XII. Những bảng điểm hào nhoáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ở độ tuổi 12 - 15, tỉ lệ thụ thai của Omega chưa bao giờ vượt quá ngưỡng 15%. Xác suất mang thai đã thấp vậy nên việc sinh con ở khoảng thời gian ấy là vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn khiến cả người mẹ và đứa con trong bụng có nguy cơ tử vong.

Ở thế giới phù thủy cũng không khác là mấy.

Nhưng ở độ tuổi 16-30, tỉ lệ thụ thai của Omega luôn đạt mức cao nhất là 80% và chưa bao giờ có dấu hiệu sụt giảm. Những đứa trẻ khi sinh ra ở thời điểm đấy thường sẽ khỏe mạnh và hoàn toàn bình thường, chỉ trừ vài trường hợp xuất hiện gen hiếm hay gen lặn từ bố và mẹ khiến chúng sinh ra bị dị tật và không giống những người khác.

Ở thế giới phù thủy thì trường hợp khiếm khuyết về thể chất hay tinh thần, thường rất hiếm và gần như không có. Nhưng có một hiện tượng chiếm đến 12% dân số phù thủy hiện nay, khiến nhiều người cảm thấy quan ngại.

Đó là Squib.

Squib (Á phù thủy) là từ để chỉ những người xuất thân trong gia đình phù thủy nhưng lại vô lực về pháp thuật. Đó là sự khuyết/lặn gen ở cá nhân hay một thế hệ. Thay vì nhận được sự cảm thông, họ lại bị mọi người dè bỉu, khinh thị, trở thành nỗi ô nhục của gia tộc. Sinh ra như sự trêu đùa của tạo hóa, á phù thủy là bản thể đối ngược với phù thủy gốc Muggle (có cha mẹ đều là thường dân). Và vì tác động của hoàn cảnh, tình trạng nửa nọ nửa kia, không thật sự thuộc về bên nào nên phần lớn họ đều phát triển xu hướng khác thường nếu không muốn nói là kỳ quặc.

Argus Filch chính là một ví dụ điển hình.

Và đặc biệt hơn nữa khi điều này còn xảy ra ở các cặp song sinh.

Nếu nhìn qua George – Fred Weasley, Parvati - Padma Patil chúng ta sẽ thấy họ hoàn toàn bình thường, nhưng không. Phù thủy mang thai sinh đôi là vô cùng nguy hiểm và hiếm gặp, chúng sẽ hấp thụ gấp đôi pháp lực của người mẹ cho đến khi năng lượng pháp thuật trong cơ thể người ấy cạn kiệt, nguy hiểm hơn nữa nếu con của họ không có sự chúc phúc của Merlin và sự bảo hộ của cả bố và mẹ, hai đứa trẻ khi sinh ra một là sẽ biến thành Squib hoặc Muggle, những kẻ không có phép thuật, hai là chết vì ốm yếu, không đủ khả năng sinh tồn trên cõi đời này nữa.

Sinh đôi cùng trứng đã hiếm, sinh đôi khác trứng còn hiếm hơn. Nếu như có một cặp vợ chồng phù thủy nào có thể sinh ra hai đứa trẻ khác giới giống hệt nhau, thậm chí còn lành lặn và khỏe mạnh, chắc chắn cả giới pháp thuật sẽ bùng nổ về chuyện này.

Một vấn đề đáng lo ngại hiện nay, cũng đang khiến Bộ Pháp Thuật đau đầu, đó chính là tỉ lệ phù thủy sinh ra đã giảm sút 10% so với một trăm năm trước. Thứ nhất là do lối suy nghĩ của các cặp vợ chồng không muốn sinh con, họ cho rằng điều đó sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống hôn nhân của họ, điều này vừa được đưa ra thiên hạ liền bị mọi người âm thầm phỉ nhổ.

Thứ hai là do các gia đình chỉ có nhu cầu sinh con một và nhiều nhất là hai đứa, gia tộc Weasley chính là một trường hợp đặc biệt. Là một trong 28 gia tộc thuần chủng lâu đời và danh giá nhất, được Merlin ban phước và tình yêu vô bờ bến đối với những đứa con đã khiến cho gia đình họ vẫn có thể duy trì nòi giống một cách hoàn hảo cho đến ngày nay.

Thậm chí còn sinh đến bảy người con.

Thật là khiến người nghe cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng vẫn không thể ngăn chặn được tình trạng sụt giảm dân số trong giới pháp thuật, nếu không có biện pháp kịp thời, thì rất có thể 1000 năm sau, phù thủy sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Sau khi kết thúc hoàn hảo năm học thứ năm, Harry và Draco đã ở lại Hogwarts vào mùa hè năm ấy, theo chân cụ Dumbledore khám phá thế giới trong Chậu tưởng ký. Năm thứ sáu, không thể tạm gác việc học sang một bên, Harry và Draco đành lợi dụng thời gian ở Hogwarts để phá hủy toàn bộ Trường sinh linh giá của Voldemort, khiến y không kịp trở tay.

Mùa hè năm thứ năm, căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld.

Ron vẫn chưa thể tiêu hóa nổi đống tin tức mà cậu vừa được biết cách đây hơn tháng, giờ lại còn phải ngồi ở một góc xem mấy hành động âu yếm nhau đến phát ớn của Harry và Draco. Tuy Ginny nói rằng nó vẫn đỡ nhớt hơn Fleur nhưng cậu vẫn không thể nào chấp nhận nổi, ngày ngày bày ra cái vẻ mặt quỷ quái như sắp ói đến nơi.

"Ron, chúng ta phải tập làm quen thôi." Hermione đứng sau lưng vỗ vai cậu chàng, đồng cảm nói, "Mấy cảnh này sẽ luôn diễn ra thường xuyên trong hai năm học sắp tới và cả khi bồ đi làm nữa đấy."

Ron úp mặt vào hai bàn tay, thống khổ rên rỉ, "Ôi cuối cùng Harry bé bỏng của chúng ta lại bị con sói xám Malfoy chết tiệt kia cuỗm mất. Tớ thật không cam lòng!"

Draco vẫn đang dính lấy Harry như sam, hơi hướng mắt lên nhìn Ron khinh bỉ, "Có cần tôi gọi Blaise và Pansy đến đây an ủi hai người không?"

Ron cứng mặt, buột miệng nói, "Không cần."

Hermione trừng mắt nhìn hắn, "Câu nữa là sẽ méo miệng đấy Malfoy."

Draco nhún vai, tiếp tục chôn đầu vào cổ Harry, yên lặng ngồi trên ghế sofa. Đêm qua Draco có chút buông thả quá trớn, hậu quả trực tiếp là sáng hôm nay liền bị Harry cấm cửa trong ba ngày, còn ếm mấy câu bùa chú lên trên cửa phòng nhằm uy hiếp Draco, bây giờ vẫn đang mê mệt nằm trong vòng tay của hắn. Nhưng kiểu gì thì kiểu Draco cũng sẽ có cách vào phòng.

Vì Malfoy luôn có được thứ Malfoy muốn.

Hermione và Ron cũng mau chóng thả mình xuống ghế, bàn luận về kì thi lấy chứng chỉ pháp sư thường đẳng, "Mình đảm bảo là mình sẽ làm hỏng hết tất cả mọi môn cho coi." Hermione chống hai tay xuống ghế, lo lắng lẩm bẩm.

"Ờ Hermione, bồ mà trượt thì chắc mình với Harry bị đá ra chuồng gà của mẹ mình ở mất."

Harry đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng người nhắc đến tên mình liền tỉnh dậy, dụi dụi hai mắt lí nhí nói trong cổ họng, "Kì thi lấy chứng chỉ pháp sư thường đẳng hả, cụ Dumbledore có nói với mình là cú sẽ giao kết quả đến cho chúng ta vào ngày hôm nay đấy."

"Cái gì? Ngày hôm nay?! Harry bồ đùa mình chắc?!" Hermione hốt hoảng đứng bật dậy, chạy ra ngoài hành lang và bắt đầu đi đi lại lại, "Làm sao con cú có thể biết được chúng ta đang ở tại nơi mà lớp phòng thủ pháp thuật đã che giấu ngôi nhà một cách hoàn hảo?"

"Hermione, mình vẫn gửi thư cho Draco mỗi khi ở đây mà, và đảm bảo là cũng có thư hồi đáp của anh ấy." Harry rúc vào lòng Draco, chọc chọc vào bụng hắn, "Cũng có thư của anh đấy. Chắc cụ cũng biết anh đang ở đây."

Hermione lo lắng đi vòng quanh phòng khách, miệng không ngừng lẩm bẩm về những lỗi trong bài thi mà cô nàng tự tạo ra trong tưởng tượng khiến Ron phát cáu cả lên, "Hermione, mình sắp hoa hết cả mắt rồi! Bồ có thể ngưng-"

Câu nói của Ron bị cắt cụt vì ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt phát ra từ lò sưởi ở phòng khách, từ trong đó bay ra bốn cái phong bì to vuông vức và dày cộp.

Ron lao về phía chúng như tên lửa, vội vàng tìm bức thư đề tên mình và mở ra, hai mắt cậu như sắp rớt ra ngoài khi đọc từng dòng chữ bên trong.

Hermione dù kích động nhưng vẫn cố bình tĩnh dùng đũa phép vẫy nhẹ làm ba bức thư còn lại bay đến tay cô bé, rồi đưa hai bức thư có tên của Draco và Harry cho họ.

KẾT QUẢ PHÁP THUẬT THƯỜNG ĐẲNG

O - Xuất sắc (Outstanding) 

E - Giỏi quá kì vọng (E.E)

A - Chấp nhận được (Acceptable) 

P - Dở (Poor)

D - Tệ (Dreadful) 

T - Bét (Troll)

HARRY JAMES POTTER ĐÃ ĐẠT THÀNH TÍCH

Thiên văn học – A 

Chăm sóc sinh vật huyền bí - E

Bùa Chú – O 

Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám - O

Thần học – P 

Thảo dược học - E

Lịch sử Pháp Thuật – A 

Độc dược - O

Biến hình - O

Harry hít một hơi lạnh, giọng nói có chút run lên vì phấn khích, "Chắc chắn thầy Snape sẽ nghi ngờ em quay cóp trong phòng thi cho coi."

Draco vẫn đang chăm chú nhìn vào tờ giấy của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Ông ấy sẽ không thể nào bắt bẻ được nếu như biết em học thêm với tôi."

"Harry, của bồ thế nào?" Ron ló mặt ra khỏi bức thư, cười toe toét, "Mình biết thế nào mình cũng sẽ rớt môn Lịch sử Pháp Thuật và Thiên Văn học, còn lại thì tuyệt vời."

"Khá ổn." Harry mỉm cười chua chát, bỗng nhiên nghĩ đến năm tới sẽ lại tiếp tục học cùng Snape là bao tử cậu lại nhộn nhạo cả lên, "Hermione, bồ ổn chứ? Trông bồ không được vui cho lắm."

Ron ghé đầu nhìn vào bảng thành tích của Hermione, không nhịn được tặc lưỡi, "Đúng mười điểm O và một điểm E. Không lẽ bồ đang thất vọng về điểm E ấy?"

Hermione liếc xéo Ron không thèm trả lời, quay sang hỏi Draco, "Malfoy, của cậu thì sao?"

Draco nhét tờ giấy trở lại phong bì rồi vứt lên bàn, vòng tay ôm chặt lấy Harry bình thản nói, "O."

Nghĩa là O hết đấy.

"..."

Harry không mấy bất ngờ lắm về chuyện này, nếu có thể đá Harry từ điểm A lên tận điểm O môn Độc dược thì trình độ của Draco ít nhất cũng phải thuộc dạng trâu bò. Cậu tiếp tục đưa tay móc xuống tận đáy phong thư vì cảm thấy bên trong hình như vẫn còn một vật gì đó.

Là một chiếc huy hiệu nhỏ bằng đồng vàng galleon nhưng có màu đỏ.

Harry giơ nó lên trước mặt mọi người, "Cái này, không phải là huy hiệu của Đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor hay sao?"

"Harry!" Ron đột nhiên phấn khích hét lên, "Bồ đã được chọn làm Đội trưởng đội Quidditch nhà chúng ta đấy! Cái này có quyền uy ngang với huynh trưởng đó, có lẽ cô McGonagall đã nhận ra tài năng lãnh đạo bẩm sinh của bồ trong DA hồi năm ngoái."

"Tài năng gì chứ." Harry đem huy hiệu cất trở lại vào trong "Mọi chuyện là đều nhờ có bồ và Hermione mà."

Draco nắm lấy cằm Harry đem cậu đối mặt với hắn, nhìn thẳng mắt cậu mà thì thầm, "Đừng tự ti như thế, Harry. Những gì em thể hiện ra dù chính bản thân cũng không biết đã chứng minh thực lực của em rồi." Và hôn lên môi cậu thật dịu dàng.

Trông Ron như sắp nôn tới nơi, tội nghiệp thằng nhỏ.

"Harry, chuyến đi của bồ cùng cụ Dumbledore mấy hôm trước như thế nào?"

"Mình đã được độn thổ ké." Harry cau mày, cái cảm giác nôn nao khó chịu ấy vẫn khiến cậu không ưa được, "Tới nhà thầy Slughorn, à không, nhà mà thầy ấy ở ké. Cụ đã nhờ mình thuyết phục thầy ấy quay lại trường đảm nhiệm chức vụ giáo sư môn Độc Dược. Cụ còn nói riêng với mình rằng, thầy ấy từng làm chủ nhiệm và Slytherin, cái thời mà Voldemort còn đang học ở Hogwarts ấy. Có thể chúng ta sẽ biết được chút thông tin gì đó về hắn."

"Vậy có thành công không?"

"Dễ dụ hơn mình tưởng." Harry nhăn mặt, "Mình có lôi mẹ Lily ra-"

"Đợi đã, Harry." Ron kêu lên, tay làm dấu hiệu dừng nói, "Thầy Slughorn lên làm giáo sư Độc Dược, vậy thầy Snape bị đá đi đâu?"

"Phải rồi. Mình hoàn toàn quên mất vấn đề này.. A!" Hai mắt Harry chợt sáng lên, như khám phá ra thế giới mới, "Nếu như vậy thì năm sau mình sẽ không còn học Độc Dược với Snape nữa!"

"Có thể hai người đó sẽ thay phiên nhau dạy từng năm, rất có thể năm thứ sáu sẽ là do cha đỡ đầu quản lý, Harry." Draco dội một gáo nước lạnh vào quả trứng hạnh phúc đang ấp ủ trong lòng Harry, "Chừng nào cha còn sống, tôi cá ông ấy sẽ không buông tha cho em đâu."

Harry lườm Draco, quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, "Anh có thể ngưng chọc ngoáy em được rồi đấy."

"Vậy thầy Snape sẽ đi đâu?"

Harry vẫn đang vật lộn với cánh tay đùa nghịch trên người cậu của hắn, tùy tiện nói, "Thầy ấy mà nghỉ việc ở trường là mình sẽ đính hôn với Draco luôn."

Ron, Hermione "..."

Draco nhếch môi cười, ranh mãnh thò tay vào trong vạt áo cậu mà vuốt ve, "Em đã nói rồi đấy nhé."

Cơ thể Harry run rẩy trước sự động chạm lạnh lẽo từ bàn tay Draco, rít lên với hắn, "Quên nó đi."

"Gì, em lừa được ai chứ không lừa được một Malfoy đâu, nhất là chồng tương lai của em."

"Khụ!" Hermione ho khẽ, áy náy vì đã gián đoạn khung cảnh tình tứ của hai người. "Đừng có xoay chủ đề như chong chóng thế chứ. Vậy, cuối cùng giáo sư Snape sẽ đi đâu đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net