VIII. Bước ngoặt của Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà số 12 tại Quảng trường Grimmauld.

Draco đã không gửi thư chúc mừng giáng sinh cùng quà cho cậu. Harry chán nản nằm trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Vừa mới sáng sớm Harry đã bật dậy, lao xuống cuối giường háo hức tìm quà của Draco nhưng không hề thấy chiếc hộp nào có gắn huy hiệu nhà Malfoy cả.

Uổng công mình đã tặng quà cho hắn.

Trùm chăn kín người chỉ chừa ra đôi mắt xanh lục sáng quắc như mắt mèo, phủi đi cái lạnh khiến người ta tê tái rùng mình bên ngoài kia. Ron và Hermione vẫn đang say ngủ, mong là họ không biết hành động kì quặc của cậu lúc nãy.

Harry cảm thấy tủi thân, trong khi Draco vui vẻ hưởng thụ kì nghỉ giáng sinh tuyệt vời ở trang viên Malfoy cùng cha mẹ hắn thì cậu đang phải gồng mình chống chọi với mấy buổi học Bế quan bí thuật của giáo sư Snape. Tất cả đều bắt nguồn từ tai nạn của ông Weasley ở Bộ Pháp Thuật.

Harry cảm thấy việc cậu có thể thông qua đôi mắt của Nagini hay qua chính Voldemort để có thể biết được nhất cử nhất động của Chúa tể Hắc ám. Nếu sử dụng tài tình, cậu có thể biến nó thành thứ vũ khí lợi hại nhất để chống lại hắn. Nhưng cụ Dumbledore và mọi người có vẻ không hài lòng về điều đó, và Harry cũng đã suýt cho rằng chính cậu là người đã tấn công ông. Bọn họ sợ Voldemort phát hiện ra Harry đang xâm nhập vào tâm trí hắn hay vào trường sinh linh giá của mình, Voldemort sẽ lợi dụng điều đó để chi phối và điều khiển cậu, khiến cậu lầm tưởng tất cả mọi thứ.

Quả thật, Draco nói không sai. Cậu rất dễ bị lừa.

Nhưng học cùng giáo sư Snape ngoài mấy tiết học Độc Dược trên lớp, chỉ cần nghĩ đến thôi bao tử Harry lại quặn lên từng đợt. Cậu thà học với Draco còn hơn là học với ông ấy.

8:30.

Lúc này Harry mới chính thức ngồi dậy và mở mấy hộp quà của mọi người tặng cho cậu, vì chuyện của ông Weasley và Draco nên tâm trạng cậu không có được vui vẻ lắm, bực bội xé mấy lớp giấy gói quà, giống như đang trút giận lên nó vậy.

Chú Sirius và thầy Lupin tặng cho Harry một bộ sách tuyệt hảo có tựa đề Thực hành Ma thuật Phòng thủ và ứng dụng của cậu để chống lại Nghệ thuật Hắc ám, với những minh hoạ tuyệt vời sinh động cho những Phép Giải Bùa và ma thuật được miêu tả trong đó. Harry hăm hở rút ra quyển tập một và nó có thể thấy ngay rằng nó rất hữu ích cho kế hoạch sắp tới của DA. Bác Hagrid đã gửi tới một cái ví da màu nâu có những chiếc răng nanh, có lẽ đó là một cách để chống trộm, nhưng không may là Harry không thể nhét tiền vào mà ngón tay không bị cắn toạc ra. Quà của cô Tonks là một mô hình nhỏ của cây Tia chớp, có thể hoạt động được, khi Harry nhìn nó bay vòng quanh phòng, nó ước rằng nó vẫn còn chiếc chổi thần với kích cỡ bình thường. Ron tặng cậu một túi Đậu Đủ Vị to đùng, của ông bà Weasley thì vẫn là một cái áo len tự đan như bình thường và một vài cái bánh Pate, và quà của Dobby là một bức tranh thực sự tồi tệ mà Harry ngờ rằng nó được con gia tinh tự vẽ lấy.

Và món quà của Hermione đặc biệt khiến cậu điên tiết với cuốn sổ có chữ viết tay của cô nàng, mở đầu bằng dòng chữ.

Đừng bao giờ nói dối.

Harry đang định rống lên với Hermione vì cậu cho rằng cô ấy vẫn đang nghi ngờ chuyện của cậu với Draco, mà đúng là Harry đang nói dối thiệt, tuy nhiên Ron đã rú lên trước cậu, "Xem tớ nhận được quà của ai này! Blaise Zabini!"

Đúng lúc đó cặp anh em sinh đôi nhà Weasley lại độn thổ đến ở ngay sau lưng cậu, kịp nghe được chuyện gì đang xảy ra, cả ba liền quăng hết mấy thứ trên tay để lao đến giường Ron, "Em không đùa đấy chứ? Thằng nhóc đào hoa nhà Slytherin tặng quà cho em? Cẩn thận bên trong lại là hộp rỗng thì khổ."

"Fred, đừng sáo rỗng như thế. Em nghĩ cậu ta tặng cho Ron hẳn là có lý do chứ không phải chỉ là mấy trò đùa chơi khăm như các anh." Hermione ngồi xuống cạnh Ron, vẫy đũa phép kiểm tra xem món quà có sử dụng phép thuật hắc ám hay không.

George đứng bên cạnh quàng vai Fred, vẻ mặt mờ ám, "Sao em có thể khẳng định chắc nịch như vậy, Hermione?" Anh tiến đến gần Ron, nhìn thẳng vào mắt cậu, ngón tay chỉ chỉ vào hộp quà nhỏ có dấu ấn của nhà Zabini, "Không khéo bên trong này là tình dược mà nó dành riêng cho bé Ronny của chúng ta đấy!" Rồi phá lên cười sặc sụa.

Ron đem hộp quà giấu ra sau lưng, trừng mắt nhìn họ, "Hai người im đi. Biết cái gì mà nói."

George à một tiếng, quay sang hỏi Fred, "Không lẽ cậu em trai bé bỏng của tụi mình đang giấu giếm chuyện gì đó mà không muốn cho chúng ta biết?"

Ron á khẩu, muốn mang đồ mà Blaise tặng chạy xuống nhà nhưng liền bị tóm lại. Harry nãy giờ vẫn đứng im nghe cuộc đấu khẩu của anh em nhà Weasley, nhìn chằm chằm thứ Ron đang giữ khư khư như vàng. Có lẽ cậu đã dành quá nhiều thời gian cho Draco mà quên mất hai người bạn thân của Harry cũng đang giấu cậu vô cùng nhiều chuyện, xem ra cậu không thể khinh thường bọn họ được rồi. Harry lẩm bẩm sau này cậu sẽ đi hỏi Draco, nhưng chắc gì hắn ta đã chịu quan tâm bạn bè mình về mấy phương diện này, nếu xét theo những gì Harry hiểu về Draco.

Nhưng mà, đến Blaise còn tặng quà cho Ron dù hai người không có bất cứ mối quan hệ gì, còn Draco thì, Harry bỗng có chút lo lắng có phải ở nhà hắn có chuyện gì, dù không thể tặng quà nhưng cùng lắm cũng phải có một bức thư chứ?

Vậy nên Harry quyết định sẽ đi viết thư cho Draco.

Dear Draco Malfoy,

Thật lạ lùng khi anh không hề gửi cho em bất kì bức thư nào trong lễ Giáng Sinh này, em đã gửi quà cho anh rồi và không biết anh đã nhận được nó chưa, nhưng em mong là anh vẫn khỏe. Nếu được thì hãy viết thư cho em.

From Harry Potter.

Harry buộc bức thư vào chân Hedwig, vuốt nhẹ đầu nó, "Ngoan, giúp tao đưa bức thư này cho Draco. Nhưng nếu mày nhận thấy trên đường đi có gì nguy hiểm thì hãy quay về, đừng cố gắng đi qua nơi đó."

Hedwig thân mật mổ mổ tay Harry rồi nhanh chóng bay đi.

Tại sao Harry lại dặn dò con cú của mình cẩn thận như vậy?

Voldemort đã trở lại, cộng thêm sự kiện của ông Weasley khiến cho Harry cảnh giác hơn trước đây rất nhiều, nhận ra Chúa tể Hắc ám đang tự do hoành hành trước sự vô dụng của Bộ Pháp Thuật. Hơn nữa trong lần chiến đấu với hắn ta, Harry cũng nhận thấy Lucius có mặt ở đó, rất có khả năng Voldemort đã lấy trang viên Malfoy làm căn cứ để chuẩn bị cho công cuộc trở lại của mình, và chắc chắn sẽ tạo ra những vòng tròn phép thuật tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám đến gần nơi đó trong vòng bán kính 10km.

Sau khi xuống nhà dùng bữa sáng cùng mọi người (phu nhân Weasley lại khóc vì chuyện của anh Percy mặc dù thầy Lupin đã cố gắng làm bà vui vẻ nhưng có vẻ vô ích), Harry nghe được từ anh Fred nói về món quà mà Blaise đã tặng cho Ron, nghe xong không shock thì thôi.

Là một bộ lễ phục.

Xem ra cái thứ mà chính ron gọi là "giẻ rách" (George nói rằng bà Weasley sẽ ếm cho tóc của Ron dựng đứng lên nếu như để bà ấy nghe thấy chúng) có lẽ đã đụng chạm vào thẩm mỹ của Slytherin chăng? Và chính Blaise đã thay mặt nhà họ ra tay cứu vớt đứa trẻ bất hạnh Ronny Weasley bằng cách tặng cho cậu một bộ lễ phục không chỉ sang trọng, thanh lịch mà còn vô cùng cầu kì, và đặc biệt

Ron kêu nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với bộ của mẹ cậu may cho.

15:20.

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Hermione muốn tìm thêm sách ngoài thư phòng của nhà Black để chuẩn bị cho kì thi lấy chứng chỉ Pháp sư Thường Đẳng mà cổ cho rằng mình nhất định phải giành được vị trí thứ nhất bằng cách lôi kéo hai người bạn thân cùng đến Hẻm Xéo với mình. Cô nàng nói rằng đây sẽ một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời khi mà sẽ chẳng có bất cứ phù thủy nào lại đi tìm mua sách trong lúc đang tận hưởng lễ giáng sinh của mình cả.

Thật trùng hợp. Ai mà ngờ rằng khi ba người vừa mới ra ngoài thì gia chủ Lucius và cậu quý tử Draco nhà Malfoy lại có mặt trong dinh thự nhà Black cơ chứ.

Và Harry không hề hay biết gì về chuyện này cho đến hết năm thứ năm.

"Lucius Malfoy?! Mi đang làm gì ở nhà ta?!" Chú Sirius trợn trừng mắt nhìn hai cái đầu bạch kim một lớn một nhỏ ở trước cửa nhà mình.

"Im đi đồ tên phản bội huyết thống. Ta đến đây để bàn chuyện quan trọng với Hội Phượng Hoàng." Lucius lạnh lùng nhìn cha đỡ đầu của Harry, tao nhã bước từng bước đến gần chú, "Nhân tiện nói cho ngươi biết, Cissy đang rất thất vọng về ngươi, cô ấy muốn ngươi đến Trang viên Malfoy để nói vài chuyện vào ngày mai."

Khóe môi Sirius giật giật, quay đầu lại rống lên với ông ta, "Tại sao ta lại phải nghe lời của một tên Tử Thần Thực Tử như mi chứ?!"

Lucius tức đến muốn giơ gậy đập vào người Sirius, nhưng vẫn phải kiềm chế, "Đó chính là lý do tại sao gia tộc Black không thể nào phục hưng nổi chừng nào nó vẫn còn ở trong tay một kẻ ngu ngốc chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết như ngươi." rồi quay đầu về phía bức tranh của ông Phineas Nigellus Black, "Nhờ ngài đi đến văn phòng hiệu trưởng để báo cho cụ Dumbledore biết là Lucius Malfoy cùng con trai ông ấy đang ở đây."

Cụ Phineas chỉ gật đầu rồi đi khỏi bức tranh của mình

Draco đi ngay đằng sau Lucius, chỉ hơi cúi người với Sirius, hoàn toàn không trông mong gì về người cậu của mình. Và thật may là Harry đã đi ra ngoài, theo đúng kế hoạch của hắn với Hermione.

Nhân tiện thì bức thư Harry gửi cho Draco hắn cũng đã nhận được rồi, đọc đi đọc lại vẫn thấy ấm lòng.

Một lúc sau, cụ Dumbledore xuất hiện ở cửa dinh thự Black, nở nụ cười hiền hậu chào đón hai cha con hắn, theo sau là giáo sư Snape với vẻ mặt âm trầm, "Nào, ngài Malfoy, mọi người, chúng ta nên vào trong để bàn về hoạt động sắp tới của Hội Phượng Hoàng nhỉ?"

Cụ cũng vỗ vai Draco, cặp mắt xanh lơ sáng lấp lánh ẩn ẩn dưới gọng kính nửa vầng trăng, "Trò Malfoy, nếu ta không nhầm thì con chính là người đề xuất sáng kiến xuất sắc này cho chúng ta, cũng đồng ý tham gia cuộc họp lần này chứ?"

Ngày hôm qua. 9:32, Thư phòng tại Trang viên Malfoy.

"Draco, trả lời ta, không được phép nói dối, nếu không ta sẽ bảo Severus đặc biệt tặng cho con một liều Chân Dược, coi như quà Giáng Sinh năm nay nhỉ?" Gia chủ Lucius lạnh lùng gõ mạnh cây gậy của mình lên mặt sàn.

Draco bỗng thấy xót xa thay nó.

"Vâng, cha cứ hỏi." Nhưng con không chắc mình có thể nói đúng sự thật hay không nếu chuyện đó có liên quan đến Harry, mong là cha sẽ không hỏi về nó.

"Con và Harry Potter có quan hệ gì? Tại sao hai đứa lại ở chung với nhau suốt một tuần tại Trang viên Malfoy trong kì nghỉ hè vừa qua khi ta và mẹ con đi du lịch?"

"..."

"Còn không mau trả lời!"

"Thưa cha, con yêu em ấy. Draco Malfoy yêu Harry Potter. Tình cảm của bọn con vĩnh viễn sẽ không thay đổi.."

Dù đã lường trước được chuyện này nhưng Lucius vẫn không thể tin nổi con trai ông lại có thể thốt ra lời lẽ phi lí như vậy, "Draco Lucius Malfoy, cha cho con cơ hội trả lời lại một lần nữa."

"Thưa cha, cho dù người có cho con cơ hội nói lại một trăm hay một nghìn lần, con cũng sẽ trả lời như thế. Và, xin cha đừng ngắt lời con."

"..."

"Con nghĩ cha nên xem xét lại việc tham gia vào đội quân của Voldemort đi. Không phải cha không biết, rằng Voldemort không hề mạnh như cha nghĩ, thậm chí nếu cha tìm hiểu kĩ về hắn con nghĩ chúng ta sẽ biết được một quá khứ bẩn thỉu và nhơ nhuốc của một kẻ cha luôn tôn sùng. Hãy tin con, và hợp tác với Hội Phượng Hoàng, không phải một Malfoy luôn đặt lợi ích lên trên tất cả hay sao? Vậy nếu như phe cánh của Dumbledore thắng và Chúa tể Hắc ám bại trận, chúng ta sẽ mất hết tất cả, và cha thậm chí sẽ phải ngồi trong Azkaban cả đời. Còn nếu Hội Phượng Hoàng thua, con thà chết trong vinh quang còn hơn là phải sống trong nhục nhã và làm nô lệ cho hắn suốt quãng đời còn lại." Draco hít một hơi dài, mạnh mẽ nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng hắn, "Xin cha hãy suy nghĩ kĩ hơn về việc này, con không phải một đứa trẻ và con thừa biết cha đang suy tính chuyện gì. Nếu cha cần, con có vài ý kiến không tồi muốn nói với cha, điều đó sẽ không làm người cảm thấy thất vọng và tốn thời gian đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net