XVI. Bữa tiệc của Slug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18:55.

Draco chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng mình tồi tệ như ngày hôm nay. Sống một cuộc sống hoàn hảo đầy đủ về cả vật chất và tinh thần, một vương tử từ trong trứng nước, không có bất cứ kẻ nào dám mạo phạm đến con người tôn quý này. Ấy vậy mà, hắn lại bị chính người yêu của mình tiếp tay cho lũ giặc hung ác ném vào biển lửa.

Quả thực như một trò đùa của Merlin, Draco cười châm biếm.

"Draco, chỉ có mỗi buổi tối hôm nay thôi mà. Anh muốn gì em cũng chấp thuận hết."

Draco thân mặc một bộ váy lụa màu xám bạc cùng màu với đôi mắt quyến rũ và mái tóc dài suôn mượt của mình, khoanh tay vắt chân ngồi trên ghế, điệu bộ cao ngạo ngước nhìn hành động của Harry đang nài nỉ hắn. Chết tiệt, ngay khi nhìn vào gương Draco đã suýt không nhận ra đó là mình. Không chỉ có hai khối tròn tròn đầy đặn mềm mại trước ngực, vòng eo con kiến và bờ mông cong vút săn chắc, đến cả chiều cao của hắn cũng bị hạ thấp thậm tệ. Việc Draco thấp hơn Harry lẫn thể chất cũng yếu hơn làm hắn thiếu điều muốn cầm đũa phép tặng cho Pansy và Hermione một bùa rụng tóc cỡ max. Ánh mắt quái dị lướt dọc hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương, cái con quỷ bên trong tấm gương ma thuật như ăn phải kẹo-nói-không-ngừng mồm mép xiên xẹo, xuýt xoa vẻ đẹp tuyệt trần của Draco làm hắn thật sự muốn đem nó vứt ra bãi phế thải rồi tiêu hủy. Blaise ngay khi bắt gặp Draco trong tình trạng y hệt mình liền mất hết hình tượng cười rống lên rồi ngã ra sàn, suýt nữa thì làm rách cả váy và Pansy đã hét lên khi thấy kiểu tóc cầu kì trên đầu anh chàng mà cô đã mày mò suốt hai tiếng trở thành một đống bùi nhùi như giẻ lau đen sì.

Thế nên mới nói đừng có bày ra trò này rồi. Bao nhiêu năm đi phá vỡ hàng trăm quy tắc của Hogwarts, nay lại chỉ vì yêu cầu bắt buộc nhỏ nhoi của một giáo sư mà nhất quyết muốn làm theo. Nói thẳng ra thì, bọn Harry chỉ muốn duy nhất một lần trong đời được thấy người yêu mình chuyển giới mà thôi. Cái này được gọi là sở thích tao nhã và không có gì là xấu cả, mọi người vô cùng khuyến khích trừ Severus Snape. Draco cáu kỉnh nhìn một thân y phục hoa lệ trên người mình, rồi lại nhìn bộ lễ phục nam tính ngời ngời của Harry, từng chữ rít qua các kẽ răng nghe như tiếng xì xèo của Nagini, "Em đã nói rồi đấy nhé."

Harry nhe răng cười thật ngọt với Draco, tiến tới giơ ngón út của mình móc lấy ngón út của hắn, "Ừ em hứa!"

Thế thì tôi cũng không cần phải nể nang con hàng nào nữa nhỉ?

19:10, Văn phòng thầy Slughorn.

Tin tức Harry Potter đã có bạn nhảy lan ra khắp các lâu đài, các cô gái lại thêm một lần nữa phải chịu đựng nỗi thất vọng tràn trề, đồng thời còn tò mò không biết người mà cậu mời là nhân vật thần bí phương nào?

Rồi các người sẽ phải phát điên lên, Draco cay nghiệt rủa thầm.

Hermione và Pansy dẫn đầu cả lũ đi xuống văn phòng thầy Slughorn, theo sau là Blaise và Ron, cuối cùng là Harry và Draco. Trước đó Hermione đã bắt Blaise và Draco phải khoác tay Ron và Harry, để thể hiện sự nữ tính và thanh lịch, và đặc biệt cấm đi đứng nghênh ngang dệnh dạng, nhất là Draco.

Pansy đã chỉ thẳng mặt hắn và gằn giọng uy hiếp, "Cậu coi trừng tôi."

Càng đến gần văn phòng của thầy, âm thanh của tiếng nhạc, tiếng nói cười rộn rã vang lên càng rõ ràng, Harry nghiêng đầu thì thầm vào tai hắn, "Anh đã sẵn sàng chưa?"

"Muốn đi về."

Ron cười khanh khách ở phía trước, bàn tay vẫn còn đang ghì chặt lấy eo Blaise tránh cho anh chàng nổi máu bỏ chạy, "Quá muộn rồi Malfoy.. Blaise, anh muốn chết phải không?!"

19:15.

"Cái gì thế này?!"

"Thật không thể tin được!"

"Này này này, cô gái tóc bạch kim đó không phải rất giống Draco Malfoy hay sao?"

"Không thể nào! Cậu ta sẽ không bao giờ chịu làm những chuyện này!"

"Coi kìa, còn có Pansy Parkinson và cả Blaise Zabini nữa??"

"Không phải bọn họ đều là một cặp hay sao?"

"..."

Những tiếng xì xào bàn tán liên tục vang lên ngay sau khi sáu người bọn họ bước vào. Nét mặt kinh ngạc, hoảng hốt, khiếp sợ lẫn vui mừng, háo hức chờ được xem kịch vui của những vị khách trong này khiến tay phải của Draco có chút ngứa ngáy. Thật may vì đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, Draco bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc. Nếu như đổi cho Vũ hội Giáng Sinh hồi năm thứ tư, cha Lucius nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là mùi đau khổ.

Đảm bảo sau hôm nay cả trường sẽ lại được một trận bùng nổ cho coi.

Harry và Draco vừa mới bước được vài bước đã bị tiếng la to oang oang của thầy Slughorn làm giật bắn mình, "Harry! Chàng trai của ta, hãy lại đây nào! Và.. Ủa, cô bé xinh đẹp đi cùng con trông có vẻ rất quen mắt nhỉ?"

Harry mỉm cười lịch sử, bàn tay chìa sang Draco "Đây là Draco Malfoy, cậu ấy với em đang yêu nhau." Harry cố ý nói rõ to, át cả tiếng violin đang kêu eo éo từng đợt đinh tai nhức óc để cho mọi người nghe thấy, trực tiếp thay mặt Draco đập tan đống ý định tán tỉnh dụ dỗ cậu từ trong bụng bọn họ.

Thầy Slughorn như chết lặng, đang định há miệng nói một điều gì đó thì bị tiếng cười gằn sau lưng làm cho câm nín, "Trò Potter, trò Malfoy, có thể giải thích cho ta xem chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"

"A Severus! Tôi còn đang định xem cậu đã lỉnh đến xó nào rồi, hóa ra lại ở ngay sau lưng tôi!" Thầy Slughorn cố nặn ra nụ cười mà thầy nghĩ rằng nó thiệt là hóm hỉnh nhưng hành động đó khiến khuôn mặt béo núc ních toàn mỡ với thịt của thầy trở nên vặn vẹo khó coi. Thầy Snape cười chế nhạo, rõ ràng đang khinh thường nụ cười trên môi thầy Slughorn, quay sang nheo mắt nhìn một đầu đen, một bạch kim trước mặt mình, im lặng đến đáng sợ.

"Dạ, thưa thầy.." Harry không biết có nên nói thật không, cặp mắt đảo liên hồi cố gắng tìm bóng hình của Hermione trong vô vọng.

"Thưa thầy, đây đều là nhờ yêu cầu dễ thương của Sluggie đấy ạ." Draco cười khúc khích, đôi mắt xám bạc chớp chớp thật đáng yêu, cố tỏ vẻ ngây thơ dính chặt lấy Harry khiến khóe môi Snape rung giật liên hồi, không biết là đang nín cười hay là nín giận?

"Thầy ấy muốn bọn em mời bạn nhảy của mình với yêu cầu người đó phải khác giới với mình. Nhưng em với Harry lại đều là nam, cho nên.." Draco ủy khuất cúi thấp mặt xuống, giọng nói có chút nức nở đầy uất ức, "Cho nên, em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hy sinh danh dự của bản thân mình để thầy ấy có thể vui lòng!" Sau đó liền òa khóc xách váy chạy đi, bỏ lại Harry đang nhịn cười muốn nội thương, vội vã cúi chào hai người rồi đuổi theo Draco ra ngoài.

Thầy Slughorn ngu ngơ trơ mắt nhìn đôi trẻ dắt nhau biến mất vào đám đông, vẻ mặt ngộ nghĩnh quay sang hỏi thầy Snape, "Vậy bạn nhảy của cậu đâu, Severus?"

"... Không có!"

Blaise và Ron có vẻ cũng đã được chứng kiến một màn hài kịch thứ thiệt vừa rồi, cả hai ngã vào nhau cười rũ rượi rồi luống cuống đi theo Harry trong ánh mắt kì dị của mọi người. Vừa ra đến ngoài, Ron lại tiếp tục cười rú lên, chảy cả nước mắt khiến Draco nhìn mà ghét bỏ. Hai vai Harry run rẩy không ngừng, mắt ngọc đã cong thành hình lưỡi liềm ôm chặt lấy Draco rồi hôn lên môi hắn, "Anh là tuyệt nhất đấy!"

Draco nắm lấy cằm Harry hôn ngược lại, ép sâu môi lưỡi với nhau mà quấn quít, coi như tai không nghe, mắt không thấy hai bóng người đang đứng lù lù cạnh mình, đẩy Harry dựa vào bức tường trước mặt tiếp tục hôn sâu.

"Hai người mau thu cái tin tức tố của mình lại đi. Đây là nơi công cộng đấy có hiểu không hả?" Ron trợn mắt nhìn bọn họ, định kéo Blaise bỏ đi thì đột nhiên có một tiếng hét kinh hoàng của con gái đã làm gián đoạn nụ hôn của hai người. Môi tách khỏi môi, vội vàng chỉnh trang lại y phục đã có chút xộc xệch, Harry ló mắt ra xem rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy?

Cô gái đã hét lên chính là Katie Bell - một học sinh năm thứ bảy nhà Gryffindor đang dùng hai tay che khuôn miệng há hốc vì sợ hãi bởi cô bạn đi cùng cô ấy đột nhiên lăn đùng ra ngất mà không rõ lí do. Draco tức giận vì bị người khác làm phiền, nét mặt âm u quát lên dữ tợn khi thấy Katie đang định chạm vào cô gái đó, "Không được đụng vào! Trên người cô ta đang tỏa ra phép thuật hắc ám!"

Harry lạnh lùng rút đũa phép dùng bùa trôi nổi nhấc cô gái đó lên rồi quay sang hỏi Katie, "Chị có bị thương ở đâu không?"

"Không, chị ổn. Nhưng Angelina, cô ấy.."

"Chị đừng quá lo lắng, bọn em sẽ đưa chị ấy đến Bệnh thất. Chị cũng đi theo em. Ron, đi gọi Hermione và bảo cô ấy mang theo mấy lọ thuốc giải nữa. Chừng ấy thời gian là quá đủ rồi, chúng ta đang gặp rắc rối đó." Ron gật đầu rồi kéo Blaise chạy đi, cũng phải lấy quần áo cho bọn họ thay nữa, mấy bộ lễ phục dạ tiệc này cũng quá rườm rà rồi.

19:45, Bệnh thất.

Phu nhân Poppy đang ở bữa tiệc cũng bị gọi về, trên người bà vẫn còn mang theo mùi hương phảng phất của rượu nho, bất mãn nhìn bọn họ, "Thiệt tình cái lũ này! Đến Giáng sinh cũng không tha!"

Sau khi sơ cứu cho Angelina nét mặt của bà liền trở nên nghiêm trọng, xem ra đúng như lời Draco nói, cô ấy đã bị phép thuật hắc ám xâm hại đến cơ thể. Nhưng, ở Hogwarts với độ bảo mật và phòng thủ nghiêm ngặt, không một đồ vật phép thuật chứa hơi thở hắc ám hay phù thủy hắc ám có thể trót lọt lẻn vào trong, điều này khiến cho suy nghĩ của Harry có chút mơ hồ. Một lúc sau cụ Dumbledore, cô McGonagall và thầy Snape đều có mặt ở phòng y tế, sau khi xem xem tình trạng của Angelina, cụ mới quay ra hỏi cậu, "Harry, con phát hiện ra trò ấy từ khi nào?"

"Thưa thầy là lúc 19:40 ạ, nhưng không phải con mà là chị Katie. Hai người đó có vẻ là đang cùng nhau đến bữa tiệc giáng sinh của thầy Slughorn."

"Katie, làm phiền trò hãy trình bày đầy đủ nhất có thể cho chúng ta nghe nhé."

Katie gật đầu, cố gắng lau hết những giọt lệ đang thi nhau tuôn xuống hai gò má trắng hồng, nuốt tiếng nước nỡ vào trong rồi chậm rãi mở miệng, "Thưa thầy, bọn em được mời đến bữa tiệc của thầy Slughorn và trước đó hai người bạn nhảy có nói rằng sẽ đến đón chúng em lúc 19:20, nhưng chờ mãi không thấy họ đến, sợ rằng sẽ đến muộn nên bọn em đã đi thẳng tới bữa tiệc trước. Trong lúc đi bọn em có tán gẫu chút ít, Angelina có giơ chiếc vòng cổ màu hồng ngọc và khoe với em, nói rằng đó là quà mà cậu ấy được tặng bởi một người hâm mộ."

Katie đã bình tĩnh và nói năng rõ ràng hơn, cô chỉ vào chiếc vòng vẫn đang tại vị trên cổ Angelina. "Em có hỏi cậu có biết người đó là ai không nhưng Angelina nói không biết, em cũng chỉ nghĩ có thể đó là người ngưỡng mộ tài năng Quidditch của cậu ấy nên cũng không hỏi thêm. Ai ngờ lúc đi xuống cầu thang, chiếc vòng đó đột nhiên phát sáng và tỏa ra một làn khói đen kì dị, hai mắt Angelina bỗng nhiên mở lớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Em vì quá sợ hãi nên mới hét lên, nếu không phải nhờ cô bé này thì có lẽ bây giờ em cũng đang nằm trên giường giống Angelina."

Katie hướng tới Draco-vẫn-đang-giả-gái nói lời cảm ơn, nhưng hắn có lẽ vẫn đang khó chịu vì chuyện lúc nãy nên trực tiếp ngó lơ không thèm đếm xỉa làm Harry phải nói thay.

"Thôi được rồi." Cụ Dumbledore vuốt nhẹ chòm râu đang thắt thành hình con bướm, nhẹ nhàng nói với lũ học trò của mình, "Mấy đứa đừng quá lo lắng, đây đúng là đồ vật hắc ám, thật sự có thể giết chết đối tượng sử dụng nó nhưng thật may vì các trò đã phát hiện kịp thời nên không có gì phải lo lắng cả, Severus và phu nhân Poppy sẽ làm thật tốt trọng trách của mình. Đồng thời bọn ta cũng sẽ điều tra kĩ lưỡng về vụ việc này. Còn bây giờ, chúng ta cũng nên quay trở lại bữa tiệc thôi nhỉ?"

Ánh mắt cụ lóe lên khi thấy Harry và Draco-nữ vẫn đang đứng ở đó lầm bầm gì đó với nhau, đi tới nói nhỏ với hai người, "Harry, Draco, đến văn phòng ta làm chút kẹo giọt chanh chứ?"

20:05.

"Tử thần thực tử?" Giọng Harry bỗng nhiên cao vút lên, ngạc nhiên nhìn cụ Dumbledore, suýt nữa thì sặc cả nước trà mình vừa uống.

Cụ Dumbledore gật đầu, "Rất có thể đây là món đồ mà bọn chúng đã ếm bùa để giấu đi hoàn toàn hơi thở hắc ám bên trong nó, rồi đến một lúc nào đó nó sẽ bộc phát sức mạnh và giết chết đối tượng. Hẳn là để ám sát một ai đó bên trong Hogwarts, ta sẽ kêu người trông coi cẩn mật hơn nữa để tránh có thêm trường hợp này xảy ra."

Harry bỗng nhiên có chút lo lắng về cái dịch vụ chuyển đồ bí mật của tiệm Giỡn Zonko, nó rất có thể sẽ bị người ta nghi ngờ. Kì nghỉ giáng sinh này có lẽ Harry sẽ phải bàn bạc chút đỉnh với Fred và George.

"Và còn một điều nữa, Harry. Chuyện Trường sinh linh giá thế nào rồi?"

Draco sau khi uống thuốc giải thì tâm trạng đã thoải mái hơn hẳn, "Bọn con đã đem cúp của Helga Hufflepuff xuống Phòng chứa bí mật phá hủy bằng răng nanh tử xà rồi."

"Xuất sắc." Cụ Dumbledore đẩy gọng kính, sâu xa nhìn bọn họ, "Ta đã nghe được từ đâu đó là, dây chuyền của Slytherin đang ở trong dinh thự Black nhưng vẫn chưa có dịp để đến đó. Vậy nên Harry, chuyến này lại phải nhờ con rồi."

Harry nhấp một ngụm trà mỉm cười thật tươi nhìn cụ, "Không thành vấn đề, thưa thầy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net