XXXV. Trường sinh linh giá cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7:10.

Harry đến kì phát tình. Cái cảm giác khó chịu và vặn vẹo, cơ thể bị luồng nóng từ bụng dưới bốc thẳng lên như muốn đốt cháy cậu vậy. Nhưng thay vì sợ hãi thì Harry lại cảm thấy mừng rỡ hơn nhiều, nó là minh chứng cho việc cậu không có bệnh tật hay bầu bí gì hết. Nhanh nhanh chóng chóng tiêm một liều thuốc ức chế phát tình rồi xách túi lên vai và rời khỏi phòng. Trước khi đến Đại Sảnh Đường để ăn sáng, thiết nghĩ Harry nên đến Bệnh Thất trước thì hơn, nếu không chút nữa lại bị đau dạ dày, mấy tên cà chớn kia sẽ lại cho rằng cậu bị động thai mà buồn nôn gì đó thì hỏng.

7:18.

"Trò thật sự không muốn khám à?" Phu nhân Pomfrey lo lắng hỏi Harry, sau khi đi lấy thuốc cho cậu và trở lại với một cái bình nhỏ trên tay. Harry cúi đầu nhận lấy, cười lễ phép, "Không ạ, thưa phu nhân. Con tự biết sức khỏe của bản thân mình như thế nào mà."

"Thôi được rồi." Bà ngập ngừng, rồi lại đứng dậy lật đật đi vào phòng mình "Ta sẽ lấy thêm cho trò một ít thuốc giúp tăng sức đề kháng cho cơ thể, quà của ngài Clinicus đó, tại trông trò chẳng béo lên chút nào từ sau vụ tai nạn kia, thậm chí còn gầy hơn. Ta nghĩ trò cần bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng."

"Con cảm ơn."

"Và.." Bà quay lại, chống nạnh trừng trừng nhìn cậu "Ta cấm trò không được phép làm tổn thương bản thân mình nữa, không phải ta cảm thấy phiền phức hay gì, nhưng mà đừng để bạn bè và người thân của trò lo lắng. Trò Weasley và Granger đã phải xin cụ Dumbledore được ở lại Bệnh Thất để chăm sóc trò khi trò bị kiệt sức đến bất tỉnh hôm diễn ra trận chung kết của cái môn thể thao quỷ quái đó. Hai đứa đã thức trắng đêm để túc trực bên giường trò."

Nụ cười trên môi Harry hơi cứng lại, sâu trong đôi mắt đượm hơi buồn nhưng đã nhanh chóng giấu nó đi, cúi đầu cảm ơn phu nhân Pomfrey một lần nữa rồi rời đi. Sải từng bước nhỏ trên hành lang, trong trí óc của cậu lại nổi lên những tầng suy nghĩ phức tạp, không để ý có một bóng người vừa mới xuất hiện phía sau lưng mình.

"Bạn là Harry Potter?" Cậu giật mình quay người lại, theo bản năng thò tay vào túi áo chùng nắm chặt lấy đũa phép nhưng ngay lập tức giãn ra, "Có chuyện gì sao ạ?"

"Mình được nhắn là phải đưa cái này cho bạn." Cô ấy vừa nói vừa chìa ra phía trước một cuộn giấy da dê nhỏ nhắn.

"A được, cảm ơn bạn nhé."

Ngó thấy cô gái đó đã đi xa, Harry mở cuộn giấy ra và thấy những dòng chữ khẳng khiu và cứng cáp quen thuộc của cụ Dumbledore.

Harry thân mến,

Ta rất vui nếu con có thể đến văn phòng của ta vào chiều tối nay để trò chuyện chút đỉnh chứ nhỉ? Có kẹo và trà mà con thích đấy.

Cảm ơn con,

Albus Dumbledore.

18:30.

"Harry, bồ không ăn tối à?"

"Không, mình không có đói." Harry lắc đầu "Với lại mình cũng chuẩn bị đi gặp cụ Dumbledore."

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có, mọi thứ vẫn ổn. Có lẽ thầy ấy muốn hẹn hò riêng với mình thì sao?"

"Cuộc tình bí mật giữa một Omega già và một Omega trẻ ư?"

"Thôi nào, Harry. Draco sẽ nổi khùng lên vì ghen rồi đi ăn trộm kẹo giọt chanh của thầy ấy mất."

"Vớ vẩn." Harry liếc xéo hai người, nói lời tạm biệt rồi rời khỏi Đại Sảnh Đường.

18:35.

"Bánh kem bơ." Con thú đá nhảy sang một bên để lộ ra một cái cầu thang hình xoắn ốc, Harry nhanh trí nhảy lên những bậc thang đó và được dẫn đến cửa Văn phòng của thầy hiệu trưởng. Cậu nhẹ nhàng gõ ba tiếng lên cánh cửa, ngay lập tức một giọng nói già nua quen thuộc từ bên vọng ra.

"Mời vào."

"Con chào thầy."

"Chào con, Harry." Cụ Dumbledore đang ngồi yên vị trên chiếc ghế đặt đằng sau cái bàn giấy khổng lồ của thầy, thân thiện chìa tay ra "Nào, mau ngồi xuống đi, ta đã chuẩn bị trà và bách mà con thích rồi đây."

"Con cảm ơn." Harry mỉm cười, lặng lẽ nhâm nhi tách trà trên tay, mặt nước màu nâu trầm với một mùi hương dịu nhẹ và ngọt ngào của mật ong giúp bao tử của cậu như được ủ ấm, "Trà ngon lắm ạ."

Mười ngón tay của cụ đan vào nhau đặt trên bụng, cụ mỉm cười hiền từ, "Con thích là tốt rồi." Rồi cụ lại lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy, Harry nhận ra đó là hồ sơ ghi tất cả những thông tin về Warren "Chắc con cũng biết ta gọi con đến đây để làm gì rồi nhỉ?"

"Con đoán là con đã biết rồi."

"Vậy ta sẽ không đi lòng vòng nữa mà nói thẳng vào chủ đề chính luôn." Cụ nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi thốt ra từng từ, "Harry, theo như con thấy thì Warren Fawley là một người như thế nào?"

"Nhìn chung thì con thấy anh ấy rất tốt bụng, đối xử với ai cũng luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng."

"Vậy thôi ư?"

"Không, thưa thầy. Đó là cái nhìn chủ quan của con khi lần đầu gặp anh ấy." Harry phì cười, những ngón tay mân mê tách trà vẫn còn hơi ấm "Tận một thời gian sau đó, con vẫn thấy anh ấy thật sự là một chàng trai vô cùng ấm áp, ánh mắt anh ấy nhìn con lúc nào cũng chan chứa yêu thương. Quả là một chiếc mặt nạ hoàn hảo." Nói đến đây, Harry ngồi thẳng lưng lại, đối mặt với cụ Dumbledore, "Con đã từng có quen biết trước với Fawley. Bọn con thậm chí đã từng yêu nhau, không, chỉ có anh ấy yêu con thôi."

Trông cụ Dumbledore hơi bất ngờ, cụ đặt tờ giấy xuống bàn, hơi nghiêng đầu, "Hai con đã từng qua lại với nhau? Và Hội Phượng hoàng lại không hề hay biết về việc này."

"Vâng, con cũng đang thắc mắc là tại sao bà Figg lại chẳng hề phát hiện ra việc con liên tục lén lút ra ngoài trong một thời gian dài. Và cả.." Harry hơi ngập ngừng "Việc Fawley sử dụng phép thuật khi chưa đủ tuổi chứ chẳng cần nói đến việc anh ấy thực hành phép thuật hắc ám, cả vụ bạo động phép thuật của con vào mùa hè năm 1989, Bộ Pháp thuật và Hội Phượng Hoàng lại không hề hay biết gì về chuyện này?"

Đến lúc này, Cụ Dumbledore có vẻ như đang bị kinh ngạc, cái sự bình tĩnh và hóm hỉnh thường thấy trong cặp mắt xanh lơ của cụ đã biến đi đâu mất rồi. Cụ hơi cúi đầu khiến vài sợi tóc bạc trên trán rũ xuống trước mặt, "Có thể con chưa biết, Harry. Bộ Pháp Thuật chỉ có thể kiểm soát những người đang được họ dạy phép thuật trước khi những người đó đủ 17 tuổi để vận dụng khả năng phép thuật mà bản thân có một cách tự do, nhưng trước đó thì không. Đó là lí do tại sao, có hàng trăm hay hàng nghìn các sự kiện kì lạ mà con người bình thường không thể giải thích được, và người làm ra chúng thì cũng chẳng biết rằng mình là một phù thủy."

Cụ hơi mím môi khi thấy vẻ mặt của Harry vẫn còn lơ mơ, "Nói cho dễ hiểu thì, khi con đủ mười một tuổi và bước vào học tại Hogwarts, thì tức là con đang được Bộ Pháp Thuật kiểm soát, và nếu khi ấy con dám làm phép, phô trương trước dân Muggle, nhẹ thì con nhận được thư sấm và bị phạt tiền, nặng thì phải ra hầu tòa và nhận án phạt, cái án đau khổ nhất chính là phải vào ngục Azkaban, nhận một vé cho một nụ hôn của Giám Ngục. Còn khi con chưa đủ mười một tuổi, miễn là không nghiêm trọng, người Bộ cũng sẽ không tới tìm con, hoặc nếu nó đạt tới cảnh giới báo động, họ cũng sẽ âm thầm dọn dẹp hậu quả. Và nếu như con còn là một phù thủy Muggle hoặc máu lai, con sẽ được họ giải thích hoặc xóa ký ức."

Harry giơ hai tay trước mặt làm những hình thù ngộ nghĩnh, "Việc con khiến cho tấm kính chắn ở vườn sở thú đột nhiên biến mất là một ví dụ cho những điều thầy nói ở trên đúng không ạ?"

"Chính xác." Cụ gật đầu "Nhưng bạo động phép thuật? Không có lí nào.. Harry, khi ấy con đang ở đâu?"

"Có lẽ là tư dinh của gia tộc Fawley ạ."

Cụ trầm ngâm mở miệng, "Harry, mỗi gia tộc cổ xưa đều một vòng tròn phép thuật để bảo vệ nơi ở của mình. Ngoài việc ngăn cản những kẻ ngoại tộc và dân thường nhìn thấy, xâm phạm chúng, nó còn là một câu thần chú hoàn hảo để che đậy tai mắt của Bộ và của Hội, chúng ta sẽ không thể biết được bên trong đang xảy ra việc gì hay có chấn động mạnh ra sao, người duy nhất biết được mọi chuyện là những kẻ ở trong đó. Đó hẳn là lí do cho sự kiện này. Vậy, Harry?"

"Dạ?"

Cụ nhìn vào mắt cậu, ánh mắt lóe sáng lên dưới cặp kính nửa vầng trăng, tinh ranh như một con cáo già, "Hình như con đang giấu ta điều gì đó."

Harry đặt tách trà đã nguội lên bàn, cúi mặt ấp úng nói, "Con có một đoạn ký ức và mới đây thôi con mới có thể tìm lại."

"Một đoạn ký ức?"

"Vâng, khi con gặp tai nạn với quả Bludger, dù đã được Fawley bảo hộ nhưng con vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều nên đã ngất đi. Sau đó thì giáo sư Clinicus xuất hiện và đã phá bỏ câu bùa chú phong ấn đoạn ký ức ấy. Và từ khi ấy trí nhớ của con bắt đầu bị hỗn loạn vì những ký ức bị mất lần lượt xuất hiện, toàn bộ đều có liên quan đến Warren Fawley."

"Vậy bây giờ con đã nhớ ra hết chưa?"

Harry gật đầu.

Đột nhiên cụ Dumbledore đứng dậy, lấy cái chậu tưởng ký đặt trên kệ ra và nói, "Có lẽ ta lại phải nhờ đến sự trợ giúp từ con rồi, Harry."

"Thưa thầy, con nghĩ là con không thể."

"Sao thế?" Động tác của cụ ngừng lại ngay tức khắc, ngẩng đầu nhìn nó với một ánh mắt khó hiểu.

"Con có thể kể cho thầy một cách chi tiết nhất." Harry không nhìn vào mắt thầy mà đảo quanh trần nhà cổ kính "Con không muốn xóa đoạn ký ức đó đi, tạm thời con vẫn phải cần có nó để giải đáp những thắc mắc của mình."

Cụ quay trở lại chiếc ghế của mình và ngồi xuống, vẻ mặt phúc hậu không có vẻ gì là tức giận hết, cười như không cười sâu xa nhìn Harry, "Ta mong là con vẫn ổn."

Cậu chỉ mỉm cười thanh thản, "Con sẽ không sao đâu, thưa thầy."

20:45.

Cụ Dumbledore lật qua lật lại hồ sơ trên tay, nghiêm túc nói, "Vậy là thằng bé đã đi vào vết xe đổ của tổ tiên nó mất rồi." Cụ lại thở dài, trong mắt có chút bi thương, "Khuôn mặt của Warren Fawley quả thật là cái khuôn đúc từ cha mẹ thằng bé, nhưng tính cách thì lại khác họ nhiều đến thế. Lúc đầu khi nghe con kể, ta còn tưởng rằng có phải thằng bé đã bị trúng lời nguyền Độc Đoán và làm việc theo lệnh của Voldemort hay không, thì ra lại không phải như vậy."

Trông cụ sầu não hết sức "Ta nghĩ trong chuyện này vẫn có khúc mắc gì đó."

"Con cũng mong là như vậy, thưa thầy." Harry gật đầu "Nhưng chứng cứ đã rõ ràng rành rành ra rồi, lập luận và giả thiết mà chúng ta đưa ra đều là chính xác. Warren Fawley chính là một phù thủy hắc ám. Con chỉ thắc mắc.." Cậu hơi ngẩng mắt, ánh mắt dõi theo những đường kẻ hoa văn trên trần nhà "Rốt cuộc hắn làm vậy là vì mục đích gì? Khôi phục sự phồn vinh của gia tộc? Muốn chứng tỏ bản thân? Hoặc đơn giản là..?"

"Được rồi, Harry." Cụ đứng dậy, vòng qua chiếc bàn giấy để đến bên cạnh Harry, ôn tồn vỗ vai cậu, "Ta còn một chuyện muốn hỏi con. Sau vụ bạo động phép thuật ấy, nó có để lại di chứng nào trên cơ thể con không?"

"Con không nhớ được gì hết, thưa thầy. Vụ bạo động phép thuật là ký ức cuối cùng trong chiếc hộp đã bị chôn vùi trong trí nhớ của con rồi. Con cũng có điều khó hiểu, quản gia Charles nhà Fawley tại sao lại không xóa đoạn ký ức nó đi mà chỉ phong ấn nó?"

"Việc này thì chỉ có thể đi gặp trực tiếp kẻ đã làm điều đó với con để hỏi cho ra nhẽ thôi."

"Chỉ sợ là lão ta đã chết rồi." Harry bật cười "Chết dưới tay chủ nhân của mình."

Cụ trầm ngâm nhìn Harry trong vài giây và để cho khoảng lặng bao trùm lấy không gian, rồi cụ đột ngột lên tiếng, trông khá ngập ngừng và phân vân, "Harry, có lẽ đã đến lúc ta phải nói cho con nghe một chuyện." Cặp mắt xanh lơ của cụ hơi tối đi khi cụ cúi đầu, trong đó đau đáu một nỗi niềm phức tạp mà Harry có thể cảm nhận rõ "Ta không mong con tha thứ cho ta, chỉ mong con có thể chấp nhận điều này."

"Vâng, thưa thầy?"

Cụ tựa vào thành bàn và ngồi hờ lên đó, hai bàn tay đặt trước bụng, nhìn Harry và hỏi, "Con có biết vì sao, ta lại không nhận nuôi con không?"

"Dạ là vì tình yêu của mẹ đã trở thành một tấm khiên bảo vệ linh hồn con khỏi lời nguyền Giết chóc, và để duy trì nó, mọi người quyết định để gia đình Dursley – người có cùng một nửa huyết thống với con, nhận nuôi con để con có được sự an toàn tuyệt đối nhất cho đến khi con đủ 17 tuổi."

"Chính xác lắm, Harry." Cụ cười, nhưng thật chua chát "Nhưng đó chỉ là một lí do thôi."

Rồi cụ lại vòng qua cái bàn để trở về với chiếc ghế của mình, đôi mắt già nua ấy không dám nhìn thẳng vào sự kiên định và niềm tin chắc chắn trong mắt Harry, "Ta hoàn toàn có thể nhận nuôi và bảo hộ con, với sức mạnh của ta. Nhưng ta lại không đủ lòng dũng cảm, dù ta là một Gryffindor, Harry à. Ta sợ khi ta nhìn con, ta lại nhớ về em gái mình, nhớ về khung cảnh gia đình tan nát năm ta 18 tuổi. Ta sợ bản thân sẽ lại toan tính và lợi dụng con, và khiến con chết dần chết mòn chỉ vì muốn giúp đỡ tâm hồn giả tạo của ta, dù ta chỉ muốn hoàn thành giấc mơ của mình là có thể khiến thế giới này mãi mãi sống trong hòa bình. Nhưng nó thật khó con ơi, làm sao ta có thể đạt được mục đích của mình khi giẫm lên biết bao xác người như thế? Khi mà họ chết vì ta, còn ta lại sống vì ước mơ của mình?" Cụ Dumbledore gỡ cặp kính ra, trông cụ già đi rất nhiều "Ta đã sợ hãi con, sợ hãi mảnh linh hồn của y ở trong thân thể của con, Harry."

Những ngón tay của Harry run lên khi nghe thấy lời này. Một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, cậu dường như không dám tin vào điều mà mình vừa nghe được, chậm rãi mở miệng, "Thưa thầy, mảnh linh hồn trong người con là sao ạ? Thầy đang đùa.."

"Harry, ta xin lỗi." Cụ mỉm cười yếu ớt, những nếp nhăn của tuổi đời hằn lên trên khuôn mặt già nua của cụ "Ta đã giấu con rất nhiều thứ, và cũng nợ con quá nhiều. Vào cái đêm mà Chúa tể Hắc ám toan giết con, khi Lily đặt chính mình giữa mạng sống của Voldemort và con như một lá chắn, lời nguyền Giết chóc đã dội ngược lại y, và một mảnh linh hồn của Voldemort đã bị văng ra khỏi linh hồn chính, và tự bám vào linh hồn sống duy nhất còn sót lại trong ngôi nhà đổ nát. Một phần của Chúa tể Voldemort sống bên trong con, và đó cũng chính là lí do tại sao con lại có thể nói chuyện với rắn, và có một mối liên hệ với y mà con nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ hiểu được và cho rằng có lẽ thuật Chiết Tâm Trí Thuật của Voldemort quá mạnh thôi. Và mảnh linh hồn đó, sống bên trong con, vì con được bảo vệ thì nghĩa là nó cũng đang được bảo vệ, Chúa tể Hắc ám sẽ không thể chết được. Harry, ta nghĩ ta thật sự không thể giấu con nữa. Ta không muốn con bị tổn thương, ta chỉ mong con có thể tha thứ cho ta, dù rằng lão già này đã lợi dụng con suốt bao nhiêu năm qua.."

Nhưng Harry nào có nghe thấy lời xin lỗi từ cụ Dumbledore. Cặp mắt xanh lục trơ trọi không có điểm nhìn mà cứ vật vờ trong khoảng không vô tận, đầu cậu ong ong liên tục phát đi phát lại một câu nói mà chính bản thân cũng không thể chịu nổi nữa.

Cậu là trường sinh linh giá cuối cùng của Voldemort.

Hai người không ai nói thêm một lời và cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, một tiếng nấc nhẹ vang lên khiến Harry tỉnh táo hơn, sắc mặt vô cảm nhìn thẳng vào cụ, "Vậy, con sẽ chết sao?"

"Không, Harry à, ta không biết. Ta muốn Voldemort chết, nhưng ta không bao giờ mong chuyện đó xảy đến với con."

"Vậy tại sao thầy lại nói cho con?" Harry nắm chặt tay lại khiến những móng nhọn cắm chặt vào da thịt sâu hoắm, nhưng nó giúp ngăn hai hàng lệ đang chực chờ để trào ra bên ngoài hốc mắt, giọng nói nghẹn ngào pha đậm sự phẫn nộ, "Tại sao thầy không lợi dụng con đến phút cuối? Thầy không sợ con sau khi nghe những lời này sẽ tức giận mà không nghe theo sự sắp đặt của thầy nữa sao? Thầy không sợ rằng con sẽ chạy trốn và ham sống, con sẽ ích kỷ bảo vệ tính mạng của mình thay vì sự nghiệp cứu rỗi thế giới mà con đang phải gánh vác? Ồ không, hay là thầy đã biết rõ tính cách của con, rằng con là một Gryffindor và con sẽ không bao giờ chùn bước, con sẽ ngoan ngoãn là một con nai hiền lành, sống theo sự sai bảo của kẻ khác và chết khi thời cơ đã chín muồi?"

"Không, Harry. Dù thầy đã từng nghĩ vậy, nhưng giờ thì không." Cụ nhìn thẳng vào mắt Harry, bình thản chấp nhận nỗi đau đớn và căm phẫn tràn ngập trong mắt cậu "Đều là nhờ có Draco. Ta thật sự rất muốn cảm ơn trò ấy vì đã đến bên cạnh và yêu thương con thật lòng thay cho một kẻ giả dối như ta. Thằng bé đã giúp ta tỉnh ngộ, thật sự đã giúp ta rất nhiều."

Harry mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế, "Có lẽ con nên về thôi. Cũng đã muộn rồi."

Cụ nhìn cậu, với một ánh mắt chân thành và đượm yêu thương, nhưng rồi lại gục mặt xuống bàn để giấu đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi, "Tạm biệt, Harry. Và xin lỗi con.."

Trước khi rời đi, Harry hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, màn đêm đã phủ kín cả bầu trời như cái tâm đang bị bào mòn đến kiệt quệ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net