XIV. Chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21:15, Phòng Cần Thiết.

"Em nói có một Alpha ở trong phòng riêng của cha, còn hỏi ông ấy đồ lót của hắn ta ở đâu?"

Harry gật đầu như gà mổ thóc. Draco nhướng mày nhìn Harry, vẻ kinh ngạc hơi thoáng qua khuôn mặt nhưng rồi lại đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó.

"Draco, anh nghĩ xem có phải thầy Snape là Omega không? Rất có thể hai người đó đang sống chung với nhau?"

"Tôi cũng không rõ lắm, mà cũng chẳng bao giờ để ý giới tính của ông ấy vì nếu nhìn qua bề ngoài và tính cách, có đánh chết cũng sẽ không có ai tin cha là Omega đâu. Với lại, giáo sư không quen thân với nhiều người lắm, theo như tôi đoán thì, ngoài Voldemort và cụ Dumbledore hay các giáo sư trong Hogwarts thì cùng lắm chỉ là thành viên của Hội Phượng Hoàng thôi."

Harry bĩu môi nhìn Draco, không đồng tình với lời nói của hắn, "Thầy là người lớn và cũng có sự riêng tư của mình, anh làm sao có thể bám dính lấy ông ấy suốt 24/7 để điều tra tất tần tật mọi thứ được. Vả lại, người đàn ông đó còn vô cùng điển trai và cao lớn, đặc biệt là mái tóc màu nâu nắng rực rỡ, em còn suýt tưởng Gilderoy Lockhart đang đứng ở đó và cả mùi hương Alpha nồng đậm tỏa ra từ hắn ta, giờ nhớ lại em vẫn thấy hơi run."

Draco đen mặt vòng tay siết chặt eo Harry khiến cậu kêu lên vì đau, đôi mắt xám bạc ẩn ẩn tức giận, "Không được nhớ đến tên đó nữa, nếu em thích thì tôi có thể cho em ngửi mùi của mình bất cứ lúc nào."

Người đó thì có gì đẹp trai cơ chứ, chắc chắn chỉ xứng xách dép cho hắn.

Harry bỗng dưng ngớ người rồi bật cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cổ Draco hôn lên má hắn chụt một cái, "Sao thế, anh ghen à?"

Draco hừ lạnh, "Tôi chỉ đang khinh thường gout của em thôi."

Harry phải nín nhịn để không buột miệng châm chọc Draco. Cái tên này, nếu như Harry không có mắt nhìn người thì làm sao lại đi thích một kẻ tự cao tự đại suốt ngày chỉ biết đi trêu chọc, phách lối với người khác như hắn. Nói như vậy khác nào đang tự mắng chính mình?

"Nhưng mà, xung quanh chúng ta không ai có ngoại hình và khí chất giống như hắn ta cả."

Draco nghịch tóc Harry, cuốn thành từng lọn nhỏ, "Em đang bỏ qua một người đấy."

"Ai cơ?"

"Remus Lupin."

"Ừ thì thầy ấy cũng rất đẹp trai, cũng có tóc màu nâu nắng và khá cao to, nhưng mà không thể được."

Draco cúi đầu nhìn người trong ngực mình, khó hiểu hỏi, "Tại sao?"

Harry gãi gãi tai, có chút lúng túng, "Thực ra thì, chú Sirius và thầy Lupin mới xác nhận quan hệ với nhau cách đây hơn tuần, với lại thầy ấy là Omega. Xem qua thư thì hai người đó có vẻ đang ngọt ngào lắm, xem chừng em sắp được làm cha đỡ đầu rồi."

Draco đưa mắt nhìn vào gáy cậu, ngón tay cứ lướt qua lướt lại phần ót của Harry khiến cậu rùng mình, "Nếu em muốn thì chúng ta có thể sinh bao nhiêu đứa cũng được, tôi không ngại đâu."

"Draco, không phải bây giờ, chúng ta còn chưa học xong.."

"Sinh xong rồi học tiếp cũng không muộn."

"Sao anh không tự đi mà sinh."

"Là em sinh mới có ý nghĩa."

"Tại sao?"

"Vì đó là con của tôi và em."

".. Cút!"

"Phải rồi, Harry, hôm qua cha Lucius đã gửi chiếc cúp của Helga Hufflepuff cho tôi. Nó được giấu ở ngân hàng yêu tinh Gringotts, trong căn hầm nhà Lestrange, mà em cũng biết rồi đấy, gia sản nhà Lestrange hiện đang do gia tộc Malfoy quản lí, lấy được nó hoàn toàn dễ như trở bàn tay." Draco lấy nó ra từ trong túi không gian, chiếc cúp màu vàng nhỏ nhắn với những họa tiết chạm trổ tinh xảo, nó hoàn toàn xứng đáng là một vật phẩm trân quý của giới pháp thuật, "Vậy bây ta nên làm gì với nó đây?"

"Cụ Dumbledore có nói với em rằng cuốn nhật ký của Tom mà em đã phá hủy vào năm thứ hai chính là một trong sáu trường sinh linh giá. Và em nhớ không lầm, khi ấy em đã hủy nó đi bằng răng nanh Tử Xà."

"Răng nanh Tử Xà?"

"Phải, Tử xà Basilisk - một con rắn khổng lồ, hôi hám và xấu xí với đôi mắt vàng khè có thể giết chết kẻ thù trong một cái chớp mắt và bộ răng sắc nhọn đến kinh người sống ở Phòng chứa bí mật. Tiêu diệt nó khá là tốn sức đấy, em cũng suýt thì chết ở đó."

"Nếu không nhầm thì tôi đã từng nghe về Phòng chứa bí mật ở đâu đó trong thư phòng gia tộc Malfoy rồi."

Harry uể oải xoay người tìm tư thế thoải mái trong vòng tay Draco, đôi mắt lục híp lại vì buồn ngủ, "Phòng chứa bí mật do Salazar Slytherin chỉ thừa nhận người kế vị thực thụ của Slytherin mới có thể mở bùa ếm căn phòng ấy, thả con quái vật kia ra và thanh trừng những kẻ không xứng theo học phép thuật ở Hogwarts, cụ thể là những phù thủy có gốc Muggle, máu lai. Nhưng điều khiến người nghe cảm thấy không ngờ nhất, đường đường là một trong bốn nhà sáng lập lại đi xây nó ở bên dưới phòng vệ sinh nữ, em thật sự có chút không tin rằng ngài ấy thật sự là người tạo ra nó. Đặc biệt, em vẫn không thể hiểu nổi ông ấy tìm đâu ra con tử xà Basilisk đó, năm thứ hai cứ như địa ngục vậy."

"Phải rồi, em còn dùng phép đánh tôi văng xa mấy feet khi chúng ta thực hành cận chiến nữa cơ mà."

"Đấy là do anh đánh em trước." Lại còn dùng con rắn khiến chuyện cậu biết Xà Ngữ bị bại lộ.

"Tất cả là do con công lòe loẹt Gilderoy Lockhart rảnh quá hóa điên đòi mở cái lớp chết tiệt đó."

"Chuẩn rồi." Tất nhiên Draco sẽ không chịu thừa nhận rằng đó là lỗi của hắn.

"Nếu đúng như em nói, thì vật này hoàn toàn có thể bị tiêu diệt bởi răng nanh của Tử xà."

"Em cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên cụ Dumbledore bảo mỗi vật có một cách hủy khác nhau và đều có một lớp phép thuật phòng thủ bảo vệ trường sinh linh giá bên trong, như chiếc nhẫn của Gaunt là dùng thanh gươm của Gryffindor."

Draco cưng chiều vuốt tóc Harry, hôn lên trán cậu, "Dù gì chúng ta cũng nên thử một lần."

Chủ nhật, 8:10, Phòng vệ sinh nữ.

"Chúng ta có thể đến vào một buổi tối nào đó mà, em không muốn bỏ lỡ chuyến đi chơi đến làng Hogsmeade với Ron và Hermione đâu." Harry phụng phịu ngồi xổm trên hành lang, bất mãn trước quyết định của Draco muốn đi hủy chiếc cúp vào ngày hôm nay.

"Harry, nếu em đi thì sẽ phải làm kì đà cản mũi đấy." Tức là làm bóng đèn chứ gì, Harry tức tối nghĩ.

"Nhưng anh sẽ phải đền bù cho em."

Draco ngó quanh quất không thấy có người nào qua lại, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh nữ rồi kéo Harry vào trong. Chết tiệt, đây là lần đầu Draco Malfoy bước chân vào đây. Chuyện thiếu đứng đắn này mà bị truyền ra ngoài thì hắn đừng hòng mong sống yên ổn được với cha hắn.

"Được rồi, em muốn cái gì nào?" Em muốn tôi thì càng tốt, tôi sẵn sàng dâng cả cơ thể mình cho em, khỏi cần bàn cãi giá cả.

"Kẹo. Tất cả các loại kẹo trong tiệm Công Tước Mật. Nói thật em thích ăn kẹo của cô Narcissa cơ, nhưng không thể làm phiền mẹ anh được."

Khóe môi hơi cong lên vì cách gọi của Harry với cha mẹ hắn đã dần thân thiết hơn, vui vẻ đáp lại, "Không thành vấn đề."

"Mở ra." Đứng trước một dãy bồn rửa mặt, Harry hít một hơi thật sâu rồi rít lên một tiếng lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được. Cái ống sâu hun hút và đen ngòm không thấy đáy, ở phần miệng còn dính vô vàn chất bẩn và cặn bã bẩn thỉu khiến Draco ghét bỏ lùi ra sau một chút, "Khi nào trở về nhà tôi sẽ hỏi cha xem, có thật sự rằng ngài Salazar Slytherin đã xây nó ở đây hay không?"

"Để em xuống trước cho." Harry nhe răng cười với Draco như đang cười trên nỗi đau của hắn, nhưng bàn tay đã nắm lấy tay hắn kéo nhẹ.

"Không, chúng ta sẽ cùng xuống." Draco cáu kỉnh ôm lấy eo Harry, thả mình xuống miệng ống nước rồi buông tay. Y như là bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Cậu nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút cả hai xuống. Nhánh này cũng quanh co, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng. Harry biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục, thỉnh thoảng lại va đụng nhẹ khi chuyển hướng đột ngột. Draco còn đang làu bàu phê bình cái ống này thì đột nhiên nó bớt nghiêng hơn và tốc độ trượt đi dần chậm lại, rồi cả hai đều bị đá văng ra khỏi cái ống. Draco phản xạ chớp nhoáng ôm lấy Harry rồi ếm một bùa trôi nổi cho cả hai.

Không kiểu gì cũng chết vì bị vỡ sọ. Là do đống đất đá lổm ngổm khắp nơi sau trận chiến hồi năm học thứ hai, sau đó Phòng chứa bí mật bị đóng lại nên mọi thứ dường như vẫn còn y nguyên.

Harry giơ đũa phép lên, khẽ nói, "Lumos." Suốt con đường hai người phải thay nhau sử dụng bùa chú Reducto để san bằng đống ngổn ngang đã che kín lối đi. Địa đạo cứ quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh, khi đi đến khúc cuối của địa đạo, bò qua khúc quanh cuối cùng, Harry thấy một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.

"Mở ra." Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, và Harry vui vẻ vẫy tay với Draco, "Mau vào đây nào."

Giờ đây Harry và Draco đang đứng ở phía cuối của một căn phòng rất dài và rộng lớn, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất ngưởng, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn. Phía xa xa có một bộ xương khổng lồ trắng ởn nằm im ở đó, trên người vẫn còn kha khá da thịt chưa phân hủy hết, mùi ẩm ướt và hôi thối xộc vào mũi khiến cả Harry và Draco không nhịn được nhíu mày.

"Mùi máu hẳn là bắt nguồn từ nó." Harry gật đầu với Draco, hai mắt nhìn chằm chằm sinh vật đã không còn sự sống đang nằm dài trên mặt đất, bình tĩnh đến gần nó với vẻ tươi cười giống như được nhìn thấy một người bạn thân thiết đã lâu không gặp, "Cho tao xin một cái răng nhé, bé cưng." Rồi hung ác giật một cái răng dài sắc nhọn của con Tử xà. Nó ở dưới kia mà nghe được câu này chắc cũng phải đội mồ sống lại.

Harry đưa chiếc răng cho Draco, mỉm cười nhìn hắn, "Anh làm đi."

Draco nhận lấy cái răng, rồi lôi chiếc cúp từ trong túi không gian ra đặt xuống sàn. Cặp mắt xám bạc âm u nhìn nó, ngay sau đó không do dự đâm xuống chiếc cúp vàng, trực tiếp phá hủy bảo vật nhà Hufflepuff.

Ngay khi mũi nhọn đâm vào lớp kim loại cứng cáp, ánh sáng chói mắt cùng tiếng gào thét điên loạn vì đau đớn thoát ra chiếc cúp, vang vọng trong không gian khiến cả Harry lẫn Draco đều cảm thấy choáng váng, những đợt sóng nước đột nhiên dâng cao cuồn cuộn từ những chiếc cột ở hai bên kèm theo những tiếng ầm ầm làm mặt đất rung chuyển, như các linh hồn oán hận thế giới mạnh mẽ đổ ập xuống xuống căn phòng.

"Chết tiệt!" Draco không nhịn được chửi thề một tiếng, vì để giống như là bị bắt đi học bổ túc vào cuối tuần nên hai người đã mặc nguyên bộ đồng phục thường ngày. Chiếc áo chùng nặng trĩu vì ướt sũng kéo cả cơ thể xuống khiến chuyển động của cả hai trở nên khó khăn. Harry khó chịu cởi bỏ nó rồi vứt xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng muốt ướt đẫm cùng quần jeans bó sát dính vào người, lộ ra hai đầu nhũ ủng hồng đang nhô lên vì lạnh và vòng eo mảnh khảnh, quyến rũ.

Mái tóc đen ướt nhẹp vương vấn một vài giọt nước lăn xuống cần cổ màu sữa đặc và xương quai xanh tinh xảo. Harry đưa tay gỡ kính ra lau mắt, lắc lắc đầu cho đỡ ướt, giống như một con mèo đen bị người chủ tàn nhẫn ném vào chậu nước, tức giận lầm bầm điều gì đó mà không biết rằng có một con sói xám đang dùng ánh mắt nóng bỏng lướt từ trên xuống dưới cơ thể cậu.

"..." Draco trừng mắt nhìn Harry như muốn đốt cháy đống quần áo trên người cậu, hắn thấy cổ họng mình khô khốc, hít thở không thông, giơ tay nới lỏng cravat, dục vọng dưới đũng quần đã dựng thành một túp lều nhỏ, nếu như không phải bị áo chùng che đi, chắc chắn Harry sẽ nhìn Draco như một tên dâm tặc.

Hóa ra trong cái rủi cũng có cái may.

"Harry." Draco từ từ bước đến gần cậu, giọng nói khàn khàn từ tính thủ thỉ vào tai Harry, nhẹ nhàng ma sát dị vật với mông cậu, cơ thể tỏa ra pheromone Alpha đặc trưng, cuốn lấy cậu đòi hỏi. Dù cách hai lớp quần nhưng Harry vẫn cảm nhận được độ cương cứng và nóng ấm của nó, hai gò má bỗng đỏ ửng lên vì xấu hổ. Luống cuống muốn lùi ra xa nhưng lại bị bàn tay to lớn giữ lấy vòng eo xoay người đối mặt với hắn, hai cơ thể dán sát vào nhau, cái lạnh ngấm vào da thịt khiến Harry run rẩy.

Cường bạo hôn lên môi cậu, giống như vật sở hữu của riêng hắn không muốn bị bất cứ kẻ nào cướp đi, cắn mút điên cuồng khiến mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng hai người, chiếc lưỡi điêu luyện đập nát lớp phòng thủ lỏng lẻo rồi cuốn lấy lưỡi cậu dây dưa, một tay vòng qua gáy Harry ấn vào khiến cho nụ hôn của hai người càng thêm sâu, tay còn lại mơn trớn trên cơ thể Harry rồi mạnh mẽ nắn bóp cặp mông tròn trịa săn chắc của cậu. Harry không còn ngại ngùng, vòng tay ôm lấy cổ Draco đáp lại sự nhiệt tình của hắn, chủ động cọ xát với Draco, giống như một con mèo với cơ thể dẻo dai và cái đuôi dài ngoe nguẩy như đang khiêu khích sức chịu đựng của hắn.

"Là do em muốn đấy nhé." Mạnh mẽ đè Harry xuống sàn nhà vẫn còn trơn trượt, Draco nhếch môi nhìn cậu, nhanh chóng thoát y cho cả hai rồi bắt đầu vào cuộc chiến.

Chiếc lưỡi của Draco luôn luôn ướt át, di chuyển khắp cơ thể Harry, khiến nơi nào hắn đi qua cũng để lại những dấu hôn ám muội, ngậm lấy bé Harry đã đứng lên của cậu, kĩ thuật chuyên nghiệp của hắn làm cậu rên rỉ kích tình, thắt lưng cong lên vì sung sướng, tiếng kêu khiêu gợi như một động lực vô hình thúc đẩy hắn làm mạnh hơn rồi bắn ra. Draco liếm môi, khóe miệng còn vương vấn chút dịch trắng đục đầy dâm mỹ, ánh mắt tà tứ lướt dọc thân hình dụ hoặc của cậu, hít ngửi hương thơm Omega, bàn tay nâng một bên chân trắng trẻo của Harry nhẹ nhàng vuốt ve phần da đùi non trẻ và nhạy cảm của cậu, ngón tay vuốt nhẹ ở cửa hậu huyệt, không một dụng cụ hỗ trợ trực tiếp đâm thẳng vào khiến Harry hét lên khe khẽ.

Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, di chuyển thành thục bên trong, những nếp thịt co bóp siết chặt lấy những ngón tay của hắn như muốn nhiều hơn nữa, Draco cúi người xoa nhẹ vành mắt hơi đỏ của Harry, hôn lên môi cậu cuồng nhiệt rồi trực tiếp cho toàn bộ vào. Những tiếng rên rỉ xen lẫn giữa đau đớn và sung sướng đều bị nụ hôn của Draco nuốt hết xuống cổ họng của Harry, những cú thúc và luận động mạnh mẽ khiến cậu hứng tình quấn chặt lấy hông Draco cùng hắn đưa đẩy.

Phát chán với tư thế kinh điển, Draco đem Harry dựa vào cột, tấm lưng mịn màng dán sát vào lớp đá lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, đôi bàn tay lực lưỡng ôm lấy eo Harry nhấc cao, tứ chi của cậu như những chiếc càng cua bám chặt lấy hắn. Dị vật như trướng to thêm một vòng, đâm sâu vào bên trong Harry, hết lần này đến lần khác chạm vào điểm mẫn cảm như muốn chọc thủng bụng cậu, hai hòn ngọc đập phành phạch vào da thịt tạo ra những âm thanh đáng xấu hổ. Và không ngần ngại xuất tất cả vào bên trong Harry, như muốn cậu sinh con cho hắn ngay lập tức. Tất nhiên Draco không dừng lại ở đó, hắn lật ngược người Harry lại, hai tay cậu chống lên tường rồi tiếp tục dây dưa với Harry. Hai bàn tay nắm chặt lấy thắt lưng cậu không ngừng đâm chọc, chiếc lưỡi mềm mại dịu dàng liếm phần ót của Harry khiến cậu rên rỉ thành tiếng.

"A.. a.. Draco anh con mẹ nó là quái vật đấy à!"

"Đừng bao giờ hỏi tôi câu đó vì chính cơ thể em đang thèm muốn tôi đến phát điên đấy." Một bàn tay nhẹ nhàng di chuyển về phía trước ngực cậu, mơn trớn đầu nhũ, đùa giỡn khiến chúng cương lên, tay còn lại âm thầm cầm lấy Harry nhỏ vuốt ve, ấn mạnh phần đỉnh bao quy đầu, giống như một món đồ chơi tình dục trong tay Draco, thích làm gì thì làm.

"Harry." Đầu lưỡi vấn chưa rời khỏi ót cậu, như muốn cầu xin Harry để hắn làm chuyện gì đó. Cậu vẫn còn đang trầm mê trong cơn thác loạn mà Draco tạo ra, nhưng đủ tỉnh táo để biết hắn đang muốn nói gì, chất giọng khản đặc do làm tình rít lên, "Làm đi."

Giữa một nơi tối tăm và u ám, mùi máu, mùi ẩm mốc xen lẫn với chút hôi hám, tanh tưởi không hề làm gián đoạn cuộc chơi tình ái của họ, hai cơ thể quấn lấy nhau mà trầm luân, giống như là một mà cũng giống như là hai, hòa tan vào khúc nhạc của riêng ta, vĩnh viễn bất diệt.

10:45.

"Giờ thì em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi được đâu, Harry Potter." Hai cơ thể trần truồng vẫn đang dính chặt lấy nhau, Draco đưa tay xoa lên phần gáy vẫn còn hằn rõ dấu răng sắc nhọn của hắn.

"Anh đúng là một tên cầm thú chỉ biết động dục."

"Xin lỗi nhé vì tên cầm thú này lại là chồng tương lai của em đấy."

20:25, Văn phòng của giáo sư Snape.

"Anh, mau cút ra ngoài cho tôi." Snape nghiến răng kèn kèn giơ tay chỉ về phía cửa, gân xanh nổi hết lên trán vì tức giận. Người đàn ông đó vắt chân ngồi trên ghế, đôi mắt đào hoa như đang thách thức sự kiên nhẫn của thầy, bình thản phun ra một chữ "Không đấy."

"Tên ngu ngốc nhà anh chính là đang gián tiếp bôi nhọ tôi trước mặt thằng nhóc nhà Potter đấy."

"Anh trông thằng bé đó khá xinh đẹp và đáng yêu." Người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy eo Snape, chôn đầu vào cổ ông "Nhưng tất nhiên là không đẹp bằng em."

"Sẽ không có ai lại đi khen ngợi vẻ ngoài của phái nam bằng từ xinh đẹp cả, thưa ngài Thomas."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net