X. Ảo mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỪA LỆNH BỘ PHÁP THUẬT

Dolores Jane Umbridge (Thanh tra cao cấp) sẽ thay thế Albus Dumbledore làm hiệu trưởng Trường Phù thủy và Ma thuật Hogwarts.

Việc bổ nhiệm thay thế trên tuân theo Đạo luật Giáo dục số 28.

Ký tên: Cornelius Oswald Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.

Harry không nhịn được chửi thề, vò nát tờ thông báo vứt vào thùng rác mà cậu thấy được cách đây mấy ngày.

Đội quân của Dumbledore tan rã vì mụ Umbridge đã phát hiện, do một số con quỷ mách lẻo nào đó, Harry thề với Merlin nếu để cậu biết được kẻ nào làm điều đó thì nó sẽ không bao giờ được sống yên ổn đâu. Thầy Dumbledore rời đi, con cóc ghẻ đó lên làm hiệu trưởng, mở màn cho thời kỳ đen tối của Hogwarts. Draco nói rằng sớm hay muộn cha hắn cũng sẽ tống cổ con bù nhìn rác rưởi Fudge ra khỏi cái ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Và một màn oanh tạc mãnh liệt có thể đi vào huyền thoại Hogwarts, hành động mà các học sinh gọi là Chuyến bay đi vào tự do của cặp sinh đôi Fred và George Weasley. Hai anh hùng chính là tấm gương sáng cho những vị dũng sĩ đi đầu mọi trò chơi khăm Umbridge (nhất là Peeves) sau này, các giáo viên như cô McGonagall hay thầy Flitwick còn có vẻ rất thích thú khi nhìn thấy bà ta phải chật vật với chúng. Đặc biệt tuyệt vời, Harry đã chấm dứt chuỗi ngày u ám đau khổ trong những buổi học Bế Quan Bí Thuật với giáo sư Snape, và bị cấm không được bước chân vào văn phòng của ông ấy thêm một lần nào nữa vì cậu tình cờ chứng kiến đoạn ký ức tồi tệ nhất của thầy. Harry cầu còn không được.

Tuy nhiên, Draco có vẻ không hài lòng về chuyện này. Hắn ngồi trên ghế sofa, đôi mắt vẫn dán vào cuốn sách trên tay, "Harry, nếu bây giờ bắt em đi xin lỗi ông ấy thì chắc chắn em sẽ không chịu đi. Nhưng ít ra em cũng phải tỏ ra hối lỗi một chút chứ?"

Harry ngồi cạnh hắn, vẫy vẫy đũa phép thực hành vài câu bùa chú, bình thản mở miệng, "Đó là vì Snape là cha đỡ đầu của anh. Còn em, em thậm chí còn chẳng biết mình đã làm gì sai để rồi lại bị ghét bỏ hành hạ như thế. Em cá thầy ấy đang cố trút giận lên em thay cho cha James, em không ưa ông ấy hoàn toàn không có gì sai cả."

Draco nhíu mày, "Đúng là cha đỡ đầu của tôi hay giận cá chém thớt. Nhưng những đứa cứng đầu cứng cổ như em chính là đang gián tiếp chọc tức ông ấy thôi."

"...." Rốt cuộc anh đứng về phía ai thế hả?

"Phải rồi, Harry. Buổi cố vấn nghề nghiệp của em với giáo sư McGonagall thế nào rồi?"

Harry bỏ viên kẹo bạc hà vào trong miệng, nhai rau ráu, "Em đến muộn vài phút, mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra vô cùng hoàn hảo nếu như không có con cóc hồng ngồi chễm chệ ở đó."

"Umbridge? Mụ ta làm gì ở đó?"

"Ai mà biết được, chắc là đến để điều tra em có định ứng cử vào vị trí Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật hay không chứ gì."

Đôi mắt hắn mang theo ý vị cưng chiều vô biên, dịu dàng vuốt tóc Harry "Cho dù em có làm gì thì tôi và gia tộc Malfoy cũng sẽ hết lòng phụ trợ em. Nào, kể tiếp đi."

Harry có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Draco, vội quay mặt đi chỗ khác, ".. Em có nói mình muốn làm Thần Sáng sau khi tốt nghiệp Hogwarts, và cô McGonagall nói rằng em cần đạt mức cao nhất cho nghề đó. Ở đây người ta yêu cầu ít nhất là 5 chứng chỉ N.E.W.Ts, và tất cả phải đạt điểm Exceeds Expectations. Ngoài ra, em cần phải vượt qua một loạt các bài kiểm tra rất nghiêm ngặt về tính cách và năng khiếu tại Văn phòng Thần Sáng. Cổ nói đó sẽ là một con đường khó khăn vì họ chỉ chọn ra những người giỏi nhất." Harry thở dài thườn thượt, "Môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám thì không cần bàn đến nữa, nhưng nhờ việc học thêm với anh nên trình độ của em ở các môn như Biến hình, Độc dược, Bùa chú và Thảo dược học cũng được nâng cao rõ rệt nên giáo sư chỉ khuyên em cần phải chăm chỉ và cố gắng hơn thôi. Thế nhưng.."

"Thế nhưng làm sao?"

Harry nghiến chặt hai hàm răng khiến chúng phát ra những tiếng kèn kẹt man rợ, "Con mụ Umbridge đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện bằng mấy tiếng ho lụ khụ như con gà què, hỏi em có đủ khí chất và can đảm để làm nghề này không?" Cậu hít một hơi thật dài, gần như rống lên, "Thật không thể chịu nổi! Rốt cuộc bà ta có đang dùng não hay không khi hỏi một học sinh nhà Gryffindor câu này?!"

Draco quay sang phía Harry, vuốt lưng cho cậu, "Bình tĩnh nào Harry, em đang ở trong kì phát tình nên rất dễ kích động, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy."

Hai cánh mũi Harry phập phồng, khuôn mặt hơi hồng lên vì tức giận, đôi mắt ngọc lục bảo híp lại, "Chỉ là kì phát tình chứ có phải mang thai đâu mà sao trông anh lo lắng thế?"

"..." Draco bỗng nhiên thấy hoang mang, nếu là mang thai thật thì em tính làm gì tôi?

Harry xoa xoa cằm, "Cũng có thể là hội chứng tiền mãn kinh?"

"Harry, đừng có chuyển chủ đề như chong chóng vậy chứ. Vậy sau đó em có xông tới ẩu đả với con mụ đó không đấy?"

"Tất nhiên là em không có ngu xuẩn như bà ta, cô McGonagall đã đứng lên bảo vệ em, em nghĩ vậy. Hai người đó đã cãi nhau, rất to và tất nhiên đống lý lẽ vô tác dụng của con cóc đó đã không thể chống lại uy lực của giáo sư." Harry cười hả hê, "Nhưng tất nhiên bà ta sẽ không để yên cho cô ấy đâu, bị xúc phạm đến mức em nghe còn thấy lỗ tai mình run lên vì phấn khích cơ mà."

Draco giơ tay sờ vào vành tai mềm mại của Harry, lẩm bẩm, "Thế cơ à?"

"Draco, đừng động nữa, rất nhột." Harry khó chịu muốn ngồi dịch ra xa Draco nhưng bị bàn tay ở hông giữ chặt lại.

"Nói tiếp."

Harry nghiến răng vì không làm được gì, "Thì em cũng không còn cách nào khác ngoài việc xách túi lên và bỏ chạy, mụ ta trông rất giận dữ mỗi lần bọn em chạm mặt nhau, dù em đã cố cúi gằm mặt xuống cuốn sách trong buổi học chiều nay. Và, anh cũng thấy rồi đấy, cú vượt ngục ngoạn mục của Fred và George."

"Ờ, nói thật cặp sinh đôi đó là một trong số ít người tôi cảm thấy khá thú vị ở Gryffindor. Bọn họ thông minh và ranh mãnh, đáng lẽ nên vào Slytherin mới phải."

Harry bỗng nhiên quay người lại đối diện với Draco, trừng mắt nhìn hắn, "Một trong số ít'? Còn có ai nữa?"

Draco cúi đầu, trán kề trán với Harry, cách môi cậu có một centimet, "Sao thế? Ghen?"

Harry trợn mắt, rít lên, "Ừ đấy."

Draco cười ha hả, hoàn toàn đánh bay vẻ thanh lịch lúc đầu, đè Harry xuống ghế, "Đó chính là em, và một người nữa nhưng sau này thì em mới được biết. Còn giờ thì vào việc chính thôi nào."

Trong thời gian làm bài thi để lấy chứng chỉ Pháp Sư Thường Đẳng, có một vài chuyện đã xảy ra. Nhỏ nhặt thôi, nhưng cũng đáng lo ngại đấy. Mụ Umbridge đã cố gắng xông vào nhà của bác Hagrid vào ban đêm để bắt bác ấy, đúng vào ngày học sinh năm thứ năm phải làm bài thi môn Thiên Văn học, nên những tiếng nổ lớn đã làm chấn động tất cả các tòa lâu đài, mọi người gần như bỏ hết mọi thứ để chạy ra cửa sổ xem chuyện gì đang xảy ra ở phía đó.

Harry điều chỉnh một chút vị trí của ống kính viễn vọng, soi xuống và thấy có một nhóm người đã bất tỉnh ở trước cửa nhà bác. Cậu có chút khiếp sợ, từ đây không thể nghe rõ được bọn họ đang nói gì nhưng tiếng hét the thé và âm thanh như của bom nổ dội từng đợt vào tai báo cho Harry biết dưới đó đang có chuyện không bình thường xảy ra. Cậu nhìn thấy dáng người lủn chủn của bà ta đang cố dùng đũa phép đánh bay cánh cửa nhưng liên tục bị phản phệ, lần vung đũa phép cuối cùng khiến mụ Umbridge văng ra xa cả chục feet rồi bất tỉnh nhân sự.

Giáo sư Tofty ho khẽ, nhắc nhở lũ học sinh đang bu lấy các ô cửa sổ, trừ Draco, "Các em, tập trung làm bài, chúng ta còn mười năm phút nữa."

Draco vẫn đứng im tại chỗ, đôi mắt xám hơi liếc về nơi đó nhưng nhanh chóng quay về với phần thi của mình, khóe môi kín đáo nhếch lên.

Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

"Harry, bồ có đoán được ai đã khiến cho mụ Umbridge phải vào Bệnh viện Thánh Mungo không? Hermione vui vẻ cầm cuốn sách nhưng có vẻ cô nàng không hề chú tâm vào nó, "Mình phải nói chuyện này thật tuyệt vời, và người đó hẳn là có năng lượng pháp thuật cường đại mới có thể tạo một lá chắn bảo vệ xung quanh nhà bác Hagrid hoàn hảo như vậy!"

Harry lơ đãng nghịch ngợm quả bóng cao su, "Mình không biết, có thể là Hội Phượng Hoàng chăng? Bọn họ chưa bao giờ cho chúng ta tham gia cuộc họp nên không biết gì cũng phải."

"Harry, bọn mình còn nhỏ." Hermione khó chịu vì bản tính ương bướng của Harry, giọng điệu có chút nặng nề.

Harry không nhìn vào mắt Hermione, rống lên dữ tợn, "Nhỏ? Mình đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên biết những chuyện cần biết! Tại sao bọn họ lại cứ coi mình như trẻ con?!"

Hermione khó hiểu với cơn tức giận vô cớ của cậu, "Harry.."

Harry thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, không nói câu nào liền đi ra ngoài. Draco nói đúng, cậu đang trong thời kì phát tình nên rất dễ kích động, nếu ở lại thêm chút nữa chắc chắn Harry sẽ bùng nổ với tất cả mọi người, và bọn họ sẽ phát hiện ra cậu là Omega.

Hermione im lặng nhìn theo bóng lưng Harry, bất đắc dĩ lắc đầu, người thực sự trị được cậu xem ra chỉ có hắn thôi.

23: 55, Phòng Cần Thiết.

Vết sẹo của Harry lại nhói lên, bỏng rát, khuôn mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn. Harry lại mơ thấy bản thân mình đang ở một nơi nào đó, âm thanh rên rỉ lí nhí phát ra từ trong cổ họng. Draco nhận thấy người bên cạnh có dấu hiệu bất thường, hô hấp không ổn định, vội vàng gọi tên Harry, nắm lấy vai cậu lắc như điên.

Chú Sirius

Lời tiên tri

Và Voldemort.

Harry hét lên một tiếng kinh hoàng rồi choàng tỉnh, ngồi bật dậy, hai mắt mở to trợn trừng nhìn Draco đang lo lắng nhìn cậu, mặc kệ mái tóc bạch kim bù xù làm mất mỹ quan.

"Harry, em ổn chứ?" Harry lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đã ngân ngấn nước, loay hoay muốn xuống giường nhưng bị Draco giữ chặt không cho di chuyển, "Em cần, em phải gặp giáo sư McGonagall, em phải gặp cụ Dumbledore, em phải gặp chú Sirius.."

Harry vừa khóc nấc lên vừa lẩm bẩm, tứ chi luống cuống cố gắng gỡ tay Draco khỏi người mình. Nhưng càng cố hắn càng vòng tay ôm chặt lấy cậu, gầm lên, "Harry, bình tĩnh lại! Mọi thứ vẫn ổn cả, không có ai bị sao hết!"

Giờ lại đến lượt Harry vùng ra khỏi và nắm lấy hai vai hắn lắc như điên rồi hét lên, "Anh thì biết cái gì chứ! Cha đỡ đầu của em đang bị Voldemort hành hạ! Chú ấy sẽ chết mất! Mau lên, để em đi!"

"Yên nào, Harry! Tôi thề với em, đó chỉ là do Voldemort dùng Chiết tâm trí thuật đưa ảo ảnh xâm nhập vào trong tâm trí em thôi! Sirius Black vẫn ổn!"

Harry vẫn đang cố gắng dùng tay chân đấm đá vào người hắn, giãy dụa khóc lóc, lẩm bẩm không ngừng, phát cáu vì tình trạng rối loạn của cậu, Draco cầm đũa phép ném cho cậu một Bùa ngủ thì Harry mới chịu yên lặng nằm im trong lòng hắn.

Draco nhanh chóng mặc quần áo lại cho Harry, khoác áo tàng hình rồi bế cậu ra khỏi Phòng Cần Thiết, nét mặt âm trầm vẫy vẫy đũa phép tạo ra thần hộ mệnh của mình là một con chồn sương. (Draco vẫn không nhịn được cau mày mỗi khi thấy nó)

"Đến tháp nhà Gryffindor, dẫn Hermione Granger đến Tháp Thiên Văn, nhớ không được để ai thấy mày."

00:15, Tháp Thiên Văn.

Hermione thở dốc vì chạy quá nhanh, thật may là cô đang cầm bản đồ đạo tặc của Harry, nếu không nhất định sẽ bị lão Filch tóm được. Phải biết dù có gấp đến mấy, Draco cũng không bao giờ phải gọi thần hộ mệnh ra để tìm gặp Hermione nên cô biết chuyện lần này là vô cùng quan trọng.

"Có chuyện gì xảy ra với Harry thế Malfoy?" Ánh mắt Hermione dán chặt vào thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đang nằm trên tay Draco, giọng nói có chút gấp gáp.

"Em ấy lại mơ thấy Voldemort, lại còn mơ thấy cậu Sirius đang bị trúng lời nguyền tra tấn của Hắn nên nằng nặc đòi đi gặp cụ Dumbledore."

Hermione hoang mang, "Sao lại thế? Harry nói cậu ấy vẫn ổn và tôi thấy đúng là như vậy mà. Không lẽ..?"

"Phải rồi, do em ấy đã ngừng học Occlumency với Snape." Draco càu nhàu nhìn Harry, hận không thể trừng phạt cậu ngay bây giờ, "Cầm lấy áo choàng và đưa Harry về phòng đi, đừng để Weasley thấy."

Hermione khó khăn đỡ lấy cơ thể mê man của Harry, ngước mắt lên nhìn Draco, "Thế còn cậu?"

Draco quay lưng với Hermione, "Tôi sẽ thông báo cho Hội Phượng Hoàng biết có vài kế hoặc cần diễn ra sớm hơn dự tính. Cũng nên chuẩn bị từ bây giờ đi, Granger."

Hermione gật đầu với hắn, chuẩn bị bước đi thì nghe thấy Draco nói một câu, "À, Pansy gửi lời hỏi thăm tới cậu đấy."

Hermione làm thinh, mắt điếc tai ngơ coi như chưa nghe thấy gì quay về tháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net