XX. Cơn giận của Draco.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau.

Quidditch.

Môn thể thao vĩ đại của nhân loại, Harry hít một hơi thật dài, phấn khích nhìn tờ giấy thông báo trên tay mình.

Năm thứ nhất, Harry không tham dự trận chung kết nên đội Gryffindor không có tầm thủ, Ravenclaw vô địch.

Năm thứ hai, giải đấu bị bãi bỏ vì lý do không an toàn và vì gặp rắc rối với việc Phòng chứa Bí mật đã bị mở ra bởi người kế vị Slytherin, hủy bỏ.

Năm thứ ba, Harry vướng phải lũ Giám Ngục khi đang thi đấu, tuy nhiên đội nhà Gryffindor vẫn vô địch.

Năm thứ tư, Hogwarts là nơi diễn ra cuộc thi Tam Pháp Thuật, không tổ chức.

Năm thứ năm, con cóc Dolores Umbridge xuất hiện, Harry bị cấm thi đấu.

Hồi tưởng lại những năm tháng không kém phần huy hoàng và long trọng, Harry đem tờ giấy trong tay vò nhăn nhúm lại vì tức giận. Cậu nhất định sẽ không để năm thứ sáu trôi qua với cúp Quidditch và cúp Nhà đều rơi cả vào tay Slytherin.

Nhất định không!

Hùng hổ xông vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Harry dùng uy lực của Đội trưởng đội Quidditch tổ chức một buổi thi tuyển thật hoành tráng, cậu sẽ chọn ra những cầu thủ tài năng và xuất sắc nhất, cho dù không được trui rèn từ trong trứng thì gặp cậu sắt cũng phải thành thép. Và tất nhiên là không thể thiếu sự xuất hiện hào nhoáng của một vài gương mặt đặc sắc.

McLaggen đâm ra hoảng hốt khi thấy Harry chẳng hề đếm xỉa tới gã và trông mặt gã như kiểu vừa bị ai đó thồn cả kí kẹo Ai-không-ị vào miệng, trông dễ sợ hết sức. McLaggen có vẻ rất tự tin vào nhan sắc của mình và cho rằng Harry sẽ mê hắn như điếu đổ, sau khi biết chuyện cậu là một Omega, và bỏ vứt Draco đi.

"Nếu không phải việc quan trọng thì cút sang một bên để chuẩn bị đi." Sắc mặt McLaggen tím tái lại ngay khi Harry nhả ra câu này và phủi mông bỏ đi, cậu biết thừa gã đang có ý định gì với cậu và cái vị trí thủ môn trong đội Quidditch nhà Gryffindor. Nằm mơ cũng đừng nghĩ tới đi, Draco sẽ đem gã đi nấu chín trong vạc dược của giáo sư Snape đó. Và, một nhân vật mà Harry cảm thấy khá lúng túng khi gặp người này.

Warren Fawley.

Harry đã từng thấy họ của người này trong bảng gia phả ở Dinh Thự Potter trong chuyến về thăm thung lũng Godric vào năm học thứ năm, đó là một trong hai mươi tám dòng tộc cao quý và cổ xưa nhất của giới phù thủy.

Warren Fawley là một chàng trai năm bảy với khuôn mặt anh tuấn luôn hiện hữu nụ cười mỉm tỏa nắng trên môi, và đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy anh ấy dù hai người đã chung nhà được sáu năm rồi, thật kì lạ. Khác với Draco, người có khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng và khuôn đúc y hệt từ gen nhà Malfoy, Warren Fawley có vẻ khá thân thiện và hòa đồng với mọi người, đặc biệt là nụ cười ngọt ngào luôn hướng về Harry không dưới mười lần khiến các nữ sinh đều đỏ mặt kích động hét lên.

Anh ấy làm Harry nhớ đến Cedric, điều này khiến cậu không vui chút nào.

Warren cũng tham gia cuộc thi lần này trong vị trí Truy Thủ nhưng không được chọn, trông anh ấy có vẻ tiếc nuối và cười buồn với cậu, tim Harry đột nhiên nhói lên, không có ý nghĩa gì, chỉ là tự nhiên cậu thấy hơi đau ở lồng ngực thôi. Harry phát hiện, từ đầu đến cuối, anh ấy chưa hề nói hay bật ra bất cứ âm thanh nào từ trong cổ họng.

Đến cuối cùng chính là việc lựa chọn Thủ môn giữa Cormac McLaggen và Ronald Weasley. Ờ cái bản mặt vênh váo và tự đắc của McLaggen vẫn khiến Harry ngứa mắt muốn xông lên ếm xì bùa gã cho bõ ghét. Chặn được ba quả Quaffle khỏi vòng tròn của mình, gã bắt đầu huýt sáo và gây sự chú ý tới lũ Omega đang ngồi ở cạnh cậu. Và ngay sau đó liền bị Ginny hung ác đánh trúng quả Quaffle vào đầu gã rồi được đưa vào Bệnh thất vì chấn thương sọ não, Ginny nhún vai nói rằng em ấy chỉ lỡ tay thôi mà.

Sau buổi tuyển chọn gào rống muốn rát cả cổ họng vì sự nhốn nháo thiếu ý thức của lũ học sinh, Harry cuối cùng cũng có thể kiếm ra được một số người khiến cậu hài lòng, bao gồm cả Angelina vừa mới từ bệnh viện thánh Mungo trở về từ hơn tuần trước đã có thể nhởn nhơ cười đùa với tụi Ron. Harry cũng tranh thủ hỏi Hermione về Warren

"Ý bồ là học trưởng Warren Fawley ấy hả?"

"Ừ đúng rồi, cái người đã tham gia buổi thi tuyển ở vị trí Truy Thủ ngày hôm nay ấy."

"Bồ không biết cũng phải thôi, vì thời gian Warren ở thư viện còn nhiều hơn thời gian anh ấy học ở trên lớp và ở nhà mà."

"Vậy mà các giáo sư cũng cho phép ư?"

"Không phải đâu Harry, anh ấy là trường hợp đặc biệt." Hermione trông khá buồn phiền khi nhắc đến điều này, "Anh ấy không thể nói được."

"Nghĩa là bị câm ấy hả?"

"Ronald, trò không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu, người ta nghe được sẽ bị tổn thương đấy."

"Tại sao năm cuối rồi anh ấy mới tham gia nhỉ? Fawley biểu hiện khá tốt về cả tính cách lẫn tài năng, tuy không thể bằng nổi Ginny và Angelina."

"Mang trong mình dòng máu của gia tộc Fawley, vì gia đình Warren hoàn toàn đứng về phía Hội Phượng Hoàng nên đã bị Tử Thần Thực Tử sát hại, anh ấy là người duy nhất còn sống sót sau cuộc Đại chiến Phù Thủy lần thứ nhất. Mình nghĩ có lẽ bây giờ anh ấy chỉ muốn tập trung học tập để sau này tiếp quản công việc của gia tộc thôi."

"Hơn hẳn cái thằng McLaggen." Ron nhảy vào giữa hai người, ngó quanh quất xem em gái mình có đang lượn lờ ở gần đây không rồi mới dám nói tiếp, "Ginny, em ấy là quái vật con mẹ nó rồi."

"Ginny nhất định sẽ giết bồ nếu như em ấy nghe thấy nó."

"Hermione, ẻm không có đôi tai thần như bồ đâu."

"Nhưng mình có thể mách em ấy và trò sẽ chết chắc."

"Bồ dám!"

Harry mặc kệ trận cãi cọ như cơm bữa của hai người bạn thân, thả lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế sofa êm ái, nghĩ về chàng trai ban nãy. Warren Fawley, cái tên thật quen, và cả khuôn mặt, tính cách, mọi thứ đều rất quen thuộc nhưng cậu không tài nào nhớ nổi. Càng cố lấy ra những mảnh ký ức ít ỏi trong trí nhớ của mình thì chúng lại càng chìm sâu xuống đáy biển. Càng thắc mắc hơn khi tại sao một nhân vật ít nổi bật trong trường, năm cuối rồi không tập trung để lấy chứng chỉ Pháp Thuật Tận Sức, lại tốn công sức chỉ để tham gia một buổi tuyển chọn nho nhỏ?

15:25, Hồ Đen.

"Draco, năm nay anh có định tham gia Quidditch không?" Harry nằm giữa hai chân Draco tựa đầu vào ngực hắn, tò mò hỏi.

Draco đã làm huynh trưởng được hai năm rồi và bây giờ cả hai còn thêm nhiệm vụ tiêu diệt Trường sinh linh giá, quả thật là trách nhiệm rất nặng nề đối với hắn khi liên tục phải lo toan cho tất cả mọi thứ. Draco cúi đầu hít ngửi mùi hương Omega thoang thoảng từ tóc của Harry, dửng dưng trả lời, "Có."

Harry ngay lập tức xoay người ngồi bật dậy, va cả vào cằm Draco đau điếng làm cậu rối rít xin lỗi hắn, "Sao lại thế?!"

Draco cau mày xoa xoa chiếc cằm bị va đập mạnh mẽ với cái đầu đá của người yêu, khó chịu cằn nhằn, "Sao với trăng cái gì? Anh cũng là một cầu thủ thứ thiệt, em được tham gia chẳng lẽ anh không được?"

"Ý em không phải như thế. Em sợ anh mệt-"

"Anh không sao, Harry." Draco với tay kéo Harry ôm vào lòng thủ thỉ, "Vả lại, đây là một cơ hội tốt để so tài với em, cũng là minh chứng cho mối quan hệ trong sáng lành mạnh của chúng ta."

Harry ngẩng đầu nhìn Draco, không biết là đang cười vì cái gì mà trông rất vui vẻ, "Anh không thắng được em đâu Dray."

Draco cười khinh bỉ, cay nghiệt đáp trả lại, "Tự tin là tốt nhưng cẩn thận lại tự tin chết người đấy."

"Nằm mơ."

Vài ngày sau đó, những buổi tập Quidditch vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp cho đến khi Harry nhận được tin dữ từ cô McGonagall, rằng chị Angelina có thể phải quay về Bệnh viện thánh Mungo để điều trị tiếp do một vài tác dụng phụ từ phép thuật hắc ám vẫn còn dư âm. Cậu chỉ biết chấp nhận điều này và ủ rũ quay về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Day day hai bên thái dương vì nhức đầu, Harry cau có ngồi bó gối trên sofa, suy nghĩ linh tinh không biết nên tìm ai thay thế cho vị trí Truy thủ của Angelina đây.

Ôi cái số tôi sao lại khổ thế cơ chứ?

Vò rối tung mái tóc đen của mình, Harry nằm dài ra ghế và muốn phát điên lên được. Nhưng rồi đột nhiên, hai mắt cậu mở lớn và ngồi bật dậy, hối hả chạy đi tìm Hermione. Cô nàng chắc chắn đang ở cùng Pansy.

"Bồ muốn tìm học trưởng Fawley?" Hermione trông khá ngạc nhiên khi nghe được lời này của Harry, nhưng rồi cũng không thắc mắc nữa khi biết được lí do, "Bồ có thể tìm anh ấy ở thư viện, mình chắc chắn đấy. Vì mỗi lần đến đó, cho dù ở bất cứ thời điểm nào trong ngày, mình đều nhìn thấy Fawley đang ngồi chăm chú đọc sách và làm bài."

Pansy vòng tay ôm lấy eo Hermione thít chặt, "Rồi hai người có nói chuyện với nhau bao giờ không?"

"Có một vài lần trao đổi với nhau về kiến thức, vì anh ấy thật sự rất giỏi mà. Này Pansy, đừng có ghen tuông ngốc nghếch kiểu thế!"

Pansy trông như vừa bị ai đó đổ giấm chua vào cốc nước bí ngô của cô vậy.

Harry cố gắng làm ra vẻ đường hoàng khi bước vào thư viện qua cái nhìn soi mói của bà Pince, cậu không thể nào khiến cho bản thân ngừng hồi hộp chỉ vì đi gặp một tiền bối khóa trên cả. Trống ngực Harry đập thình thịch và cậu có cảm giác như mình đang lén lút đi vụng trộm với nhân tình vậy. Rất dễ để bắt gặp Warren khi anh ấy chẳng khác gì một con hạc giữa bầy gà, chỉ cần ngồi im một chỗ thôi cũng đã tỏa sáng như vậy rồi.

Lặng lẽ bước đến chỗ của Warren và nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn để báo hiệu có người đang đứng trước mặt anh. Warren ngẩng đầu lên và trông anh không mấy ngạc nhiên khi thấy Harry chủ động tiến tới bắt chuyện với mình, "Học trưởng Fawley, xin chào anh." Harry ngượng ngùng cười bẽn lẽn với Warren, hai má có chút đỏ ửng vì xấu hổ, không hiểu tại sao luôn?

Warren nhìn cậu và lại cắm cúi viết cái gì đó vào tờ giấy rồi đưa cho cậu, "Chào em, Potter. Không biết em gặp anh là có chuyện gì?"

Ra vậy, anh ấy quả thực không thể nói được, "Chuyện là thế này, em muốn mời anh vào vị trí Truy thủ của nhà Gryffindor, vì một vài lí do mà chỗ này đang để trống, không biết anh có thể đồng ý không?"

Warren bất ngờ nhoẻn miệng cười tươi rói làm Harry cảm thấy mắt mình hơi đau, anh nhanh chóng đưa cho cậu một tờ giấy nữa, "Tất nhiên là được."

Một tuần sau, Đại sảnh đường.

Sáng hôm nay trông Ron hơi kì lạ, mặt cậu chàng tái mét và xám xịt trông như bị bệnh, rất dễ nổi cáu với người khác, bàn tay cầm dĩa không ngừng đâm chọc vào đĩa bánh cá của mình một cách vô thức. Harry biết Ron đang bị căng thẳng, dù thất bại ngoạn mục của McLaggen đã giúp cậu tự tin hơn phần nào so với ngày xưa, nhưng có lẽ nó cũng chẳng thấm tháp vào đâu.

"Ron." Hermione đặt mông ngồi xuống cạnh bạn thân tóc đỏ, bình thản lên tiếng, "Nếu trận này bồ thua, Blaise nhất định sẽ cho bồ liệt giường cả tháng đấy."

Phải rồi, vì trận đấu quan trọng này, Blaise đã cắn răng chịu đựng nhịn trong vòng hai tuần để Ron có sức khỏe tốt nhất để luyện tập và thi đấu, quả là đức tính kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ, Draco nên học tập chúng từ Blaise, Harry cáu kỉnh xoa nhẹ thắt lưng đau nhức của mình. Ron sau hi nghe được lời này, hai vai run rẩy càng kịch liệt hơn, mếu máo trông như sắp khóc tới nơi. Bỗng nhiên sau lưng Ron có một bóng đen, Blaise không hiểu đã bay đến đây từ lúc nào, nhe răng cười với cậu chàng, "Em yêu, đừng nghe Granger nói bậy, nếu như em thắng trận này thì anh hứa, sẽ không sex với em hết tháng này."

Ron kinh ngạc nhìn người yêu mình với vẻ không thể tin nổi, "Anh nói thật đấy chứ?!"

"Thật." Nhưng còn để xem nhà em có thắng được không đã? Ron hét lên một tiếng rồi lao tới ôm lấy cổ Blaise, hôn hắn thật nồng nhiệt ngay trước mặt mọi người, xem chừng rất vui sướng.

Khi ở trong phòng thay đồ chờ đợi tiếng còi ra sân của giáo sư Hooch, Harry có tranh thủ nhắc nhở các thành viên, Warren có đặt tay lên vai cậu và mỉm cười, ý chính là, "Cùng nhau làm tốt nhé."

"Vâng ạ!"

Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào họ, chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời giáo sư bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và Harry bóp tay tên đội trưởng nhà Slytherin có hơi chặt quá mức cần thiết, tranh thủ liếc nhìn Draco thách thức. Bà Hooch nói, "Nghe tiếng còi của tôi. 3, 2, 1!"

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời nắng rực rỡ. Harry bay cao hơn tất cả, đảo mắt nhìn khắp nơi để tìm trái Snitch. Ngay lập tức đuổi kịp Harry và bay ngang hàng cùng cậu chính là Draco với vẻ mặt khinh thường hiếm thấy hiện nay, "Đừng mải mê ngắm anh quá kẻo lại bị ngã đấy Harry!"

Harry gào lên với Draco, "Chính anh mới phải coi chừng!" rồi quay hướng chổi lao nhanh đi tìm sắc vàng kim của quả Snitch.

"Đấy, họ đã bắt đầu chơi và tôi cho rằng tất cả chúng ta đều ngạc nhiên khi thấy đội bóng mà Potter thành lập trong năm nay. Căn cứ vào cách chơi ba trợn của Ron Weasley ở vị trí thủ môn hồi năm ngoái, nhiều người nghĩ rằng có lẽ anh ta phải ra khỏi đội thôi, nhưng dĩ nhiên là bồ bịch thân thiết với đội trưởng cũng có lợi.."

Zacharias Smith!

Cái thằng khốn đê tiện đó làm Harry thật sự muốn bay đến thụi vào mồm nó một cú đau điếng cho biết mặt. Không biết Luna lại chạy đi đâu rồi! Bị phân tâm bởi những câu nói châm chọc của Zacharias Smith, sắc mặt Ron bỗng xám ngoét trở lại và suýt ngã khỏi chổi bay, làm bên Slytherin ghi thêm hai bàn vô cột nhà Gryffindor.

Zacharias rống lên qua loa, "Đội Slytherin đang dẫn trước. 40 - 0!"

Ginny tức giận hét lên với Ron để động viên tinh thần của cậu chàng, ngay lập tức đã giúp lật ngược lại tỉ số trận đấu là 40-40, hoàn toàn đạp đổ ý định làm yếu đi tinh thần tuyển thủ nhà Gryffindor của Smith. Ngay lúc Coote đi qua, Harry gào lên hung ác, "Đấm một trái Bludger vô cái mỏ của nó!" Và cậu ấy cười toe toét với Harry, trái Bludger trên tay chuẩn bị hoàn thành mục tiêu bởi chủ nhân đó giao ra đột nhiên như có một lực đẩy vô hình bay ngược lại lao thẳng về phía cậu.

Harry cả kinh nhìn cảnh tượng trước mắt, vội vàng tăng tốc độ tối đa cố gắng thoát khỏi trái Bludger tai quái. Âm thầm nguyền rủa, không lẽ cậu lại một lần nữa phải trải qua tình cảnh y hệt như năm hai và cam chịu nằm trong bệnh thất vài ngày? Không chỉ học sinh mà tất cả các giáo sư đều kinh hoàng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm chuyện động của Harry và trái Bludger không rời mắt.

Giọng điêu Zacharias Smith có chút hả hê khi thấy người gặp nạn, không thể không bỏ qua cơ hội chọc ngoáy Harry, "Vâng thưa quý vị, cậu Potter hình như đang gặp khó khăn và có lẽ cậu ta sẽ phải thêm một lần nữa chịu cảnh rút xương giống như hồi năm học thứ hai!"

Draco không biết từ đâu bay tới giơ cao đũa phép chĩa thẳng một tia sáng vào Smith khiến cho hắn ta ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự và Luna với quả đầu sư tử khủng bố hớn hở lên thay, có lẽ thằng cha đó bằng một cách nào đó đã cướp được quyền bình luận trận đấu từ cô bé.

Draco lao nhanh phía sau Harry đang chật vật tránh khỏi trái Bludger, gào lên, "Harry! Bay nhanh lên!"

Bay trên không trung với tốc độ phải đến 100km/h làm gió tạt vào mắt khiến cậu không thể nào mở to mắt, nhưng trong một khoảnh khắc bất ngờ, ánh sáng màu vàng đột nhiên lấp lửng trước mắt cậu.

Thấy rồi! Trái Snitch!

Draco có vẻ cũng đã thấy nó, nhưng an nguy của người yêu được hắn đặt lên hàng đầu, tập trung bay và cố gắng phá nát quả Bludger bằng bùa Reducto nhưng vô dụng, Khẽ chửi thề một tiếng, hắn lại yên lặng theo sát Harry. Đảo lộn một vòng rồi lao thẳng xuống mặt đất theo đường bóng Snitch khiến tay cầm cán chổi của Harry như sắp gãy tới nơi. Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn theo bốn bóng người và vật lao nhanh trong không khí, Luna thậm chí còn tập trung tới mức không thèm bình luận. Trái Bludger đột nhiên lao nhanh hơn ban nãy khiến Draco kinh hãi vội vã phóng nhanh hơn để phá hủy nó. Khoảng cách giữa trái Snitch với Harry càng gần, không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, cậu hoàn toàn quên sạch rằng tính mạng đang bị đe dọa bởi một quả bóng.

Cuối cùng cũng đuổi kịp quả Bludger, Draco tức giận làm nguyên một chuỗi bùa chú đem nó biến thành cát bụi tan vào trong không trung. Ngay khi ngẩng đầu lên và định tiếp tục cuộc so tài với Harry, Draco lại tiếp tục bị cậu dọa sợ. Cơ thể dẻo dai, điêu luyện lộn ngược người lại với mặt đất, hai chân quặp chặt lấy cán chổi, cảm giác ruột gan phèo phổi trong bụng Harry như muốn theo đường miệng trôi ra ngoài, máu dồn hết lên não. Cố gắng với tay ra và chỉ còn cách trái Snitch có hai centimet, Harry không hề để ý rằng trước mặt câu chính là một cái cột to dễ sợ, cố sống liều chết lao tới. Draco vừa gầm lên dữ tợn vừa lao nhanh về phía cậu, nỗi sợ hãi dồn lên như những đợt sóng dồn dập từ tận tâm can.

"HARRY! TRÁNH RA KHỎI ĐÓ MAU!"

Tiếng gió xé ù ù bên tai Harry khiến cậu không thể nghe được bất cứ âm thanh gì, tiếng người hoảng hốt và tiếng hét từ các khán đài liên tục vang lên nhưng đôi mắt chỉ tập trung vào quả bóng vàng trước mặt. Ngay trong khoảnh khắc trái Snitch nằm trọn trong lòng bàn tay cậu, một bóng người với áo khoác màu đỏ vàng lao tới bao bọc cậu vào lòng rồi cùng nhau ngã xuống, bảo vệ Harry khỏi sự va chạm mạnh mẽ của nền đất.

Trước con mắt ngỡ ngàng của toàn thể những người ở sân đấu, Warren Fawley đã cứu Harry Potter thoát khỏi cái chết một cách ngoạn mục. Và ôm gọn cứu thế chủ rồi cùng nhau ngất đi.

Trận đấu kết thúc trong sự giận dữ điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả của Draco Malfoy. Gryffindor chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net