XXIX. Potter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10:30, Bệnh Thất.

Hermione đã khóc tới hai mắt sưng đỏ, ngồi túc trực bên giường bệnh của Harry không ngừng sụt sịt. Draco ngồi ở đầu bên kia chỉ im lặng nắm lấy tay cậu không nói gì, nhưng vẻ mặt âm trầm của hắn đang cảnh báo những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì cũng dại và chọc vào một con rồng đang tức giận. Ron đứng ở phía cuối giường khoanh tay nhìn Harry cằn nhằn, "Tôi đã nói rồi mà cậu ta đâu có nghe! Cũng may là sau khi kết thúc trận đấu nó mới bất tỉnh, chứ nếu không đang bay ở trên cao mà bị như thế thì không biết hậu quả sẽ còn như thế nào nữa!"

"Không." Draco lắc đầu "Harry đã cố gắng chịu đựng cơn đau trong suốt hai tiếng đồng hồ để có mang chiến thắng về cho nhà mình. Nhưng cuối cùng em ấy lại không thể chiến thắng chính bản thân mình."

Căn phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn khi tất cả mọi người đều đang hướng về khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Harry. Phu nhân Pomfrey đi từ bên trong phòng của mình ra và thở dài chán nản. Hermione vội vàng đứng dậy, nắm lấy hai tay bà ấy lo lắng hỏi, "Thưa phu nhân, Harry sẽ không sao chứ ạ? Tại sao bây giờ bồ ấy vẫn chưa tỉnh lại?!"

"Yên tâm." Bà nhẹ nhàng vỗ lên tay Hermione "Thằng bé chỉ là ngất đi do cạn kiệt sức lực thôi, ngày mai là có thể bình phục hoàn toàn rồi. Và ta cũng chẳng hiểu tại sao đứa nhỏ này lại suốt ngày phải chịu tổn thương như thế, rốt cuộc nó đã trải qua những gì thì mới đi hành hạ bản thân khổ sở đến mức này?"

Hermione ngồi bệt xuống ghế, úp hai bàn tay lên mặt khóc nức nở, "Sau cái chết của anh Cedric vào năm học thứ tư là em đã thấy Harry có chút gì đó kì lạ rồi, em biết là bồ ấy còn bị trầm cảm một thời gian đến mức tự bỏ đói bản thân và giam mình trong căn phòng nhỏ bé ở nhà dì dượng! Nhưng rõ ràng Harry đã thành công vượt qua được tổn thương tâm lý, vì cớ gì bây giờ bồ ấy quay trở về với cái quỹ đạo chết tiệt đó chứ?!"

Draco đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Hermione, rồi chợt nhớ đến lời nói của Harry mấy tuần trước.

"Dạo này em hay mơ những giấc mơ kì lạ."

"Em mơ em gặp Fawley năm em tám tuổi và anh ấy chín tuổi, bọn em gặp nhau ở thế giới Muggle."

"Em nghĩ mình sẽ phải đi gặp giáo sư Snape. Ông ấy là bậc thầy Chiết tâm trí thuật mà."

Tiếng ghế di mạnh trên mặt đất khiến Ron và Hermione đều giật mình ngẩng đầu nhìn Draco thì thấy hắn mang vẻ mặt phức tạp nhìn Harry, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu rồi quay người rời đi, "Chăm sóc em ấy một thời gian giúp tôi. Cảm ơn."

10:30, Thư Phòng trong dinh thự Potter.

Ngay lúc Harry đang đứng chết trân giữa thư phòng của dinh thự Potter, há hốc miệng vì kinh ngạc thì một giọng nói già nua vang lên từ sau lưng khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Chu choa, Harry, sao con lại ở đây? Đáng lẽ giờ này con phải đang ở Hogwarts chứ? Mà ta nghe nói hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết Quidditch giữa Gryffindor và Ravenclaw, kết quả thế nào rồi? Gryffindor thắng chứ con?"

Harry hốt hoảng quay lại nhìn thì liền thấy vẻ mặt phúc hậu của một ông lão, ấy chết dở Harry nói lộn, của cụ cố Henry Potter đang mỉm cười tươi rói với cậu pha cùng một chút thắc mắc. Vừa gặp mà cụ đã hỏi nguyên một tràng khiến Harry bối rối, giọng nói có chút ấp úng, "Dạ, con, con cũng không biết nữa ạ. Con chỉ vừa mới kết thúc trận đấu, tất nhiên là nhà con thắng, cơ mà ngay sau đó con đột nhiên bị ngất và cuối cùng thì bay đến nơi này."

Thần sắc trên gương mặt của cụ Henry mang theo một chút kì lạ, "Theo ta nhớ thì Hogwarts làm gì có cho độn thổ nhỉ? Lại còn bị ngất..? Thằng oắt nhà Malfoy lại làm gì con đúng không?!" Nhắc tới tên của Draco là sắc mặt của cụ liền biến đổi, đỏ bừng lên vì tức giận, sốt sắng tra hỏi cậu. Cụ Henry chỉ sợ hắn lại làm gì chuyện bậy bạ với đứa chắt yêu quý của ông thôi.

Harry vội vàng xua tay, "Dạ đâu có, là con làm việc quá sức đấy chứ."

Tranh thủ lúc cụ đang lầm bầm tìm ra đủ mọi lí do có thể đưa cậu tới đây, Harry chắp hai tay sau lưng đi lại nhẹ nhàng ngắm nhìn căn phòng xinh đẹp này. Ở thư phòng treo rất nhiều tranh của các vị tổ tiên và những người có công đối với gia tộc Potter, nhưng hình như họ đều bận việc nên các bức tranh đều trống trơn, ngoại trừ cụ cố Henry của cậu. Có lẽ cụ ấy đang ngủ thì bị tiếng động mà Harry tạo ra đánh thức. Tranh của ba James và mẹ Lily thì Harry đã đặt làm từ hồi năm thứ năm, có lẽ là chúng sẽ hoàn thiện khi cậu tốt nghiệp Hogwarts. Cũng tốt, sau đó Harry sẽ có nhiều thời gian hơn bên cạnh gia đình mình, và cậu cũng không muốn khi mà mình ở trên lớp nhưng đầu óc thì vẫn còn đang yên vị ở Dinh thự Potter.

"Harry, con ổn chứ? Nhìn sắc mặt con trông kém quá."

"Dạ con không có sao." Dù Harry đã nói thế nhưng cũng không thể giảm đi nỗi lo lắng trong lòng ông, Cụ Henry búng tay một cái và ngay lập tức xuất hiện một con gia tinh đứng trước mặt hai người, nó quấn trên người một chiếc vải trắng khá sạch sẽ. Khoảnh khắc mà con gia tinh ấy ngước đôi mắt lồi to cộ lên nhìn Harry thì cơ thể nó liền co rúm lại, không kiềm lòng được mà hét lên bằng chất giọng the thé của nó, "Cậu, cậu chủ Harry!"

Harry ân cần cúi xuống vỗ vai nó, mỉm cười "Ừ, Fay. Ta ở đây."

Trước hành động quá đỗi dịu dàng của Harry, hai tay của Fay co lại trước ngực và nó khụy người xuống thét lên sung sướng, "Cậu chủ Harry dịu dàng với Fay! Fay dù có chết cũng sẽ cam lòng! Các gia tinh khác sẽ phải ghen tị với Fay khi có được một chủ nhân tốt như cậu Harry Potter!"

Harry cười bất đắc dĩ rồi kêu nó đứng lên, Cụ Henry vỗ hai bàn tay vào nhau và hắng giọng, "Fay, mau đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ của Harry, nhớ phải đầy đủ dinh dưỡng." Những chữ cuối của ông pha chút xót xa khi thấy mặt của cậu tóp hẳn đi và cằm thì nhọn hoắt như của Draco. Ái chà, nhắc mới nhớ, ngày mai ông phải gặp người kia để bàn bạc về thằng cháu láo toét của lão ta mới được.

11:05, Thư Phòng.

Harry mân mê cốc cacao đặc và nóng trên tay, vị ngọt của nó giúp tâm hồn cậu thấy tốt hơn nhiều, cậu chẳng nghĩ về điều gì đang khiến cho mình bận lòng nữa, rũ bỏ người yêu, bạn bè và những rắc rối xung quanh ra khỏi tâm trí mình, hưởng thụ chút bình yên ít ỏi trong gian phòng ấm áp ở Dinh thự Potter, ít nhất là bây giờ, vì Harry biết rằng sớm hay muộn cậu cũng sẽ phải quay lại trường. Có lẽ vì một lí do nào đó mà ý thức của Harry đã tạo ra được thực thể nhân bản của linh hồn mình và dẫn cậu tới đây, với một mục đích mơ hồ mà chính cậu mới có thể hiểu được.

"Harry, con đã thấy tốt hơn chưa?" Cụ cố Henry dùng ánh mắt trìu mến nhìn Harry, ông bây giờ chỉ muốn nhảy ra khỏi khung tranh và lao đến ôm chặt cậu vào lòng thôi.

"Dạ tốt hơn nhiều rồi ạ." Sau đó, hai người chẳng biết nói gì ngoài việc mỉm cười nhìn nhau, không khí im lặng quỷ dị bao trùm lấy không gian.

"A, để ta đưa con đến tham quan bảng gia phả của gia tộc Potter nhé? Lần trước con đến vội và cũng đi vội, ta biết là con còn rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp ở nó, vậy nên hôm nay cũng muốn tranh thủ khoảng thời gian này để giải thích mọi thứ cho con hiểu."

"Vâng ạ." Harry tủm tỉm cười, thực ra cậu đã đi xem và biết được mọi ngóc ngách trong căn nhà to lớn này, nhưng kệ vậy, trong lòng biết thừa là cụ Henry chỉ muốn gần gũi thêm với cháu mình thôi. Ừ thì sở thích của người già cả mà, luôn muốn thân thiết với con cháu của mình là điều bình thường. Dù sao Harry cũng rất yêu quý cụ.

Harry nhìn qua các bức tranh được treo cách nhau một khoảng vừa đủ hoàn hảo ở hai bên. Đa số là những khung tranh trống rỗng, số còn lại đều đang ngủ say cho đến khi tiếng bước chân của cậu làm họ giật mình tỉnh giấc, và đâm ra khá ngạc nhiên khi cậu đột nhiên có mặt ở nơi này, và bắt đầu rù rì vào tai nhau đủ thứ.

"Harry, con đang làm gì ở đây thế?" Harry khẽ ngoái đầu về phía bức tranh của một người đàn bà tuy đã có tuổi nhưng rất xinh đẹp và quý phái. Khóe mắt Harry chợt nóng lên, cảm xúc nhớ nhung đang trào dâng bên trong cậu khi gặp lại bà nội của mình, phu nhân Euphemia Potter.

"Vì gặp một chút chuyện, cho nên tạm thời con sẽ ở lại đây. Nhưng sẽ không lâu đâu ạ."

"Coi nào, bé cưng. Chúng ta lâu lắm mới được gặp con và cũng rất nhớ con đó Harry, vậy nên đừng nói thế."

"Ông Fleamont đâu ạ?"

"Anh ấy đã đi họp hội với mấy ông bạn già của mình rồi, như con thấy đấy." Bà nhún vai "Đa số những thành viên của gia tộc Potter rất thích đi du ngoạn đó đấy và thường thì không có mặt ở trong tranh. Ta thì lại thuộc hàng thiểu số mất rồi."

Harry há miệng định nói gì đó thì cụ Henry đã nhanh chóng chạy từ thư phòng nhảy vào khung tranh của ông ở đây, vui vẻ nói, "Nào, Harry." Ông chỉ tay vào một tấm bảng đồ sộ chiếm hết cả một bức tường, "Có phải gia tộc chúng ta rất tuyệt vời đúng không?"

Chậm rãi tiến từng bước tới gần, chăm chú nhìn vào những nhánh rẽ tua tủa trên bảng. Harry quay lưng về phía cụ Henry, lặng lẽ gật đầu "Vâng."

Ánh mặt cậu một lần nữa lại lướt xuống cái tên ấy, không kìm được liền tò mò hỏi cụ Henry, "Cụ Henry, cho con mạn phép được hỏi một chuyện chứ ạ?"

"Con cứ nói đi."

"Cụ có biết một người tên là Katherine Ashley Fawley không ạ?" Cụ Henry đang dùng tay vuốt vuốt chòm râu dài ngoằng của mình và tủm tỉm cười thì bị câu nói của cậu làm cho cứng đờ, nụ cười trên môi cũng theo đó mà dập tắt. Các bức tranh khác cũng đồng loạt nín bặt.

"Harry, con hỏi chuyện này để làm gì?"

"Gia tộc Fawley được coi là một trong hai gia tộc thần bí nhất giới pháp thuật về nguồn thông tin ít ỏi và tính bảo mật của chúng, tuy nhiên sự mờ ám ẩn chứa bên trong đó đã khơi dậy nỗi hồ nghi cho Văn Phòng Điều Tra của Bộ Pháp thuật về việc ghi chép lịch sử chính xác và đầy đủ đối với gia tộc này. Nó đã được đưa vào ngăn kéo của những hồ sơ tuyệt mật và bị phủ bụi suốt một thời gian dài. Cho đến tận bây giờ, sự thật mới được công khai trước toàn thể cộng đồng Pháp Thuật về những tội ác tày trời của gia tộc này."

Harry hơi ngoảnh đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên nham hiểm, "Nếu nói rõ ràng thì, bọn con bao gồm con, Draco, Ron, Hermione đều có liên quan trong vụ việc này, con nghĩ con cần được biết những nhân vật có thật trong lịch sử."

"Nhưng làm sao con biết được cô ấy?"

"Từ một cuốn sách cổ của mật thất nhà Malfoy ạ." Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, những người trong tranh đưa mắt nhìn nhau bày tỏ rõ cái thâm ý sâu xa mà đôi bên đều thấu hiểu. Cụ Henry ho khẽ và hơi đỏ mặt, "Được rồi, Harry. Con hãy cứ ngồi xuống ghế đi đã."

"Vâng ạ."

Trông cụ có vẻ hơi lúng túng, mười ngón tay giao nhau đặt trên bụng và nhìn thẳng vào mắt cậu, thở dài.

"Ta không biết nên nói như thế nào nữa, vì ta cũng là người được nghe kể lại, và con cũng biết đấy, cô ấy đã bị sát hại cùng chồng của mình vào năm 1532, từ tận thế kỷ mười sáu lận và ta thậm chí còn chưa được sinh ra." Cụ tiếp tục thở hắt ra "Đáng lẽ nên để cụ Eamon Potter nói với con mới đúng, ông ấy là người đã chứng kiến tất cả. Tiếc là cụ đã đi chơi hơn tháng nay và chưa hề có dấu hiệu nào là muốn về cả."

"..."

"Nghe này, Potter chưa bao giờ tỏ thái độ coi thường người khác, ngay cả khi họ là Muggle, Harry. Chúng ta thậm chí còn có một vài người bà con là Muggle cơ mà, làm như vậy thì khác gì là đang tự vả vào mặt mình? Tuy rằng, sự ủng hộ dân Muggle của chúng ta chính là một trong những yếu tố khiến họ Potter bị loại khỏi danh sách Hai mươi tám dòng họ cổ xưa và cao quý nhất, nhưng điều đấy không hề khiến ta hay các thành viên trong gia tộc bận lòng, bởi vì chúng ta cảm thấy việc bản thân đang làm là rất cần thiết để có thể cân bằng sự ổn định của thế giới pháp thuật này. Những gì ta làm, đều là được truyền thừa từ những thế hệ đi trước, không bao giờ cảm thấy nhục nhã và luôn ngẩng cao đầu, tự hào về những gì mình đã tạo nên và luôn hướng về phía trước. Đó cũng chính là lí do tại sao tên của Katherine lại xuất hiện trên bảng gia phả của nhà mình."

"Có phải bà ấy đã phạm phải tội gì không ạ?"

"Thực ra.. Katherine là kết quả từ một sai lầm thời trai trẻ của Darwin Potter - một người họ hàng xa lắc xa lơ trong gia tộc với một cô gái trẻ Muggle có tên là Theresa Austone. Bọn họ đã tình một đêm sau khi cả hai đều trong tình trạng say khướt. Sáng hôm sau thì Darwin bỏ đi và không biết rằng Theresa đã mang trong người giọt máu của ông. Đến tận khi Katherine Austone lớn lên thật xinh đẹp và vào học ở Hogwarts, tài năng độc dược thiên bẩm được thừa hưởng từ người cha của mình đã giúp bà thu hút được lượng lớn người chú ý. Và cuối cùng, như bao câu chuyện cổ tích khác, hai cha con đã gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Nhưng, khi ấy Darwin đã cưới một tiểu thư nhà quyền quý và sinh được hai cô công chúa đáng yêu. Thành ra Katherine lại trở thành con ngoài giá thú nhưng bà và mẹ bà vẫn được nhận vào ở trong căn nhà khi ấy gia đình Darwin đang sống, tất cả mọi người đều vui vẻ và hòa thuận với nhau. Tuy nhiên, vì một lí do nào đó mà bà nhất quyết không chịu đổi họ của mình thành Potter và nằng nặc giữ lại cái tên Katherine Ashley Austone. Katherine đáng lẽ sẽ có một cuộc sống tuyệt vời cho đến lúc chết, nếu như bà ấy không rơi vào tình yêu với Daniel Fawley, chà chà, ta đáng lẽ không nên nói thế vì tình yêu họ dành cho nhau nghe đồn rất to lớn và cao cả. Nhưng thật đáng tiếc, gia tộc Fawley khi ấy chỉ muốn con cái của mình kết hôn với người thuần huyết chứ không chấp nhận một kẻ mang dòng máu Muggle hay lai tạp, và gia tộc Potter cũng không muốn Katherine kết hôn với người của gia tộc đó vì không muốn bà sau này phải chịu khổ. Bất chấp một loạt các hành động ngăn cản quyết liệt, Katherine và Daniel đã vượt lên tất cả, tự tổ chức hôn lễ với nhau. Ngay sau khi biết chuyện, gia tộc Fawley đã lồng lộn lên kêu người đi lừng bắt hai người đó về, và sau đó thì con cũng đã biết rồi đấy, Harry."

Cậu yên lặng gật đầu.

"Trước cái chết bi thảm của Katherine, gia tộc Potter xót xa cho số phận của bà ấy và cũng để tưởng niệm, vinh danh những cống hiến mà Katherine đã làm cho gia tộc, vì Katherine đã kết hôn nên họ đổi thành Fawley nhưng chúng ta đã thay đổi tên họ ngoại của bà ấy thành Potter và lưu tên bà vào bảng gia phả." Cụ Henry trông đau buồn, giơ tay lau đi vệt nước ở khóe mắt, không biết là do buồn ngủ hay là xúc động đến phát khóc, các bức tranh trên tường cũng đều gật gù bày tỏ lòng thương tiếc.

"Câu chuyện này đến thời của ta là trở thành những điều cấm kỵ không được phép nói ra hay kể cho bất kì ai nghe đâu, vậy nên như ông bà nội của con cũng không biết gì hết. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã được đưa ra ánh sáng, nên ta nghĩ cũng đã đến lúc bỏ điều luật đó đi thôi."

Harry từ tốn gật đầu, cố gắng giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng đã khóc không thành tiếng. Cậu rốt cuộc vừa được nghe cái gì vậy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net