XXV. Gia tộc bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bước chân sải dài trên nền đá hoa cương mang theo sự vội vã, Draco âm thầm chửi thề. Không hiểu sao hôm nay Astoria lại lắm lời như thế, liên tục dính lấy hắn như keo mà hỏi han đủ kiểu, mùi Omega và nước hoa nồng nặc trộn lẫn vào nhau khiến hắn thực sự sắp bị trào đờm ra khỏi cổ họng rồi đó. Thật may vì Pansy đã xuất hiện như một vị thần và cứu rỗi cuộc đời hắn.

Cảm ơn Merlin. Cảm ơn Pansy.

Lôi chiếc đồng hồ quả quýt ra khỏi túi áo chùng và Draco nhận ra mình đã trễ hẹn mất rồi. Hắn chúa ghét những kẻ đến muộn, và bây giờ bản thân hắn cũng đã phạm phải sai lầm ngu ngốc không đáng có ấy. Draco rảo bước nhanh hơn trên hành lang dẫn tới Hồ Đen, một vài học ngoảnh mặt lại nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Vương tử Slytherin hiếm khi vội vã như thế này là đang gặp chuyện phải chuyện gì vậy? Tốc độ đi dần chậm lại khi bóng cây táo gai dần hiện ra trước mắt hắn, không khó để hắn nhận ra dáng người cao gầy với mái tóc đen bù xù đang tựa lưng vào gốc cây ấy. Những bước chân nhẹ nhàng lướt trên nền cỏ, tiến tới chỗ cậu rồi chậm rãi ngồi xuống để tránh đánh thức Harry.

Sao em ấy thích ngủ thế nhỉ? Bản năng của mèo đấy à?

Draco ngồi khoanh chân, khuỷu tay đặt lên đùi và chống cằm nhìn chằm chằm Harry một lúc lâu và cậu thì chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại ngay cả khi hắn bắt đầu truyền tải tin tức tố của mình tới cậu. Cảm thấy hơi kì lạ, Draco đặt tay lên vai Harry lay nhẹ và khẽ gọi, "Harry?"

Không có tiếng đáp lại, cũng không có bất kì cử động nào.

"Harry?" Tiếng gọi thứ hai, thứ ba dần chìm trong vô vọng và Draco sững người khi nhận ra Harry đang khóc. Nét mặt vẫn vô cùng bình thản và trông không có vẻ gì là gặp ác mộng, nhưng những giọt nước mắt đua nhau chảy dài trên gò má cùng tiếng than thở trong cổ họng khiến Draco cuống lên vì lo lắng.

Harry đang gặp ác mộng. Nhận ra điều này, Draco sốt sắng lay mạnh lấy vai Harry và gầm lên, "HARRY POTTER!"

Ngay giây phút ấy, Harry đột ngột mở to mắt, con ngươi trợn trừng lên vì sợ hãi, thở hổn hển và hít lấy hít để không khí giống như vừa bị ai đó cầm dây thừng siết cổ vậy. Khó khăn cựa quậy cơ thể như muốn rã rời, cậu nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đang ở trước mắt mình, "Draco.."

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bệt xuống đất, tức giận kéo lấy cậu ôm chặt vào lòng mà rít lên, "Harry Potter em đúng là đồ chết tiệt!"

Harry tựa đầu vào vai hắn dụi dụi, hương bạc hà mát lạnh lan tràn vào trong khoang mũi của cậu giúp tâm bình yên hơn, giọng nói có chút bất mãn, "Sao lại là lỗi của em..?"

"Vì nếu như em biết tự chăm sóc tốt sức khỏe của bản thân thì sẽ chẳng thể bị bóng đè được." Harry ngóc đầu dậy, cau có nhìn Draco, "Ai là người khiến em không còn tí sức lực nào mà chăm sóc mình nhỉ?"

"..." Được rồi, là anh sai.

Draco giúp Harry đổi tư thế, để cậu ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, hướng mặt về phía Hồ Đen, "Sao đột nhiên em lại gặp ác mộng nhỉ?" Draco lầm bầm "Có nhớ mình đã mơ những gì không, Harry?"

"Em mơ em gặp Fawley năm em tám tuổi và anh ấy chín tuổi, bọn em gặp nhau ở thế giới Muggle." Harry chỉ có thể nói sơ qua như vậy chứ nào đâu dám kể lể chi tiết rằng hai người suýt nữa đã tiến triển tới giai đoạn yêu đương cơ chứ.

Draco nhăn mặt, "Từ nay về sau không được phép mơ như vậy nữa."

"Anh làm như em muốn lắm không bằng." Harry khịt mũi "Em có cảm giác mình không giống như đang mơ mà là đang dần nhớ lại một đoạn ký ức mà em đã đánh mất trong quá khứ vậy."

"Ý của em là em và Fawley đã từng gặp nhau trong quá khứ?"

Harry gật đầu, "Em nghĩ mình sẽ phải đi gặp giáo sư Snape. Ông ấy là bậc thầy Chiết tâm trí thuật mà."

Draco hơi nhếch môi, "Chắc hẳn là cha sẽ vui lắm." Khi thấy em chủ động đòi học môn của ông ấy. Harry vươn vai duỗi thẳng hai chân hai tay rồi buông thõng một cách mệt mỏi, giống như một khối kẹo dẻo đều dựa hoàn toàn vào người Draco. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Harry kéo kéo góc áo hắn, "Draco? Anh có biết dạo này ở Hogwarts đang có tin đồn không?"

"Tin đồn gì?"

"Rằng gia tộc Fawley là gia tộc hắc ám."

"Em nghe được từ đâu đấy?"

"Từ Ron, bồ ấy nói rằng mình đã nghe lén được từ một số học sinh khác và giờ thì nó đã lan ra cả trường."

Draco cau mày, "Nào có phải tin đồn, đó chính xác là sự thật. Tuy nhiên Bộ Pháp Thuật vẫn đang điều tra để xác minh hoàn toàn và đưa ra quyết định với gia tộc Fawley, nó vẫn chưa hề được công khai và có lẽ vài tên ngứa mồm đã phun điều gì không nên rồi. Đây vốn là một trong những hồ sơ tuyệt mật đã bị phủ bụi cách đây nhiều năm do không thể tìm ra manh mối nào cả, việc nó bị lộ sẽ gây tổn hại rất lớn tới cả Bộ và cả gia tộc đó nếu như chúng là giả. Nhưng dĩ nhiên, các chứng cứ đều đã được thu thập đầy đủ để vạch trần bộ mặt thật suốt hàng trăm năm qua của gia tộc giả tạo này."

"Vậy đó có phải lí do Fawley đột nhiên biến mất không?"

"Em có vẻ quan tâm đến hắn nhỉ?" Draco nhướn mày.

Harry nhún vai, "Dù sao cũng là người một nhà."

"Well, rất có thể." Draco gật đầu. "Còn về vụ sợi dây chuyền và quả Bludger bị ếm bùa hắc ám thì tối nay chúng ta sẽ có kết quả rõ ràng rằng có phải Fawley làm hay không từ cụ Dumbledore?"

"Tại sao lại là tối nay?"

"Vì tối nay thầy ấy sẽ trở về sau chuyến viếng thăm nhà tù Nurmengard để gặp Chúa tể hắc ám đời đầu Gellert Grindelwald. Ông ta cũng có liên quan đến gia tộc Fawley."

"Liệu bọn mình có cơ hội được gặp ông ta không nhỉ?"

Draco khụt khịt, vẻ châm biếm, "Nếu như cụ Dumbledore đủ bản lĩnh để lôi ông ta ra khỏi đó thì có."

18:25, Văn phòng thầy hiệu trưởng.

Tụi Harry lôi kéo nhau thành một đống lên phòng hiệu trưởng, trên đường đi cãi nhau ỏm tỏi và thu hút rất nhiều ánh mắt từ phía các học sinh. Harry phải quay lại rống lên giận dữ thì Hermione và Draco mới chịu ngậm miệng, "Có im đi không thì bảo?!"

Ai cũng biết Cứu thế chủ đôi khi tâm tình không tốt, thay vì chọc vào để rồi lại tự chuốc về mình cả rổ bùa ếm thì tốt nhất hãy nên im lặng là thượng sách.

"Kẹo Chanh." Harry cáu kỉnh nói với con thú đá và nó nhảy sang một bên, để lộ ra cho họ một cái cầu thang xoắn.

"Cụ Dumbledore thực sự thích kẹo chanh chỉ?" Ron làu bàu "Mỗi lần đến văn phòng của thầy ấy là y như rằng chúng ta sẽ được mang về một đống kẹo đó."

"Thầy ấy thích ăn đồ ngọt, cũng là một cách để giữ cho con tim mình luôn trẻ trung, để có thể hòa hợp với chúng ta." Draco đột nhiên thò tay vào túi áo chùng và nhận ra tá kẹo chanh mà lần trước cụ Dumbledore đã đưa cho hắn vẫn đang nằm yên vị ở đây. Hắn đi nhanh hơn và song song với Harry, lặng lẽ đem chúng bỏ hết vào túi áo cậu, rồi lại lặng lẽ lui về phía sau đi cùng bọn Ron. Bàn tay trong túi áo của Harry mân mê những viên kẹo nhỏ, khóe môi vui vẻ nhếch lên. Cụ Dumbledore hình như cũng vừa mới trở về, hai bàn tay đang tập trung phủi sạch những tro tàn của lò sưởi, hóm hỉnh cười với bọn cậu.

"Úi cha, mấy đứa. Nhận được tin tức sớm dữ ha?"

"Em chào thầy."

"Nào, ngồi đi."

Cụ ngồi xuống một chiếc ghế bành, búng tay một cái và năm ly rượu mật ong hiện ra. Ngay khi nhìn thấy chúng, cơ mặt của Harry giật liên hồi, cậu chợt nhớ về cái đêm giao hoan vân vũ mấy ngày trước, vội vàng lắc lắc đầu.

Mau biến đi, mau biến đi.

Trước hành động kì lạ của Harry, Ron lo lắng hỏi, "Cậu không sao đấy chứ? Nhìn sắc mặt cậu kém quá."

"À ừ, mình ổn mà." Ổn như con ma nhà Slytherin vậy.

Draco ngồi bên cạnh khẽ giơ tay vuốt lưng cho cậu, trong một khắc không ai để ý và khóe miệng của hắn giương cao đến bất ngờ. Bàn tay của Hermione bấu chặt lấy thành bàn, sốt sắng hỏi, "Thưa thầy, chuyện gia tộc Fawley là gia tộc hắc ám có phải là sự thật không ạ?"

"Đúng vậy." Cụ nghiêm túc gật đầu, và chìa một cuốn sách với họa tiết bìa đơn sắc không có gì nổi bật "Nhờ có nó, chúng ta mới có thể biết được quá khứ đen tối của gia tộc này, công lớn nhất thuộc về trò Draco."

Hermione quay ngoắt sang nhìn Draco, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vẻ đắc ý trên gương mặt hắn, từng chữ rít qua những kẽ răng, "Malfoy, làm ơn thu cái đuôi của cậu lại giùm tôi."

Harry bình tĩnh cầm lấy nó và mở ra, lật từng trang một và dừng lại khi mắt cậu chạm phải chữ "Fawley".

Chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: Gia tộc hắc ám. Còn lại đều trống trơn, Harry ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cụ Dumbledore và thầy ấy dường như đã biết trước cậu sẽ biểu lộ cảm xúc này, chỉ nhẹ nhàng nói, "Con hãy lấy đũa phép của mình ra và gõ đúng ba lần lên mặt giấy, thầm nhủ câu nói không phát ra tiếng Humilis et Laus."

"Giống như khi em làm với Bản Đồ Đạo tặc vậy." Harry nhắm mắt lại và cố gắng tập trung, một giọng nói liền xuất hiện trong đầu cậu.

Humilis et Laus - khiêm nhường và vinh quang.

Những dòng chữ cổ màu đen dần hiện rõ ra rõ nét trên những trang giấy đã ngả màu vàng nâu, Harry lặng người đi và đôi mắt cậu không thể rời khỏi chúng, Ron và Hermione cũng ló mặt vào để đọc.

Một gia tộc hắc ám xuất hiện vào những năm đầu của thế kỷ X.

Vụ mất tích bí ẩn của những cô gái trẻ (1029): Những cô gái lần lượt biến mất không rõ tung tích và lí do khiến cho người dân vùng Bristol rơi vào tình trạng khủng hoảng và sợ hãi, toàn bộ hoạt động kinh tế và giải trí đều bị ngưng trệ. Đến cuối cùng, người ta phát hiện xác của những cô gái đó nằm chỏng chơ và trần truồng, ngập ngụa mùi máu tanh nồng trong một căn chòi thuộc sở hữu của gia tộc Fawley. Hóa ra, những phù thủy của gia tộc này đã dụ dỗ và lợi dụng họ để phục vụ cho việc nâng cao năng lượng pháp thuật của mình cho đến tận cạn kiệt sức lực rồi đem sát hại một cách dã man.

Sau đó đã trốn được khỏi sự truy đuổi gắt gao của người dân và quan binh, tẩu thoát thành công.

Sự độc ác đến rợn người của gia tộc Fawley.

Vụ thảm sát mười lăm gia đình Muggle (1458): Do mâu thuẫn giữa phù thủy và phi phù thủy, cặp sinh đôi Chuck Fawley và Clark Fawley đã theo lệnh của gia chủ Bartholomew Fawley sát hại toàn bộ mười lăm hộ gia đình sinh sống tại một thị trấn nhỏ ở miền nam nước Anh.

...

Tranh chấp đất đai và tai tiếng về huyết thống (1532): Daniel Fawley sau khi quyết định sẽ cưới Katherine Austone - một cô gái với dòng máu lai giữa phù thủy và Muggle, đã bị xử phạt theo điều luật của gia tộc là treo lên giàn giáo và thiêu chết, mặc sự bất bình và đấu tranh nổi dậy của người dân về sự tàn bạo hình phạt này.

...

Những bước chân nối tiếp nhau phục vụ dưới trướng các thế lực hắc ám.

Một trong những dòng tộc đi đầu trong việc gia nhập đội quân của Gellert và làm việc dưới trướng của hắn. Tham gia các cuộc thanh trừ và sát hại những người dân Muggle và các phù thủy lai vô tội một cách dã man.

Cuộc đột nhập vào Bộ Pháp Thuật (1930): Freda Fawley, Gareth Fawley, Felix Garrick đã bất chấp an ninh nghiêm ngặt của Bộ pháp Thuật và xông vào Nơi giam giữ các sinh vật hắc ám huyền bí, cố gắng giải thoát chúng. Trước khi bị các thần sáng bắt giam và tống vào ngục Azkaban đã tiện tay giết và làm thương mười hai nhân viên của Bộ.

Bạo loạn tại Lễ Hội sắc màu (1935): Quấy rối, hành hạ và giết người, khiến cho sự kiện này đến nay vẫn chưa có dấu hiệu sẽ được mở trở lại do sự lo ngại đối với những phần tử hắc ám.

...

Dưới sự thất bại của Gellert Grindelwald và những cuộc đấu tranh khốc liệt, cuối cùng gia tộc Fawley đã có một cuộc đảo chính, chấp nhận chịu hình phạt, bồi thường và rút lui khỏi chiến tranh.

Hermione kinh hoàng thốt lên, "Thật kinh khủng! Những thứ này hoàn toàn không có ở bất cứ cuốn sách nào mà mình đã từng đọc!"

"Không có thì cũng đúng thôi, đã bỏ ra một món tiền lớn để nhét vào miệng cánh báo chí truyền thông và những kẻ ghi chép lịch sử mà. Nếu không, con cháu đời sau của gia tộc Fawley sẽ không thể bước ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể sống chui lủi trong bóng tối và cuối cùng là lụi tàn, cũng giống như gia tộc Gaunt."

"Ủa?" Ron kêu lên "Tại sao lịch sử của gia tộc Fawley lại chỉ có đến năm 1948 vậy?"

"Bởi vì sau đó, Gia tộc Fawley đã gia nhập Hội Phượng Hoàng." Draco nhún vai "Một bước ngoặt xuất sắc."

Hermione quay ngoắt sang phía cụ Dumbledore, "Thầy, không lẽ thầy không biết chút gì về những chuyện này sao?"

"Không hề con ạ." Cụ lắc đầu "Khi ấy tay chân của Gellert có đến hàng nghìn người từ những kẻ ở đáy xã hội cho đến những kẻ giấu mặt quyền lực nhất, và ta thì cũng đang mải đi chiến đấu cùng Voldemort nên cũng chẳng để ý. Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy mình thật sơ suất."

"Vậy có phải cha mẹ của anh Fawley là thành viên của Hội đúng không ạ?" Đôi mắt nâu của Hermione bỗng bừng sáng những tia hy vọng.

"Đúng vậy." Cụ gật đầu, giọng nói có chút bi thương "Họ quả thực là những người anh hùng tuyệt vời."

"Thấy chưa!" Hermione quay lại đối mặt với Draco, nhưng hắn chỉ dửng dưng bỏ ra một câu, "Nghe tiếp đi đã."

"Tuy nhiên, Warren Fawley lại chính là thủ phạm của hai đồ vật hắc ám xuất hiện tại Hogwarts. Trò ấy đã ếm một lời nguyền hắc ám cổ xưa từ bí tịch của gia tộc mình lên chúng, còn với mục đích gì thì ta không biết. Chúng ta vẫn đang cho người truy tìm cậu ấy, có thể nhờ cha mẹ Fawley mà cậu ấy sẽ được giảm nhẹ tội."

Hermione bỗng ngồi sụp xuống ghế, nét mặt thất vọng đến tột cùng. Harry nãy giờ vẫn dán mặt vào cuốn sách trên tay, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và đại não bỗng xuất hiện một mảnh kí ức ngày cậu về thăm Dinh Thự Potter và tình cờ thấy được bảng gia phả của gia tộc mình.

Một nhánh nhỏ nằm tận ở mép bảng với cái tên được ghi rất mờ: Katherine Ashley Fawley (Potter).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net