XXXVII. Chân thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, 9:10, Quán bà Puddifoot.

"Được rồi, Harry." Draco lên tiếng "Bây giờ em có thể kể cho anh nghe xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì được không?"

Trong một không gian nhỏ ấm cúng tách biệt hẳn với cái không khí lạnh lẽo cuối tháng hai, quán trà này là một địa điểm ưa thích của các cặp đôi học sinh trường Hogwarts trong các buổi hẹn hò. Còn đối với Harry, không gian yên tĩnh và riêng tư với thực đơn đa dạng về cả đồ ăn và thức uống chính là nguyên do chính cho sự yêu thích của cậu đối với nơi này.

"Em và thầy Dumbledore đã có một cuộc trò chuyện khá dài." Harry đặt tách trà xuống lên bàn, hơi hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, giọng nói có chút mơ hồ "Về Warren Fawley."

"Thầy ấy hết người để hỏi rồi à?"

"Không, em nên cảm thấy vui khi thầy ấy tin tưởng em nhiều như thế." Harry hơi cười, nhưng vẻ thê lương lại chiếm phần nhiều hơn so với hạnh phúc trên gương mặt cậu "Em đã kể cho thầy ấy nghe mọi chuyện. Về vụ tai nạn, chuyện phong ấn, những ký ức bị mất và giai thoại lịch sử bị che giấu suốt hàng trăm năm qua."

"Thầy ấy đã nói gì sau khi nghe?"

"Thầy ấy vẫn đinh ninh trong chuyện này có khúc mắc gì đó. Nhưng em thì đã hoàn toàn tin chắc rằng Warren Fawley là một phù thủy hắc ám, cũng rất có thể Charles là do hắn giết."

Draco há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, và Harry nói tiếp, "Rồi đột nhiên, thầy hỏi rằng em có biết lí do tại sao thầy không nhận nuôi em sau khi Voldemort sát hại cả gia đình mình mà lại gửi em tới nhà của dì Petunia."

"Em đã trả lời như thế nào?"

"Như chính lời mà thầy đã từng nói với em, mẹ em đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ em trong cái đêm chết chóc ấy, và tình yêu của bà đã trở thành một tấm khiên giúp em thoát khỏi cái chết, để em được an toàn cho đến khi đủ 17 tuổi, thầy đã quyết định gửi em đến nhà Dursley, để cái gọi là máu mủ ruột già giữa em và họ sẽ thay bà ấy bảo vệ em. Và rồi, đột nhiên thầy nói còn có một nguyên do khác.."

9:40.

Draco đứng dậy khỏi ghế, vòng sang phía bàn đối diện để ngồi xuống cạnh Harry, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào hõm cổ hắn, "Bây giờ trong em đang có những cảm xúc gì?"

Harry thở hắt ra, nói bằng giọng mũi nghẹn ngào, "Ghê tởm, và còn sợ hãi, lo lắng.."

"Em có giận thầy Dumbledore không?"

"Không, em chỉ thấy buồn cho thầy." Harry lắc đầu, rúc vào người Draco tìm một tư thế thoải mái, "Cuộc đời thầy đã đầy rẫy bất hạnh từ năm thầy mười tám tuổi, thầy đã sống cô đơn suốt bao nhiêu năm qua, đẩy bản thân mình lên tuyến đầu của trận chiến, trở thành anh hùng trong mắt người dân của giới pháp thuật nước Anh, là kẻ duy nhất là Chúa tể Hắc ám sợ. Thầy ấy hi sinh nhiều như thế, cốt cũng chỉ muốn đem lại sự hòa bình và ấm êm cho thế giới này."

"Rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra cách phá hủy nó thôi. Chúng ta sẽ tiêu diệt Voldemort, và anh sẽ không để em chết, tuyệt đối không."

"Mong là như vậy."

"Harry, em cảm thấy Warren Fawley là một người như thế nào?"

"Anh lại hỏi một câu hỏi thật đột ngột giống thầy Dumbledore." Harry hơi ngước mắt lên nhìn Draco rồi lại gục xuống, không để cho hắn trả lời, cậu lại nói tiếp, "Nếu như đối với người ngoài, hắn có thể vờ như bản thân là một người tốt bụng, dịu dàng và tài giỏi nhưng thực chất tâm địa lại vô cùng xấu xa, ích kỷ chỉ muốn giành lấy điều tốt nhất cho riêng mình. Nhưng đối với em, từ trong ra ngoài đều là một vẻ mặt cưng chiều đến khó tin, sẵn sàng hi sinh lợi ích của hắn để cứu sống em, em không biết.."

"Mọi chuyện không hẳn như em nghĩ đâu. Cái lần tên đó ôm em ở Hồ Đen rồi gián tiếp bỏ bùa mê em, khi ấy em đang bất tỉnh nên không có cơ hội thấy được bộ mặt thật của hắn." Draco tựa cằm lên đỉnh đầu của Harry, day nhẹ rồi dửng dưng thốt ra một câu "Warren Fawley còn khốn nạn hơn những gì hắn thể hiện ra bên ngoài."

"Cái gì cơ?"

"Khi ấy hắn đang ôm chặt lấy em như một miếng bã kẹo bị ếm bùa dính cứng vậy, nhưng khi anh đe dọa hắn rằng sẽ nói cho em mọi chuyện về hắn, Fawley liền thả em xuống đất, coi em đúng như đồ vật mà hắn vừa mới vứt bỏ vậy. Lúc ấy anh thật sự nghi ngờ thằng khốn đó có thật sự yêu em hay không vậy?" Nghe được những lời này, bỗng Harry liên tưởng tới ánh mắt của Warren trong giấc mơ hôm trước, rồi của những ký ức khi còn bé. Những ánh mắt ấy, bây giờ nhớ lại thật sự khiến cho lòng cậu rét lạnh, đinh ninh rằng có phải cậu đã bỏ qua điều gì rồi không?

Nhưng rồi Harry lắc đầu, mỉm cười ngao ngán, bây giờ không phải là lúc nghĩ về anh ta.

"Phải rồi, thầy còn nói thầy rất biết ơn anh." Nằm trong lòng hắn, Harry cảm thấy lòng nhẹ tênh, thoải mái phát ra tiếng cười khúc khích. Draco dịu dàng mân mê từng lọn tóc đen của Harry, nghe được lời này thì hơi nhướn mày.

"Thầy ấy nói rằng bản thân thật sự biết ơn trò Draco vì anh đã ở bên cạnh và yêu em, nó đã khiến thầy ấy tỉnh ngộ ra được nhiều điều."

Khóe môi cong lên đầy vui vẻ, hắn từ tốn nâng mặt đối phương lên để đối diện với mình, Draco nhìn thẳng vào mắt Harry khẽ cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp đầy từ tính như những bước nhảy dạo chơi trong trí não của cậu, "Em biết không, Harry? Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh, bạn bè, người thân và tất cả mọi người cũng sẽ luôn đứng về phía em. Sẽ không có ai ghét em cả, không có ai ghê tởm em và cũng không có ai bỏ rơi em hết, không phải vì em là Cứu thế chủ, Harry."

Cặp mắt xám bạc của Draco tràn ngập ý cười, giọng nói giống như đang kể một câu chuyện cổ tích trong mơ, êm dịu và nhẹ nhàng, "Bất cứ ai khi nghe được chuyện này sẽ đều bình tĩnh mà nói rằng: Ồ, đó chỉ là một tai nạn thôi mà. Phải rồi, tuy đó không phải là một tai nạn nhỏ và người ta cũng sẽ không chủ quan vì điều đó. Nhưng họ tin em, Harry. Tin vào những gì em đã làm để mang lại nền hòa bình cho họ, tin vào những gì em đã hi sinh để đánh đổi lấy những tháng ngày yên bình cho họ, tin vào sự kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trong đôi mắt xinh đẹp của em. Và họ còn tin, rằng em không phải Chúa tể Hắc ám, mà em là chính em."

"Anh cứ như liều thuốc an thần của riêng em vậy." Harry cười rộ lên, tiếng cười giòn giã như tiếng chuông ngân vang đánh từng tiếng vào trái tim Draco. Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, dành cho hắn ánh mắt thật ngọt ngào, "Không, em sai rồi. Anh là chồng của em."

Draco cúi xuống hôn lên trán, lên mắt, lên mũi rồi dừng chân tại đôi môi mềm mại như cánh anh đào tháng tư của Harry, không điên cuồng và hoang dã, chỉ dịu dàng mà thắm thiết nhưng đã gửi vào đó tất cả tâm tư và tình cảm của mình, "Harry, anh yêu em thật nhiều, thật nhiều, thật thật nhiều."

Hôm nay không phải ngày lễ tình nhân, nhưng sự ngọt ngào đến phát ngấy ấy lại khiến tim cậu như muốn tan thành nước, hơi vươn cổ hôn nhẹ lên trán hắn, "Draco, em yêu anh rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều."

19:00, Văn phòng giáo sư Snape.

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng giáo sư Snape xem ra rất có tâm trạng gửi lời nhắn tới Harry kêu cậu tối nay đến văn phòng của thầy để tiếp tục buổi học Bế Quan Bí Thuật còn đang dang dở mấy tuần trước.

"Em chào thầy."

Harry đẩy cánh cửa bước vào và đảo mắt xung quanh văn phòng ở Tầng hầm nhà Slytherin của thầy. Chà, không thấy giáo sư Clement đâu cả, xem ra cũng đang bận bịu với đống hồ sơ sổ sách ở bệnh viện mất rồi.

"Trông trò như mới bị Longbottom ném cái vạc độc dược của nó vào mặt vậy." Thầy khụt khịt, vẻ châm biếm "Sao hả, nếu cảm thấy không thích thì trò có thể kiến nghị với giáo sư về việc học thêm với ta."

"Dạ đâu có, em không có ý gì đâu ạ." Harry xua tay, theo hướng mắt của Snape ngoan ngoãn ngồi xuống một chiếc ghế ở cạnh bàn làm việc. "Em chỉ là-"

"Vậy thì tiếp tục." Thầy ngắt lời cậu, trực tiếp vào cuộc "Ta mong là trò không đem bao công sức của ta nhấn chìm trong đống tịch dịch của não trò, Potter à. Legilimens."

[Snape thấy Harry đang được Draco giảng giải về sự khác nhau về tính chất của những thành phần có trong Draught of Living Death.]

[Snape thấy Harry tình cờ gặp Fawley trong thư viện.]

[Snape thấy Harry nói chuyện với cụ Dumbledore về trường sinh linh giá.]

"Harry, con là trường sinh linh giá cuối cùng của y."

Đợi đã, dừng! Cảm thấy nguy hiểm bò đến tai rồi, Harry vội vàng khởi động Bế Quan Bí Thuật, đá giáo sư Snape ra khỏi những ký ức của mình. Dù không hiểu nhưng có một cái gì đó thôi thúc cậu ngăn chặn giáo sư trước khi thầy ấy thấy được cuộc trò chuyện tối qua của họ.

"Trò.." Khóe miệng của giáo sư hơi méo đi, dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu "Trò đã biết được cái gì đó rồi phải không?"

Hai tay Harry đặt trên đùi hơi run lên, đang định lấp liếm thì thầy ấy trừng mắt nhìn cậu với vẻ đe dọa, "Nghiêm cấm che giấu nếu không muốn được ta tọng vào miệng trò một liều chân dược."

"Dạ.." Harry ngập ngừng gật đầu "Em.. em biết được mình là trường sinh linh giá của Voldemort.."

"Trò nghe được lời này từ đâu? Báo lá cải hửm?"

"Không, thưa thầy. Cụ Dumbledore không phải báo lá cải.."

Thầy cứng họng trước câu nói của Harry, không nhìn vào mắt Harry nữa mà quay sang chỗ khác ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi thầy đi vòng lại về phía chiếc bàn giấy của mình và ngồi xuống ghế, đột ngột thốt ra một câu không có mào đầu cũng chẳng liên quan gì sất tới chủ đề của hai người, "Chuyện kể về ba anh em."

"Cái gì cơ ạ?" Harry tưởng rằng cậu nghe lộn rồi.

"Những chuyện kể của Beedle Người hát rong, câu chuyện cuối cùng trong đó có tên đề là Chuyện kể về ba anh em. Trò có thể tìm đọc chúng ở thư viện, nếu như trò muốn biết nguồn gốc thật sự của chiếc áo choàng tàng hình. Vậy không còn gì để nói nữa thì mau trở về kí túc xá của trò đi."

Harry lơ mơ chẳng hiểu gì hết nhưng cũng đành phải đứng dậy cúi chào, "Ơ dạ, em chào thầy." Nhưng đi đến phía cửa, cậu lại quay lại và hỏi, "Thưa thầy, có phải Draco đã ở cạnh thầy khi em đang hôn mê trong Bệnh Thất đúng không ạ?"

"Potter." Giáo sư kêu lên một tiếng cáu kỉnh, giọng nói âm trầm đáng sợ "Trò có thấy mình vừa thốt ra một điều nghe rất dễ gây hiểu lầm không?"

"Dạ không ạ." Thằng nhỏ hồn nhiên đáp lại "Chỉ là lúc nghe phu nhân Pomfrey kể lại, thì em có hơi thắc mắc là khi ấy Draco đang ở đâu thôi."

"Ừ thì lúc đó nó đang ở cùng ta." Thầy day day trán, rõ ràng muốn đuổi Hary ra ngoài lắm rồi "Nhưng nguyên nhân thì lại ở trò đấy. Draco lo cho trò, muốn tìm hiểu lí do tại sao những giấc mơ ấy lại ảnh hưởng đến trò như thế và tìm ra cách chữa trị. Thế là nó nó cứ liên tục làm phiền và lải nhải bên tai ta đến phát cáu cả lên. Vậy đã đủ chưa?"

"Dạ rồi.."

"Còn không mau cút ra ngoài."

Harry lúng túng ra khỏi văn phòng của giáo sư Snape, nhưng trước khi cánh cửa sau lưng khép lại, giọng nói nhỏ xíu như đang lẩm bẩm của thầy lọt vào tai cậu.

"Về Bế Quan Bí Thuật, trò đã làm tốt hơn rồi đấy, Potter."

22:10, Văn phòng thầy hiệu trưởng.

"Cụ Dumbledore, rốt cuộc cụ đã nói những gì với Potter?" Giọng thầy Snape gằn xuống dữ tợn, cặp lông mày của thầy nhíu chặt lại như thể thầy chưa từng được làm vậy, thầy nhìn trừng trừng cụ Dumbledore với một vẻ tức giận tràn ngập gương mặt.

"Ta chỉ nói sự thật." Cụ Dumbledore nói lấp lửng, cụ ngồi trên ghế và không đeo kính, ánh trăng mờ ảo từ phía bên ngoài cửa sổ rọi vào ánh lên màu bạc phơ trên bộ râu dài vĩ đại của cụ. Cụ không nhìn vào giáo sư, hai mắt mơ màng không tìm thấy điểm dừng trong không gian.

"Sự thật?!" Trông thầy Snape bị xúc động sâu sắc, các cơ trên mặt thầy đanh lại, dù là Omega nhưng vẫn mạnh mẽ tỏa ra dòng khí bức người "Thầy tiết lộ nó với thằng bé trong thời điểm này? Khi mà tinh thần của nó đang bị rối loạn và nó còn là một đứa trẻ dễ bị tổn thương, cụ không sợ-"

"Sớm hay muộn Harry cũng sẽ phải biết." Cụ mỉm cười, ngắt lời thầy "Ta nghĩ rằng mình vừa làm được một việc khôn ngoan, Severus à. Chúng ta không còn cô đơn nữa."

"Phải, tôi cũng đã đưa ra gợi ý cho Potter, nếu nó đủ thông minh để hiểu ý nghĩa trong những lời mà tôi nói." Giáo sư Snape đáp cụt lủn "Từ khi gia tộc Malfoy đầu quân cho Hội Phượng Hoàng, mọi chuyện đều tốt đẹp hơn hẳn, rất có khả năng chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khác an toàn hơn để phá hủy mảnh linh hồn bên trong nó. Tuy nhiên, điều đó đã đem lại rất nhiều khó khăn cho tôi đấy."

"Làm gián điệp hai mang thật khổ nhỉ?" Cụ lại cười, giọng hào hứng bắt chuyện, không chừng sắp hỏi thăm dự báo thời tiết ra sao.

"Nếu muốn cụ có thể thử."

"Nếu như ta còn là một chàng trai trẻ sức dài vai rộng, chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi đâu, Severus." Cụ thở dài, trông buồn phiền hết sức "Tiếc rằng ta lại là một lão già sắp được quen mùi đất và cỏ dại, đành nhường lại những công việc dù biết là khó khăn cho thế hệ trẻ của chúng ta."

"Ồ." Giáo sư Snape hơi khịt mũi "Từ cái ngày gia tộc Malfoy phản bội lại Chúa tể Hắc ám, đã có không biết bao nhiêu Tử Thần Thực Tử chỉ vì không hoàn thành nhiệm vụ hay sơ suất về bất cứ điều gì đó trong hành động và lời nói đều bị y xử đẹp. Đến cả tôi cũng đang bị y nghi ngờ và cảnh giác hơn rất nhiều so với trước, hiện nay chỉ có Warren Fawley và Bellatrix Lestrange là hai người duy nhất được coi như hầu cận thân tín của Chúa tể."

"Ái chà." Cụ Dumbledore ngồi thẳng dậy, đem cặp kính của mình đặt trở lại vị trí của nó trên mặt cụ "Quả là tuổi trẻ tài cao nhỉ."

Ngay lúc giáo sư định nói thêm cái gì đó, có một vật vừa to vừa có màu trắng bạc đi xuyên qua tấm kính dày và lơ lửng giữa không trung bên trong văn phòng của thầy hiệu trưởng. Thanh nhã và trắng bóc, con linh miêu nhẹ nhàng đáp xuống chiếc bàn giấy của cụ Dumbledore khiến cả hai người đều ngớ ra kinh ngạc. Đột ngột, thần hộ mệnh há miệng và nói bằng giọng chậm rãi, sâu và to của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Kingsley Shacklebolt.

"Người của Hội bị tấn công, thương tích rất nặng. Tầng ba và tầng bốn bị chúng phá hủy, Bộ đang rất hỗn loạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net