XXVI. Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21:45.

Sau khi có được giấy đặc cách trở về Nhà chung sau giờ giới nghiêm, bốn người Harry lặng lẽ dạo bước trên hành lang, chẳng ai nói một lời nào. Không khí im lặng cứ như bóng tối bao trùm lên tất cả, chỉ còn đọng lại tiếng hít thở nhè nhẹ và tiếng giày da nện trên nền đá hoa cương bóng loáng. Cuối cùng vì cảm thấy quá bức bối, Ron mới phải miễn cưỡng lên tiếng, "Thật may là nhờ cụ Dumbledore, chúng ta mới có thể thoải mái khi đi qua lão Filch như thế." Không có một người nào đáp lại, tiếng cười gượng của Ron cứ thế nhỏ dần rồi chìm nghỉm, cậu chàng bối rối gãi đầu, "Thôi nào mấy bồ, đừng bi quan như thế chứ. Chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng đến chúng ta."

Hai tay Hermione vẫn còn đang áp lên má mình, trông như vừa bị ai đó xì hơi vào mặt cô nàng vậy, "Im đi Ron, bồ có bao giờ hiểu nổi cảm giác bị người mà mình một mực kính trọng phản bội lại niềm tin mà bản thân đã trao cho người ấy không?"

Ron rụt cổ lại về phía sau, không dám phản bác.

"Harry, em ổn chứ?" Draco đi bên cạnh Harry lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu "Suốt ngày hôm nay trông em cứ như người mất hồn vậy."

Harry lắc đầu, cuối cùng vẫn yếu ớt thốt ra một câu, "Không, em ổn mà."

"Anh không tin." Draco cau mày, nắm lấy tay Harry "Đi nào, anh sẽ đưa em đến Bệnh Thất."

Tay còn chưa kịp nắm chặt lấy thì Harry đã vội vã rút ra rồi lùi về phía sau, khẽ lắc đầu, "Em không sao thật mà, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi."

Không muốn nghe Draco nói tiếp, Harry quay người đi về hướng ngược lại với bọn họ, một lối đi khác để về Phòng sinh hoạt chung Gryffindor, bỏ lại đằng sau lưng ánh mắt hoài nghi của cả ba.

23:55.

Harry không thể ngủ được. Hai mắt cậu cứ mở thao láo và trằn trọc trên giường suốt từ lúc trở về đến giờ, tiếng động đủ nhỏ để không đánh thức bất kì ai. Trong đầu cậu vẫn xoay quanh hình ảnh ngày cậu trở về dinh thự Potter và tình cờ xem được bảng gia phả của gia tộc mình, cái tên Katherine Ashley Fawley như nút cọc bám chặt lấy Harry không buông. Khi ấy Harry chỉ nghĩ người này sau khi kết hôn với một vị nào đó trong gia tộc Fawley vì phạm phải một lỗi lầm nhưng vẫn được tha thứ, do vậy tên của người chồng mới không xuất hiện nhưng tên của bà ấy đã bị làm mờ đi để nhấn mạnh rằng người phụ nữ này suýt nữa đã bị gạch tên ra khỏi gia tộc. Ai mà ngờ được lại có chuyện này, Katherine và Daniel đã bất chấp sự phản đối giữa hai gia đình để tiến tới hôn nhân. Gia tộc Potter không vô tình như gia tộc Black, và có lẽ do niềm thương xót sau khi bà ấy bị giết nên tên của người này mới được phép xuất hiện trên gia phả? Nhưng tại sao, tên của bà ta trong cuốn sách kia lại là Katherine Austone?

Bà ta đã đổi họ?

Không thể nào, Harry tự nhủ. Việc một ai đó thay đổi tên họ của mình chính là một cách phỉ báng và không thừa nhận huyết mạch đang chảy trong cơ thể mình và tất nhiên sẽ bị gạch tên khỏi dòng tộc, bà ấy còn có thể để cho Harry thấy thì quả là điều quá mức bất bình thường. Nằm nghĩ vẩn vơ tới tận ba giờ sáng, Harry mới vô thức chìm vào giấc ngủ.

"Warren, đây là cái gì thế?"

Harry chỉ tay vào một cái que dài dài bằng hai gang tay người lớn, tò mò hỏi. Warren cầm nó lên và làm vài kí hiệu ngộ nghĩnh trước mặt cậu. Harry ngay lập tức hiểu ra và phấn khích hét lên, "Oa! Đây là đũa phép ư!?"

Warren gật đầu, hai bàn tay không ngừng di chuyển. Nét mặt Harry chợt có chút khác lạ, cậu hồ nghi nhìn anh, "Không thể nào, em làm gì có phép thuật được cơ chứ? Em đâu phải là một phù thủy."

Warren mỉm cười ôn nhu, chậm rãi giơ tay xoa đầu cậu.

[Anh không nói dối em, Harry.]

"Không thể nào đâu, Warren. Nếu là thật thì làm sao em lại sống ở một nơi bình thường thế này?" Harry nhăn mày với Warren, hai cánh tay nhỏ nhắn giơ cao lên làm những động tác đáng yêu "Nếu giống như trong truyện cổ tích thì bây giờ em phải đang sống ở một thế giới tràn ngập những điều kì diệu của ma thuật chứ nhỉ?"

Warren lắc đầu, nụ cười vẫn trọn vẹn trên môi, anh ấy chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Harry. Ý muốn nói rằng, cậu giống anh.

[Muốn thử chứ?]

Hai mắt Harry bừng sáng, gật đầu như gà mổ thóc, "Muốn!"

Warren nhấc cây đũa lên, chĩa về phía mặt sông và hơi vung lên. Ngay khi ánh sáng xanh bắn ra khỏi cây đũa phép, mặt nước đột ngột bị rẽ làm hai, tạo ra một lối đi sâu thăm thẳm xuống tận đáy sông. Harry kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt mình rồi ôm lấy Warren thốt lên đầy thán phục, "Anh thật sự giỏi quá đấy, Warren!"

Bị cái ôm chầm bất ngờ của Harry làm cho ngỡ ngàng tới cứng người, Warren như được người tiếp thêm động lực cho ngọn lửa ngạo mạn đã âm ỉ cháy từ rất lâu, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn.

[Anh sẽ cho em xem cái này.]

Không đợi Harry đáp lại, đũa phép trên tay Warren tiếp tục vung lên. Giữa một khu vực đông dân là Muggle sinh sống, câu thần chú của Warren đem cái cây ở gần bọn họ cắt nát đã làm chấn động những người xung quanh. Harry giật nảy mình khi tai cậu nghe thấy tiếng kêu thất thanh của ai đó ở xa xa kia, anh vội vàng nắm lấy tay cậu, cẩn thận đem cậu bao bọc vào lòng để tránh mọi người nhìn thấy rồi nhanh chóng chạy đi.

Harry giật nảy người một cái và cậu rùng mình tỉnh dậy, đầu tóc và quần áo đã nhễ nhại mồ hôi từ bao giờ. Thân thể rã rời chưa muốn ngồi dậy ngay, Harry đành nằm dài trên giường ôm chặt lấy ngực mình, nhịp tim vẫn còn đang đập rộn ràng và cảm giác hít thở không thông khiến cậu thấy khó chịu, bắt buộc phải đứng dậy lảo đảo bước vào phòng tắm. Một lúc sau, Harry bước ra ngoài chỉ với một chiếc khăn tắm quấn ở hông, những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc ướt đẫm chưa kịp lau khô chảy dài trên làn da màu sữa đặc quyến rũ. Draco sẵn sàng thủ tiêu bất cứ kẻ nào có cơ hội nhìn được hình ảnh gợi dục này của Harry ngoài hắn.

Ngâm mình trong nước nóng khiến cho Harry tỉnh táo hẳn, cậu liếc mắt về phía cửa sổ và nhận thấy bên ngoài vẫn là một màu tối đen, nhưng cậu thì chẳng hề có dấu hiệu muốn ngủ thêm. Có lẽ đêm nay Harry hoàn toàn thức trắng đêm mất rồi.

Sau khi dậy sớm và cảm thấy bản thân quá mức rảnh rỗi, Harry quyết định lôi đống bài tập mà cậu đã vứt vào xó thành một núi nhỏ cách đây ba ngày ra làm. Rồi kiểu gì tối nay Ron cũng khóc lóc cầu cứu cậu và Hermione.

7:45.

Vài giờ sau đó, Harry đã hoàn thành xong nhiệm vụ và xách túi xuống Đại Sảnh Đường để ăn sáng. Dạo này sự xuất hiện vào sáng sớm của Cứu thế chủ dần trở thành hình ảnh quen thuộc đối với một số học sinh, chẳng mấy ai muốn tọc mạch cậu thêm nữa. Đang thoải mái nhâm nhi mấy lát bánh mì phết mứt dâu nóng hổi và cà phê sữa, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên phá vỡ sự yên bình hiếm có của cậu, "Harry, dạo này bồ có vẻ rất thích dậy sớm?"

Hermione có vẻ như chẳng còn bận tâm về chuyện hôm qua nữa, cô nàng vui vẻ ngồi đối diện với cậu và quan tâm hỏi han.

"Well, mình thường bị tiếng ngáy của Ron làm cho tỉnh ngủ." Harry gật gù, trong lòng âm thầm xin lỗi cậu bạn thân, thực ra khi ngủ Ron không hề ngáy, nghiến răng hay làm bất cứ trò ba trợn gì đó đâu.

Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang.

"Hắt xì!" Ron bỗng nhiên hắt hơi, định theo thói quen đưa ngón trỏ lên quệt mũi thì bị Blaise ngăn lại, chìa ra một chiếc khăn tay nhỏ màu xanh lục đưa cho cậu.

"Em dùng cái này đi."

Ron cầm lấy và lau đi vệt nước đang lấp ló ở mũi, lẩm bẩm, "Kì quái? Không lẽ có ai đang nhắc tới em?"

"Mùa này rất dễ bị cảm đấy."

"Em biết rồi."

7:55.

"Mình vẫn không hiểu tại sao Fawley phải mất công ếm bùa hắc ám để rồi cuối cùng chính bản thân anh ta lại tự chuốc lấy thương tích như thế."

Bùa hắc ám, tay cầm nĩa của Harry hơi cứng lại giữa không trung, cậu chợt nhớ đến giấc mơ tối qua. Khi ấy, Warren đã cho cậu xem một câu thần chú hắc ám: Cắt nát hoàn toàn. Khoan hãy nói đến chuyện biết và thực hành nghệ thuật hắc ám khi chưa đủ tuổi, việc Warren tùy tiện sử dụng và phô trương phép thuật của mình trước mặt bao nhiêu người dân Muggle đã đủ để nhận một bức thư sấm đỏ chót và chuyến tham quan miễn phí đến Toà án tối cao của Bộ Pháp Thuật rồi. Tâm trạng Harry có chút hoang mang, liệu sau đó Warren có xảy ra chuyện gì không?

Trong khi Hary chìm đắm vào đống suy nghĩ của mình thì Hermione đang cáu kỉnh dùng dao cắt chiếc bánh của mình, trông như muốn trút giận lên nó vậy. Ron hơi liếc về phía Harry vẫn đang trầm mặc nãy giờ rồi lại quay về nhìn cô, "Mình nghĩ là Malfoy nói đúng đấy, có lẽ Fawley muốn gây sự chú ý với Harry nhưng lại chọn sai cách."

"Việc nó thật vô nghĩa." Cô làu bàu "Harry xem chừng cũng rất quý Fawley và sẵn lòng làm bạn với anh ấy mà."

"Hermione, sai rồi. Anh ta là có ý với Harry và muốn cướp bồ ấy khỏi tay Malfoy."

Hermione đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhảy chồm sang chỗ Harry, "Harry, Malfoy đã đánh dấu bồ chưa?!"

Harry giật mình ngẩng đầu rồi hơi ấp úng, "À ừ cái gì cơ?"

"Hai người đã kết đôi rồi à, cậu và Malfoy ấy?"

Harry chậm rãi gật đầu, xấu hổ gãi gãi mũi mình.

"Bồ đang nói thật đấy ư?!" Không thể kìm nổi nỗi niềm kinh ngạc mà hét lên, mắt của Hermione và Ron như sắp rớt ra ngoài tới nơi.

"Mèn đét ơi!" Ron kêu lên thảm thiết "Tôi rốt cuộc đang ở chỗ quái nào vậy trời!?"

Hermione dường như đã bình tĩnh hơn so với Ron, nắm lấy vai cậu tra hỏi, "Chú Sirius đã biết chuyện này chưa?"

"Tớ cá cái đầu trọc lóc của Voldemort là chú ấy chưa biết. Mà không chỉ chú Sirius, ba James nhà bồ mà biết chuyện này chắc cũng phải đội mồ sống dậy đi tìm Malfoy tính sổ."

"Ron, trò im được rồi đấy!" Hermione gắt gỏng nói "Tớ nghĩ bồ nên nói chuyện này sớm với chú Sirius đi để chú ấy đỡ lo lắng. Với lại,.. hai người đã có cái gì chưa đấy?"

"Cái gì là cái gì?" Harry nhìn Hermione thắc mắc.

Ron ngồi ở bên chen vào, mắt long lanh nhìn Harry, "Sản phẩm ấy."

"Coi nào Ron, bồ đừng có nghĩ đến mấy thứ bậy bạ đó nữa. Bọn mình không có tạo ra cái gì hết." Hermione đưa tay lên xoa cằm, nheo mắt lướt dọc cơ thể cậu. Cảm thấy có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra, Harry vội vàng đứng dậy khỏi ghế và xách túi trên vai, chỉ nói một câu tạm biệt rồi chạy mất hút.

Lang thang một mình trên hành lang, Harry tự nhiên có chút lo lắng về bản thân mình sau khi nghe những lời từ Hermione và Ron, nhưng vài phút sau lại cười xòa cho qua. Không thể nào đâu, nếu như có thì nó đã có từ lâu rồi chứ làm gì có chuyện đến tận lúc này vẫn chẳng hề có động tĩnh gì. Mải mê với những dòng suy nghĩ ngốc nghếch của mình, Harry mất cảnh giác để một bàn tay vô danh nắm lấy eo mình lôi tuột vào một góc vắng vẻ, đẩy mạnh cậu vào bức tường đằng sau rồi mạnh mẽ áp lên môi cậu mà ngấu nghiến. Cơ thể đang định phản kháng chợt xụi lơ trước mùi hương bạc hà quen thuộc, sắc xanh lưu ly ánh lên lấp lánh trên ngón tay áp út thon dài ấy giúp đã cậu nhận ra người đang hôn mình là ai. Mười ngón tay luồn vào tóc Draco nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, hai cơ thể nồng đậm mùi hương Alpha và Omega dán sát lấy nhau cùng hòa quyện. Bàn tay hắn mò vào bên trong vạt áo sơ mi vuốt ve thắt lưng cong mịn, mơn trớn tới đỉnh đầu nhũ hoa mà đùa nghịch, tay còn lại không chịu ngồi yên chạm vào cặp mông săn chắc của Harry nắn bóp không ngừng khiến tiếng rên rỉ hứng tình của cậu vọt ra khỏi cổ họng.

"Harry.." Draco mút nhẹ lấy cần cổ cậu, dịu dàng lên tiếng "Anh con mẹ nó nhớ em đến sắp điên rồi."

Harry tựa trán vào trán Draco, vuốt ve hai má hắn, "Em cũng nhớ anh."

Draco đem Harry ôm chặt vào người mình rồi chôn đầu ở cổ cậu, hít ngửi hương thơm trên người Harry, "Hay là em qua Nhà chung Slytherin sống với anh đi?"

"..." Harry thở dài lắc đầu "Giáo sư Snape nhất định sẽ đem em bỏ vào vạc độc dược của ông ấy mất."

"Yêu em rồi mới cảm thấy cha đỡ đầu của mình thật phiền phức."

Harry cười khanh khách, tiếng cười giòn tan như những giọt mưa rơi lộp bộp trong lòng Draco, cậu hình như vừa nhớ ra điều gì đó rồi vỗ vỗ lưng hắn, "Dray, tối nay em có buổi học thêm với thầy ấy."

"Cha thật là tài giỏi trong việc cản trở tình yêu của chúng ta." Draco nói, vẻ châm biếm "Nhưng được rồi, nhân cơ hội này em cũng nên tranh thủ hỏi ông ấy về những giấc mơ kì lạ của em đi."

"Slytherin ai cũng sến sẩm như anh à?"

"Không, là do Blaise suốt ngày tiêm nhiễm vào đầu anh thôi." Draco khịt mũi "Nó nói nhiều quá nên nghe riết cũng phải thuộc."

19:00, Văn phòng giáo sư Snape.

"Mời vào." Một giọng nói nghe vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc khiến Harry hơi giật mình. Sau khi mối quan hệ giữa giáo sư Môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám và Giám Đốc Bệnh viện Thánh Mungo bị bại lộ với tụi Harry, thầy Snape cũng lười giấu giếm. Cho nên khi Harry bước vào trong, đập vào mắt cậu chính là cảnh tượng người đàn ông điển trai với mái tóc màu nâu nắng rực rỡ đang vắt chéo chân gác lên mặt bàn yêu quý của giáo sư. Vẻ mặt điếc không sợ súng thế kia thì Harry chắc mẩm là hành động này đã xảy ra nhiều lần rồi và Snape chẳng thể làm gì được Clement nên người này liền coi đó là dung túng rồi cứ thế làm càn.

Ngài ấy thành thần con mẹ nó rồi.

Ngượng ngùng đứng ở phía cửa mà chưa dám vào trong, ánh mắt đảo liên hồi nhưng không thấy bóng dáng của giáo sư Snape đâu khiến Harry bối rối, "Thưa ngài-"

"Harry, đừng cứng nhắc như thế. Trò cứ gọi ta là giáo sư đi."

"Thưa giáo sư, cho em hỏi thầy Snape đâu ạ? Tối nay em có buổi học Bế Quan Bí Thuật với thầy ấy."

"Em ấy đi ra ngoài có chút việc và cũng đã nói trước với ta về trò rồi. Nào, cứ ngồi xuống ghế làm một tách trà và chờ đợi đi nào."

Lặng lẽ đi tới và ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, ngay lập tức có một ly trà đào được đưa tới tay cậu. Hai người cứ thế im lặng không một ai mở lời nói chuyện trước làm nổi bật thanh âm khe khẽ của đồ sứ va chạm với nhau. Clement Clinicus là một lương y nổi tiếng tài giỏi và đức độ, và Harry cũng cảm thấy như thế. Nếu cậu nhớ không nhầm thì người đàn ông này đã một tay chữa trị cho cậu và Warren sau vụ tai nạn ở sân Quidditch. Một ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu Harry và cậu phân vân có nên hỏi ông ấy hay không, rằng nếu ông ấy có thể biết được điều gì đó về những kí ức từ đâu ra xuất hiện trong trí nhớ của cậu.

"Thưa giáo sư, em muốn hỏi thầy một việc có được không ạ?"

"Trò nói đi."

"Trong vụ tai nạn Quidditch cách đây hơn một tuần, lúc thầy khám cho em có cảm thấy điều gì kì lạ không ạ?" Cuối cùng thì Harry đã quyết định nói ra nhưng cậu cũng không trông mong gì nhiều về câu trả lời mà mình sắp nhận được.

"À.." Giáo sư Clement như nhớ ra điều gì đó rồi quay ra nhìn cậu "Ý trò là một đoạn ký ức bị phong ấn bên trong trí nhớ của trò đúng không? Ta thấy nó hơi ngứa mắt nên rảnh tay hóa giải câu thần chú niêm phong nó, nên giờ có lẽ trò cũng đang dần nhớ lại những gì mà mình đã quên mất rồi đó."

Harry hơi sững lại vì ngạc nhiên, "Vậy nó là do em tự làm hay là ai đó làm ạ?"

"Là do một người khác làm, cái này khác hoàn toàn với Obliviate." Thầy nhún vai "Ta nghĩ là người đó một nửa muốn trò nhớ nhưng một nửa lại muốn trò quên chúng đi hoặc là sao đó, chịu thôi. Cái này thì trò nên đi hỏi Severus, em ấy-"

Câu nói của giáo sư bị đứt đoạn và Harry liếc thấy ông ấy vội vã thu chân xuống dưới gầm bàn khi có tiếng cửa mở vang lên, thầy Snape bước vào, với một vẻ mệt mỏi và phong trần hiện rõ trên gương mặt thầy, "Có chuyện gì cần hỏi ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net