cậu bằng cách ném cho Ron một bùa im lặng, và cậu chàng vẫn đang bám lấy Harry như cua, cố gắng to tiếng với cậu nhưng vô ích.

Tạ ơn Merlin vì tình yêu của người với vua Arthur.

"Ronald Weasley! Mình phải nói với bồ bao nhiêu lần nữa về việc ngừng làm loạn khi tất cả chỉ mới vừa thức dậy như thế?! Chẳng lẽ bồ không hiểu bản thân đang làm phiền tất cả mọi người ở đây hay sao?"

Ron quay mặt cố gắng phân bua với Hermione còn Harry vẫn đứng im như phỗng mặc cho thằng bạn thân đang dính lấy cậu không buông.

Sáng ngày nào cũng ầm ĩ như vậy, Harry chán nản nghĩ.

8:20, Đại sảnh Đường.

Hermione chống hai tay lên bàn, trừng mắt nhìn bạn thân tóc đen, "Harry, bồ không thể cứ giấu giếm bọn mình mãi như vậy được. Mình đã nhận thấy bồ có biểu hiện rất lạ từ hôm Vũ Hội Giáng Sinh năm ngoái, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà bồ lại cư xử kì quặc như thế?"

Bạn thân tóc đỏ hùa theo, "Harry, mau trả lời đi, có phải cậu vẫn đang cặp kè với cô gái đó không? Đừng nói với mình đó là Cho Chang nhé?!"

Bạn thân tóc nâu xù liếc xéo bạn thân tóc đỏ, "Ron, bồ im được rồi đấy."

"..."

Harry gãi gãi đầu, cố gắng vuốt gọn đống tóc đang chĩa ra tứ phía, bình thản mở miệng, "Đó không phải Cho Chang, cô ấy vẫn đang đau buồn trước cái chết của anh Cedric, dù cổ vẫn đang cố tiếp cận mình vì mục đích chết tiệt nào đó của bản thân, là một cô gái khác nhưng cô ấy không muốn tiết lộ mối quan hệ và thân thế của mình với người khác."

Nét mặt Hermione chợt trở nên quỷ dị, "Kể cả bọn mình."

"Ừm. Mình đã hứa với cô ấy rồi. Xin lỗi hai người."

"Ờ, mình hỏi điều này có lẽ sẽ hơi bất tiện cho bồ.." Ron hơi nhoài người về phía cậu, hạ giọng đủ cho cả ba người nghe thấy, "Vậy là, đêm qua hai người đã ấy ấy ở..?"

Hermione ngay lập tức dùng quyển sách đập mạnh vào người Ron, thấp giọng cảnh cáo. "Ronald Weasley, tôi phải nhắc nhở trò bao nhiêu lần về việc ngừng chõ mũi vào chuyện riêng tư của người khác?"

Ron xoa đầu uất ức nhìn cô nàng tóc nâu xù đang định phản bác thì bị Harry ngăn lại, "Ở tháp thiên văn." Trống ngực Harry đang đập liên hồi, khóc không ra tiếng.

Cậu lại nói dối rồi.

Ron trợn mắt, miệng há hốc, "Cái, cái quái?! Hai người đâm chọt nhau ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó? Trong thời tiết như này." Ron chỉ tay ra bên ngoài, nhiệt độ đã giảm tới -3 độ C, cơn mưa tuyết từ tối qua vẫn chưa chịu dừng lại, khiến các lâu đài ở Hogwarts phủ một màu trắng xóa của tuyết.

À, sắp đến Giáng sinh rồi, vì mải lo nghĩ kiếm cớ để lấp liếm chuyện của cậu với Draco, Harry đã quên béng bức thư của chú Sirius kêu cả ba sẽ về nhà chú để tổ chức tiệc Giáng sinh.

"Quên đi, Ron." Hermione lườm cậu chàng, "Bồ không thể cứ vô tư lự như vậy được." Ron im lặng không nói gì, nhưng khi Hermione không để ý thì cậu đã làm mặt tui-như-thế-nào-không-liên-quan-đến-bồ.

20:30, Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

"Cậu đang cầm cái gì vậy, Draco?" Blaise ở một bên thấy Draco đang đứng im bên cửa sổ, tò mò hỏi.

"Là thư của cha tôi. Ông ấy muốn tôi trở về nhà trong kì nghỉ Giáng sinh này." Đôi mắt xám bạc vẫn nhìn chằm chằm phong thư trên tay, thậm chí còn viết rất vội, hắn sợ đã có chuyện gì xảy ra.

"Kỳ lạ nhỉ, hiếm khi cha cậu gửi thư bắt cậu trở về nhà." Pansy ngồi cạnh Blaise, nghịch quả cầu tuyết trên tay vừa mượn được của Daphne, vuốt cằm thắc mắc, "Không lẽ.. chú Lucius đã tìm được ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí phu nhân tương lai nhà Malfoy rồi nên mới muốn quý tử nhà mình trở về để hai bên gia đình cùng ra mắt??"

Draco uể oải ngồi xuống sofa, vắt chéo chân giữ vững phong thái của Vương tử, "Là muốn chứ không phải là bắt. Cậu có thể ngừng việc suy diễn lung tung mọi thứ được rồi đấy, Pansy."

Pansy tặc lưỡi, xua xua tay nháy mắt với Draco, "Chúng ta không thể đoán trước được tương lai đâu, Draco yêu dấu ạ." Pansy cố gắng nhấn mạnh sự châm biếm của mình vào hai từ đó rồi phủi mông bỏ về phòng mình.

Blaise nhìn theo bóng lưng Pansy, rồi quay lại nhìn Draco, vẻ mặt vừa buồn cười vừa khó hiểu.

9:32, Thư phòng tại Trang viên Malfoy.

"Draco, trả lời ta, không được phép nói dối, nếu không ta sẽ bảo Severus đặc biệt tặng cho con một liều Chân Dược, coi như quà Giáng Sinh năm nay nhỉ?" Gia chủ Lucius lạnh lùng gõ mạnh đũa phép dạng batoong của mình lên mặt sàn.

Draco bỗng thấy xót xa thay nó.

"Vâng, cha cứ hỏi." Nhưng con không chắc mình có thể nói đúng sự thật hay không nếu chuyện đó có liên quan đến Harry, mong là cha sẽ không hỏi về nó.

"Con và Harry Potter rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao hai đứa lại ở chung với nhau suốt một tuần tại Trang viên Malfoy trong kì nghỉ hè vừa qua khi chúng ta đi du lịch?"

"..."

Ôi vua Arthur xin người hãy tát cho vợ của người một cái đi ạ, Draco cáu kỉnh nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net