XVII. Vội vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dear my darling,

Trong nay mai tôi sẽ sắp xếp để đến dinh thự Black sớm nhất có thể. Thực lòng tôi không bao giờ thích thú với chuyện đi đến nhà người khác vào dịp giáng sinh cả, nhưng em sẽ luôn là ngoại lệ, Harry. Đặc biệt, tôi sẽ không thể để em một mình tiêu hủy bảo vật của Salazar Slytherin được, bảo vật trân quý ấy trước khi nó ra đi tôi cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng.

Và tất nhiên, Harry, tôi chưa quên những gì em đã hứa đâu. Em đừng hòng thoát được, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Draco Malfoy.

Harry bất đắc dĩ gấp lá thư bỏ lại vào phong bì, không biết nên vui hay buồn vì mấy dòng chữ này nữa.

"Harry, trong thư nói sao?" Ron đang ngồi lọ mọ bàn cờ phù thủy của mình, không ngẩng đầu lên nhưng trong âm điệu tràn ngập sự tò mò

"Anh ấy nói sẽ đến đây trong nay mai, sớm nhất thì có lẽ là chiều nay, thậm chí còn nhắc nhở mình sự kiện hồi giáng sinh là ảnh chưa có quên đâu."

Ngón tay cầm quân cờ của Ron bỗng run lên làm nó rớt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch như gặp phải nhền nhện tám mắt, giọng nói có chút run rẩy, "Chết rồi, mình hoàn toàn quên béng chuyện hứa hẹn đó với Blaise. Sau vụ tai nạn của Angelina là mình liền bám dính lấy hai bồ rồi về thẳng đây luôn mà không thèm tạm biệt anh ấy.. Liệu Blaise có giết mình khi chúng ta quay trở lại trường hay không..?" Ron mếu máo khóc không thành tiếng.

Ôi Ronny bé bỏng của chúng ta thật là tội nghiệp.

"Cái này còn phải tùy thuộc vào thái độ của bồ, Ronald." Hermione nhếch môi-cười-chuẩn-Granger, châm chọc nhìn bạn thân tóc đỏ, "Nếu không muốn nằm trong bệnh thất cả tháng trời và đêm nào cũng phải có người bôi thuốc cho hoa cúc của bồ thì tốt nhất là bồ nên đi viết thư cho tên đó đi, ngay bây giờ."

"Ôi Hermione, dĩ nhiên người đó sẽ không bao giờ là bồ cả!" Ron nhăn mặt gầm gừ với Hermione rồi phủi mông bỏ đi.

"Harry, bồ có nói chuyện thêm với cụ Dumbledore về vụ đồ vật hắc ám có bên trong Hogwarts không?" Hermione dường như không thể tập trung vào cuốn sách trên tay nữa, quyết định bỏ nó sang một bên.

"Có, hôm trước mình với cụ mới gọi Floo." Harry uể oải nằm phịch xuống giường, nắn bóp thắt lưng vẫn còn đau nhức của mình.

"Cụ đã nhờ người đi hỏi hai người bạn nhảy của chị Katie và Angelina, nhưng vấn đề ở đây là.. bọn họ hoàn toàn không có một chút ký ức nào về việc đã đi mời hai người đó, kể cả buổi tối ngày bữa tiệc của Slughorn diễn ra, bọn họ cũng không hề nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình, rằng mình đã ở đâu, làm gì và trong tình trạng như thế nào. Giống như bị người khác Obliviate hay dùng lời nguyền Độc đoán vậy. Cũng không thể điều tra được rốt cuộc kẻ đã gửi chuỗi hạt đó là ai, nó thần bí đến mức đáng kinh ngạc. Đặc biệt, hơi thở hắc ám ẩn chứa bên trong chiếc vòng cổ đó thực sự rất nồng đậm, nếu không phải phù thủy với năng lượng pháp thuật cường đại, rất khó để có thể che giấu nó một cách hoàn hảo như vậy. Nên chúng ta có thể bỏ qua trường hợp có học sinh trong trường này làm tay sai cho Voldemort, hay nói cách khác, là Tử thần thực tử con."

"Harry, không lẽ bồ đã quên?" Ánh mắt phức tạp pha lẫn chút bi thương của Hermione khiến cho Harry tỉnh ra, cậu hốt hoảng kêu lên, "Không lẽ ý bồ là..?"

"Được rồi, nếu bồ dám quên thì mình nhất định sẽ ếm bùa choáng bồ đấy Harry."

Nực cười. Làm sao Harry có thể quên? Năm thứ tư, Barty Crouch Jr đã uống thuốc đa dịch suốt gần một năm để giả dạng thành Moody Mắt-Điên, thậm chí còn vô cùng trót lọt và hoàn hảo. Y chính là người đã thay Harry ghi tên bỏ vào Chiếc Cốc Lửa, ngầm giúp đỡ cậu tiến gần hơn với chiếc Cúp Tam Pháp Thuật - khóa cảng để đưa Harry đến ngôi mộ của Voldemort, cũng chính là nguyên nhân sâu xa cho cái chết của Cedric Diggory. Harry không bao giờ có thể quên được, nếu không phải thằng khốn đó đã hồn xiêu phách lạc, dù có phải vào Azkaban cậu cũng muốn giết chết y. Ngụy trang hoàn hảo về cả tính cách lẫn ngoại hình, y đã trở thành một người thầy cao đẹp mà Harry luôn quý trọng, để rồi cuối cùng lại bị chính y dội một gáo nước lạnh vào người.

"Nếu theo như lời bồ nói, thì rất có thể có một tên Tử thần Thực Tử nào đó đang trà trộn bên trong Hogwarts hoặc Hogsmeade, cải trang thành một học sinh vô danh nào đó hay đứng trong đội ngũ giáo sư?"

"Học sinh thì còn có thể nhưng mình nghĩ giáo viên thì không."

"Năm nay chúng ta đã có thêm giáo viên mới, Hermione."

"Không, Harry, mình tin chắc là linh cảm của mình giống với cụ Dumbledore, kẻ đó là một học sinh, hoặc là một người đó đang ở cạnh chính chúng ta."

11:25, Dinh Thự Black.

"Sirius, anh mau bỏ ra tay ra đi, lũ trẻ đang nhìn kìa." Thầy Lupin với vẻ mặt khó xử cố gắng gỡ đôi tay đang dính chặt trên eo mình trong vô vọng, bất đắc dĩ cười với tụi Harry.

Trông Ron lại như sắp nôn ra sên đến nơi.

Cẩu cha đỡ đầu vẫn đang chôn đầu ở hõm vai thầy Lupin, nhe răng cười với cậu, "Harry, Giáng sinh vui vẻ chứ con?"

"Tất cả đều ổn ạ." Harry mỉm cười nhẹ nhàng, thúc thực cậu đang rất vui, năm nay có thêm tận 2 món quà nữa của vợ chồng ngài Lucius, cô Narcissa cũng thật tốt bụng và chu đáo khi gửi thêm cho cậu một hộp kẹo, trong khi đống đồ ngọt Harry đòi Draco mua vẫn còn chưa ăn hết.

"Ôi Harry, thề có Merlin mình đã ở đây trong năm nay còn nhiều hơn ở nhà rồi!" Ron thở dài ngao ngán, "Tuy rằng ở nhà mình sẽ phải giúp mẹ làm mấy công việc như gọt măng má gì đó và sẽ phải nghe mấy lời chế nhạo đến phát ngán của Fred và George về việc mình vẫn đang phải sử dụng dao thớ- ôi chết tiệt Hermione bồ làm cái quái gì vậy?!" Câu nói của Ron bỗng bị ngắt quãng rồi hét lên kinh hoàng khi có một tia sáng bắn về phía cậu.

Hermione chồm người về phía trước, giơ đũa phép văng câu thần chú về phía Ron, "Giết nhện thôi mà."

"Không, Hermione.." Ron run rẩy trước giọng điệu bình thản đến đáng sợ của cô bạn thân, vội nhích mông ngồi gần về phía Harry, "Bồ không thể giết nó như giết một gián được.."

"Gián với nhện thì có chỗ nào khác nhau à?"

"Có đấy."

"Ở chỗ quái nào chứ?"

"Gián có cánh còn nhện thì không."

"Ồ vậy bồ đang mong mấy còn nhền nhện đáng yêu đó có thể mọc thêm đôi cánh bướm xinh xinh rồi đậu lên mũi bồ hay gì?" Hermione cười đắc ý khi thấy Ron không dám vặc lại lời cô nàng, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Harry, đôi nhân tình kia vẫn còn đang mặn nồng với nhau trong phòng bếp mặc kệ sự đời.

"Phải rồi, cụ Dumbledore có nói là dây chuyền của Slytherin đang ở trong nhà Black, nhưng tại sao chú Sirius là chủ nhân của nó lại không thể tìm ra vật ấy được?"

"Có thể vì nó ghét chú ấy-"

"Im lặng một chút đi, Ronald Weasley."

"..."

"Bởi vì vật ấy đã được trao lại cho một người khác, đó là lí do mà chú không thể tìm thấy hay dùng phép thuật để lôi nó ra cả."

"Ý bồ là gửi lại cho người khác? Nhưng ở đây làm gì còn người nào ngoài chú Sirius?"

"Hermione, mấy cái huy hiệu thành viên của Hội vận động cho quyền lợi gia tinh của bồ đâu rồi?" Ron cười hả hê, Hermione tắc tịt trước câu nói ẩn ý châm biếm của cậu.

"Chuyện này chú Sirius sẽ biết rõ hơn mình." Harry quay đầu ra phía nhà bếp rồi gào ầm lên "CHÚ SIRIUS!"

Đôi tình nhân đang ân ái đột nhiên nghe tiếng con con đỡ đầu gọi tưởng chừng như có biến cố liền tức tốc phóng ra ngoài, một màn quần áo xộc xệch với mấy dấu hôn đỏ hồng trên cổ thầy Lupin cứ thế phơi bày trước mặt trẻ nhỏ.

"Harry, mình nghĩ bồ đã phá hoại chuyện tốt đẹp gì đó rồi."

Harry trông như đã quen với cảnh này, ậm ừ nhấp một ngụm cà phê rồi phun ra một câu, "Ngày còn dài, không cần vội vàng."

"Hửm? Thế tôi có nên vội vàng với em không đây Harry Potter?" Thanh âm giễu cợt phát ra từ phía sau lưng Harry khiến cho tách cà phê tuột khỏi tay cậu rơi xuống sàn vỡ vụn.

Choang, Như tiếng báo hiệu thời khắc tử hình của cậu sắp tới.

11:30, Dinh thự Black.

Trông Harry có vẻ không được khỏe cho lắm, sắc mặt xám ngoét như muốn phát ốm vậy, cơ miệng run rẩy khó khăn nói ra từng chữ, "Dra, Draco, anh đến sớm thế..?"

"Vì tôi không muốn em phải đợi quá lâu." Draco hướng chú Sirius và thầy Lupin cúi người lễ phép rồi ngồi xuống ghế cạnh Harry, "Vậy nên mới được nghe đoạn hội thoại thú vị này chứ."

Ron ngồi nhấp nhổm trên ghế hướng mắt ra đằng sau lưng Draco xem có còn ai ở đó nữa không, vẻ mặt vừa mong chờ vừa sợ hãi đến là đặc sắc.

"Cậu Weasley không cần phải ngó nữa. Blaise nhờ tôi nhắn với cậu là nó có việc không đến được, thực ra là nó rất muốn đến để thăm cậu đấy, nhắc cậu nhớ bồi bổ sức khỏe thật tốt trước khi trở lại trường gặp nó."

"..." Ron không biết người yêu mình đang quan tâm hay là đe dọa cậu nữa.

"Vậy là có mỗi mình anh đến?"

"Không đi một mình chẳng lẽ đi hai mình?" Draco ngước mắt lên nhìn chú Sirius, "Thực ra mẹ tôi cũng muốn đến đây để gặp cậu đấy, nhưng lại vướng vào mấy buổi tiệc trà của các phu nhân nên đành chịu."

Sống lưng Sirius như có một luồng điện chạy dọc qua, cả người như bị hóa đã rồi lại mềm nhũn ngã vào người thầy Lupin, "Không có tiền đồ."

Câu nói của Draco làm Harry trợn trắng mắt lên nhìn hắn.

Ồ nói hay lắm Draco Malfoy.

"Được rồi mấy đứa." Chú Sirius bất lực nhìn thằng cháu ngỗ nghịch của mình, ngồi xuống một chiếc ghế, "Harry, con gấp gáp gọi chú ra đây là có việc gì thế?"

"Bọn con muốn nghe chú kể về em trai mình, Regulus Black."

Đôi tai bắt được cái tên này, sắc mặt chú Sirius có chút khó coi, chú dường như không muốn nhắc đến người này một chút nào cả, nhưng trước những cặp mắt đầy chờ mong, chú không còn cách nào khác, "Nó là em trai chú, cũng là một cựu Tử Thần Thực Tử. Thằng bé là một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo, thật khác với ta, nó nội liễm và luôn nghe lời cha mẹ. Em ấy rõ ràng là một người tốt, nhưng ta cũng không thể hiểu nổi tại sao nó lại đi theo con đường mà Chúa tể Hắc ám mở ra, trở thành kẻ bề dưới của hắn. Nhưng tất nhiên chú cũng đã nghe được vài điều từ cụ Dumbledore, mấy đứa biết đấy. Thằng bé đã nhận ra sai lầm của mình và cố làm lại cuộc đời. Trước khi bị chính chủ tử của mình sát hại về hành động phản bội của nó, em ấy đã cố gắng làm một điều gì đó tốt đẹp của Hội Phượng Hoàng. Trong bức di thư để lại được ếm bùa chống lại kẻ thù có thể mở nó ra mà chúng ta mới tìm được cách đây vài tuần trong lúc dọn dẹp phòng Regulus, em ấy có nói rằng dây chuyền của Salazar Slytherin đang được cất giấu trong dinh thự Black, trao lại cho người mà nó tin tưởng nhất."

"Trao cho người mà chú ấy tin tưởng nhất.." Harry cúi mặt đăm chiêu suy nghĩ, khi ấy trong nhà chỉ còn có chú Sirius nhưng chú chẳng biết gì sất, tự nhiên lại cộng thêm một người nữa ở đâu ra?

"Đó không phải là người, Harry. Đó là một gia tinh." Draco có vẻ đã nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói cuối cùng của Regulus.

"Kreacher!" Ron hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Draco.

"Đúng rồi!" Hermione bắt đầu lầm bầm, "Khi ấy chú Regulus đang bất hòa với chú Sirius nên chắc chắn chú ấy đã tìm đến một người để tâm sự, nhưng là người hướng nội nên chắc chắn chú ấy không thể làm quen được với bất cứ ai. Nhất là khi bản thân lại là một Tử thần thực tử trong mắt mọi người, thực chất đã li khai khỏi đội quân đó từ lâu nhưng chú vẫn chưa thể gột sạch tội lỗi của mình, và cũng không có ai dám bầu bạn hay giữ bí mật giùm chú, trừ phi đó là người hoàn toàn nghe lời và làm theo những gì chú nói. Đó chỉ có thể là một gia tinh!"

"Khác với chú Sirius bị coi như kẻ ngoại tộc vì đã bước chân vào Gryffindor, Kreacher rất kính trọng cậu chủ nhỏ Regulus, rất có khả năng nó đang giữ báu vật ấy bên mình và làm theo yêu cầu của chú ấy - không được nói ra hay đưa vật đó cho bất kỳ một kẻ nào."

"Nhưng.." Chú Sirius thở hắt ra chán nản, "Chú cũng từng nghĩ đến trường hợp này và đi hỏi nó, "Và những gì chú nhận lại là sự im lặng cùng với một đống thức ăn nhân giòi trong suốt cả ngày hôm đó."

Harry cười âm hiểm nhìn cẩu cha đỡ đầu, "Chú Sirius, vì đó là chú mà thôi. Nếu người đi hỏi nó là một Slytherin và thậm chí còn có họ hàng với cậu chủ nhỏ nhà mình, bảo Kreacher đi dẩy đầm với Dobby nó còn chịu chứ huống chi chỉ là chuyện này."

Chú Sirius dùng ánh mắt quỷ quái nhìn Harry, giống như đang thấy Voldemort mặc váy công chúa chạy tung tăng trước mặt mình rồi bỗng nhiên lướt sang cái đầu bên bạch kim bên cạnh cậu.

Hình như chú đã tìm thấy chìa khóa vàng của chiếc hộp bí ẩn này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net