XXXVIII. Chuyện kể về ba anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tuần sau đó, là đến sinh nhật của Ron. Đồng thời nó lại trùng với ngày mà những học sinh năm sáu đã đủ mười bảy tuổi hay đúng vào ngày này có thể chọn ghi danh theo học những buổi luyện tập độn thổ được giám sát nghiêm ngặt tại làng Hogsmeade. Ron đã phát hoảng khi đọc thông báo này. Cậu vẫn chưa biết cách độn thổ và lo sốt vó là cậu chưa sẵn sàng để dự kỳ kiểm tra.

7:20, Đại Sảnh Đường.

Ron ôm đầu, rên lên một cách thống khổ, "Cái ngày sinh nhật chết tiệt gì vậy không biết.." Hermione đã độn thổ được hai lần nên tự tin hơn một chút, còn Harry thì bốn tháng nữa mới đủ mười bảy tuổi, nên dù có sẵn sàng hay chưa thì cũng chẳng thể dự thi.

"Nhưng ít ra thì bồ cũng có thể độn thổ!" Ron gầm gừ "Bồ sẽ chẳng gặp khó khăn gì vào tháng bảy tới. Còn mình, dù có ngu đến mấy thì cũng phải qua được nó, mình sẽ không để hai ông anh sinh đôi chết dẫm của mình ngày ngày đem mình ra làm trò đùa được nữa đâu. Khi đó mình sẽ xài phép thuật để ếm xì bùa họ thành kẹo ong xì xèo và kẹo chảy máu cam."

"Nói không chừng họ sẽ thụi vô mặt bồ một cú đấm từ hàng tá trò lừa đảo trong Tiệm Giỡn Zonko." Hermione nhếch môi cười "Rất có thể nó đang nằm trong mấy hộp quà của bồ đấy Ronald."

"Ôi thôi đi Hermione." Ron kêu lên "Nếu bồ muốn mình có thể nhờ họ gửi cho bồ một món y xì đúc như thế."

"Sinh nhật tuyệt chứ, tình yêu?" Cái giọng ngả ngớn ấy phát ra từ sau lưng không khó để bọn họ biết người vừa đến là ai. Blaise vừa ngồi xuống dãy bàn nhà Gryffindor đã bám dính lấy Ron, chườn mặt ra phía trước rồi lấy tay chống cằm, cười thật rạng rỡ với cậu.

Draco và Pansy cũng nhanh chóng yên vị trên ghế cạnh người yêu, mấy học sinh bên cạnh thức thời ngồi cách xa bọn họ, trước khi những trái tim nhỏ bé yếu đuối ấy không đủ sức để chống chọi lại vô số màn phô trương tình cảm âu yếm đến phát bệnh của sáu người này.

"Buổi sáng tốt lành chứ?"

"Cũng được." Ron chán nản nhả ra một câu, tâm tình rõ ràng đang không tốt.

"Thực ra sáng nay bồ ấy vốn đang rất vui vẻ. Thậm chí còn đặc biệt dậy sớm, hớn hở mở hết tất cả các gói quà mà mình nhận được ra xem rồi hú hét ầm ĩ khắp phòng sinh hoạt chung, thành công đánh thức mọi người dậy vào đúng sáu giờ sáng."

"Harry à, bồ không cần phải nói huỵch toẹt ra vậy đâu." Ron cáu kỉnh làu bàu "Tất cả là do cái tờ thông báo quái quỷ kia."

"Thôi nào, Ron. Quên nó đi, hôm nay là sinh nhật của bồ mà." Harry cười hì hì, vỗ vai động viên bạn thân tóc đỏ "Cũng đâu phải chỉ có mình bồ, cả Hermione, Parkinson và Zabini đều tham gia khóa huấn luyện đó mà."

"Weasley, chúc mừng sinh nhật cậu." Draco nâng ly nước bí ngô của mình lên, ngỏ ý tốt muốn cạn ly với Ron "Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh Harry."

Pansy cũng giơ cốc của mình lên, hơi mỉm cười, "Chúc cậu luôn hạnh phúc bên Blaise. Mong là hai người sẽ sớm cho tôi có cháu để bế."

Ron quắc mắt lên nhìn nhưng trong lòng đang vui vẻ hết sức, nâng cốc lên với hai người, "Cảm ơn."

"Phải rồi, vụ rùm beng ở Bộ Pháp Thuật sao rồi?" Harry vừa mới đặt tách trà lên bàn, liền nghe thấy nhà khác đang bình luận khá nhiều về sự kiện này nên cũng tranh thủ hỏi luôn.

"Tầng ba và tầng bốn bị phá hủy nặng nề, nhất là tầng bốn. Ban kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Pháp thuật, Phân bộ linh hồn, người trần và thú vật, Văn phòng Tư vấn đồ phá hoại là chịu tổn thất nặng nề hơn cả." Hermione lên tiếng, vẫn đang dán mắt vào tờ báo "Trên Nhật Báo Tiên Tri vẫn đang ầm ầm lên vì chuyện này đó. Bởi vì ba văn phòng này ngoài việc tư vấn còn thu giữ và chứa rất nhiều sinh vật và đồ vật pháp thuật, đặc biệt các sinh vật huyền bí và đồ vật phá hoại, một khi chúng bị thất lạc và làm loạn ở thế giới Muggle thì sẽ Bộ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."

"Bộ sẽ nhanh chóng hoạt động lại bình thường thôi." Draco nói "Bộ trưởng Shacklebolt và cụ Dumbledore không nói gì với chúng ta hay bàn họp hành thì chắc hẳn là Hội đã thu xếp ổn thỏa cả rồi."

"Thủ phạm là Tử thần thực tử?"

"Theo như trên báo nói thì có vẻ là như vậy."

"Chú Lucius có gửi thư cho anh không?"

"Không." Hắn đáp cụt lủn, động tác dịu dàng vuốt nhẹ một lọn tóc hơi quăn của Harry "Mặc dù cha mẹ anh đã ngừng việc đi hưởng tuần trăng mật, lần thứ bao nhiêu thì anh không có nhớ nổi, bởi vì họ lo lắng việc Voldemort trở lại thì thế giới sẽ không còn được an toàn như trước nữa. Vả lại năm nay cha có rất nhiều việc phải làm từ gia tộc cho đến Bộ Pháp Thuật, xem ra khá là bận bịu nên anh cũng chẳng trông mong gì về thư từ của ông ấy cả. Với lại.. Chúng ta đang ở Hogwarts, nên đừng lo lắng, chúng ta đã và đang được ngôi trường với lớp phòng thủ pháp thuật mạnh mẽ nhất bảo vệ rồi."

Tháng ba cứ trôi qua tốt đẹp đến khó tin như thế, ngoài việc vẫn có mấy vụ làm loạn không đáng nhắc tới ở bên ngoài trường thì mọi thứ đều diễn ra bình thường một cách khó tin đến mức mỗi buổi sáng Harry tỉnh dậy mà cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác. Có lẽ cuộc sống của cậu đã ở xa hai chữ yên bình rồi, cho nên hiếm mới có dịp được thoải mái như thế, không phải lo lắng về việc tiêu diệt Voldemort, không phải lo lắng về hòa bình của thế giới này, đây chính là cuộc sống mà Harry mong muốn nhất.

Tuy nhiên, cơ hội đến với một cuộc sống bình thường không dễ dàng như Harry nghĩ. Lời nói ngày nào của cụ Dumbledore vẫn cứ văng vẳng trong đầu Harry, giống như bùa dính cứng vậy. Từ cái ngày Harry biết mình là trường sinh linh giá cuối cùng của Voldemort, dù Draco và Ron, Hermione luôn ở bên an ủi cậu nhưng cái cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng vẫn cứ luôn tìm cách trồi lên bằng mọi cách và lan ra khắp cơ thể cậu.

Trong một lần, Draco có nói rằng, "Nếu như Voldemort có thể đem mảnh linh hồn ấy bám vào linh hồn của em, thì chắc chắn sẽ có cách để tóm cổ nó rồi kéo ra khỏi đó."

Nhưng bằng cách nào đây?

8:10, Kí túc xá nam Gryffindor.

Trong một ngày tháng tư đẹp trời và hôm nay là cuối tuần, vì Draco đã có buổi nghiên cứu Độc Dược với thầy Snape nên Harry dự định sẽ không bước chân ra khỏi phòng và cuộn mình nằm trong chăn cho đến hết ngày. Nhưng đột nhiên, cụ Dumbledore hiện lên trong giấc mơ của cậu như một tiên ông chính hiệu với bộ râu trắng bạc phơ, áo chùng màu trắng và cả quang cảnh chung quanh cũng là màu trắng, mỉm cười hiền từ thốt ra một câu, "Dậy làm việc đi mày."

Harry hết hồn tỉnh giấc ngồi bật dậy, thở hổn hển. Chỉ là một câu nói thôi nhưng nếu nó phát ra từ miệng cụ thì lực sát thương thiệt là khủng khiếp, nó như đang ám chỉ và lên án cái sự chây lười dễ sợ của Harry vậy. Chẳng còn lòng dạ nào ngủ thêm nữa, chợt đại não của Harry tự động tái hiện lại cuộc đối thoại giữa cậu và giáo sư Snape.

"Những chuyện kể của Beedle Người hát rong. Câu chuyện cuối cùng: Chuyện kể về ba anh em. Trò có thể tìm thấy nó ở trong thư viện. Ta cá trò là một trong số cực ít người trong ngôi trường này không hề hay biết gì về nó. Đọc đi, rồi trò sẽ tìm thấy trong đó câu trả lời mà bản thân trò đang cần."

Harry xốc chăn lên đứng dậy, giáo sư sẽ chẳng bao giờ nói những lời vô ích cả, dù cậu không chắc nguồn gốc của áo choàng tàng hình liên quan đến chuyện cậu là trường sinh linh giá, nhưng cũng đáng để thử đấy chứ?

Khoác trên người áo chùng của nhà Gryffindor, Harry cúi đầu xuống và nhìn bụng cậu hơi nhô lên chút ít đằng sau lớp vải mỏng, tròn căng và có cảm giác khá săn chắc. Có lẽ Hermione nói đúng, cậu chắc chắn bị đầy hơi chướng bụng rồi. Phù thủy có khả năng miễn nhiễm hoặc tự chữa khỏi bệnh hay các yếu tố gây nguy hiểm từ con người nhưng bất khả kháng trước các tác nhân pháp thuật. Vì vậy, họ có thể nhiễm các bệnh thông thường của Muggle hoặc bị bọ cạp cắn nhưng vẫn bình an vô sự. Trái lại, nọc độc của cây Râu Độc có thể gây tử vong cho một phù thủy. Cho nên, căn bệnh này đối với Harry cũng không cần phải quá lo lắng, dù bụng có hơi to một tí và thỉnh thoảng lại bị đau bụng, còn lại thì cũng không sao hết, chỉ cần cậu uống thuốc và nghỉ ngơi đều đặn theo lời phu nhân Pomfrey là sẽ ổn thôi.

8:35, Thư viện.

Harry lướt qua chiếc bàn giấy của bà Pince đặt ở gần cửa thư viện, và bà đang dùng hai con mắt lồi của mình không ngừng lướt dọc người cậu như muốn săm soi tìm ra cái cớ gì đó để đuổi cậu ra khỏi thư viện vậy. Điều đó khiến Harry toát mồ hôi hột mỗi khi cậu đến thư viện, vì bả cứ như con ma xó vậy. Bất cứ lúc nào Harry không để ý, bà Pince sẽ lại lảng vảng ở mấy kệ sách sau lưng và nhìn chằm cậu, rất thích lẩm bẩm vì moi móc lỗi lầm của người khác.

Argus Filch và Irma Pince? Thiệt là một cặp đôi hoàn hảo.

Thật sự rất khó để tìm ra cuốn Những chuyện kể của Beedle Người hát rong bởi vì ở đây có hàng tá các loại sách và Harry lại rất là không giỏi về khoản xác định thể loại, đáng lẽ cậu nên kéo theo Hermione đến đây mới phải, cô nàng sẽ cứu rỗi cuộc đời cậu chỉ bằng một cái búng tay.

Không, Pansy Parkinson sẽ ếm mình mất, Harry cáu kỉnh nghĩ.

Đi lòng vòng quanh các kệ sách đến chóng mặt và Harry cảm thấy không ổn một tí tẹo nào hết khi mà bà Pince bắt đầu chú ý những hành động kỳ lạ của cậu thay vì đứng hoặc ngồi im một chỗ, có thể bà sẽ nghĩ cậu đang làm một cái gì đó mờ ám và chuẩn bị tống khứ cậu ra khỏi thư viện. Luống cuống tìm đến mấy kệ sách văn học một lần nữa, đột nhiên có một giọng nói vang lên đằng sau lưng khiến Harry hết hồn.

"Em có cần giúp đỡ gì không?" Harry quay lại và thấy một chàng trai cao hơn cậu cả một cái đầu. Anh chàng này mặc áo chùng màu xanh dương của nhà Ravenclaw và có một nụ cười tươi rói cùng với những đốm tàn nhang lấm tấm ở hai má. Giọng nói mỏng và lạnh khiến Harry có cảm giác là nó được phát ra từ ai đó đang đứng gần cậu chứ không phải từ người này vậy.

"Dạ?" Harry đâm ra có một chút ngơ ngác khi chàng trai này xuất hiện một cách đột ngột như thế.

"Anh thấy em đang đứng lúng túng trước kệ sách văn học, anh nghĩ là em đang gặp rắc rối gì đấy và có lẽ em sẽ cần ai đó giúp đỡ mình?" Người đó nhún vai, vẻ mặt khá thản nhiên và bất cần "Còn nếu em cảm thấy hơi phiền thì anh sẽ rời đi."

"Không sao đâu ạ, cảm ơn anh. Em đang muốn tìm Những chuyện kể của Beedle Người hát rong. Vì em chưa đọc qua cuốn sách này bao giờ nên không biết tìm nó ở đâu ạ."

"Chưa bao giờ đọc ư?" Anh có vẻ khá ngạc nhiên, giọng nói đã mỏng giờ còn hơi nâng tông nghe có có một chút the thé như gia tinh "Em quả là một cậu bé kì quặc."

Vừa lầm bầm cái gì đó Harry không nghe rõ, anh chàng này dẫn cậu đến một kệ sách khá xa chỗ bà Pince, nhưng lại gần Khu vực hạn chế. Càng đi vào sâu hơn, số lượng học sinh càng trở nên ít ỏi, dần dần khi đến nơi lại chỉ có vỏn vẹn hai người bọn họ ở đó. Anh dừng chân trước một kệ sách và hơi kiễng chân lên và cuốn sách tự động được rút ra và rơi vào tay anh. Anh đưa nó ra phía trước và hơi nghiêng đầu nhe răng cười, khiến mái tóc màu nâu trà hơi rối và dài của anh xõa tung về một phía, "Của em đây."

Lời cảm ơn còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng của Harry thì anh chàng này đã lên tiếng trước và nháy mắt lãng tử, "Tên của anh là Vivian, Vivian Etoros. Vui vẻ thưởng thức nó nhé, cậu bé."

Và rồi anh bỏ lại Harry, quay người sảng khoái rời đi. Trông ảnh khá tự hào khi nghĩ rằng bản thân vừa mới làm được việc tốt?

"Anh mới là người dị hợm ấy.."

Harry cũng quay trở lại chỗ của mình ban nãy, vì túi xách của cậu vẫn đang ở trên cái bàn đó. Cậu ngó thấy bà Pince đang nhấp nhổm trên ghế để coi xem cậu đã trốn đi đâu rồi và nhìn ra được bà đang lẩm bẩm những từ "tục tĩu", "bại hoại",.. Hẳn là bà đang nghĩ cậu đã làm gì đó bậy bạ với mấy cuốn sách của bà không chừng.

Kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, Harry lật mở từng trang của cuốn sách mỏng có bìa da màu đỏ rực với dòng chữ màu vàng kim đậm nét rồi dừng lại ở một trang có tên đề đúng theo lời giáo sư Snape đã nói.

THE TALES OF BEEDLE BUSKERS.

V. THE LAST STORY. PEVERELL BROTHERS

Ngày xửa ngày xưa có ba anh em đang đi trên một con đường ngoằn ngoèo vắng vẻ vào lúc chiều hôm. Vừa đúng lúc ba anh em đi tới một dòng sông quá sâu không lội qua được và quá nguy hiểm không bơi ngang được. Tuy nhiên, mấy anh em này đều tinh thông pháp thuật, và vì vậy họ chỉ cần vẫy cây đũa phép và tạo ra một cây cầu bắc ngang qua dòng nước phản trắc. Khi ba anh em băng qua được nửa cây cầu thì bị một cái bóng trùm đầu kín mít chặn đường. Và Thần Chết nói với họ. Thần rất tức giận là đã bị phỗng tay trên ba nạn nhân mới, bởi vì khách lữ hành thường đều chết đuối dưới dòng sông. Nhưng Thần Chết gian xảo lắm, Thần giả bộ chúc mừng ba anh em về pháp thuật của họ, và nói là mỗi người đáng được một phần thưởng cho sự khôn khéo lách được Thần Chết.

Thế là người anh cả, một kẻ hiếu chiến, hỏi xin một cây đũa nhiều quyền phép hơn mọi cây đũa phép trên đời: một cây đũa phép luôn luôn giúp chủ nhân chiến thắng trong những trận đấu tay đôi, một cây đũa phép xứng đáng với một phù thủy đã từng chế ngự Thần Chết! Thần Chết bèn xẹt tới một cây cơm nguội mọc bên bờ sông, bẻ một cành cây rủ xuống đó, chế ra một cây đũa phép, và đưa nó cho người anh cả.

Kế đến là người anh hai, một kẻ ngạo mạn, quyết định là anh ta muốn làm cho Thần Chết bẽ mặt hơn nữa, bèn hỏi xin quyền lực gọi những người khác về từ cõi chết. Thần Chết bèn lượm một cục đá bên bờ sông và đưa cho người anh hai, và nói với anh ta là cục đá đó sẽ có quyền năng gọi về những người chết.

Và rồi Thần Chết hỏi người anh ba và cũng là người em út xem anh ta muốn gì. Người em út là kẻ khiêm tốn nhất và cũng là người khôn ngoan nhất trong ba anh em, và anh ta không tin tưởng Thần Chết. Vì thế anh ta hỏi xin cái mà có thể giúp anh ta từ chỗ đó đi tiếp mà không bị Thần Chết bám theo. Thần Chết bèn, vô cùng bất đắc dĩ, giao cho anh ta chính tấm Áo khoác Tàng hình của mình.

Thế rồi Thần Chết đứng qua một bên và cho phép ba anh em tiếp tục hành trình, và ba anh em vừa đi tiếp vừa chuyện trò trong nỗi kinh ngạc về sự táo bạo mà họ đã trải qua và cùng chiêm ngưỡng những món quà của Thần Chết.

Rồi cũng đến lúc mấy anh em chia tay, mỗi người hướng đến số phận riêng của mình.

Người anh cả tiếp tục hành trình thêm một tuần lễ nữa, và đến một ngôi làng xa xôi, tìm ra một tay phù thủy để gây gổ một trận. Đương nhiên, với vũ khí là Cây đũa phép Cơm nguội, anh ta không thể nào thua trong trận đấu tay đôi sau đó. Bỏ mặc kẻ thù mình nằm chết trên sàn, người anh cả tiếp tục đi tới một cái quán, ở đó anh ta lớn tiếng khoe khoang về Cây đũa phép đầy quyền lực mà anh ta đã chớp được của chính Thần Chết, và về việc cây đũa phép đã khiến anh ta trở nên vô địch như thế nào.

Chính ngay trong đêm đó, một phù thủy khác bò tới chỗ người anh cả khi anh ta nằm say bét nhè trên giường. tên trộm ăn cắp cây đũa phép và để bảo đảm an toàn, hắn cắt luôn cổ họng người anh cả.

Và thế là Thần Chết đã lấy xong mạng người anh cả.

Trong lúc đó người anh hai lên đường trở về nhà mình, nơi anh ta sống một mình. Ở nhà anh ta lấy ra viên đá có quyền phép gọi về người chết, và xoay nó ba lần trong tay. Anh ta ngạc nhiên và vui sướng biết bao khi hình bóng người con gái anh đã từng hy vọng cưới trước khi nàng chết yểu, hiện ra ngay tức thì trước mắt anh.

Nhưng nàng buồn và lạnh, cách biệt anh ta như thể bị ngăn chia bằng một tấm mạng che. Mặc dù nàng trở về chốn dương gian, nhưng nàng không thực sự thuộc về thế giới này và nàng buồn khổ. Cuối cùng người anh hai, phát khùng vì những khao khát vô vọng, đã tự giết mình để sum vầy với nàng nơi chín suối.

Và thế là Thần Chết đã lấy mạng người anh hai.

Nhưng dù Thần Chết tìm kiếm người em út suốt nhiều năm trời, Thần vẫn không thể nào kiếm được anh ta. Cuối cùng, chỉ khi đã đạt được tuổi thọ cao, người em út mới cởi Áo khoác Tàng hình ra và trao nó lại cho con trai mình. Và lúc đó người em út chào đón Thần Chết như một người bạn cũ, và vui vẻ cùng Thần ra đi, và cả hai rời khỏi thế gian như hai kẻ đồng đẳng ngang tài.

...

9:20.

Harry lẳng lặng gấp cuốn sách lại sau khi ngồi lì trên ghế gần một tiếng và rời đi khi đã có giấy mượn sách từ người quản lý thư viện. Cậu chẳng nói một lời nào, cả cơ thể sải từng bước vô thức trên mặt sàn với nét mặt không cảm xúc, dù sâu trong tận đáy mắt cậu đang trào dâng những nỗi phức tạp khó tả. Từ một phía nào đó ẩn khuất trong bóng tối, người con trai với mái tóc màu nâu trà mỉm cười yếu ớt, nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của cậu, khóe môi khẽ nhếch lên ma quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net