XVIII. Lời thú nhận của Kreacher

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13:10, Dinh thự Black.

"Ta không ngờ cũng có ngày thằng nhóc nhà Malfoy lại hữu dụng như vậy." Chú Sirius dẫn đầu cả nhóm cùng Harry, hạ giọng nói thật nhỏ vào tai cậu giống như sợ Draco nghe thấy thì hắn sẽ ếm bùa chú không bằng.

"Nghe như kiểu anh ấy là một món đồ vô dụng giờ mới có lúc phát huy tác dụng trong tay chú vậy." Harry trừng mắt nhìn cẩu cha đỡ đầu, chứ không phải chú mới là người vô dụng hả?

Chú Sirius nhún vai, coi như đồng ý với những lời Harry vừa nói, đưa nhóm cậu đến chỗ ở của Kreacher, tất nhiên là sẽ phải đi qua bức tranh của phu nhân Black. Nhưng thật bất ngờ là bà ấy lại không hề gào rú hay sỉ nhục, mắng nhiếc thậm tệ đến đinh tai nhức óc. Tấm vải thường hay che phủ bức tranh giờ đây đã được vén lên, trước mặt Harry là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đầy quyền uy, một mỹ nữ an tĩnh nằm yên bình bên trong khung tranh, mỉm cười thanh lịch với cậu.

Đây là lần đầu tiên Harry gặp lại phu nhân Walburga từ sau Giáng sinh năm thứ năm, sau đó mỗi lần đến dinh thự Black, cậu đều cố gắng tránh không đụng độ bà ấy để tránh khỏi phiền phức, nên không thể biết được có chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến cho mẹ của chú Sirius thay đổi thái độ đến chóng mặt khi gặp cậu. Bởi vì nếu giống như những lần trước đây, bà ấy sẽ gào thét những từ như là "thằng khốn nạn", "thằng máu lai", "đứa con dơ bẩn",..

Thì bây giờ lại là..

"Chào con, Harry."

"Con chào phu nhân." Trước sự dịu dàng đến khó tin của bà ấy, Harry sửng sốt đáp lại, nội tâm có chút hãi hùng vì bị sốc nhích về phía sau một chút thì đụng phải bức tường thịt rắn chắc của Draco.

"Phu nhân Black, rất hân hạnh được gặp lại người." Thanh âm khàn khàn vang lên phía đỉnh đầu khiến Harry giật mình, ơ sao lại là rất hân hạnh được gặp lại?

Phu nhân Black trực tiếp bỏ qua đứa con trai ruột thịt đang ngốc nghếch trợn mắt lên như thấy vợ mình đi ngoại tình, lắp ba lắp bắp không thốt ra được một chữ nào.

"Con vẫn khỏe chứ Draco?" Đôi mắt phu nhân sáng lên rực rỡ khi thấy Draco, Harry thậm chí đã nghĩ rằng có phải hắn là đứa con thất lạc lâu năm mới được thấy mặt không nữa. Hoặc chú Sirius là con rơi con rớt từ đâu đó?

Ôi tầm bậy tầm bạ, Harry âm thầm tát mạnh vào lòng vì đống ý nghĩ ngớ ngẩn của mình.

Draco và phu nhân Black đứng đó trò chuyện mấy câu rồi cũng chịu từ biệt nhau, bà ấy thậm chí còn thân thiện vẫy tay chào cậu nữa làm đại não của Harry có chút choáng váng, "Draco, anh rốt cuộc đã làm cách nào vậy?"

Harry đủ thông minh để nhận ra thủ phạm của vô vàn hành động kì lạ đang xảy ra chính là tên khốn đang lượn lờ trước mắt cậu đây.

"Có gì đâu, tôi chỉ nói với bà ấy rằng em là vợ chưa cưới của tôi thôi."

Harry nhướng mày nhìn Draco, giọng nói bộc lộ rõ sự hiếu kỳ và kinh ngạc, xen lẫn một chút hạnh phúc, "Tại sao em lại không biết nhỉ?"

"Vì khi ấy em đang ở bên ngoài cùng hai người bạn thân của em."

Giáng sinh năm thứ năm, Draco và cha Lucius đã đến dinh thự Black để thực hiện kế hoạch và bước ngoặt hoàn hảo cho gia tộc, trước đó đã tính kế với Hermione dụ Harry và Ron ra ngoài tránh cho kế hoạch bị bại lộ. Khi ấy, hắn đã bắt gặp bức tranh của phu nhân Black, khi mà cô Tonks lại hậu đậu làm cho bà ấy thức giấc. Khác với khi nhìn thấy con trai của mình, ngay từ giây phút hai cặp mắt chạm vào nhau, mọi rào cản dường như đều bị xóa bỏ, bà chỉ nhỏ nhẹ hỏi thăm Draco. Hắn cũng nghe được phu nhân Black có vẻ rất ghét tụi Harry, không, bà ấy chúa ghét những kẻ máu lai hay Muggle, hoặc những kẻ ngoại tộc, đỉnh điểm là chú Sirius. Sẽ thật mệt mỏi và khó chịu khi suốt ngày phải nghe tiếng gào thét và tiếng gầm rống dữ tợn muốn thủng màng nhĩ của mẹ con nhà họ, Draco không muốn người yêu mất ngủ chỉ vì mấy lí do cỏn con không đáng có này, vậy nên đã quyết định nói tốt về Harry trước mặt mẹ chú Sirius, cũng phải tranh thủ ba hoa thêm mắm dặm muối chút đỉnh về mối quan hệ của hai người.

"Em ấy là vợ tương lai của con đấy ạ. Vì em ấy đã mang trong mình giọt máu của con, nhưng bọn con cũng rớt yêu thương nhau nên mọi chuyện hoàn toàn tuyệt vời."

Harry ngớ người trong giây lát rồi bỗng nhiên đanh mặt, giọng dữ dằn gầm gừ với hắn, "Hóa ra đó là lí do bà ấy cứ nhìn chằm chằm vào vùng bụng của em?"

Draco giả ngu quay mặt sang chỗ khác, ậm ừ cho có, "À thì cũng chỉ là tốt cho em-"

Giọng Harry bỗng cao vút lên, âm thanh nghiến răng vang lên ken két thật quỷ dị, sát khí tỏa ra nồng nặc từ đôi mắt lục lạnh lẽo của cậu, "Tốt cái đầu anh! Nếu như chuyện đó là thật thì anh tính sao? Chuẩn bị chờ chết đi, Draco Lucius Malfoy."

Draco biết được Harry đang tức giận, hắn cũng hiểu được độ nghiêm trọng trong lời nói của mình. Cả hai đều đang ở trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, phải vật lộn để tiêu diệt Voldemort cùng đội quân hùng mạnh của hắn. Có con không phải là xấu, thậm chí còn rất tốt là đằng khác, phu nhân Narcissa không vứt phăng phong thái tao nhã mà nhảy cẫng lên sung sướng mới là lạ, nhưng không phải ở trong thời điểm này. Nó không chỉ ảnh hưởng đến Harry, đến mọi người mà còn ảnh hưởng đến chính sinh linh bé nhỏ ấy. Ai mà biết được Harry có thể mang bầu bất cứ lúc nào, lỡ như đang chiến đấu với Voldemort đến hồi gay cấn, Harry đột nhiên lên cơn nghén, động thai hay vỡ ối thì sao?

Thì toang cả lũ chứ còn làm sao, Harry cáu kỉnh nguyền rủa Draco ở trong lòng, cái tên này mỗi lần làm tình đều thúc vào khoang sinh sản của cậu, lại còn với tinh lực mạnh mẽ nhất là khi hắn động dục và cậu phát tình, thậm chí cả hai đều đang ở độ tuổi sức sống tràn trề đến mức thừa thãi như này. Liệu rằng có con tinh trùng nào của hắn nhanh trí chạy vào được ổ trứng của cậu không cũng đã là một vấn đề lớn.

Harry khoanh tay đứng thẳng, cái cằm ngạo nghễ hơi hướng lên trên và bờ lưng thẳng tắp nhìn hắn đầy uy hiếp như một nữ vương thực thụ. Draco không đáp trả, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà không biết lại đang suy tính cái gì. Hermione nhận thấy tình hình có chút căng thẳng, vội vàng kéo Harry vỗ vỗ lưng để cậu hạ hỏa, "Thôi nào Harry, chuyện con cái chúng ta không thể biết trước được rằng nó sẽ ập tới khi nào nhưng mình chắc chắn là không phải bây giờ. Nào, không phải bọn mình đang đi phá hủy dây chuyền của Salazar Slytherin hay sao? Đừng để mấy việc này làm gián đoạn như vậy chứ!"

Harry lẩm bẩm mấy câu gì đó trong cổ họng, ánh mắt nhìn Draco mang tia thất vọng rồi chán nản im lặng tiến về phía trước. Draco nhanh như một con rắn uyển chuyển lách qua Hermione và Ron, nhẹ nhàng đá ông cậu của mình đi nhanh hơn rồi thế vào vị trí bên cạnh Harry, nắm lấy tay cậu thật chặt, "Anh xin lỗi."

Harry không nói gì nhưng khóe miệng hơi kéo lên đã chứng minh rằng cậu không còn giận Draco nữa, ừm tâm tình khá tốt khi hắn lại có thể chủ động biết nhận lỗi như vậy. Xem ra lời nói dối đó quả thật cũng không tệ lắm.

13:20, Dinh Thự Black.

"RỐT CUỘC CHÚ ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI NÓ NHƯ THẾ NÀO VẬY?!"

Hermione đã hét lên giận dữ ngay sau khi thấy nơi ở của Kreacher, Harry vén bức màn màu đen để nhìn vào phòng để củi, cảnh tượng bên trong này thật sự đã khiến tâm Harry có chút động, cậu bỗng nhiên thấy đồng cảm với Kreacher.

Giữa một không gian ẩm mốc, bẩn thỉu với mùi hôi của phân gián, phân chuột và màng nhện giăng kín khắp căn phòng thậm chí còn nhỏ hơn phòng để chổi ở Hogwarts, có một chiếc chăn, à không nó chỉ là một tấm thảm mỏng manh rách nát và đen sì những vết bẩn trải trên một đống toàn rơm và củi. Xung quanh đó là những thứ đồ mà Kreacher đã góp nhặt được mà mang về phòng mình, cũng có những món đồ mà chú Sirius đã phải lật tung cả ngôi nhà lên cũng không thể tìm thấy đều ở đây hết.

Vì nó không muốn những đồ vật hay bất cứ di vật nào trong dinh thự Black rơi vào tay một kẻ phản bội gia tộc. Nó là kẻ trung thành nhất. Chú Sirius bối rối gãi mái tóc dài hơi lòa xòa của mình, không biết phân bua ra sao về chuyện này, chú biết mình thật xấu xa khi đã đối xử tệ bạc với Kreacher, nhất là khi người sáng lập kiêm chỉ huy của Hội vận động cho quyền lợi gia tinh đang đứng lù lù ngay trước mắt chú.

Nhưng ai biểu nó thái độ với chú trước?

Harry nhìn lướt căn phòng rồi cười khẩy, âm điệu mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, "Thật nhớ những ngày xưa." Draco nhíu mày nhìn Harry, khó hiểu với lời nói khe khẽ của cậu nhưng cũng không tiện hỏi thêm.

"Cháu sẽ tính sổ với chú sau." Hermione lườm chú Sirius đầy sắc sảo, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chú bị cô nàng đâm vài ba nhát dao là vẫn còn ít chán.

Nhân lúc Kreacher đang đi vắng, bọn họ quyết định sẽ thử tìm trước. Nhưng sau một hồi mò mẫm đến vã mồ hôi, Ron tức giận mắng chửi, "Ở cái căn phòng bé tí này thì nó còn có thể giấu ở đâu được cơ chứ?"

"Không lẽ ở đây có mật thất?"

"Không thể nào đâu Hermione, là chủ nhân của nó chú biết rất rõ mọi ngóc ngách trong căn nhà này."

"Giống như cách cậu biết mọi ngóc ngách thông qua tấm bản đồ đạo tặc." Drao làu bàu với Harry, không rõ ám chỉ điều gì nhưng khiến cho đôi mắt của chú Sirius như muốn rớt xuống vì kinh ngạc và phẫn nộ. Chú xông đến nắm lấy hai vai cậu lắc như điên mà gầm lên, "Con rốt cuộc đã cho thằng nhóc đó xem những cái gì rồi Harry!?"

"Tất cả ạ."

"Ôi!" Chú Sirius thốt lên một tiếng tuyệt vọng, trông như đang đau buồn khi thấy con gái mình sắp phải gả cho người ta, không cam tâm nhìn đôi trẻ vẫn đang dính lấy nhau, "Chú rất thất vọng về con đấy Harry, sao con có thể-"

Harry ngắt lời chú, đáp tỉnh bơ, "Bọn con sớm muộn cũng là vợ chồng, thì cho xem trước hay xem sau cũng như nhau thôi mà."

Giống như bị sét đánh ngang tai, chú Sirius run rẩy bám vào Ron để đứng cho vững, trông chú sắp khóc tới nơi, "Mấy đứa, mấy đứa cứ tiếp tục tìm đi, chú phải đi có việc chút đã.."

Chú bỏ lại một câu rồi lảo đảo rời đi. Harry biết thừa chú ấy đi gặp vợ mình để kiếm tìm sự an ủi cho tâm hồn nhỏ bé như cái chảo đó chứ gì. Draco vui vẻ như vừa được cho ăn kẹo cười của tiệm giỡn Zonko, trông hết sức vui vẻ vì câu nói của Harry, thì thầm vào tai cậu, "Tối nay thưởng cho em."

Harry bĩu môi, "Không cần!"

Bốn đứa trẻ quyết định sẽ thử tìm thêm một lần nữa, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào được thứ gì thì đã nghe thấy tiếng rú đến chói tai của một sinh vật nào đó đang đứng ở đằng sau lưng họ. Kreacher đang đứng ở cửa, với một sắc thái khiếp sợ trên khuôn mặt già nua và nhăn nheo của nó, cùng với cái mũi khoằm dài đến tận miệng. Nó co rúm vào khi nhìn thấy cậu và hắn, túm chặt lấy tấm vải nhàu nhĩ đầy những vết bẩn và thủng lỗ chỗ mặc trên người. Đôi mắt đã to cộ nay lại càng trợn lên khổng lồ, giống như gặp quỷ vậy. Nó nhìn trừng trừng vào Draco, sự tôn thờ và phục tùng hiện rõ trên nét mặt của nó, Kreacher không dám đến gần mà chỉ đứng ở xa, hơi khuỵu gối cúi chào hắn và cậu bằng cái giọng khàn khàn và the thé thường thấy, "Ôi cậu chủ nhỏ Malfoy, Kreacher thật vui sướng khi được diện kiến cậu cùng phu nhân tương lai của cậu!"

Harry "..." Cái tên này, thật sự hết thuốc chữa rồi..

Draco cười đắc ý, cái đuôi sau lưng càng lúc càng xòe rộng ra tứ phía, quét cả qua mặt cậu, "Cảm ơn ngươi, Kreacher. Ta cũng rất vui mừng khi được gặp lại ngươi đấy."

Kreacher hét lên sung sướng, không phải là Kreacher luôn luôn miễn cưỡng làm theo lời chú Sirius nói kèm theo những tiếng rủa xả như thách thức mọi người nghe thấy, "Cậu chủ nhỏ Malfoy nhớ tên Kreacher! Kreacher rất hạnh phúc! Kreacher rất nhớ tiểu thư Cissy.."

Ron đứng đằng sau hai người cùng Hermione làm mặt kiểu làm-thế-quái-nào? Rõ ràng nó vừa tự nói tên mình ra mà?

"Thôi được rồi, Kreacher. Chúng ta muốn nhờ ngươi một việc."

"Cậu chủ nhỏ Malfoy cứ nói, dù có phải hy sinh tính mạng Kreacher cũng sẽ cố gắng để này để hoàn thành nó!" Trông Kreacher mừng rỡ như khi nó thấy phu nhân Black. Có lẽ là do nó thèm khát được thấy sự phồn vinh của gia tộc Black ngày xưa, ngày chủ nhân của mình còn sống, ngày mà chỗ này vẫn còn là nơi ở của những phù thủy thuần huyết.

"Bọn ta muốn dây chuyền của Slytherin, di vật cuối cùng mà chú Regulus đã để lại cho ngươi trước khi chết." Đôi mắt đỏ toét của nó bỗng trợn trừng lên dữ dội, cơ thể lại tiếp tục run rẩy như phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp. Harry cảm giác Kreacher đang nhớ lại một đoạn ký ức khủng khiếp nhất trong cuộc đời nó, và nó hoàn toàn không muốn nói ra. Kreacher im lặng dẫn bốn người bọn họ đến cái tủ chén cũ kĩ nằm sâu trong phòng bếp, chứ không phải căn phòng của nó, nó chỉ vào chiếc hộp màu đen phủ bằng vải nhung óng ả, ngón tay gầy gò run lập cập, "Thưa cậu chủ Potter, chính là nó ạ."

Harry mở cửa với tay vào bên trong rồi lấy nó ra, so với nội thất của dinh thự Black thì những chiếc cốc, đĩa, huy chương hay vô vàn các loại đồ có gắn gia huy của gia tộc trong chiếc tủ này đều được lau chùi sáng loáng đến khó tin. Không vội mở chiếc hộp này, Harry trầm ngâm quan sát các góc cạnh hoàn hảo của chiếc hộp, nhưng hơi thở hắc ám ở bên trong nó khiến cậu chán ghét rồi quay sang hỏi Kreacher, với ánh mắt trìu mến và trân trọng,"Kreacher, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe câu chuyện này chứ?"

14:05, Dinh thự Black.

Hermione lấy hai tay che miệng, nỗi khiếp sợ và bi thương tràn ngập đôi mắt và cô đã khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má trước câu chuyện của Kreacher về chú Regulus. Cô muốn ôm nó vào lòng, dù biết rằng chắc chắn nó sẽ cự tuyệt cô. Ron cũng không khỏi bàng hoàng, trông cậu như bị thứ gì đó mắc kẹt ở cổ họng, bối rối không thể thốt lên được lời nào. Harry và Draco im lặng trước tiếng nức nở và lắp bắp của hai người bạn, Harry đã kịp lao lên giữ Kreacher lại trước khi nó định cầm lấy cái que sắt đâm vào bụng mình, nó khóc lóc và gào lên dữ tợn, nó trút hết mọi nỗi khổ thay cho người chủ nhân đã mất của mình.

Harry phất tay cho nó rời đi rồi quay lại với mọi người, khuôn mặt có chút nghiêm trọng, "Ron, Hermione, chúng ta cần thông báo với cụ Dumbledore. Rằng ta cần mang thi thể của chú ấy trở về với gia tộc, rằng chú ấy là người anh hùng vĩ đại trong lịch sử pháp thuật, chứ không phải một tên tội đồ rác rưởi. Thanh danh của chú ấy, chúng ta cần phải gột rửa sạch sẽ. Cũng phải gọi cho chú Sirius và thầy Lupin, hai người họ cũng cần được biết chuyện này."

Ron và Hermione gật đầu rồi bỏ đi gọi Floo, để lại hai người ở trong phòng bếp. Harry nhìn vào mắt Draco, biết được hắn cùng đang suy nghĩ giống mình thì mỉm cười nhẹ nhõm. Không thể không nói, cái hang động trong lời của Kreacher chính là một với hang động mà cậu và hắn đã thấy trong Chậu tưởng ký, trong ký ức về thời thơ ấu của Voldemort, thời hắn thật đẹp trai và cái mũi hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Cầm trên tay chiếc hộp chứa sợi dây chuyền, cậu nghĩ rằng xem ra sau kì nghỉ này bọn họ sẽ phải bận rộn lắm đây.

22:35, Dinh thự Black.

"Dray, em mệt lắm."

Harry uể oải xoay người rúc vào ngực hắn, mệt mỏi lên tiếng, cơ thể rã rời sau một ngày dài muốn tìm cho mình một nơi yên bình để nghỉ ngơi, dù biết dục vọng dưới đũng quần hắn đang hừng hực khí thế, nhưng mà lần này thì cậu bó tay thật rồi.

Draco cau mày ôm chặt cậu lòng, hôn lên trán cậu, "Ừ không sao hết, hôm nay chúng ta sẽ chỉ ôm nhau ngủ thôi." Có một chút tiếc nuối nhưng không cần vội vàng như thế, ngày còn dài. Draco cứ thế yên lặng vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Harry như muốn đưa cậu vào giấc ngủ, nhưng lại đột nhiên lên tiếng, "Harry?"

"Ừ?"

"Anh có thể hỏi em chút chuyện chứ?"

Không đợi Harry đáp lại, Draco đã nói tiếp, "Tại sao chiều nay em lại nói thật nhớ những ngày xưa khi nhìn vào căn phòng của Kreacher?"

Cơ mặt Harry hơi co rúm nhưng rồi lại giãn ra, cọ đầu vào ngực hắn như một chú mèo con vui vẻ cười khanh khách, "Vì ngày xưa khi sống chung với gia đình Dursley, em cũng bị đối xử chẳng khác gì một gia tinh mà. Bị bắt sống trong tầng hầm dưới chân cầu thang nhỏ hẹp, mặc những bộ quần áo rách rưới hay rộng thùng thình mà thằng nhóc Dudley bỏ đi, bị bắt làm việc nhà, ăn uống kham khổ,.."

Harry ung dung kể lại giống như nhân vật chính trong câu chuyện ấy không phải là cậu, cũng giống như đang hồi tưởng lại một kỉ niệm đẹp. Càng nghe, lửa giận sâu trong đôi mắt xám bạc càng tăng, bàn tay đặt ở eo Harry ghì chặt lại khiến cậu kêu lên oai oái. Vội vàng vỗ về người yêu, Draco hung ác gằn giọng rồi mạnh mẽ hôn lên môi cậu, "Harry, từ giờ trở đi, trang viên Malfoy sẽ là nhà của em!"

"Là nhà chồng hay nhà vợ?"

"Nhà chồng!"

"Chậc, em lại thích là nhà vợ hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net