Chương 100: Lễ Phục Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Gryffindor - Phòng Sinh Hoạt Chung

"Sắp hết lễ Phục Sinh rồi, sao bọn mình lại vướng vào mấy thứ này chứ?" - Ron càu nhàu, nó nằm gác chân lên ghế sofa, đung đưa chân qua lại chẳng vì lý do gì.

Hermione thẳng tay đánh vào chân nó, cô nàng sửa lại chỗ ngồi, cầm lên một tờ bướm màu sậm khác, mặc kệ cậu mèo Crookshanks cựa quậy dưới chân đòi vuốt ve. Cô nàng hừ giọng:

"Bỏ chân xuống đi Ron! Đừng cằn nhằn vô ích nữa, chuyện này rất quan trọng với học sinh năm thứ Năm tụi mình đấy!"

Khi tụi nhóc năm Nhất, năm Hai và cả năm Tư là cô bé Ginny vẫn mải mê với mấy quả trứng Phục sinh làm bằng chocolate thật đẹp và ngọt lịm giữa thời tiết ấm áp được sưởi ấm bởi ánh mặt trời rực rỡ ánh vàng của tháng 4 tươi đẹp thì cũng là lúc tụi học sinh năm Năm phải đối mặt với một sự thật rằng: sáu tuần nữa là đến kỳ thi.

Không những vậy tụi nó còn bị cuốn vào một vấn đề khác mang tên Cố Vấn Nghề Nghiệp. Mỗi đứa sẽ có một cuộc họp nho nhỏ với chủ nhiệm nhà để bàn về chuyện nghề nghiệp tụi nó sẽ làm sau khi học xong ở Hogwarts.

Ron là đứa hoảng loạn nhất và không thích điều này nhất. Tay nó cầm một tờ bướm, đọc đi đọc lại mấy lời trên đó, nó tiếp tục phàn nàn:

"Sao toàn mấy ngành nghề gì đâu không vậy? Làm việc trong Bộ không à? Mình không thích mặc đồ vest rồi ngồi cả ngày trong văn phòng làm giấy tờ sổ sách đâu."

Cậu mèo lắm lông Crookshanks liên tục cọ mặt vào bàn chân của cô chủ nhỏ trong khi cô chủ thì chăm chú vào tờ bướm trên tay. Cô nàng gợi ý cho Ron:

"Nghề Lương Y thì thế nào? Một nghề cần rất nhiều yêu cầu về mấy môn học như Độc Dược, Thảo Dược học, Biến Hình, Bùa Chú, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và đủ thứ khác. Không thì..." - Hermione nhặt một tờ bướm ở trên bàn, reo lên - "Cái này! Ngành bang giao với Muggle hoặc là làm trong Ngân Hàng Phù Thủy Gringotts."

Ron nghe Hermione liệt kê muốn lùng bùng lỗ tai, đầu nó thì sắp nổ tung ra. Nó ngồi bật dậy, quăng tờ bướm qua một bên, giọng cáu kỉnh:

"Thôi dẹp đi, bực mình ghê! Mình đau đầu lắm rồi!"

Nó giải tỏa bằng cách bẻ một miếng chocolate từ quả trứng Phục sinh nó đang ăn dở nằm ngổn ngang trên bàn. Nó dường như quên khuấy mất sự có mặt của thằng bạn thân của nó - Harry Potter.

Crookshanks bắt đầu hờn dỗi cô chủ nhỏ Hermione, cậu mèo lững thững bỏ đi chỗ khác. Không chịu trở lại với cuộn len và cái lò sưởi, chú ta nheo nheo cặp mắt nhìn cánh tay bất động buông thõng xuống đất. Chú tiến lại gần và cọ đầu lên ngón tay cậu.

Chủ nhân của cánh tay ấy từ nãy giờ cứ im lặng. Cậu giấu gương mặt sau tờ bướm giới thiệu về ngành nghề ở Sở Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật, không biết còn thức hay đã ngủ say.

Ron và Hermione không cần hỏi, Crookshanks cho tụi nó đáp án. Chả là cậu mèo nhanh chóng quên đi muộn phiền, buồn bực vì được Harry cưng nựng, vuốt ve. Chú ta kêu "gừ gừ" đầy thoả mãn, nó đáp lại bằng cách liếm nhẹ lên đầu ngón tay của cậu.

Hành động đáng yêu đó của Crookshanks khiến Harry giật mình, cậu đành phải chấm dứt 'sự nghiệp' nằm một chỗ lặng thinh của mình. Cậu rụt tay lại, xoay đầu ra, tờ bướm trên mặt rơi xuống đất.

Vô tình thêm lần nữa, tờ bướm trở thành 'nạn nhân' tiếp theo của Crookshanks. Thừa dịp Harry còn ngây ngốc nhìn cậu mèo cưng của Hermione tha tờ bướm xuống gầm bàn, Ron lập tức leo lên ghế sofa. Nó đẩy thằng bạn có vẻ đang lười nhác không thiết tha làm gì ngồi dậy, nó hắng giọng hỏi:

"Nãy giờ bồ có ngủ quên không vậy? Nghe bọn mình nói gì không?"

Harry ném nốt tờ bướm còn lại trong tay lên bàn - nơi ngổn ngang toàn mấy thứ tụi nó bày bừa và vứt linh tinh. Cậu chống cằm, bần thần đáp:

"Mình không có ngủ. Mình nghe mà."

Ron cố tình châm chọc, nó làm ra biểu cảm vô cùng khó ưa với mục đích vực dậy chút xíu tinh thần của cậu. Nó dè bỉu:

"Xạo đi, bồ đã ngủ quên thì có."

Harry kiên nhẫn lặp lại:

"Mình đang nghĩ về buổi cố vấn sắp tới."

"Vậy nói coi, bồ định làm công việc gì?"

"Thần Sáng."

"Thần Sáng á?" - Ron vô ý nhấn mạnh với giọng điệu ngạc nhiên, làm người ta có cảm giác nó có ý khinh thường. Không biết nó có nhận ra không nhưng nó liền bổ sung thêm - "Ờ, nghĩ kỹ thì Thần Sáng cũng hợp với bồ lắm đó."

Hermione lục tìm tờ bướm về Thần Sáng trong cái đống lộn xộn trên bàn, cô nàng đọc lớn:

"Nếu muốn trở thành Thần Sáng bồ phải đạt điểm xuất sắc rất nhiều môn đấy. Ví dụ như là..."

"Mình biết, mình biết. Cô Mcgonagall là người cố vấn nghề nghiệp mình, không phải bồ, Hermione." - Harry tặc lưỡi cắt ngang.

Mèo Nhỏ Harry thả hồn tới chỗ của một con mèo nhỏ khác tên gọi Crookshanks. Cậu nhẹ nhàng phẩy cây đũa phép trong tay, dưới gầm tĩnh lặng lập tức có tiếng "meow meow" giận dữ của cậu mèo, tiếng lạch cạch của cái bàn va đập vào cậu mèo mãi đuổi bắt tờ bướm bị ếm bùa.

Tờ bướm lững lờ thoát khỏi cái gầm bàn thiếu sáng, nó bay về phía Harry trước cặp mắt không vui của Crookshanks. Hermione hơi nghiêng người về trước, dịu dàng gọi:

"Crookshanks, lại đây với chị nào!"

Crookshanks ngoe nguẩy cái đuôi dài và nhiều lông của mình, nó phóng lên sofa, cuộn mình vào lòng Hermione. Trước khi chịu nằm yên cho cô nàng vuốt ve, nó ngó qua chỗ Harry "meow meow" thêm hai tiếng nữa như có ý rằng nó không còn cậu nữa đâu!

Cậu mèo lim dim mắt và chìm vào giấc ngủ, thật dễ dàng làm sao. Harry tự hỏi bao lâu rồi cậu không có được một giấc ngủ yên lành như thế. Vì sau cơn ác mộng ở Phòng Cần Thiết là những cơn ác mộng khác đáng sợ hơn. Cơn ác mộng ngoài đời thực.

Không phải là cái ước muốn quá viển vông xa vời, Harry chỉ mong tối nay không có suy nghĩ tiêu cực nào tồn đọng trong đầu cậu. Cậu thở hắt ra một hơi, đứng dậy và nói:

"Mình hơi mệt, mình về phòng ngủ trước đây!"

Hai đứa nó đưa mắt nhìn nhau, tụi nó có vẻ lưỡng lự. Nên để cậu về lại căn phòng hơi âm u, ngột ngạt, một mình một cõi hay lôi kéo cậu ở lại phòng Sinh hoạt đông đúc, ồn ào? Hermione đưa ra quyết định trước, cô nàng nhỏ giọng:

"À, ừ, bồ ngủ ngon."

Ron rất muốn làm ngược lại nhưng vì tay nó đột nhiên thấy đau nhói, nó miễn cưỡng nói:

"Ngủ ngon, Bồ tèo."

Harry phẩy phẩy tay ra dấu, từng bước chân rời rạc đi về phía cầu thang xoắn ốc dẫn lên phòng ngủ nam sinh. Lợi dụng sự náo nhiệt của căn phòng, Ron không sợ cậu sẽ nghe thấy, nó quay quắt sang tỏ vẻ không đồng tình với hành động vừa rồi của Hermione:

"Bồ làm gì thế hả? Sao lại nhéo mình?"

Hermione không ngừng vuốt bộ lông mượt mà của Crookshanks, cô nàng thản nhiên đáp:

"Ngăn không cho bồ gặng hỏi Harry chớ sao?"

Ron xoa xoa cánh tay, nó gân cổ lên tiếp tục cãi:

"Mắc gì? Bồ không thắc mắc chuyện của bồ ấy và Draco à?"

"Thì biết là thế, nhưng mấy hôm nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Bồ nghĩ coi Harry có kể cho tụi mình nghe không?"

"Trước giờ vẫn luôn kể mà. Nếu là mình thì mình sẽ kể."

"Bồ chắc chưa? Vậy đứa nào né tránh mình và Harry lúc xảy ra chuyện với Blaise nhỉ? À, hình như người đó vừa được cậu ta tặng quà coi như lời xin lỗi thì phải."

"..."

Cuộc tranh cãi kết thúc, không ngạc nhiên lắm khi Ron nhận lấy phần thua. Hermione thu dọn mấy tờ bướm trên bàn, ôm Crookshanks quay về phòng ngủ nữ sinh.

Dean, Seamus, Neville, Fred và George chạy đến chỗ Ron, cả bọn huyên thuyên điều gì đó mà nó nghe tiếng được tiếng mất. Dù có nghe thì nó cũng không hiểu gì, nó mãi lạc vào món quà nó nhận được, không những vậy món quà ấy còn đi kèm với những lời nói đẹp đẽ từ giọng nói của người nó rất muốn nghe.

Hôm đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Phục sinh, Ron phát mệt với cái thời khóa biểu học tập của Hermione nên nó lẻn ra ngoài. Nó đi được một đoạn thì gặp Blaise. Vẫn cái gương mặt cao ngạo, không quan tâm bất kỳ ai nhưng sao lời nói lại khác một trời một vực như vậy?

"Tôi có cái này muốn đưa cho em... em sẽ nhận nó chứ?"

"Nếu tôi nói không thì sao?" - Ron thẳng thừng hỏi lại.

"Thế thì tôi sẽ đứng đây, cho đến khi nào em chịu nhận."

Câu trả lời của Blaise, Ron không lường trước được nên nó đăm ra bối rối. Nó đứng ngớ người ra nhìn vẻ mặt chờ đợi của cậu ta, cuối cùng nó mở miệng:

"Không quan tâm. Ở đây là hành lang, anh... anh có đứng đây cả đêm thì chỉ có thầy Filch và bà Norris là 'quan tâm' anh thôi. Tôi đi trước."

Ron hậm hực đi lướt qua, nó nghĩ mình điên thật rồi. Rõ ràng mấy hôm nay tâm trạng nó tốt lên trông thấy, thế sao giờ nó lại tức giận? Không cần biết lý do, tâm trạng thất thường đó của nó ổn định trở lại trong phút chốc, khi Blaise cất lời:

"Xin lỗi em." - Blaise nói, cậu ta thấp thỏng nghe ngóng tiếng bước chân. Thở phào nhẹ nhõm vì không nghe thấy gì nữa, bình tĩnh nói tiếp - "Tôi còn không hiểu nổi bản thân mình, tôi không hy vọng em tha lỗi cho tôi về thiếu sót đó. Tôi chỉ muốn em biết là tôi có thể thay đổi và điều tôi nói với em ngày trước thật ngu ngốc. Tôi nghĩ mình cần phải nói rõ với em, nhưng hôm nay thì..."

"Sao không phải là hôm nay, anh định tới khi nào mới chịu nói?" - Ron nhíu mày, nó cương quyết hỏi.

"Vì hôm nay là lễ Phục sinh. Thứ tôi muốn đưa cho em là lời xin lỗi và một món quà nhỏ. Ron, lễ Phục sinh vui vẻ."

Blaise lấy trong túi áo ra một túi quà trong suốt có thắt nơ đỏ, bên trong là chocolate cho ngày lễ Phục sinh. Không giống những quả trứng được trang trí bằng mấy trái Snitch bọc đường má Ron gửi cho, những quả trứng này được trang trí tỉ mỉ hơn, cầu kỳ hơn từ nhiều nguyên liệu khác nhau. Hơn nữa, nhân vật chính trong túi quà không phải trứng Phục sinh mà là một cặp thỏ xinh xắn đeo nơ được làm hoàn toàn bằng chocolate. Một con nơ xanh, một con nơ đỏ.

"À quên, còn cái này nữa. Mẹ tôi có gửi kèm theo một lời nhắn." - Blaise nói, lục tìm trong túi áo bên trái. Chìa ra trước mặt Ron mảnh giấy màu vàng nhạt. Mảnh giấy ghi là:

"Tặng món quà này cho người đặc biệt nhất của con nhé Blaise - Mẹ của con."

Từ hôm đó đến nay, Ron không ít lần ngồi ngơ ngẩn cả buổi chỉ để nhớ từng chi tiết của buổi gặp mặt bất ngờ đó. Hôm nay cũng vậy tâm hồn nó tìm được đường về phòng sinh hoạt chung khi Fred giật túi kẹo từ tay nó. Anh chàng lém lỉnh nói:

"Úi chà, quà cho ngày lễ Phục sinh à? Đâu có giống mấy quả trứng má gửi cho tụi mình hả, George?"

George cầm quả trứng chocolate nhỏ nhất lên xem, chớp chớp đôi mắt:

"Ờ, đúng thiệt. Cái này đâu phải của má làm. Khai thiệt đi Ron, em lấy cái này ở đâu vậy?"

Seamus cười hềnh hệch, nó đoán già đoán non:

"Của cô nàng nào tặng bồ phải không?"

Nevilles đặt chậu cây xương rồng Mimbulus mimbletonia lên bàn, cậu bạn với gương mặt tròn trịa lúc cười trong thật dễ mến.

"Dám lắm chớ! Mình cứ nghe Ron cười một mình trong phòng hoài!"

Cả bọn nghe xong ai cũng cười sằng sặc, đến nỗi Dean suýt nữa là sặc nước. Cũng may, ly nước bí chưa tuột khỏi tay cậu, chỉ văng lên ghế và cây xương rồng dính đầy nhớt của Neville.

Túi kẹo về lại tay Ron, nó giấu sâu vào túi áo không cho ai động vào. Fred và George thì nhất quyết đòi nó chia cho một miếng, mấy đứa kia thì đùa giỡn, cười cợt không ngớt.

Cứ thế, phòng Sinh hoạt càng lúc càng ồn ào hơn. Trái ngược với căn phòng trong ký túc xá nam sinh, nơi có một cậu nam sinh đứng bên khung cửa sổ, chán chường ngước mặt lên trời đếm sao rơi. Vì sao có rơi xuống vai cậu, cậu cũng chẳng thấy khá hơn. Nếu được, vì sao trên kia lấy đi một ít muộn phiền của cậu được không?

Không có ai đáp lời, hàng ngàn vì sao trên kia vẫn sáng lấp lánh, chẳng có vì sao nào rơi xuống cả chỉ có cuộc cãi vã không mong muốn hiện hữu trong đầu.

"Tối hôm qua, em rõ ràng có thể chạy thoát, chỉ cần để tôi mắc phải cái bẫy Bùa Sẩy Chân thay cho em là được. Sao em lại không làm thế?"

"Anh... anh nói gì vậy? Em không hề nhìn thấy cái bẫy đó, là em bất cẩn nên mới bị bắt gặp."

"Em nói dối, em đã nhìn cái bẫy. Em cố tình để bị bắt có phải không?"

"Nếu em không làm thế thì anh sẽ là người bị bắt đấy!"

Ánh mắt cùng lời nói u uất dần sau vài câu nói và vài phút gặp mặt. Đây không phải điều Harry muốn nhưng cậu không thể quay đầu bỏ chạy, không thể giả vờ lảng sang chuyện thời tiết hôm nay. Điều cậu bất ngờ nhất là cơn giận của Draco.

"Tôi có nói là cần em giúp sao?" - Hắn thấp giọng, như cố kìm nén cảm xúc, dù chỉ mấy giây ngắn ngủi. Giây tiếp theo, hắn hét lên - "Em tự bảo vệ bản thân mình trước đi đã, không cần quan tâm đến tôi làm gì!"

Cơn giận trong Harry nhanh chóng được hình thành, dâng cao và trào ra ngoài. Cậu gầm lên theo:

"Bây giờ ngay cả việc bảo vệ anh cũng là em sai sao? Anh chẳng phải luôn làm thế với em à? Đừng xem em là con nít 5 tuổi, em không phải lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, em sẽ tự tìm cách."

"Tự tìm cách? Cách của em là đặt chân vào Bùa Sẩy chân hả?"

"Anh... nếu anh thấy em quá phiền phức chỉ vì chuyện cỏn con này thì không cần quan tâm cũng được. Trong khi em cố giúp anh tránh khỏi rắc rối vì cái kế hoạch chết tiệt gì đó mà anh giấu em thì anh làm được gì hả? Đổ lỗi cho em sao? Em không cần! Anh tham gia vào Tổ Thẩm Tra của mụ Umbridge có khi còn có ích hơn đấy!"

Từng câu chữ cậu ra ngày hôm đó, cậu nhớ rất kỹ và cậu không thể nghĩ ra một cậu xứng đáng để chửi rủa chính bản thân mình. Cậu viết nguệch ngoạc trên tờ giấy, việc này dẫn đến việc kia, những vấn đề cậu phải đối mặt, đến dấu mũi tên cuối cùng cậu hơi khựng lại một chút trước khi khoanh tròn ba chữ 'Sở Bảo Mật'.

Cậu thả cây bút xuống, ngước nhìn ba gói kẹo chocolate đặt trên bàn, sắp hết lễ Phục sinh nhưng cậu chẳng buồn đụng vào chúng. Từ trái qua lần lượt là của cha Sirius, bác Molly và... của cậu.

Harry bất mãn với chính mình, chụp lấy gói kẹo nhỏ màu xanh lá, bên trong là những quả trứng chocolate - món quà cậu chuẩn bị cho Draco vào ngày lễ Phục sinh nhưng không biết lấy đâu ra can đảm để đưa cho hắn sau câu nói nặng lời đó.

Tiếng sột soạt của tờ giấy gói kẹo, cậu lấy cho mình một viên kẹo hình quả trứng nhỏ xíu. Ngã người xuống giường, mệt nhoài nhận xét:

"Đắng quá. Đúng là dở tệ mà."

Đầu óc mong lung, trong miệng tràn ra cảm giác đắng nghẹn ở cổ, Mèo Nhỏ thất thần nghiêng đầu ra cửa sổ. Những vì sao kia không thể đem muộn phiền của cậu đi nhưng cậu có thể tự giải quyết chúng. Đúng vậy, nhất định là thế!

Harry mang cái quyết tâm vội vàng đó bên mình đến tận lúc kỳ thi Sơ Trung Hạng Cú OWL kết thúc, khi cậu như người mất hồn ra khỏi phòng thi Lịch sử Pháp Thuật. Có ai giống cậu không, ngủ quên trong phòng thi cơ đấy!

Cậu cho tay vào túi áo choàng, vô tình tìm thấy một mảnh giấy rách nát, dính một thứ gì đó màu đỏ giống như máu cùng với nét chữ run run:

"Sở Bảo Mật, Sảnh Tiên Tri, dãy số chín mươi bảy. Ngay bây giờ! - S.B."

Chủ nhật, 12/09/2021.

T/g: Tròn 100 chương rồi này, nói thiệt là lúc bắt đầu viết tui không định viết dài thế này đâu. Cũng không biết từ hồi nào và bằng cách nào mà tui đi được tới đây nữa. Mọi người cũng có một phần công sức đấy nhé, nguồn động lực to lớn của tui! :>>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net