XXXVI. Cưỡng ép phát tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21:30.

          Cả quãng đường về dường như bị kéo dài hàng trăm kilomet chạy song song với chuỗi suy nghĩ đang chất chứa trong đầu Harry, cả cơ thể mệt mỏi bước từng bước thật chậm trên hành lang, không có nổi một chút sức sống. Đôi mắt trơ trọi nhìn về phía trước nhưng không hề có điểm dừng, miệng không ngừng mấp máy, vô thức giống như một con rối biết nói, biết đi, "Mình là trường sinh linh giá? Mình ư?"

          Đột nhiên, cơ thể Harry nóng lên khi khứu giác cảm nhận một mùi hương thoang thoảng không rõ bay tới, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng đó là do khi nãy cơn tức giận đã khiến cho thân nhiệt của cậu cao hơn bình thường mà thôi, bình tĩnh nới lỏng cổ áo, cậu lẩm bẩm rằng mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Nhưng càng đi, những bước chân lại càng trở nên nặng nề đến khó chịu, trên vầng trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi từ khi nào chảy dài trên gò má nhợt nhạt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ánh sáng từ các ngọn lửa lóe lên từng luồng sáng trên gương mặt cậu, rọi sáng hai má đang nổi lên một màu đỏ hồng không bình thường, mồ hôi hột trượt dọc trên xương quai xanh rồi rơi tõm vào bên trong áo.

          Harry cố gắng đến bên một chiếc cột rồi khó nhọc dựa cả thân mình vào đó, mùi hương càng lúc càng đậm khiến cho lí trí của cậu lúc mê lúc tỉnh không rõ chuyện gì đang xảy ra, không gian xung quanh cũng theo đó mà nóng lên, cậu chợt nhận ra một sự thật.

          Thuốc ức chế đang dần mất tác dụng. Nhưng, chẳng có nguyên do gì mà thuốc lại đột nhiên mất tác dụng nhanh như thế? Harry cố gắng mở lớn hai mắt nhưng chỉ cảm thấy đất trời chao đảo, choáng váng không thể đứng vững. Mùi hương vừa lạ vừa quen ấy tỏa ra càng nồng xộc thẳng vào khoang mũi cậu, pheromone Omega của Harry cũng vì kì phát tình mà tỏa ra nồng nặc, chiếm trọn cả một vùng toàn mùi hương của cậu và kẻ đó.

          Harry ngó quanh quất, ở đây là một hành lang thẳng tắp chỉ có một lối đi, cũng không có một cánh cửa nào cả, mà Phòng Cần Thiết lại ở quá xa, nếu cậu cố chấp đi đến đó sẽ chỉ khiến cho mùi hương lan xa hơn mà thôi. Cậu ngồi sụp xuống, cơ thể mất hết sức lực đau đớn và khó chịu nằm trên mặt đất vặn vẹo  muốn xé rách quần áo trên người, buột miệng rên rỉ những thanh âm đáng xấu hổ, pheromone Omega tỏa ra càng đậm đặc. Nước mắt đã rơi đầy mặt cậu, cổ họng khô khốc không thể phát thành tiếng nỉ non vài từ mềm nhũn, "Draco.." Cảm giác bản thân sắp mất ý thức thì bỗng nhiên trước tầm mắt mờ nhạt không rõ người hay vật của Harry lại xuất hiện một bóng đen, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu bằng hương thơm dịu nhẹ và mát lạnh của bạc hà.

          Harry đang định giãy dụa, chợt ngửi thấy pheromone Alpha quen thuộc ấy cũng muốn nhũn ra như kẹo dẻo, nép vào trong lồng ngực vững chãi như một con mèo nhỏ, yên tâm thả ra toàn bộ pheromone Omega của mình, vòng tay ôm lấy cổ người đó thốt ra vài từ không rõ nghĩa. Cơ thể nóng như lửa đốt bởi một luồng nóng âm ỉ cứ trào dâng từ bụng dưới rồi lan ra khắp các dây thần kinh, giống như bị phát sốt mà không ngừng rên rỉ, tay chân vặn vẹo ôm lấy đối phương, "Draco.. muốn, muốn anh.."

          "Ngoan nào, Harry." Hắn bế ngang người cậu sải chân thật nhanh về phòng mình, liên tục phát ra những thanh âm gầm gừ khe khẽ đầy rẫy cái ham muốn nguyên thủy như một con quái vật đang muốn đục thủng hai lớp quần của hắn để thoát ra ngoài.

          Hắn thề có Merlin rằng đây thật sự không phải lỗi của hắn.

          Flashback - 19:05, Đại Sảnh Đường.

          "Weasley, cậu có thấy Harry đâu không?"

          "Bồ ấy đi gặp thầy Dumbledore rồi." Hermione sắp xếp đống sách vở bỏ vào trong túi xách, điệu bộ chuẩn bị đứng lên ra về "Nếu cậu muốn gặp Harry bây giờ thì tôi nghĩ là không thể đâu, có lẽ thầy ấy muốn thông qua Harry để điều tra thêm thông tin về Warren Fawley nên có lẽ bồ ấy sẽ trở về khá muộn."

          "Chút nữa tôi sẽ đi đón em ấy."

          21:20.

          Draco rảo bước trên hành lang vắng lặng, giờ này vẫn còn một vài học sinh đi trên hành lang, có lẽ chúng đều đang chuẩn bị quay về Phòng sinh hoạt chung của nhà mình trước khi giờ giới nghiêm ập đến, và lão Filch sẽ tóm cổ những đứa dám nhởn nhơ trên đường sau hai mươi hai giờ. Vô thức bỏ tay vào túi áo chùng như một thói quen, Draco nhận thấy bên trong có một cái lọ nhỏ và hắn giơ nó lên xem, lúc đấy mới nhận ra đây là một trong ba lọ độc dược mà anh họ của Pansy làm trong Viện Nghiên cứu và Điều chế Độc Dược đã tặng cho cô nhân dịp ảnh trở về nhà sau một thời gian dài đóng đinh ở nơi làm việc.

          "Draco, tặng cậu một lọ." Pansy ngồi vắt chéo chân trên ghế, từng động tác đến là thanh lịch chìa ra trước mặt hắn một cái lọ nhỏ chứa dung dịch màu tím nhạt "Nhớ sử dụng đúng mục đích đấy."

          "Đây là cái gì?" Draco cau mày nhưng vẫn nhận lấy.

          "Bí mật." Pansy giơ ngón trỏ đặt ở trên môi, mỉm cười bí hiểm rồi đứng dậy rời đi.

          Draco lơ đãng vừa đi vừa nhìn nó nhưng cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được đây rốt cuộc là cái quái gì, đang định bỏ lại vào trong túi thì đột nhiên có một học sinh nữ lao tới khiến hắn không kịp tránh, cô bé ấy tông thẳng vào người hắn rồi theo quán tính ngả ngửa người về phía sau, đồng thời cũng làm cái lọ trên tay hắn rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Cô bé vội vàng đứng dậy, cúi đầu rối rít xin lỗi, "Xin lỗi huynh trưởng, em không cố ý, tại.."

          "Thôi không sao, bạn mau về đi, sắp đến giờ giới nghiêm rồi đấy."

          Tóc mái trước trán dài quá đáng làm khuôn mặt của cô bé trông âm u đáng sợ, cô ngập ngừng cúi đầu với Draco, lí nhí vài tiếng xin lỗi và cảm ơn hắn rồi chạy đi mất. Draco thở dài, đưa mắt nhìn dung dịch đang loang lổ trên mặt đất, giơ đũa phép lên vẫy vẫy, "Chữa lành chữa lặn." Và hút đống dung dịch vốn ra là chất lỏng như nước lại thành một loại dầu nhớt màu tím nhạt đó trở lại trong lọ, và đóng nắp lại.

          "Thế này thì còn ai dám dùng nữa." Hắn lầm bầm, chuẩn bị đi tiếp thì bị một cơn chấn động không rõ nguyên nhân khuấy động bên trong cơ thể, khiến thân dưới của hắn trướng đau, cả người nóng bừng như đang ngồi cạnh lò lửa. Thân thể dần dần mất khống chế khi cơn nóng càng lúc càng tăng và hắn mất kiểm soát phóng thích pheromone Alpha của mình ra bên ngoài. Cảm thấy không ổn, Draco ngay lập tức nhận ra điều gì đang xảy ra.

          Hắn bị cưỡng ép phát tình! Mà thủ phạm chắc chắn chính là cái lọ dược chết dẫm kia!

          Nguyền rủa Pansy một nghìn lần, Draco lao như bay muốn chạy về phòng mình trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn thì đột nhiên có một mùi hương ngọt ngào và quen thuộc len lỏi vào bên trong khoang mũi hắn, lấp đầy cả phổi của hắn bằng thứ hương thơm đầy quyến rũ ấy.

          Hắn bước đi nhanh hơn đến nơi phát ra mùi hương, càng đến gần mùi hương ấy càng trở nên đậm đặc như đang dẫn dụ và mời gọi hắn. Chợt hai chân của sững lại, bụng hắn run lên và con quái vật bên trong bắt đầu gào thét điên cuồng, đập vào mắt hắn là thân hình nhỏ bé với chiếc áo chùng màu đỏ rực đang nằm quằn quại trên sàn, vẻ mặt thống khổ đến cùng cực, và thanh âm nỉ non ấy chạy dọc trái tim hắn, đại não và cả cơ thể của hắn "Draco.."

          Draco lao tới như một con thú và ôm lấy Harry, mãnh liệt tỏa ra pheromone Alpha của mình bao bọc thật chặt lấy cậu rồi phóng về Tầng hầm nhà Slytherin.

          21:40.

          Draco nhẹ nhàng đặt Harry xuống giường, nhận thấy người trong lòng đã đang phát điên lên vì nóng, cổ áo bị chính những ngón tay của cậu túm chặt lấy mở rộng, lộ ra những vết cào màu đỏ hồng vì ngứa ngáy hiện rõ trên vùng ngực màu sữa đặc. Mồ hôi túa ra càng nhiều, Harry vươn tay ra với hắn, cặp mắt xanh lục mơ màng khiến tâm trí Draco bị người khuấy động, giọng mũi rất nặng như đặc ở trong cổ họng làm nũng với hắn, "Dray, ôm em đi.."

          Sợi dây lí trí cuối cùng cũng đã bị cắt đứt, Draco cường bạo xé toạc áo sơ mi trắng thuần của Harry, mạnh mẽ hôn lên môi cậu, bàn tay to lớn ở bên dưới không an phận đùa nghịch kéo kéo hai điểm đầu hồng nhuận đang nhô lên cương cứng, sờ soạng khắp các bộ phận trên cơ thể cậu. Hai cánh môi căng mọng hé mở dễ dàng để người tiến vào, cạy mở hai hàm răng chẳng thèm phòng bị của Harry, cuốn lấy đầu lưỡi đỏ hỏn và ngọt ngào của cậu mà nhào lộn, chơi đùa. Sự cuồng dã và mạnh mẽ đều được Draco đẩy hết lên đầu lưỡi, như muốn nuốt hết những gì trong khoang miệng Harry, bàn tay vòng ra sau gáy nhấn cho nụ hôn thêm sâu đậm.

          Draco giống như chưa từng được hôn, điên dại ngấu nghiến và giằng xé lấy bờ môi của Harry khiến chúng đau rát, bàn tay hắn trượt dọc xuống bụng dưới của cậu, nhẹ nhàng và từ tốn xoa dịu cậu bé của Harry đang nhô lên dưới hai lớp quần. Nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc quần jean bó sát ôm lấy cặp đùi săn chắc và chiếc quần lót của cậu, Draco lặng lẽ cho ngón giữa trượt vào khe mông của Harry và cảm thấy có một thứ nước đặc sệt đang chảy ra và bao lấy ngón tay hắn. Hắn khẽ cười, pheromone tỏa ra càng đậm, chọc thẳng ngón giữa vào bên trong hậu huyệt của Harry khiến cậu buột miệng thốt ra vài tiếng kêu dâm đãng, những ngón tay cào loạn trên tấm lưng trần của Draco, cả cơ thể vặn vẹo vì khó chịu, rên rỉ không ngừng, "Draco, đừng đùa nữa.."

          Draco bỏ ngoài tai tiếng nỉ non đáng thương của mèo con, hậu huyệt của Harry giống như một cái lỗ đen thèm muốn hút những ngón tay hắn vào sâu hơn, những nếp thịt mềm mại và nóng ẩm bó chặt lấy những ngón tay của hắn, càng làm cho cơn hứng tình của Draco dâng cao hơn. Hắn di chuyển ba ngón tay của mình bên trong cậu, rút ra rồi lại đâm vào, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm chọc thẳng vào điểm mẫn cảm khiến cho Harry hét lên vì sướng.

          Những đợt thở dốc và rên rỉ cứ nối tiếp nhau trước khoái cảm mạnh mẽ mà Draco tạo ra khiến toàn bộ dây thần kinh của Harry như bị tê liệt, bàn tay nắm chặt lấy drap giường vặn vẹo đến mức các khớp ngón cũng trở nên trắng bệch, vật nhỏ đã rỉ nước từ rất lâu cũng theo đó mà bắn ra, chất lỏng đặc sệt giống như độc dược của Snape màu trắng đục vấy bẩn lên cả vùng bụng nhỏ nhắn của cậu.

          Draco kéo khóa quần xuống, làm lộ ra dương vật đã cương cứng lên, dựng thành một túp lều nhỏ dưới lớp vải lụa mỏng của boxer. Hắn đang quỳ hai chân trên giường, và dưới thân hắn bây giờ là một chàng trai mười sáu tuổi đang trần truồng với gò má đỏ ửng màu mận chín mê người, mồ hôi như một lớp dầu bóng phủ lên da thịt của cậu với những dấu hôn mờ ám thoắt ẩn thoắt hiện trước ánh đèn mờ ảo. Cậu đang rên rỉ, đang thèm khát hắn, hai chân dang rộng ra quấn chặt lấy thắt lưng Draco, bất ngờ chủ động tiến tới cọ cọ với côn thịt đã cương đến đau rát của hắn, làm chất dịch nhờn màu trắng đục ấy dính lên cả bụng dưới của hắn. Trước sự cọ xát mềm mại ấy đã đủ để khiến túp lều nhỏ của hắn lớn thêm một vòng, đầu óc cũng theo đó mà bị đốt hỏng, không do dự vác một bên chân của Harry đặt lên vai và giải thoát con quái vật đang gầm lên dữ tợn trước sự chiến thắng của nó, như có như không đem bao quy đầu chọc nhẹ ở cửa huyệt của cậu, lên giọng trêu đùa, "Muốn nó chứ?"

          Harry khó khăn gật đầu, đã khó chịu tới mức nước mặt đã trào ra. Nhưng Draco lại điềm tĩnh thốt ra một câu, cam đoan rằng vẻ mặt lúc này của mình chắc chắn cũng chẳng tử tế gì, "Nói."

          "Muốn.. Draco, em muốn.."

          Draco cười đắc thắng, không một tiếng báo trước đem côn thịt của mình đâm thẳng vào hậu huyệt của Harry, mạnh mẽ chọc thẳng tới khoang sinh sản đang mở lớn nhất khiến cậu hét lớn đầy dâm đãng, khoái cảm vừa đau vừa sướng làm Harry chẳng còn nghĩ được gì nữa, hai cẳng chân lại càng quấn chặt lấy hông hắn hơn mà cùng nhau đưa đẩy.

          Cứ nuốt rồi lại nhả, luận động mạnh bạo và hoang dã của Draco khiến Harry rên lên từng đợt kích tình hòa cùng thanh âm bạch bạch đầy ái muội khi hai hòn bi của hắn va đập mạnh vào vùng da non mềm của cậu. Dâm thủy từ bên trong hậu huyệt hòa quyện lấy cái vật khổng lồ đang lấp đầy bên trong Harry càng làm cho tốc độ ra vào của hắn nhanh hơn, tiếng lép nhép và pheromone Alpha cùng với Omega khiến cho cả căn phòng nồng đậm mùi tình dục, tràn ngập tiếng rên rỉ và gầm gừ sung sướng gợi tình của hai người.

          Bất chợt Draco rút nó ra rồi nằm ngửa xuống giường, đem Harry ngồi lên bụng hắn, giơ tay tát mạnh vào cánh mông của cậu một tiếng chát đau điếng khiến cậu kêu lên khe khẽ. Harry ngẩng cao đầu và sống lưng uốn thành một vòng cung tuyệt đẹp, làm lộ ra cần cổ trắng muốt, con ngươi ngọc lục bảo chất chứa cả đau đớn và thích thú sờ soạng tìm tới côn thịt đã dựng đứng đến trướng đau của Draco, ngoan ngoãn ngậm lấy nó và liếm, coi nó như một món ăn khai vị trước khi đến với bữa tiệc đêm tuyệt hảo. Không quá mười giây sau khi chiếc lưỡi của Harry đảo quanh dị vật và hắn xuất toàn bộ vào khoang miệng của cậu. Không phải mùi vị tanh nồng và có một chút ngọt ngào, Harry đưa ngón tay quệt lấy một ít tinh dịch tràn ra cả khóe miệng rồi mút lấy chúng, nuốt tất cả xuống dạ dày một cách ngon lành.

          "Ngon không?" Không để cho cậu có thời gian trả lời, Draco hơi nâng lưng dậy, dùng hai ngón tay thọc vào bên trong miệng Harry, đùa nghịch với chiếc lưỡi của cậu và khiến cho dịch vị trào ngược ra ngoài, chảy xuống cả bụng và dị vật của hắn. Hai mắt nhiễm quá nhiều lòng trắng khiến khuôn mặt cậu mang vẻ đê mê như người nghiện, những tiếng rên rỉ đứt quãng của Harry như làm cho dục vọng của hắn chưa kịp rũ xuống đã lại đứng thẳng lên.

          Draco nhanh chóng rút tay khỏi miệng Harry, cầm lấy cặp mông tròn trịa cong vểnh của cậu nhấc lên rồi ấn thẳng xuống côn thịt đã trướng to của mình. Hai mắt Harry mở lớn cực đại, cảm giác da đầu tê rần vì sướng khi được hắn lấp đầy bên trong cái lỗ nhỏ ướt át của cậu. Những cú thúc ngày càng nhanh và mạnh hơn như liên tục chơi vào điểm G như muốn chọc thủng bụng cậu. Harry ôm lấy cổ Draco, bỗng nhiên bật khóc nức nở, mặc cho những đợt luận động đang rền rĩ bên dưới, cậu giang tay ôm lấy má Draco kéo sát về phía mặt mình và hôn lên chóp mũi hắn thật dịu dàng. Draco chỉ nghĩ cậu đau quá nên khóc, thè lưỡi liếm lấy những giọt nước mắt mặn đắng của cậu, động tác ôn nhu khẽ vuốt ve mái tóc đen mềm mại, nhưng hai bàn tay bên dưới đã nắm chặt lấy thắt lưng của Harry thúc mạnh một cái, khiến toàn bộ chất lỏng của hắn đều bắn vào khoang sinh sản của cậu.

          Hai người làm tình đến tận đêm khuya, khiến Harry khóc lạc cả giọng rồi thiếp đi. Trước khi ngất còn thành công đá vào bụng tên bại hoại Draco Malfoy một cái. Nhưng tác động từ cú đá của Harry khác gì muỗi cắn vào da thịt của tên cầm thú này. Draco đem cậu đi tắm rửa sạch sẽ, tiêm cho Harry một liều thuốc ức chế, trùm chặt thật ấm rồi ôm cậu vào trong lòng dỗ dành, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Harry đều đều như gián tiếp vỗ về và xoa dịu nỗi đau về cả thể xác, và tinh thần của cậu.

          23:50.

          Đôi mắt khép hờ của Harry từ từ mở ra, nhanh chóng thích nghi với bóng tối đang bao trùm cả căn phòng. Nằm nghiêng người trong vòng tay ấm áp của của hắn, cậu đột nhiên nhớ tới những lời của cụ Dumbledore, lòng cậu chết lặng, hai mắt cậu trơ ra nhìn chằm chằm tấm vải màn màu xanh lục pha bạc, rồi cậu bật khóc. Những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi trên gương mặt nhợt nhạt của Harry rồi rẽ sang hết một phía, chảy cả vào tai rồi thấm đẫm vào drap giường của Draco. Cậu cố nghiến răng ngăn cho tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, lặng lẽ dùng tay lau đi những giọt lệ mặn đắng, cuối cùng lại không thể chịu được mà khóc nấc lên từng tiếng, hai bờ vai run rẩy không ngừng co rúm người lại như một con tôm luộc trong lồng ngực hắn.

          Draco nghe thấy tiếng khóc của cậu liền đột ngột tỉnh dậy, luống cuống không biết làm gì lau đi những giọt nước mắt giàn dụa trên mặt Harry, dang tay ôm chặt lấy cậu thủ thỉ những câu từ lộn xộn, "Không sao, Harry. Ổn cả rồi, anh ở đây. Không sao hết rồi. Em đang được an toàn rồi."

          Harry chợt gỡ cánh tay của Draco ra khỏi người cậu, hơi nhích thân nằm cách xa hắn một chút rồi ngồi dậy, trong mắt đều là sự đau đớn và sợ hãi tột cùng, "Không, Draco. Anh đừng chạm vào em." Hai cánh tay của Harry ôm lấy chính mình, những ngón tay bấu chặt lấy da thịt và cậu cảm thấy ghê tởm, cảm thấy thật nhơ bẩn và chán ghét bản thân khi lại là vật chứa cho mảnh linh hồn của Voldemort, giọng cậu run lên, "Em không xứng. Em quá bẩn thỉu.."

          Draco sững người lại khi nghe những lời này, nhưng hắn không chần chừ kéo gần khoảng cách giữa hai người, nắm lấy hai vai của Harry mạnh mẽ đem cậu dựa vào lồng ngực của mình, "Harry, đã có chuyện gì xảy ra sao?"

          Nói đến đây, dường như không chịu nổi nữa, Harry òa khóc.

          Những thanh âm nức nở chẳng thèm che đậy nữa cứ thế vang vọng cả một căn phòng rộng lớn, sự bi thương và khổ sở đặt nặng bên trong tiếng khóc ấy khiến tim Draco như muốn vỡ nát, cánh tay ôm lấy cậu càng ghì chặt hơn, muốn bảo vệ cậu khỏi những cạm bẫy của đời người. Nhưng cậu giống như một đứa bé hồ nháo liên tục quẫy đạp, cơ miệng lẩm bẩm không rõ ngôn từ ngữ nghĩa, hai bàn tay không ngừng cào cấu lấy da thịt mình như muốn cắn xé nó ra, ánh mắt ghê tởm chính bản thân mình như phát loạn, điên cuồng dùng những ngón tay miết mạnh lấy cơ thể mình khiến cho nó hằn lên những vết đỏ rực. Hành động ấy khiến Draco cảm thấy rợn người, hắn vội vàng túm chặt lấy hai cổ tay của Harry để tránh cho cậu làm tổn thương mình, gầm lên dữ tợn.

          "HARRY POTTER!!" Tiếng gầm của hắn như một cái chảo khổng lồ đập mạnh vào đầu não đang mê tỉnh không rõ của Harry, cậu ngừng gào thét, những giọt nước mắt ngừng rơi nhưng giọng nói đã khản đặc và lạc đi.

          "Em.. em.. trường sinh, sinh linh giá..."

          "Harry, bình tĩnh nào."

          Harry như muốn phát điên, cậu giằng tay khỏi sự kìm kẹp của hắn, gào lên đau đớn, "Em làm sao có thể bình tĩnh đây?! Em làm sao có thể bình tĩnh mà nở nụ cười khi biết em lại chính là một trong những trường sinh linh giá của hắn!? Anh có biết em cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu và dơ dáy? Em thật sự chỉ muốn chết đi cho rồi..."

          Và rồi Harry lại khóc, thân thể xụi lơ ngã xuống giường như một cái xác sống, mái tóc đen bóng ướt đẫm mồ hôi dính chặt lên các góc mặt hòa lẫn cùng những giọt nước mắt, hai cánh môi của cậu đã bị giằng xé đến rướm máu khi cậu cố gắng nín khóc. Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, chỉ còn lại thanh âm khàn đặc nấc lên từng hồi và tiếng thở dốc dồn dập như bị hụt hơi thật não nề. Ngay khi Harry sắp khóc đến ngất đi, một bàn tay hiện ra trước tầm mắt vô hồn đẫm nước của cậu, ôm lấy hai vai đỡ cậu ngồi dậy, ngả vào lòng hắn, cậu chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp và dịu dàng thủ thỉ bên tai mình, êm ái và du dương như tiếng suối róc rách trong trẻo chảy vào lỗ tai cậu.

          "Anh yêu em, Harry Potter. Dù em có là dơ bẩn ra sao, dù em có hóa thành dạng gì, dù em có làm bất cứ điều gì, thì anh cũng sẽ luôn đứng về phía em, dung túng và bảo vệ em, cưng chiều và yêu em thật nhiều. Vì thân xác, và cả linh hồn của em mãi mãi thuộc về anh. Anh yêu em vì em là chính em, chỉ vậy thôi, Harry."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net