XLIV. Khởi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts kết thúc năm học sớm hơn so với các năm trước, vì một số nguyên do quan trọng nên bảng điểm sẽ được cú của trường gửi về tận nơi ở của các học sinh. Trước khi chiến tranh ập đến, lãnh đạo của học viện đã quyết định cho các nhân viên của mình, những người không có khả năng chiến đấu đi di tản. Còn các giáo sư, thành viên của Hội Phượng Hoàng, các Thần Sáng và các học sinh trong Đoàn Quân Dumbledore đã đủ mười sáu, mười bảy tuổi có thể tham gia trận chiến, còn lại cho dù có tinh thông phép thuật tới cỡ nào thì cũng bị đuổi về nhà vì còn quá nhỏ.

Do đó đã vô tình tạo ra vài cuộc giằng co và đấu võ mồm.

"Coi nào, trò Creevey!" Giáo sư McGonagall quát to "Có phải trò muốn bị ếm bùa Choáng đúng không?!"

Bị đũa phép của cô chủ nhiệm chĩa thẳng mặt, người Colin run lên bần bật rồi bắt đầu mếu máo, "Em không thể làm thế được thưa giáo sư, em không thể hèn nhát mà bỏ lại mọi người rồi trở về nhà mình.."

Và bên cạnh hai người cũng là một mớ hỗn độn được hình thành bởi Molly Weasley và Ginevra Weasley. Bà nạt cô con gái, "Con còn vị thành niên!" Tóc của bà sắp dựng đứng lên tới nơi vì giận dữ "Ta sẽ không cho phép, mấy đứa con trai thì được, nhưng con phải về nhà!"

"Con không chịu đâu!" Tóc Ginny cũng xổ tung khi cô bé vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của mẹ mình, "Con cũng ở trong Đoàn quân Dumbledore mà!"

"Một băng trẻ mới lớn.."

"Một băng trẻ mới lớn sắp đương đầu với hắn, chuyện mà không ai dám làm." Fred phẫn nộ gào lên.

"Nó mới mười sáu tuổi." Bà quay lại hét to với cặp sinh đôi "Nó còn chưa trưởng thành! Rốt cuộc tụi bay nghĩ gì mà lại đồng ý để cho em nó ở đây?!"

"Má nói đúng đó Ginny." Anh Bill nhẹ nhàng nói và Fleur đằng sau cũng gật gù "Em không thể làm được chuyện này, những người chưa trưởng thành đều phải rời khỏi đây."

"Em không thể về nhà!" Cô bé trừng mắt nhìn Fleur rồi hét lên "Cả gia đình em đang ở đây, tại sao lại bắt em về nhà một mình và không biết chuyện gì sẽ xảy ra cả!"

Blaise không biết từ đâu bay tới đặt tay lên hai vai của bà Weasley nhẹ nhàng nắn bóp, giọng đặc sệt mùi nịnh hót, "Bác gái à, cháu nghĩ cứ để Ginny ở lại đây đi ạ, chỉ cần em ấy không chiến đấu là được đúng không, con sẽ phụ trách việc trông chừng em ấy?"

Bà nhìn vào mắt Blaise mấy giây rồi thở dài, đặt tay lên trên tay Blaise, "Được rồi, Blaise. Làm phiền con nhiều quá, còn thằng Ron.."

"Không sao đâu ạ."

"Nó vốn là một đứa hậu đậu và ngốc nghếch.."

"Không đâu thưa bác, mọi thứ rất ổn ạ."

"À ừ, vậy thôi." Bà vuốt mái tóc của mình để nó xẹp xuống, rồi lẩm bẩm "Bác sẽ đi coi thằng Percy, nó đã đến từ hôm qua nhưng vẫn chưa dám đến gặp chúng ta.."

"Ái chà.." Pansy kéo dài giọng chế nhạo "Coi xem ai đó đã vừa thành công lấy lòng mẹ vợ tương lai kìa. Chết tiệt Blaise, thu cái bản mặt tự mãn lại trước khi tôi ếm cho mặt cậu mọc đầy mụn."

12:10, Đại sảnh Đường.

Ron cầm lấy một cái đùi gà cỡ bự, thầm cảm kích cụ Dumbledore vẫn để lại vài con gia tinh ở Hogwarts để tiếp tế đồ ăn cho họ, nhưng Hermione không cảm thấy vui vẻ cho lắm, cô nàng mong rằng đống vớ và tất đan len của mình vẫn còn có tác dụng, mong là như vậy.

"Lâu lắm rồi mới thấy Hogwarts vắng vẻ như thế này." Harry cầm cốc nước của mình lên uống một hơi dài sau cơn khát "Từ hồi chúng ta ở lại trường vào mùa hè sau năm thứ năm, cũng đã một khoảng thời gian dài rồi nhỉ?"

"Khi ấy cũng nóng như bây giờ." Draco cáu kỉnh nói, vẫy vẫy đũa phép để tạo bùa Làm Mát cho sáu người bọn họ.

"Đáng lẽ mình nên cầm theo cái quạt đến."

"Ở đây làm gì có điện hở Hermione?" (Vì bác Arthur rất thích mấy đồ Muggle lên Ron cũng biết về chúng)

"À xin lỗi, mình quên-"

"Ọe.."

Hermione gãi gãi đầu đang định nói mình lỡ lời thì thanh âm kì cục vang lên rất gần bọn họ khiến cả lũ quay ra nhìn thì thấy Harry đang che miệng mình và tiếp tục nôn khan, sắc mặt cậu đã tái mét đi vì khó chịu.

"Harry, em ổn chứ? Không lẽ thức ăn có độc?!" Draco ôm lấy Harry rồi gầm lên, nhìn trừng trừng đống thức ăn ngon lành trên bàn.

"Coi nào, tôi ăn nãy giờ rồi mà cũng có bị làm sao đâu." Ron vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm rồi nuốt chửng xuống dạ dày một tiếng ực rõ to "Với lại bồ ấy mới chỉ uống có tí nước lọc và tô cơm hải sản gần như vẫn còn nguyên kìa."

"Đừng nói với mình là bồ vẫn chưa giải quyết xong căn bệnh đầy bụng vặt vãnh đó đấy nhé?" Hermione nói "Bồ đã nói dối tụi này về chuyện uống thuốc đúng không? Nói thật đi Harry Potter!"

"Mình nói thật mà!" Harry gắt lên, rồi lại cúi đầu nôn tiếp "Mình luôn uống thuốc đầy đủ!"

"Vậy thì đến bệnh thất thôi." Nói rồi Draco đứng dậy kéo lấy Harry nhưng cậu ngay lập tức gỡ tay hắn ra.

"Đợi đã, em khỏe rồi!" Harry hô lên vui vẻ.

"Vẫn nên đi khám thì hơn." Draco lo lắng nhìn Harry "Anh sợ em bị làm sao.."

"Không sao hết." Harry mặt mày tươi tỉnh vỗ vai Draco "Em không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến mọi người, chỉ là một căn bệnh nhỏ thôi mà, sẽ không chết được đâu."

Hermione mím môi nhìn chằm chằm vào phần bụng đã to lên hơn nhiều của Harry, không biết đang nghĩ cái gì. Có lẽ cô phải đi tìm thầy Lupin để hỏi trong mấy tháng đầu mang thai, thầy ấy có bị nôn nghén gì không, hoặc là suy đoán của cô là sai rồi.

"Hình như hơi ít thức ăn.." Ron đứng dậy "Mình sẽ vào nhà bếp để kêu mấy con gia tinh làm thêm cho chúng ta mấy món điểm tâm.."

"Thôi đi, Ron." Hermione trừng mắt "Bồ ăn ít đi chút thì có chuyện chắc, mình không muốn bọn họ phải làm việc quá nhiều, vả lại chắc bây giờ họ cũng đã rời đi hết rồi."

"Ôi Hermione.." Ron rên rỉ "Mình cam đoan rằng chỉ có Dobby mới vui vẻ nhận hết đống quần áo mà bồ tự tay đan cho chúng thôi, chẳng hề có con gia tinh bình thường nào lại thích thú với chuyện được nhận y phục này cả, chúng cảm thấy bị sỉ nhục đấy. Chẳng lẽ bồ đã quên chuyện hồi năm thứ năm à? Nhờ đống nón và vớ của bồ mà chúng hoàn toàn bỏ mặc tháp Gryffindor, không chịu đến lau dọn ngoại trừ Dobby đấy. Vậy nên đừng làm mấy chuyện thừa thãi này nữa, mình vẫn muốn được ăn ngon thay vì cầm trên tay mấy mẩu bánh mì mốc meo và cứng như đá."

"Trong Hogwarts bây giờ còn lại bao nhiêu gia tinh?"

"Năm, sáu gì đấy.." Hermione chán nản nói "Lần cuối cùng mình đến gặp họ là ba ngày trước, họ thậm chí đã phớt lờ mình, chỉ có có Winky, ừ cô ấy vẫn đang xỉn quắc cần câu nhưng chịu giãi bày nỗi niềm về chủ nhân cũ của cổ với mình. Điều này khá là vui, mình đã rất cảm động nhưng vì Winky luôn làm ảnh hưởng công việc của các gia tinh khác nên Dobby thường đem cô ấy giấu vào Phòng Cần Thiết cho đến khi cổ tỉnh hoàn toàn."

Harry như nhận ra điều gì đó, vội vàng đứng bật dậy khiến mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn cậu.

"Sao vậy, Harry?"

"Dobby cũng đã từng nói với tớ là nó đã từng giấu Winky ở đó, trước đó nó đã thấy lão Filch lấy mấy dụng cụ lau dọn ở trong đó nên nó đã làm theo." Harry lẩm bẩm, câu cuối gần như gào lên "Chúng ta cần đi tìm Dobby ngay lập tức! Có thể Dobby sẽ biết nơi mà Voldemort đã giấu cái vương miện!"

Cả lũ bỏ hết chuyện ăn uống sang một bên rồi đứng dậy, Hermione chạy nhanh hơn cả kêu to, "Mình biết phòng bếp ở đâu!"

Cô bé quẹo trái và vội vã đi về phía cánh cửa mà Harry đã đi qua vào cái đêm sau khi chiếc Cốc Lửa đổ ra tên của cậu và Cedric vào năm thư tư, bọn họ đi xuống một cái cầu thang đá, thay vì dẫn tới một hành lang tối hù dưới mặt đất như cầu thang mà họ vẫn thường dùng để đi đến phòng học Độc Dược của thầy Snape, thì nó lại đưa tụi Harry tới một hành lang rộng bằng đá, những ngọn đuốc thắp sáng rực, còn được trang trí bằng những bức tranh vui tươi, chủ yếu là vẽ các món ăn.

"Chúng ta đã từng tới nơi này." Ron nói khi nhìn vào bức tranh vẽ một tô trái cây khổng lồ bằng bạc.

"Để ăn trộm đồ ăn hả?"

"Không, để vận động lũ gia tinh theo cái Hột Vịt Đẹt của Hermione."

"Câm miệng, Ronald." Pansy cảnh cáo "Tôi cấm cậu xúc phạm nó, ít nhất là không được nói thế trước mặt Hermione."

Hermione chẳng thèm để ý Ron nữa, cô tới gần bức tranh rồi giơ ngón trỏ ra và khều khều trái lê, trái lê bắt đầu nhột và cười khúc khích, bỗng nhiên biến thành một cái nắm đấm cửa màu xanh lá cây bự chảng. Đẩy cửa bước vào, Harry còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt giống như ở Đại Sảnh Đường thì đã có một cái gì đó nhỏ con chạy rần rần về phía cậu và kêu eo éo.

"Cậu Harry Potter!"

Trước khi Dobby kịp ôm chầm lấy Harry thì nó đã bị Draco mặt cau có giữ chặt lấy và nó bắt đầu vùng vẫy để thoát ra khỏi hai bàn tay rắn chắc của cậu chủ cũ.

"Dobby đó hả..?"

"Đúng là Dobby thưa cậu, Dobby đây nè." Nó nói, và chỉ vào mặt mình, cặp mắt như hai trái banh quần vợt giàn dụa nước mắt vì vui sướng.

"À, chúng ta có chuyện muốn nhờ Dobby, không biết ngươi.."

"Tất nhiên là Dobby rất sẵn lòng! Dobby rất vui vì cậu Harry Potter đã đến gặp Dobby!" Rồi nó lại vùng vẫy cố gắng trong tuyệt vọng với ý định muốn ôm Harry "Cậu Malfoy mau bỏ Dobby ra!"

"Bỏ Dobby ra đi Draco." Harry cười.

"Đây có lẽ là con gia tinh bố láo nhất mà anh từng thấy trong lịch sử." Draco cằn nhằn nhưng nhanh chóng thả nó ra, đáp cộc lốc "Đấy, làm gì thì làm đi."

"Dobby." Harry ngồi xuống một cái ghế cạnh Dobby, mỉm cười nhìn cậu "Ngươi có thể nói cho ta biết căn phòng mà ngươi đã giấu Winky khi cô ấy say xỉn không?"

"Là phòng Cần Thiết đó thưa cậu!" Dobby nói bằng cái giọng the thé.

"Không, ý ta là ta muốn biết ngươi mở căn phòng đó bằng cách nào cơ, khi ấy ngươi đã nghĩ gì?"

"Tôi cần một căn phòng để giấu Winky." Dobby nhắc lại "Thế là cánh cửa tự động xuất hiện thưa cậu!"

Harry lẫn mọi người đều không nén nổi thất vọng, cậu chỉ yếu ớt vỗ vai Dobby, "Được rồi, cảm ơn Dobby."

"Cậu Harry Potter và các bạn của cậu có muốn ăn gì không ạ? Để Dobby đi lấy thêm bánh."

"Thôi không cần đâu Dobby." Hermione xua tay, coi như không thấy cái đầu đỏ đang gật như gà mổ thóc bên cạnh mình "Bạn cũng cần được nghỉ ngơi mà."

Sáu người rời khỏi nhà bếp rộng lớn, ai nấy đều vác trên mặt biểu cảm chán chường, "Hay là thử đi hỏi giám thị Filch." Blaise đưa ra gợi ý "Lão ta cũng từng vào được căn phòng đó mà."

"Cũng không tệ." Draco gật đầu "Biết đâu chúng ta sẽ tìm ra được manh mối nào đó."

12:25.

"Cái gì.." Filch nói, hai mắt của lão lồi dữ tợn và cằm nhô ra phía trước theo một xu hướng kỳ quặc "Đúng là ta đã từng vô đó, nhưng chỉ để kiếm mấy thứ đồ quét dọn cho bãi chiến trường của con Peeves. Có chuyện gì sao?"

"Chúng em chỉ muốn hỏi thầy đã làm thế nào để vào được Phòng Cần Thiết thôi ạ." Hermione lân la tới gần xu nịnh.

"Vớ vẩn." Lão gầm gừ "Ta chỉ nói rằng mình muốn tìm vài loại dụng cụ lau dọn, chỉ vậy thôi."

12:30.

"Hửm?" Cụ Dumbledore phải tạm dừng cuộc họp của mình với Hội Phượng Hoàng để trả lời câu hỏi của tụi nhỏ, trông ngạc nhiên hết sức "Đúng là ta đã từng vào Phòng Cần Thiết."

Harry ngờ ngợ cậu đã nghe thấy tiếng làu bàu của giáo sư Snape yêu cầu cụ mau đuổi lũ nhóc ra ngoài.

"Khi ấy ta chỉ nói rằng mình đang cần một nơi để tắm, thế là nó mở ra."

"Thật kì lạ.." Hermione xoa cằm suy tư "Tất cả đều nói rằng họ cần một nơi để làm gì đó.."

Ron giơ những ngón tay lên liệt kê, "Cụ Dumbledore muốn tắm, lão Filch muốn tìm chổi lau nhà và Dobby muốn giấu Winky.."

"Đợi đã." Draco thốt lên một tiếng, hai mắt nhìn trừng trừng Ron, "Giấu?"

"Ừ, là giấu." Ron thu những ngón tay lại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn hắn "Sao vậy Malfoy? Tôi đâu có biết là cậu lại bị lãng tai?"

"Harry, là giấu!" Draco phấn khởi nắm lấy hai vai cậu hô to "Voldemort muốn tìm nơi để giấu chiếc vương miện, vậy thì chúng ta chỉ cần nói giống hệt y thôi!"

"Thiên tài!" Harry hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Draco, sau đó liền nắm lấy tay hắn đi về hướng ngược lại, hướng đi đến văn phòng của thầy hiệu trưởng, kiễng chân gào lên với bốn người còn lại.

"Tụi mình sẽ đến gặp cụ Dumbledore để nói chuyện này! Gặp lại sau!"

12:40.

"Giỏi lắm, Harry!" Cụ Dumbledore hồ hởi nhìn đôi bạn trẻ rồi nhanh chóng chạy đến chiếc bàn giấy của mình rồi lôi chiếc Mũ Phân Loại đã rách tơi tả ra. Trong lúc đó, Harry lại thấy thầy Snape đang nhìn chằm chằm nó với một ánh mắt chẳng có ý tốt gì, lẩm bẩm trong miệng mấy từ gì đó kiểu "xấc xược", "nhóc con", "không có phép tắc."

"Chỉ có người nhà Gryffindor mới có thể lấy được thanh kiếm của Godric Gryffindor từ trong cái Mũ này để tiêu diệt trường sinh linh giá." Cụ đưa cho Harry "Ai là người sẽ làm việc đó đều do con quyết định, cậu bé của ta."

Nói xong cụ phất tay cho hai đứa rời đi, rồi quay lại mỉm cười hiền từ với Snape, "Mấy đứa nhỏ đã làm rất tốt mà, đừng cau có mãi như thế chứ Severus."

"Vâng." Thầy châm biếm "Chỉ riêng mảnh linh hồn trong cơ thể Potter là chưa thấy có động tĩnh gì."

"Còn bao lâu nữa."

"Cùng lắm là ba ngày." Chú Kingsley nhìn chằm chằm vào bản báo cáo của tổ trinh sát, nghiêm túc nói "Chúng ta phải nhanh hơn thôi."

18:40, Đại Sảnh Đường.

Cả một căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn lác đác vài chục người từ các giáo sư cho đến thành viên của Hội Phượng Hoàng và Đoàn Quân Dumbledore hay các học sinh đã trưởng thành xung phong ở lại để cùng tham gia vào trận chiến cuối cùng này. Tiếng kim loại va chạm với nhau vì không có những thanh âm ồn ào và rộn rã thường ngày nên cũng được khuếch đại lên. Ron thong thả thưởng thức món beefsteak đặc biệt ngon lành trên đĩa của mình, liếc nhìn đến thanh gươm của Gryffindor đã được lôi ra khỏi cái mũ rồi lên tiếng, "Vậy đó là thanh kiếm mà chú Sirius đã dùng để phá hoại sợi dây chuyền của Slytherin hả?"

"Chính nó." Harry gật đầu tỉnh bơ "Mình cũng đã từng dùng nó hồi đi giết con Tử Xà Basilisk ở Phòng Chứa Bí mật."

"Thiệt là xuất sắc."

"Mà sao chưa thấy chú ấy tới nhỉ?" Harry ngó quanh quất "Cũng không thấy ba mẹ bồ đâu thế Ron?"

"Họ đã đi gặp Percy rồi." George đáp thay.

"Một thằng-khờ-mê-Bộ.." Fred lầm bầm "Chối-bỏ-gia-đình, thèm-khát-quyền-lực.."

"Thôi đi hai đứa." Anh Charlie từ bên ngoài đại sảnh bước vào, mệt mỏi lên tiếng "Nó cũng đã biết lỗi rồi cho nên là.."

"Kìa Blaise." Pansy dùng khuỷu tay huých vào người Blaise, cười khúc khích "Không ra lấy lòng nhà vợ tương lai nữa à."

"Khôn hồn thì im đi Pansy."

"Chắc là chú Sirius đang ở nhà với thầy Lupin." Hermione thở dài "Mình cá là thầy ấy muốn ra chiến trường lắm đấy, nhưng chú Sirius sẽ không cho phép đâu."

"Đổi lại là tôi thì Harry cũng đừng hòng, cho dù có là Cứu Thế chủ đi chăng nữa."

Hermione liếc xéo Draco không nói thêm gì.

"Nội trong vòng ba ngày." Draco đã dùng xong bữa nhưng vẫn tranh thủ gắp thêm đồ ăn cho Harry "Chúng ta phải tiêu diệt được cái vương miện, muộn nhất là trước khi Voldemort tới. Hoặc là ngay tối nay."

"Tôi và Blaise sẽ đi."

"Có ổn không đấy?" Hermione nhíu mày, rồi quay sang nhìn cậu "Harry, hay là để mình và Pansy đi đi, mình hơi lo hai kẻ hậu đậu này sẽ làm hỏng thứ gì đó mất."

"Ôi Hermione, bồ làm ơn có thể tin tưởng mình một chút được không.."

"Được." Cô đáp "Nếu như trò có thể ngừng việc làm loạn.."

"Hay là cả bốn người cùng đi đi?" Harry nói "Còn mình với Draco sẽ đến gặp cụ Dumbledore và mọi người để biết thêm về kế hoạch sắp tới."

"Được đấy. Chút nữa chúng ta sẽ khởi hành luôn."

18/5/1997, 23:58.

Voldemort chắp hai tay sau lưng cùng với cây đũa phép từ gỗ thủy tùng và lõi lông đuôi của con phượng hoàng Fawkes, giống như một bức tượng sừng sững bên trong một căn phòng rộng lớn nhưng tràn ngập tử khí. Voldemort đứng bên ô cửa sổ lớn, đôi mắt đỏ ké tàn bạo ngước lên bầu trời đêm đen kịt, giống như cuộc đời tối tăm và nhơ bẩn của y. Nhưng Voldemort chẳng hề quan tâm đến điều đó. Miễn là đạt được mục đích, dù có phải hi sinh bao nhiêu thứ đi chăng nữa cũng chẳng hề hấn gì.

Vì Voldemort luôn đơn độc, chẳng hề có bạn bè hay đồng minh, cũng sẽ không có người thân ở bên. Y không có cái gọi là lòng trắc ẩn. Y chỉ có những thuộc hạ, những kẻ tôi tớ luôn run sợ trước sức mạnh đầy quyền năng của y và phải quỳ rạp trước gấu áo chùng của y, tôn y lên làm một vị vua, sẵn lòng lao đầu vào cái chết để hoàn thành nhiệm vụ mà y giao.

Phải, Voldemort chính là một vị vua, là vị phù thủy mạnh mẽ nhất trong lịch sử pháp thuật. Vượt qua cả Albus Dumbledore, vượt qua cả Gellert Grindelwald.

"Vivian." Voldemort nhẹ nhàng gọi tên gã.

"Vâng, thưa Chúa tể." Gã khúm núm trước Voldemort, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y.

Dù rất được trọng dụng nhưng ngang hàng với Chúa tể Hắc ám là điều cấm kị.

Mười lần lễ phép không bằng một lần láo xược.

Mười lần tin tưởng không bằng một lần phản bội.

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tất cả đều đã sẵn sàng rồi ạ."

"Vậy thì đi thôi. Mong là các ngươi sẽ mừng cho chiến thắng của ta." Y cười, nhưng chẳng hề thấy sự vui vẻ trong đó, y rõ ràng đang lo lắng.

"Vâng, thưa chúa tể."

Đêm ngày 16/5/1997, phe ta thành công tiêu diệt năm trường sinh linh giá bao gồm Cuốn nhật kí của Tom Riddle, Mề đay của Salazar Slytherin, Cúp vàng của Hufflepuff, chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt và Vòng nguyệt quế của Ravenclaw.

Ngày 17/5/1997, Voldemort thành công thu phục được Quỷ Khổng Lồ, Acromantula và Âm binh, cùng thời điểm đó, Hội Phượng Hoàng cùng mọi người đã lập nên một vòng tròn phép thuật mạnh mẽ bao bọc lấy toàn bộ Hogwarts để ngăn chặn kẻ địch xâm phạm, nhưng đây chỉ là phương pháp tạm thời.

Trưa ngày 17/5/1997, Bộ Pháp Thuật cho người giám sát chặt chẽ nhà ngục Azkaban để đảm bảo không có bất kì vật thể nào có thể xông ra ngoài, kể cả Giám Ngục.

Chiều tối ngày 17/5/1997, tổ trinh sát của Bộ Pháp Thuật báo cáo Voldemort bước đầu đã có động tĩnh chuẩn bị lên đường. Bộ trưởng Kingsley Shacklebolt huy động hai phần ba Thần sáng của Bộ đến tham chiến, phần còn lại chia thành nhiều nhánh nhỏ đi tuần tra ở các con phố đã được cảnh báo trước là có nguy cơ bị tấn công.

Trưa ngày 18/5/1997, Giám đốc bệnh viện Thánh Mungo là Clement Clinicus cùng với các lương y trực tiếp đến Hogwarts để hỗ trợ Bệnh Thất phòng khi thương vong của phe ta không thể kiểm soát bởi một mình phu nhân Pomfrey.

Chiều ngày 18/5/1997, Tổ trinh sát bị tấn công chớp nhoáng không kịp trở tay khiến toàn đội đều bị diệt sạch.

Tối ngày 18/5/1997, không một tiếng báo trước, Voldemort cùng đội quân của y bao vây toàn bộ bên ngoài Hogwarts, phá tan lớp phòng thủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net