XXXIV. Lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7:55, Đại Sảnh Đường.

Dãy bàn nhà Gryffindor hiếm khi mới có dịp yên tĩnh như vậy. Không có tiếng cãi vã và hú hét ầm ĩ từ các cuộc nổi loạn của đám sư tử, những tiếng hít thở đều đều và tiếng lạch cạch của kim loại va chạm với nhau đều nhờ sự im lặng kì lạ này mà được khuếch đại lên. Thỉnh thoảng lại có một vài đứa nhỏ tò mò ngó nghiêng vì sao các anh chị lại cấm chúng nó làm loạn, nhưng sau khi ngó thấy một cái đầu bạch kim mặc áo chùng nhà Slytherin thì chúng nó liền được thông suốt, lũ trẻ lại ngoan ngoãn rụt cổ về cúi mặt tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình. Tuy nhiên mấy bé ấy chưa có nhìn kĩ. Là một cái đầu bạch kim cộng với một cái đầu húi cua và một mái tóc đen tuyền dài tới ngang lưng, cả ba đều mặc áo chùng màu xanh lục nên không khó để đoán ra họ là ai. Mặc dù bàn tay cầm thìa của Ron không ngừng di chuyển từ bát lên miệng nhưng cặp mắt xanh lơ lại cứ nhìn chằm chằm vào tên bạn thân tóc đen của mình. Harry cũng cảm giác được ánh mắt của Ron như hàng vạn con kiến đang bò khắp người cậu, rùng mình lên tiếng, "Ron, mình sắp chết cháy rồi đấy, bồ có thể thôi việc nhìn chòng chọc vào mình được không?"

"Không thể." Ron lắc đầu, trả lời chắc nịch "Trừ phi bồ chịu nói sự thật."

Blaise múc một thìa đầy thạch dâu đưa tới gần miệng Ron, "Nói a nào."

"A.." Ron ngoan ngoãn há miệng để Blaise đút đồ ăn vào miệng, rồi lại làm mặt nghiêm túc quay ra nhìn Harry, nhồm nhoàm nói, "Mình tin chắc bồ đang giấu tụi này chuyện gì đó."

"Đã nói là không có mà." Harry nhăn mặt, rõ ràng hai người này còn sến sẩm hơn cậu với hắn mà suốt ngày làm bộ kêu ca.

"Thật hay giả thì cứ tới Bệnh Thất một chuyến là xong." Pansy tao nhã gắp đồ ăn cho Hermione, liếc mắt nhìn Harry với Ron "Không chừng cậu sẽ là người lên xe hoa trước đó, Weasley."

Ron hơi đỏ mặt, quạu lên, "Đừng nói như kiểu tôi không biết hai người có gian tình gì sau lưng tụi này."

Pansy nhún vai, "Có ai giấu giếm gì đâu. Hỏi thì nói, không hỏi thì thôi. Bọn tôi không thích công khai chuyện tình cảm của mình như con công khoe mẽ kia."

"Lo chuyện của cậu trước đi, Pansy." Draco lườm Pansy, hai tay vẫn còn đang mải phết mứt lên bánh mì cho cậu "Harry, anh cũng hơi lo, hay là.."

"Em đã nói không có là không có. Còn nhiều lời nữa thì cút về chỗ của anh mà ngồi ăn một mình đi." Mặc dù độc mồm độc miệng là thế nhưng Harry vẫn bình thản cầm lấy chiếc sandwich Draco làm cho cậu, ừm đồ ăn người yêu làm cho vẫn là ngon nhất.

"Nhưng mà bụng em-"

"Do hôm qua em ăn no quá thôi. Anh không thấy dạo này em chạy nhảy tưng tưng ngoài kia mà vẫn bình thường đấy chứ?"

"Cũng có thể là do bồ bị đầy hơi." Hermione dường như không có hứng thú quan tâm đề tài trò chuyện của mọi người, nhưng vẫn nhiệt tình chen vào một câu "Mình nghĩ bồ nên quan tâm tới sức khỏe của mình hơn, trông bồ cứ như cái que ấy."

"Ừ thì dạo này mình ăn khá nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao lại không béo lên được nữa."

Draco véo nhẹ một bên má của Harry, cáu kỉnh nói, "Chẳng có thịt gì cả."

"Anh có thể đi tìm một con heo để thỏa mãn nỗi lòng của mình."

"Anh không muốn bị lão Hagrid thụi một cú vô bụng bằng cái ô phép thuật chỉ vì tội dám xâm phạm đống heo gà của ổng đâu."

"Cậu nói tôi mới nhớ." Ron ngẩng cao đầu ngó lên phía bàn ăn của các giáo sư, trong mắt hiện lên vài tia trống vắng, "Không thấy bác ấy đâu cả, từ lúc Harry tỉnh lại là bác ấy lặn mất tăm."

Harry hơi sửng sốt, nhớ lại hôm diễn ra trận chung kết Quidditch là cậu đã có dự định đi thăm bác Hagrid nhưng cuối cùng lại do đống sự kiện sau đó chuyện đó liền đi vào quên lãng, "Mình cá là bác ấy giận tụi mình rồi." Harry ngao ngán đưa ra kết luận "Rõ ràng là chúng ta đã chẳng thèm đoái hoài gì đến bác Hagrid từ hồi năm thứ sáu bắt đầu, vì tất cả đều không thêm môn Chăm sóc sinh vật huyền bí vào thời khóa biểu của mình. Trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn thì mình nghĩ chúng ta nên đi thăm bác ấy. Draco, anh có muốn đi không?"

Hắn hơi khịt mũi nếu không muốn nói là khinh khỉnh, "Không, ông ấy không ưa anh. Với lại anh cũng có hẹn với giáo sư Snape rồi, và anh vẫn hơi kị con Buckbeak, sau lần gãy tay đáng nhớ ấy."

"Là đáng đời." Ron hả hê bồi một câu vào nỗi đau của Draco.

"Chúng ta cũng có một lớp học Độn thổ, như thông cáo dán trên trường thì tất cả những học sinh đã đủ hoặc sắp đủ mười bảy tuổi muộn nhất vào cuối tháng tám năm nay."

"Cậu đã từng độn thổ rồi đúng không, Harry?" Ron ló mặt ra khỏi cái bát, tò mò hỏi.

"Ừ, nhưng mà là độn thổ ké." Harry cau mày "Chuyện đó chẳng hay ho chút gì và nó khiến mình cảm thấy cơn chóng mặt và buồn nôn lại trào dâng lên mỗi khi nghĩ tới."

"Tự mình độn thổ sẽ khá khẩm hơn chăng?"

"Mong là vậy." Harry gật gù, âm thầm mong rằng cậu có thể gặp lại con Peeves sớm nhất có thể để khóa lưỡi nó lại trước khi con yêu tinh đó đem tin đồn không xác thực này lan ra khắp trường.

16:45, Căn chòi của bác Hagrid.

"Sao anh bảo có hẹn rồi cơ mà?"

"Anh vừa đến văn phòng của cha thì thấy giáo sư Clement đang lôi kéo ông ấy đi đâu đó, thể là buổi học thêm bị hủy." Draco nhún vai "Và anh cũng không yên tâm để em đi một mình."

Chứ không phải anh muốn đi ăn trộm một con heo béo bở để mang về tự thẩm à?

"Vậy là trong mắt cậu chúng tôi rốt cuộc cũng chỉ là mấy cái giỏ đựng bí ngô thôi hả đồ chồn sương chết dẫm." Ron cùng Hermione đi đằng sau hai người, quắc mắt lên nhìn, "Vả lại bác Hagrid là bạn của tụi này, ông ấy không và sẽ không bao giờ làm hại ai cả."

"Nhưng mấy con vật xung quanh ông ấy thì không." Từ xa xa, con Buckbeak bị cột phía trước căn chòi của bác, nó mổ mổ cái mỏ sắc như dao lam khi thấy bọn Harry đến gần và nó xoay cái đầu khổng lồ về phía tụi nhỏ.

"Dỗ nó đi, bồ đã từng cưỡi nó mà, Harry?" Ron nói và núp sau lưng cậu, Draco thì không có mềm yếu như thế nhưng thay vì bày ra cái dáng đứng ngạo nghễ chỉ tổ chọc cho nó điên lên thì hắn đã rút kinh nghiệm an phận lùi về phía hậu phương vững chắc.

Harry bước tới và cúi thấp người chào con bằng mã, mắt cậu nhìn mắt con vật chăm chăm không hề chớp. Sau vài giây, con Buckbeak cũng khuỵu gối xuống chào đáp lại. Cậu nhẹ nhàng vuốt cái đầu phủ lông vũ của nó rồi lướt về phía trước, hơi kiễng chân ngó vào bên trong thông qua lớp kính mờ phủ đầy bụi và mạng nhện.

"Ôi!" Bác Hagrid đang rảo bước đi nhanh quanh góc căn chòi của bác, đeo một cái tạp dề bông to tổ chảng và xách một bịch đầy khoai tây và cà rốt. Con chó săn vĩ đại của bác, con Fang đang quấn quýt bên chân bác, nó bỗng sủa inh ỏi và phóng vọt về phía Harry.

"Tránh xa con chó ngay nếu không nó táp mất mấy ngón tay ráng chịu.. Ủa thì ra là tụi bay." Con Fang trực tiếp bỏ qua Harry khi Draco kịp thời kéo cậu về phía mình, nhảy chồm vào Ron với Hermione, tìm cách liếm vành tai hai người. Bác Hagrid liếc mắt nhìn bốn đứa nhỏ tầm hai giây rồi quay đầu bước vào trong nhà, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

"Chết rồi." Hermione kêu lên một tiếng khe khẽ hơi hoảng hốt.

"Đừng lo chuyện đó." Harry mỉm cười, giọng quả quyết. Cậu gỡ hai bàn tay đang ôm chặt lấy mình ra, đi tới cánh cửa và gõ thật mạnh, "Bác Hagrid, mở cửa ra! Tụi con có chuyện muốn nói với bác!"

Thanh âm vừa dứt, tất cả lại chìm vào yên lặng.

"Nếu bác không ra mở, tụi con sẽ tông sập cửa và xông vào đó!"

"Harry." Ron gõ lên vai cậu, giọng hơi run "Bồ chỉ dọa thôi đúng không? Bồ không thể.."

"Ồ không, mình dư sức chứ." Harry giơ đũa phép lên, "Chỉ cần với một bùa Reducto đơn giản là xong chuyện. Nào, đứng lùi lại.."

Nhưng trước khi cậu nói thêm được điều gì thì cánh cửa lại mở tung ra như Harry thừa biết rằng nó nhất định sẽ phải mở vậy, và bác Hagrid đứng đó, với một thân hình đồ sộ cùng chiếc tạp dề bông lấm tấm vết bẩn, trừng mắt nhìn xuống với vẻ đe dọa hết sức, "Ta là một giáo viên!" Bác gầm lên "Một giáo viên, trò Potter à! Sao trò dám đe dọa phá sập cửa nhà ta hả?!"

"Dạ xin lỗi, thưa ngài." Harry bình thản nhìn vào mắt bác, tranh thủ cất đũa phép vào túi áo chùng.

Bác trông có vẻ hơi bị sốc, "Từ lúc nào mà trò bày đặt gọi ta là ngài thế hả?"

"Thế từ lúc nào thầy bày đặt gọi con là Potter?"

"Ôi, thôi ngay nha, lanh quá trời." Bác Hagrid làu bàu "Rất là vui. Vậy là con thắng rồi đúng không? Được rồi, vào đi, đồ nhóc con bội nghĩa." Lẩm bẩm cái gì đó mà tụi nó nghe không rõ, bác đứng qua một bên để bốn đứa đi vào. Draco và Harry đi sau cùng, hắn khẽ thì thầm vào tai cậu.

"Tinh ranh quá đấy. Đáng lẽ em nên vào Slytherin mới đúng."

"Một con sư tử đội lốt rắn hả? Không thể." Harry nhe răng cười với Draco rồi bước đi nhanh hơn.

"Sao?" Bác Hagrid gắt gỏng hỏi khi Harry, Draco, Ron và Hermione ngồi xuống quanh cái bàn gỗ vĩ đại. Ngay khi con Fang định gác đầu lên gối Harry thì Draco nhanh như chớp kéo cái đầu của nó đặt sang bên đùi Ron, bác hơi liếc mắt nhìn sâu xa hai người khi bắt gặp khoảnh khắc ấy "Tụi bay kéo bè kéo phái đến đây là có chuyện gì? Thương hại bác? Cho rằng bác cô đơn hay gì hả? Cả trò nữa, Malfoy, trò đang làm gì ở đây vậy?"

"Đâu có." Harry xua tay "Tụi con muốn gặp bác, và con đã chủ động mời anh ấy đi cùng nên-"

"Em ấy sợ con ăn trộm heo của bác nên mới dẫn con theo."

"Tụi con nhớ bác!"

"Nhớ bác hả? Ờ.. Cái gì, ăn trộm?!"

Bác đứng dậy và hơi ngó ra ngoài khu vườn của mình rồi quay đầu chỉ tay vào bốn người, hơi khụt khịt mũi, "Nếu thiếu thứ gì là ta sẽ bắt đền tụi bay, nghe rõ chưa?" Rồi bác bước uỳnh uỵch khắp căn chòi, pha trà trong một cái ấm đồng vĩ đại, càm ràm luôn miệng. Cuối cùng bác dằn xuống bàn trước mặt tụi nó bốn cái tách bự chứa một thứ nước trà màu nâu gụ và một cái đĩa bánh cứng như đá, rồi lại liếc nhìn Draco, "Tôi không chắc là trò Malfoy đây có thể ăn nổi những món ăn tầm thường và bình dân của chúng tôi đâu nhỉ?"

Ngoài sức tưởng tượng của bác, Draco ung dung cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ rồi gật gù, "Vị cũng không tệ đâu ạ."

Harry đói đến nỗi thèm ăn ngay cả món bánh bác Hagrid làm, nên cậu lấy ngay một cái.

"Bác Hagrid à.." Hermione rụt rè nói, sau khi bác cùng ngồi xuống bàn với tụi nó và bắt đầu gọt vỏ khoai tây với một vẻ thô bạo dễ sợ khiến họ có cảm giấc lũ khoai tây đã làm gì có lỗi với bác ấy vậy. "Tụi con thực lòng muốn học tiếp môn Chăm sóc sinh vật huyền bí.."

Bác khịt mũi một cái nữa rõ to, Harry có phần tin là mấy con ma xó đã thâm nhập vào mấy củ khoai tây, và hình như cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.

"Thật mà!" Hermione nói tiếp "Nhưng chẳng đứa nào trong tụi con có thể sắp xếp được thời khóa biểu." Ron và Harry ngồi ở một bên gật đầu phụ họa.

Bỗng có một tiếng lép nhép gì đó rất buồn cười khiến tụi Harry quay đầu lại nhìn và Hermione chợt ré lên một tiếng nho nhỏ, Ron đứng khỏi ghế và lật đật đi vòng qua cái bàn để tránh khỏi cái thùng gỗ vĩ đại đặt nơi góc chòi mà đến bây giờ tụi nó mới để ý tới. Cái thùng gỗ đó chứa đầy một lũ gì đó giống như con giòi dài ba tấc, nhớt, trắng bệch và lóp ngón quằn quại trên sàn gỗ.

"Cới gì vợi, bác Hagrid?" Harry hỏi, cố để khiến giọng mình không run và trông có vẻ hứng thú hơn là ghê tởm, nhưng chiếc bánh đá trên tay cậu đã được nằm yên vị trở lại đĩa của nó. Draco ngồi ở một bên chỉ hơi nhảy dựng lên vì giật mình, những nếp nhăn trên trán không hề có dấu hiệu giãn ra sau khi hắn thấy đống con vật bên trong chiếc thùng gỗ đó.

"Chỉ là mấy con giòi khổng lồ."

"Chỉ là..?" Ron núp sau lưng Hermione, mặt cậu chàng đã dài ra và hơi rên lên khe khẽ "Mấy con đó lớn lên thành..?"

"Chúng không thành cái gì hết." Bác nói "Bác sắp đem chúng đi nuôi Aragog." Sau đó tụi Harry đã được một phen hết sức bất ngờ khi bác òa lên khóc.

"Bác Hagrid!" Hermione kêu lên, đứng phắt dậy, vội vã chạy một vòng dài quanh cái bàn để tránh cái thùng giòi, và đến bên bác Hagrid, vòng tay qua đôi vai đang run run của bác, "Có chuyện gì xảy ra hay sao ạ?"

"Nó, nó.." Bác Hagrid nức nở, đôi mắt đen nâu của bác giàn dụa nước mắt cùng với nước mũi, nhễu xuống cả chòm râu xù vĩ đại trong khi bác lau mặt bằng cái tạp dề bông " Aragog.. Bác nghĩ là nó sắp chết rồi.. Nó bị ốm từ hồi hè và mãi chả bình phục, bác không rõ phải làm gì nếu nó.. nếu nó.. Bọn bác đã biết nhau từ hồi bé xíu.."

Trong đầu Harry đang hồi tưởng lại các ký ức về sinh vật huyền bí này. Ừm, con nhền nhện ấy khi xưa mới chỉ bé xíu thôi nhưng với sức mạnh của nó đã đủ để khiến trò Tom Riddle lấy nó ra làm vật chứng để đuổi trò Rubeus Hagrid ra khỏi Hogwarts vì cho rằng bác ấy đang bí mật nuôi một sinh vật nguy hiểm khi y còn đang học ở trường. Mà đúng là nguy hiểm thật. Con nhện tám mắt khổng lồ biết nói này, sống sâu bên trong Rừng Cấm cùng với đồng loại của nó suýt nữa thì đã có một bữa thịt tươi nguyên chất của Harry và Ron vào năm thứ hai. Giờ bác ấy nói nó sắp chết, cậu cũng không biết cảm xúc của mình hiện giờ là sung sướng hay đau buồn nữa.

Hermione vỗ nhẹ lên vai bác Hagrid, chẳng biết phải nói gì. Harry biết cô bé cảm thấy thế nào. Cậu đã biết Hagrid từng tặng một con rồng con ghê gớm một con thú nhồi bông, đã từng thấy bác hát ru những con bọ cạp khổng lồ với cái miệng hút đuôi chích, đã thấy bác cố gắng giải thích với ông anh khổng lồ dã man, nhưng có lẽ đây là điều khó hiểu nhất trong số những sở thích về quái vật của bác.

"Liệu tụi con có thể làm chuyện gì không ạ?" Hermione hỏi, tảng lờ vẻ mặt nhăn nhó và những cái lắc đầu quầy quậy của Ron.

"Bác không nghĩ vậy, Hermione à" Hagrid nấc lên, cố ngăn dòng nước mắt trào ra "Cả bầy nhện, gia đình của Aragog đang trở nên hơi kỳ lạ từ khi nó bị ốm, chúng trở nên hung hãn hơn.."

"Vâng, con nghĩ là tụi con đã từng được chứng kiến mặt đó." Ron nói nhỏ.

"Bác không nghĩ là bất cứ ai ngoài bác ra có thể an toàn nếu đến gần chúng lúc này." Hagrid kết thúc với một cái xì mũi rõ mạnh lên tạp dề và ngước lên, "Nhưng cảm ơn con vì lời đề nghị, Hermione.. nó rất có ý nghĩa với bác lúc này, điều đó an ủi bác dữ lắm. "

Sau đó, không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, mặc dù cả Harry và Ron không ai tỏ vẻ sốt sắng muốn đi bón những con giòi bự đó cho con nhện giết người khổng lồ, bác Hagrid dường như cho rằng chúng hẳn đã thích làm điều đó và trở lại là Hagrid như mọi khi.

"À, bác đã luôn biết là tụi bay sẽ khó mà nhồi cái môn của bác và cái thời khóa biểu của tụi bay." bác nói cộc lốc và đổ thêm trà "Ngay cả khi đã có cái Quay ngược thời gian.."

"Tụi con không thể làm thế được nữa." Hermione nói "Tụi con đã làm đổ vỡ tất cả kho dự trữ phép Quay ngược thời gian của Bộ Pháp Thuật vào mùa hè trước. Nó đã được đăng trên Nhật báo Tiên Tri."

"À, vậy thì" Hagrid nói." Chẳng có cách nào để tụi bay có thể.. Bác xin lỗi, bác đã, mấy đứa biết đấy, bác đã lo lắng quá về Aragog và bác đã tự hỏi rằng liệu Giáo sư Grubbly Plank có dạy qua.."

Về chuyện này thì cả bốn đứa, bao gồm cả Draco đều tuyên bố một cách dứt khoát và láo toét rằng giáo sư Grubbly Plank - người đã dạy thay bác Hagrid mấy buổi là một giáo viên tồi dễ sợ, kết quả là lúc về bác đã tiễn tụi nó ở cửa căn chòi và vẫy tay với một vẻ phấn khởi hơn hẳn.

"Mình sắp chết đói rồi." Harry rảo bước nhanh trên con đường đất, băng qua sân trường đã ngả màu đỏ hồng của nắng chiều.

"Không ai bắt em ăn món bánh đó cả."

"Em nghĩ là răng mình đủ khỏe cho đến khi em nghe thấy một tiếng rắc nho nhỏ ở bên trong miệng mình." Bỗng nhiên Harry quay sang nhìn Draco với vẻ khó hiểu "Mà sao tự nhiên anh lại nhỏ nhẹ, à không thân thiện dễ sợ vậy? Em thật sự không muốn xúc phạm bác cơ mà cái nước trà đó còn khủng khiếp hơn nhiều so với mấy cái bánh đá."

"Muốn rước vợ về nhà thì phải lấy lòng người nhà vợ trước, quy tắc này em không hiểu hay sao? Dù anh thừa sức chiếm em làm của riêng mình, nhưng vì lợi ích sau này và vì cuộc sống hôn nhân hoàn hảo, anh nên tranh thủ loại bỏ những phiền phức và rào cản trước mắt ngay khi nó còn chưa kịp mọc chân và biết chạy."

18:10, Đi Sảnh Đường.

Bốn người trở về đúng giờ ăn tối, từ xa xa Harry đã có thể thấy hai cái áo chùng màu xanh lục riêng biệt nổi bật giữa một dàn áo chùng màu đỏ rực đang quay đầu lại nhìn bọn họ. Tuy nhiên tầm mắt của Harry ngay lập tức bị một vật cản chắn ngang. Một cái bụng bự núc ních mỡ.

"Harry, thầy đã hi vọng là có thể gặp con trước bữa chiều!" Giáo sư Slughorn nói oang oang, vuốt ve cái bụng tròn vo của mình "Và con thấy sao nếu thay vì thưởng thức bữa chiều ở Đại Sảnh Đường thì hãy đến văn phòng của ta? Thầy đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cùng với McLaggen, tiếc rằng trò Zabini và trò Parkinson đã từ chối, nhưng dĩ nhiên thầy mong con và trò Draco, cùng với quý cô Granger đây, ủa trò ấy đâu rồi?"

Giáo sư Slughorn cười đến nhắm tịt mắt lại và đến khi thầy mở mắt thì Hermione và Ron đã lẻn về chỗ ngồi với Pansy và Blaise. Harry thấy thế cũng nhanh trí lên tiếng, chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của thầy, "Thật xin lỗi thưa thầy, chút nữa em phải cùng Draco tham gia buổi học thêm của giáo sư Snape."

"Nhưng chúng ta cũng có thể dời buổi đó về sau mà?"

"Nếu như không đến thì bọn em sẽ bị cấm túc mất."

"Ôi con ơi!" Thầy Slughorn thốt lên như một diễn viên ca kịch, mặt thầy xịu xuống với một vẻ khôi hài "Harry à, thầy trông mong vào con lắm, thầy sẽ cố gắng khuyên giáo sư Snape! Hẹn gặp lại con sau nhé, chàng trai bé nhỏ của ta! Cả trò nữa, Draco!"

Rồi thầy lăng xăng rời ra khỏi Đại Sảnh Đường. Draco chán ghét nhìn theo bóng lưng của giáo sư lẩm bẩm, "Chàng trai bé nhỏ của ta ư?"

"Giáo sư chỉ gọi thân thương thôi mà."

"Ai cho phép."

"Cũng nhờ có anh nên tài năng độc dược của em mới được thầy ấy chú ý đến. Anh nên vui mới phải."

"Đấy là anh vẫn nghĩ rằng môn độc dược của năm thứ sáu vẫn là do cha đỡ đầu quản lý, chứ con hải mã này thì em đừng hòng."

22:45, Kí túc xá nam của Gryffindor.

Harry ngồi bó gối ở góc phòng, lưng tựa vào bức tường ở gần khung cửa sổ cổ kính. Cậu vòng tay ôm lấy người mình, ngả đầu lên đầu gối, ánh mắt hướng ra phía bên ngoài màn đêm tối đen với vầng trăng sáng rực và những vì sao lấp lánh. Mái tóc đen vẫn còn hơi ướt rũ sang một bên, ánh trăng mờ ảo như một tấm lưới bạc vắt lên một bên gò má hơi gầy và nhợt nhạt của cậu, mềm mại như bàn tay của mẹ. Mười ngón tay của Harry đan vào nhau, làm những hình thù ngộ nghĩnh, cậu chẳng suy nghĩ gì hết. Một cơn đau ở bụng khiến cậu tỉnh dậy, và nó đi nhanh như lúc nó đến nên cậu chẳng cảm thấy gì hết sau đó, nhưng sau đó cậu lại chẳng thể ngủ được nữa. Harry cứ ngồi ngây ngô như thế một lúc lâu, ngẩn ngơ chẳng nghĩ gì hết. Đột nhiên cậu ngửa đầu lên khiến áo ngủ hơi vốn đã rộng lại nhờ đôi vai gầy gò của cậu mà tuột thêm một mảng, cặp mắt ngọc lục bảo đối diện với trần nhà màu trắng bạc, mở ra rồi lại khép vào, mơ mơ màng màng chìm sâu vào cơn mê.

Với một vẻ mặt khát máu và tàn bạo, cặp mắt xanh lơ của anh vẫn ánh lên vẻ ngọt ngào đầy yêu thương khi thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net