XIX. Hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần sau, Hogwarts.

"Harry, mọi chuyện thế nào rồi?"

Harry ngã xuống sofa thật thoải mái, tâm trạng xem ra rất tốt cười vui vẻ với Hermione và Ron, "Cụ Dumbledore, chú Sirius và một vài thành viên của Hội đã đến hang động đó để tìm kiếm thi thể của chú Regulus theo nguồn tin của Kreacher, và quả thật bọn họ đã tìm thấy chú ấy ở dưới hồ nước. Tuy có một chút khó khăn khi vớt xác lên nhưng cuối cùng danh dự của chú ấy cũng được gột rửa hoàn toàn. Chú Regulus dưới kia hẳn đang mỉm cười hạnh phúc với chúng ta."

"Vậy bồ đã xử lí sợi dây chuyền của Slytherin như thế nào rồi?"

"Mình đã đưa nó cho cụ Dumbledore, và tự nhiên thầy ấy lật đật chạy đi đâu đó và quay lại với cái Nón Phân Loại trên tay, trong khi rõ ràng mấy hôm trước mình mới thấy nó được treo lù lù trên kệ ở văn phòng hiệu trưởng? Cụ có nói rằng nếu bây giờ đi tìm răng nanh của con Basilisk thì rất tốn thời gian và công sức, nên nói chú Sirius rút thanh gươm của Gryffindor ra, kêu rằng dùng cái này cho lẹ."

"Và chú ấy cứ thế đâm vào nó?"

"Ừ, à không hẳn. Nếu như đâm vào vỏ hộp cứng như đá thế thì không sớm hay muộn kiếm cũng sẽ bị hỏng, vậy nên mình đã dùng xà ngữ để mở nắp hộ-"

"Mở ra." Ron ngồi ở bên ngắt lời của Harry bằng ngôn ngữ của rắn, chán chường lải nhải "Mình nghe hai chữ này nhiều đến mức thuộc con mẹ nó rồi."

"Ron, đừng chửi tục. Má sẽ mắng anh đấy." Ginny đi ngang qua trừng mắt lườm Ron cảnh cáo, bên cạnh là Dean đang tay trong tay với em ấy. Ron tức xì khói muốn đứng dậy ếm bùa bọn họ nhưng nhớ ra mình đang bị đau mông nên lại nhăn nhó ngồi xuống, gào lên với Ginny, "Anh sẽ méc má về chuyện này!"

Tiếng cười khúc khích của Ginny vọng lại cùng với câu nói đầy ẩn ý, "Lo cho cái mông của anh đi đã, Ronald."

Harry và Hermione im lặng nhìn một màn hài kịch đặc sắc trước mặt, âm thầm cầu nguyện cho Ron, vì em ấy chơi rất thân với Blaise đấy. Bạn thân tóc đen lúng túng lên tiếng, "Mình nói tiếp được chưa?"

"Tiếp đi."

"Ngay khi nắp hộp bật ra thì vô số làn khói đen u ám từ bên trong thoát ra ngoài tỏa ra mùi hôi kinh tởm, cộng thêm với mấy lời nói đe dọa uy hiếp tới tâm lý chú Sirius của con quỷ không mũi đó, đúng là một cực phẩm trong cực phẩm."

"Chú ấy có bị dao động không?"

"Rất kích động lại là đằng khác, suýt nữa đã cầm kiếm quay ra đâm vào bọn mình, nhưng rồi thầy Lupin có gào lên làm tâm lý chú ấy ổn định trở lại, liền phẫn nộ đâm thẳng xuống mặt dây chuyền khiến nó chết luôn, à lộn tiêu hủy hoàn toàn một mảnh linh hồn của Voldemort, đem mặt dây chuyền vỡ thành tám mảnh."

"Đợi đã, thầy Lupin đã gào cái gì?"

"Mình nghe không có rõ vì tiếng gầm thét của Voldemort quá to, nhưng ú ớ được vài từ cấm kị gì đó."

"Draco đã biết chuyện này chưa?"

"Anh ấy biết rồi, trừ chuyện dây chuyền của Salazar Slytherin bị chính ông cậu mình phá nát không ra hình thù gì. Anh ấy không cầm đũa phép chạy đến Dinh thự Black làm một trận ra trò với chú ấy mới là lạ."

Hermione chống cằm nhìn Harry, tủm tỉm cười , "Harry, mình thấy Malfoy cứ như lá bùa may mắn của bồ vậy."

"Sao bồ lại nói thế?"

"Cái này bồ phải tự hiểu chứ?"

Harry cao hứng nháy mắt với hai người, cười thật ngọt ngào, "Anh ấy không phải bùa may mắn của mình, anh ấy là bạn đời của mình."

19:00, Văn phòng giáo sư Snape.

Nhưng Harry không thể cao hứng lâu nổi, vì tối nay cậu lại phải tiếp tục những buổi học Bế Quan Bí Thuật với giáo sư Snape bị gián đoạn cách đây ba tuần vì một số chuyện nếu kể ra sẽ rất khiến người nghe che mặt cười bí hiểm.

Ôi chuỗi ngày địa ngục.

Harry rầu rĩ gõ cửa văn phòng, hai con mắt nhìn trừng trừng vào chiếc đồng hồ quả quýt trên tay, hậm hực rằng tại sao thời gian lại trôi lâu như thế, trong khi rõ ràng mỗi lần đến tiết Độc dược, cảm giác như vừa mới đặt mông xuống ghế là tiếng chuông hết giờ liền vang lên vậy.

"Vào đi." Harry ảo não mở cửa bước vào, lén lút đảo mắt xung quanh văn phòng của thầy để xem liệu cậu còn có cơ hội được gặp người đàn ông bí hiểm đó nữa hay không. Snape nhìn cậu giống như nhìn một tên biến thái đang thăm dò nơi tư mật của nạn nhân, vẻ mặt quái dị hơi liếc về phía phòng riêng của mình.

May mà hắn ta đã ra ngoài rồi.

"Ngồi xuống đi."

Harry cáu kỉnh ngồi phịch xuống ghế, âm thầm cầu nguyện rằng người yêu của thầy ấy hãy mau mau xuất hiện và cứu rỗi cậu khỏi chốn hoang tàn lạnh lẽo này đi. Harry thề có Merlin là nếu cầu được ước thấy cậu sẽ tôn ông ấy làm thần luôn.

Giáo sư Snape che miệng ho khẽ, "Thật xin lỗi vì sơ suất của ta về tối hôm trước đã làm gián đoạn buổi học của trò."

"Thưa thầy, em rất ổn ạ."

"Vậy trò Potter, cậu còn nhớ tôi đã giảng dạy những gì với cậu về Occlumency không?"

Harry ngu ngơ ngước mắt nhìn Snape, đáp tỉnh bơ, "Dạ không ạ."

Gân xanh bắt đầu nổi lên trên vầng trán bóng nhờn của thầy, ông nghiến răng nghiến lợi, "Nếu có thể thì tôi rất muốn trừ của nhà cậu 50 điểm đấy trò Potter ạ."

"Em xin lỗi."

"Thôi khỏi, ta mong trong cái đầu chứa toàn dịch sên của trò có thể còn chút ít t gì đó về kiến thức thực hành mà ta đã dạy, không phải lý thuyết nhé. Legilimens!" Thầy Snape lại một lần nữa xâm nhập vào trong ký ức của Harry, từ từ khám phá và đào sâu mọi thứ trong đầu cậu.

"Harry, em biết không? Em không hề không xinh đẹp, không giỏi giang, tính khí thất thường và là một đứa trẻ cố chấp, bướng bỉnh, luôn bảo thủ với quan điểm của mình."

Harry nằm trong vòng tay của Draco nghe được lời này, đôi mày nhíu lại ngẩng đầu nhìn hắn thắc mắc, "Thế sao anh còn yêu em?"

"Vì em là Harry. Một Harry với đôi mắt lục luôn sáng lấp lánh đầy mê hoặc mỗi khi em cười hay kể cả khi em khóc, một Harry tốt bụng và bao dung, một Harry thông minh, nhanh trí và dũng cảm, một Harry sẵn sàng đứng lên bảo vệ những gì mình yêu quý, và là một Harry yêu Draco Malfoy."

Harry cười khúc khích, nhích người ngang hàng với Draco, giơ tay ôm lấy hai má hắn vuốt ve với cái nhìn trìu mến yêu thương, "Em có nên cảm thấy hạnh phúc không nhỉ?"

Draco xoa nhẹ vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu, cười thật ôn nhu, "Không, Harry. Không phải là cảm thấy, mà là em đã và đang hạnh phúc rồi."

"Dray, nhẹ thôi. Em đau." Harry ngồi trên người hắn nức nở vì đau, dù thắt lưng vẫn đang tự động đưa đẩy cùng hạ bộ của hắn.

Đặt cơ thể Harry xuống nền đất khiến da thịt cậu run lên vì cái lạnh của đá hoa cương cứng cáp, mỗi cú thúc vào chiếc lỗ nhỏ ướt át đều sâu và nhanh hơn. Harry càng rên rỉ, Draco làm càng mạnh. Hắn cúi người hôn lên môi Harry rồi thì thầm vào tai cậu bằng chất giọng trầm khàn tà tứ

"Harry, sinh con cho anh nhé."

Harry hốt hoảng vì đoạn ký ức khủng bố này, vội vội vàng vàng đem giáo sư Snape ném văng ra ngoài rồi trợn trừng mắt, lồng ngực phập phồng thở hổn hển nhìn thầy. Harry không biết nên miêu tả biểu cảm lúc này của thầy ấy như thế nào, cậu chỉ cảm thấy người mình run lên vì sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi cái nơi chết tiệt này ngay lập tức.

Snape nhìn chằm chằm Harry, cơ miệng cứ mở rồi lại đóng, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng dùng một ánh mắt kỳ dị chậm rãi lên tiếng, "Tôi phải rút lại lời nói khi nãy của mình thưa cậu Potter. Trong đầu cậu không phải dịch sên, mà là tinh trùng thì đúng hơn."

Thầy không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu.

"Nhưng nói chung cậu đã có tiến bộ rồi, chúng ta sẽ thực hành lại thêm vài lần nữa. Và ta mong sẽ không phải thấy mấy cái cảnh cấm chiếu đó thêm một lần nào nữa."

"Dạ em sẽ cố gắng." Harry gật đầu với ông, làu bàu trong cổ họng, "Để thầy thấy nhiều hơn."

21:15, Phòng Cần Thiết.

Hai vai của Draco run lên bần bật vì phải nín cười, trông hắn như sắp bùng nổ tới nơi, khóe miệng giật giật liên tục khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ để không làm Harry giận, "Rồi cuối cùng thế nào?"

Harry nhún vai tỏ vẻ bất lực, "Tất nhiên là thầy ấy đã được xem phim heo miễn phí."

Cuối cùng vì không thể chịu được nữa, Draco đem lễ nghi hoàn toàn vứt ra sau đầu phá lên cười rũ rượi rồi ngã cả vào lòng cậu. Harry xù lông, tóc trên đầu cũng muốn dựng đứng hết cả lên, "Không được cười!"

Cười nhiều đến mức nước mắt cũng phải chạy ra, Draco ôm vùng bụng đang quặn lên đau đớn cố gắng ngồi dậy, xoa mạnh mái tóc đen bóng của Harry làm cho nó rối tung hết cả lên, cưng chiều nhìn cậu, "Em là tuyệt nhất đấy Harry."

Harry thích thú đem mũi lẫn cằm đều hếch lên cao, đắc ý với Draco, "Tất nhiên rồi!"

Tuy nhiên nói thực trong lòng cậu chẳng thấy thích thú gì cả. Nếu như giáo sư Snape mà đem chuyện này nói cho mọi người, nhất là chú Sirius, đảm bảo chú ấy sẽ lôi cả tổng bộ đến trang viên Malfoy làm loạn với ngài Lucius rằng con trai ngài ấy cưỡng bức cậu mất. Rồi mọi chuyện sẽ rùm beng hết cả lên cho coi. Mong rằng thầy không phải một kẻ nhiều chuyện như Slughorn, thưa giáo sư Snape.

"Hôm nay, Hermione đột nhiên nói với em rằng anh chính là lá bùa may mắn của em. Em có hỏi tại sao cậu ấy lại nói như thế, nhưng Hermione không nói, còn bắt em tự đi mà hiểu."

"Thế em trả lời như thế nào?"

"Em nói rằng anh không phải bùa may mắn của em, anh là chồng em."

Draco vui sướng hôn lên trán Harry trêu đùa, "Em mất giá quá đấy Harry."

Harry đem đũa phép chọc nhẹ vào bụng Draco, phụng phịu với hắn, "Anh thì không kém vô sỉ đâu Draco."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net