XIII. Công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:25, Đại sảnh đường.

Harry dằn mạnh cốc nước bí ngô khiến nó văng tung tóe lên mặt bàn, gào lên khe khẽ với Ron và Hermione để tránh làm ảnh hưởng tới mọi người, "Con mẹ nó thế quái nào Snape lại vừa dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám vừa kèm thêm môn Bế Quan Bí Thuật cho mình? Thật không công bằng, mình sẽ đi kiến nghị với cụ Dumbledore!"

Ron tranh thủ nhét thêm một đống thịt và bánh vào miệng nhiều nhất có thể, nhai nhồm nhoàm nhìn Harry, "Ô ích ôi, ồ-"

Hermione cáu kỉnh cầm quyển sách đập vào lưng Ron, "Bồ có thể ngừng ăn được không vậy?! Không thì ăn xong rồi hãy nói!"

Làm như kiểu phu nhân Weasley bỏ đói cậu không bằng.

Ron rụt cổ, lùi ra xa cô nàng không dám cãi lại, vội vàng nuốt nhanh đống thức ăn trong miệng rồi quay sang Harry, "Vô ích thôi Harry. Ông ấy hẳn là muốn kiểm tra thực lực môn Độc dược của bồ, điểm O chói lóa thế kia cơ mà."

"Ăn nhanh như vậy không sớm hay muộn trò cũng sẽ bị đau dạ dày cho coi." Hermione trừng mắt nhìn Ron, chán chẳng muốn để ý cậu ta nữa, "Harry, bồ có nhớ năm thứ năm bồ đã từng có những giấc mơ kỳ lạ không? Rất có thể chuyển đó sẽ lặp lại, và chúng ta sẽ sớm chạm trán với Voldemort thôi, nên cụ Dumbledore yêu cầu bồ học với thầy ấy là đúng rồi."

Harry cầm chiếc nĩa chọc chọc vào ổ bánh trước mặt mình, gầm gừ với hai người, "Mình sẽ không bao giờ mơ lại mấy thứ đó nữa. Không bao giờ."

"Tin mình đi, thầy ấy cũng chẳng thích thú gì đâu, nhất là khi phát sinh sự kiện ngoài ý muốn vào năm ngoái. Tớ đảm bảo thầy Snape khi nghe được lời nhờ vả phải dạy thêm cho bồ từ cụ Dumbledore, vẻ mặt thầy ấy hẳn là đặc sắc lắm."

Phải rồi, sự kiện siêu cấp đặc biệt và nó làm Harry cảm thấy thú vị.

Cậu đã phát hiện ra đoạn ký ức tồi tệ của thầy Snape mà ông ấy không muốn nhớ lại nhất, và sau đó thầy ấy đã bùng nổ với Harry và đuổi cậu ra khỏi phòng. Tất nhiên là cậu đã chứng kiến được vài cảnh khá đau mắt, không biết là nên cảm thấy hả hê hay đồng cảm nữa nhưng nó không hề khiến Harry buồn, và đặc biệt là cậu không dám hó hé bất cứ câu nào với hắn về chuyện này.

Bởi vì chắc chắn Draco sẽ lại lôi cớ trừng phạt Harry vì dám xâm nhập đời tư của giáo sư khi không được cho phép, rồi đè cậu ra ăn thịt.

Đã rút ra kinh nghiệm xương máu, Harry tất nhiên không có ngu.

"Mình thà học với Draco còn hơn là học với thầy ấy."

"Harry." Ron ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt ý vị sâu xa,"Nếu muốn giữ cho cơ thể mình lành lặn khi trở về phòng, mình khuyên bồ tốt nhất nên học với Snape đi. Khuyên thật lòng đấy, suy nghĩ cho kĩ vào vì ít ra thầy Snape chỉ hành hạ thần kinh thép chứ không có rảnh mà đi hành hạ thân xác ngọc ngà của bồ đâu."

"Ron nói đúng đấy." Hermione chậm rãi cầm cuốn sách trên tay, nâng như nâng vàng, "Mình thấy bồ mỗi khi ở cạnh Malfoy, ít nhất cũng phải có một chỗ bị biến dạng."

Harry không thể phủ nhận hai người vì nó quá đúng đi? Ôi một tên cầm thú không biết tiết chế.

Harry chán nản tiếp tục dùng bữa sáng của mình với Ron và Hermione, hoàn toàn không để ý có một dáng người cao ráo với mái tóc bạch kim hào nhoáng đang đứng sau lưng mình.

"Harry." Hermione nói khẽ, cầm đũa phép chọc vào tay cậu rồi chỉ ra phía sau.

Harry đang thắc mắc là tại sao khuôn mặt hai người bạn thân lại kì quái như vậy, khó hiểu quay lưng lại nhìn thì hai mắt lập tức trợn trừng lên, "Draco?"

Trông người trước mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì, có vẻ là không nghe thấy lời mà cậu vừa nói. Draco cúi người chống hai tay lên mặt bàn, áp sát thân thể với Harry, nhếch môi cười. Khung cảnh mờ ám này đã thành công thu hút mọi ánh nhìn. Cảm nhận được bọn họ đang đổ dồn về phía này, Harry luống cuống dùng tay chống lên ngực Draco muốn đẩy hắn ra nhưng liền bị giữ lại, nắm chặt lấy.

Hành động tiếp theo trực tiếp khiến hai mắt của mọi người như muốn rớt ra ngoài, kể cả Harry. Draco hôn lên tay cậu, Merlin ơi là hôn đấy, lại còn cố ý giơ tay trái của hắn cầm lấy tay trái của cậu, ánh lên rõ ràng sắc xanh lục và xanh lưu ly sáng lấp lánh của cặp nhẫn xinh đẹp.

Cả đại sảnh đường gần như bùng nổ.

Harry như bị hóa đá, ngồi im trên ghế để mặc cho Draco muốn làm gì thì làm, không thốt ra được một lời nào. Các học sinh người thì đập bàn, đập ghế, đập sách phấn khích gào lên trước cảnh tượng kích thích có một không hai ở Hogwarts, người thì đau khổ khóc lóc trước mối tình có nguy cơ, à không tan vỡ con mẹ nó luôn rồi.

Colin Creevey tất nhiên không để khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng này bay mất, vội vàng xông pha lên tiền tuyến, cầm lấy máy ảnh chụp liên tục ở mọi góc cạnh, đủ khả năng đi làm thợ nhiếp ảnh cho Nhật Báo Tiên Tri được rồi đấy.

"DRARRY CỦA LÒNG EMMMM!"

Tiếng hét của ai đó khiến Harry choàng tỉnh, xấu hổ luống cuống kéo Draco chạy như bay ra ngoài, mặc cho những gào thét vui sướng kia vẫn vang lên không ngừng sau lưng cậu.

Ron làm mặt-không-thể-ngờ được quay sang thì thầm với Hermione, "Tên đó cầu hôn luôn kìa, bạo ghê."

Blaise không biết ở chỗ quái quỷ nào bước đến, đứng ở sau lưng hai người họ, "Nếu em muốn thì tôi cũng không ngại làm như cậu ta đâu, Ronny."

Ron giật mình quay ngoắt lại, "Blaise!"

Hermione nhìn anh chàng đào hoa đang tán tỉnh bạn thân của mình, lạnh lùng lên tiếng, "Phiền cậu Zabini đây hãy biết tự trọng."

Blaise cười thầm, cầm lấy tay Ron nắm chặt rồi nháy mắt với Hermione, "Tôi và em ấy yêu nhau, có gì cần phải tự trọng?" Trông Ron không có gì là phản đối lời mà hắn vừa nói cả, chỉ thấy cậu đang cúi gằm mặt xuống sàn, da mặt đã sắp cùng màu với mái tóc đỏ rực của mình rồi.

"..." Hermione lắc đầu chán nản, đang định quay đầu bỏ đi, "Này, ai đó bỏ tay-"

"Hermione, giận vậy là đủ rồi đấy." Pansy lơ đãng đứng cạnh Hermione từ lúc nào, cầm lấy tay cô cười thật tươi, "Dù trông cậu khi giận thật đáng yêu nhưng mình sắp không chịu nổi rồi."

Rồi một mạch kéo Hermione chạy ra khỏi Đại sảnh đường.

Các giáo sư ngồi ở trên như bị biến thành không khí vậy. Dù sao bọn họ cũng đang bị làm cho kinh ngạc theo một cách nào đó, tam quan bị tổn thương trầm trọng, không thể nói được câu nào hết chứ đừng có đòi phán xét hay bình luận.

8:40, Hành lang Hogwarts.

"Draco anh điên rồi à?!" Harry hoang mang cầm lấy hai vai hắn lắc như lắc đá bào, hận không thể ếm bùa Choáng lên tên này cho hắn tỉnh táo ra.

Draco mỉm cười, hai bàn tay ôm lấy mặt Harry xoa nắn hai má cậu, "Harry, tôi không có điên, tôi chỉ muốn công khai mối quan hệ của chúng ta với mọi người."

Harry bất lực buông lỏng hai tay, ôm lấy Draco rồi thở dài, "Đâu nhất thiết phải là bây giờ, sau này sẽ có nhiều chuyện xảy ra lắm đấy."

"Em nói tôi mới nhớ." Draco có chút không vui, đôi mắt xám bạc có chút tối tăm, "Tôi có nghe được vài chuyện không hay hồi đầu năm rằng em đang bị bọn con gái chú ý tới, à có cả con trai nữa. Thư tình và quà, kẹo bánh,.. Sắp tới sẽ là lễ Giáng Sinh, rồi đến Valentine, tôi không muốn thấy em bị chuốc tình dược hay nằm trên giường của kẻ khác đâu, tôi sẽ giết nó ngay lập tức đấy. Nhất là khi em lại rất dễ bị lừa, Harry. Tốt nhất là cứ thẳng tay đập nát hi vọng từ trong trứng nước của chúng nó đi."

Harry cũng không đắn đo nữa, tựa cằm vào ngực Draco, "Công nhận, em cũng không muốn bị chúng nó bám theo mãi, thật khó chịu, nhất là con nhỏ Romilda Vane, trông cô ta như đang suy tính làm chuyện gì đó với em vậy."

"Đấy thấy chưa." Draco đưa tay véo véo má Harry, "Tôi làm vậy là đang gián tiếp đè chết tình địch của mình rồi."

Harry bĩu môi, "Đừng có nói như kiểu anh không có bất cứ ai theo đuổi."

Draco đem mũi chạm vào mũi Harry, cách môi cậu có vài milimet, hơi nóng phả ra len lỏi vào bên trong, hai cánh môi thỉnh thoảng lại chạm vào nhau qua những câu nói, "Nhưng tôi sẽ không bao giờ để bọn chúng tới gần mình, còn em thì có."

Draco nắm lấy cằm Harry áp môi lên môi cậu, ngấu nghiến cắn mút, chiếc lưỡi uyển chuyển tách hai hàm răng không thèm phòng thủ ra, khuấy động trong khoang miệng của cậu thật cuồng nhiệt, môi lưỡi dây dưa cuốn lấy hết vị ngọt của nhau mãi không dứt.

Một lúc sau, Draco mới dứt môi ra, nghĩ đến điều gì đó rồi trực tiếp hỏi luôn, "Em được tiếp tục học Occlumency với cha đỡ đầu của tôi ư?"

Harry gật đầu, cố gắng vuốt mái tóc xù tung như tổ quạ chịu vào nếp, có lẽ cậu sẽ phải đi mượn mấy lọ thuốc Tóc bóng mượt của Hermione mất.

"Đó là chuyện tốt mà, Harry."

"Nhưng em thà học với a- à thôi coi như em chưa nói gì." Harry bỗng nhiên nhớ đến câu nói và ánh mắt thâm thúy của Ron, cay đắng quyết định sẽ đi học với Snape.

"Harry em vừa nói.."

"Quên nó đi!"

"Không."

"Bỏ em ra, em còn phải vào lớp!"

"Đã muộn rồi thì nghỉ luôn đi."

"BỎ RA, ĐỒ CHỒN SƯƠNG."

7:00, Văn phòng giáo sư Snape.

Harry hít một hơi thật dài để lấy tinh thần, khó khăn gõ cánh cửa văn phòng của Snape, thực lòng đến giờ phút này cậu rất muốn co giò bỏ chạy, tự nhiên cảm thấy hối hận về quyết định của mình.

Mà, học với con rắn nào cũng như nhau cả thôi.

Hai con rắn chúa, Harry cáu kỉnh lẩm bẩm.

"Vào đi." Harry mở cửa bước vào, đồ đạc và cách bài trí dường như không hề khác kể từ lần trước cậu đến đây, duy chỉ có chức vị của người trước mặt cậu là thay đổi thôi.

"Em chào thầy." Mở đầu phải lễ phép một chút, giáo sư rất ghét những tên ngỗ nghịch và bướng bỉnh, Harry không muốn ngay khi mới vào đã bị bầu không khí âm u trong này ép chết đâu.

"Lịch sự hơn rồi đấy, Potter." Thầy Snape nhìn chằm chằm Harry như đang moi móc ra một lỗi gì đó để trừng phạt cậu, "Mặc dù tôi không hề muốn Cứu thế chủ đây bước chân vào văn phòng của mình thêm một lần nào nữa, nhưng cụ Dumbledore đã nhờ vả đến thế thì tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng, nếu như cậu dám làm ra một hành động vô phép tắc nào nữa ở đây, thì tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Dạ, thưa thầy."

"Ngồi xuống ghế và chúng ta sẽ tiếp tục, trò Potter."

Snape giơ đũa phép chĩa vào Harry, "Legilimency!"

Phép thuật của thầy bắt đầu khám phá ký ức của Harry, thầy thấy hình ảnh tờ giấy báo kết quả của cậu, những buổi học thêm với hắn, quidditch và..

Cảnh giường chiếu của Harry và Draco.

Harry nhận ra có mùi nguy hiểm, ngay lập tức khỏi động Bế Quan Bí Thuật, đá Snape ra khỏi đó, khiếp sợ nhìn ông ấy.

Khuôn mặt thầy bỗng trở nên kì quái và khó tả, ông định nói một điều gì đó nhưng bỗng nhiên có tiếng mở cửa cùng giọng nói nam tính mạnh mẽ vang lên át mất. Một người đàn ông điển trai tuổi tầm trên ba mươi với mái tóc màu nâu nắng còn đang ướt sũng ló mặt ra khỏi cửa, có vẻ như người đó vừa mới tắm xong và hình như đang khỏa thân, mùi hương Alpha lởn vởn khắp văn phòng của thầy khiến Harry run lên.

"Severus, em có thấy quần lót của anh đâu không?"

Này này này, đó là phòng riêng của thầy ấy mà..

Snape "..."

Harry "..."

"Colloportus!" Giáo sư Snape giận dữ vung đũa phép về phía người đàn ông đó, cánh cửa liền đóng sầm lại.

Trông thầy như sắp bùng nổ tới nơi.

Harry ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích, khóc không thành tiếng.

"Potter." Thầy Snape không biểu lộ cảm xúc gì, cố gắng để không giận cá chém thớt với Harry, nhưng giọng nói nặng nề và đống gân xanh nổi trên trán đã chứng minh là thầy ấy sắp tới giới hạn rồi đó, "Trò có thể về được rồi, ngày này tuần sau chúng ta sẽ tiếp tục."

"Vâng ạ, em chào thầy."

Harry sung sướng chạy ra khỏi căn phòng, lao một mạch về nhà chung Gryffindor.

Thật may vì cậu không gặp lão Filch trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net