Chương 103: Chiều Hè Bất Ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm học kết thúc, Harry về nhà. Những ở cuối ở trường không có gì đặc biệt, rắc rối tan chảy như que kem dưới cái nắng hè oi ả trước khi tụi nó lên tàu. Chắc chỉ có Ron là khó chịu vì biết cô em gái Ginny chia tay với Michael Corner đáng ghét kia và quay sang hẹn hò với anh chàng Dean Thomas - cậu bạn cùng nhà với tụi nó.

Cảm giác bình yên từ nụ hôn ngọt ngào vào buổi chiều gió lộng không kéo dài quá lâu trong tâm tưởng. Dù sao đi nữa, cảm xúc này chính là không muốn mất đi những thời khắc nhỏ nhoi nhưng quan trọng đó.

Một ngày thứ sáu buồn tẻ khác ở căn nhà số 4 đường ​​Privet Drive. Harry nằm ườn trên ghế sofa dưới phòng khách, miệng ngậm một thanh pocky chocolate, nghiêng đầu nhìn xuống trang nhất tờ báo của Muggle. Cậu lười nhác nhặt nó lên đọc.

Suốt hai tuần trời ở căn nhà này, cậu cập nhật tin tức ở giới pháp thuật qua tờ Nhật báo Tiên tri đến phát chán vì cậu mãi không ra khỏi đây được. Hết người kế nhiệm tiếp theo của Cornelius Fudge, tờ bướm hướng dẫn bảo vệ và chống lại lực lượng hắc ám ban hành bởi Bộ Pháp Thuật, không thể thiếu Kẻ Được Chọn Harry Potter.

Harry lật lật tờ báo, vươn tay lấy một một thanh pocky khác. Chiều nay gia đình Dursley có hẹn đi ăn tối ở nhà hàng nên chắc sẽ về muộn. Cái tin ấy khiến Harry vui sướng không thua kém gì chuyện ngày mai cậu được về lại Dinh thự Black.

Đáng lẽ phải là hôm nay nhưng vì thầy Dumbledore có việc bận nên cậu có hơi thất vọng một tẹo, cậu lục tung cái rương đựng đồ để tìm lại mảnh gương vỡ cha Sirius đưa cho cậu hồi trước khi năm học thứ Năm bắt đầu. Và nhờ sự chán nản chất đống tràn ra khắp nhà nên cậu bỏ mặc đống quần áo, đồ đạc còn vứt lung tung trên phòng.

Cậu đưa thanh pocky chocolate lên miệng định cắn thì dừng hẳn lại, cau mày đọc kỹ từng dòng của bài báo. Cậu lẩm bẩm một mình:

"Cái này là..."

Trên báo đăng toàn những sự việc hết sức khó tin. Cây cầu Brockdale sụp đổ khi còn chưa tới mười năm được xây dựng, xuất hiện một trận cuồng phong kỳ quái ở West Country, vụ ám sát đầy bí ẩn hai người phụ nữ có tên Amelia Bones và Emmeline Vance.

Có gì đó không đúng lắm, cậu nhận thấy có sự nhúng tay vào từ người của giới pháp thuật hay đúng hơn là của Tử Thần Thực Tử. West Country không phải nơi gia đình Ron, gia đình Draco và nhiều gia đình phù thuỷ khác sinh sống sao? Còn Amelia Bones và Emmeline Vance, hai cái tên này rất quen, hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó. Chỗ nào đó như là một phiên tòa xét xử ở Bộ Pháp Thuật hay qua lời nói về một thành viên quan trọng của Hội Phượng Hoàng.

Bâng khuâng của cậu cũng là bâng khuâng của hầu hết mọi người và của một vị thủ tướng Muggle. Chỉ khác một điều, vị thủ tướng đó gặp lại cựu Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge và biết chắc thủ phạm gây ra chuyện này là ai. Người mà ông Fudge vẫn gọi bằng cái tên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Harry thở dài, cậu thả lỏng người nằm dài trên ghế, mắt đăm đăm ngó qua cái lò sưởi được sử dụng thường xuyên vào tháng bảy vì không biết ở đâu ra trận sương mù lạnh cóng. Phải chi có ai đó cậu quen biết bước ra từ cái lò sưởi đến để đón cậu về thì hay. Lại có tiếng thở dài vang lên giữa phòng khách, lạ một điều là tiếng thở dài này thật giống tiếng chuông cửa.

Có ai đó đến thật, người đó đang nhấn chuông. Harry ngẩng đầu lên, cậu ngoái đầu nhìn ra cửa. Lưỡng lự không biết có nên mở không, vì biết đâu là khách của dượng Vernon hay dì Petunia thì sao? Họ đâu có ở nhà.

Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mười giây sau là lần thứ ba, tiếp năm giây nữa là lần thứ tư. Harry mất kiên nhẫn, cậu chạy ra xem. Ít ra cậu cũng biết không phải gia đình Dursley về sớm, vì họ sẽ quát tháo cậu thay vì nhấn chuông.

"Xin lỗi, cho hỏi ai vậy? Nếu cần gặp gia đình Dursley thì hôm khác hãy ghé."

Harry không có tâm trạng mở cửa đón khách vào nhà, dù sao thì đây cũng không phải nhà cậu. Cậu ra tới cửa nhưng không chịu mở, còn chờ đợi người đó bỏ đi. Thay cho tiếng bước chân cậu mong chờ là một cái nhấn chuông nữa. Mèo Nhỏ sắp xù lông đến nơi thì một tiếng "cạch" phát ra từ tay nắm cửa. Nó chầm chậm chuyển động, cánh cửa mở toang ra ngay sau đó.

Cậu toan rút đũa phép trước sự việc quá đỗi bình thường ở giới phù thuỷ nhưng cũng quá sức khác thường khi nó xảy ra ở căn nhà của một Muggle. Tay cậu chưa chạm được tới đũa phép trong túi áo thì cả người cậu như dính phải bùa Petrificus Totalus(tê liệt) hay bùa Glacius(đóng băng). Nửa thanh pocky còn lại rơi khỏi miệng, cậu ấp úng nói:

"Sao... sao hai người lại ở đây vậy ạ? Giáo sư Shafiq và... ơ..."

Trước mặt cậu là giáo sư Clitus và ông Malfoy. Cậu hơi hoảng vì tưởng Tử Thần Thực Tử tìm đến tận đây suýt quên căn nhà này tuyệt đối an toàn cho tới lúc cậu tròn mười bảy tuổi. Giáo sư Clitus mặc hình như vừa kết thúc công việc ở Bộ, quần âu, áo sơ mi, cà vạt chỉnh chu cùng cái áo choàng màu xanh đen thầy cầm trên tay. Ông Malfoy vẫn mặc bộ áo choàng đen, tay ông cầm đũa phép giấu trong cây gậy hình đầu rắn.

Người đứng cạnh thầy lên tiếng, ông cố tình nói nốt câu nói giúp cậu:

"Lucius Malfoy. Bộ đây là lần đầu cậu gặp ta sao?"

Harry giấu biến hộp pocky ra sau lưng, cậu chả biết mình làm vậy để chi, cậu cười ngờ nghệch:

"Không, không phải ạ. Chỉ là..."

"Được rồi, đừng ngạc nhiên nữa. Tôi và ông Malfoy đến đón cậu thay cho thầy Dumbledore. Công việc ngày mai thầy ấy vẫn chưa sắp xếp xong."

"Nhưng mà... vì bất ngờ quá nên em chưa dọn hành lý. Dì dượng cũng không có nhà nên..."

"Không cần lo, hành lý của cậu đang được dọn. Còn cái này thầy Dumbledore gửi cho gia đình Muggle sinh sống ở đây, lúc về nhà họ chỉ còn đọc nó là được."

Giáo sư Clitus giải quyết mọi vấn đề của cậu trong chốc lát. Thầy thậm chí còn không thèm rút đũa phép ra lá thư đã rời khỏi tay thầy, lưỡng lờ chậm rãi bay đến cái bàn nhỏ, yên vị nằm xuống cạnh tấm ảnh của Dudley.

Hoàng hôn tắt nắng, nền trời rực đỏ chậm chạp nhường chỗ cho màn đêm. Harry hơi nghiêng đầu, cậu thập thò nhìn ra bên ngoài. Tưởng tượng nếu như dì dượng của cậu về nhà sớm hơn dự định thì không biết họ sẽ nói thế nào.

"Cậu nghĩ đúng rồi đấy, họ sắp về." - Giáo sư nói, cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của Harry.

"Vâng? Thầy nói vậy nghĩa là s..."

Harry khó hiểu nhìn giáo sư, cậu im bật vì vừa nhớ ra khả năng đặc biệt của thầy vừa tò mò ánh đèn từ xa rọi tới. Là ánh sáng từ bóng đèn xe hơi.

Dượng Vernon chạy thẳng vào trong sân. Ông tức tốc mở cửa xe, có lẽ do bất ngờ và bực tức mà dượng mất một lúc mới xuống xe được. Ông đóng sầm cửa xe với đôi mắt híp lại vì giận. Ông gằn giọng:

"Chuyện quái quỷ gì đây? Các người là ai?"

Giáo sư điềm tĩnh chỉnh lại cái cà vạt, quay sang nhìn gương mặt ngày một đỏ lên của người đàn ông chật ních trong bộ vest đen. Harry không biết giáo sư nghĩ thế nào về dân Muggle khi thầy là con trai trưởng của dòng họ phù thuỷ thuần chủng cao quý có người cha bị ám ảnh bởi lời nguyền. Giáo sư có sẵn trong mình sự lịch thiệp, tử tế, thầy đáp:

"Clitus Shafiq, thư ký của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Đồng thời, trước đây tôi từng là giáo sư của Harry Potter, hôm nay tôi đến đón trò ấy. Có vấn đề gì không, ông Vernon Dursley?"

Dượng Vernon giật lùi về sau khi nghe giáo sư nhắc tên mình. Dượng khó mà khinh thường cái chức vụ thư ký, dượng cũng biết người còn lại đúng cạnh thầy là ai và dượng không thích họ. Dì Petunia chầm chậm tiến lại chỗ chồng mình, dì mặc bộ váy trơn màu xanh rêu. Đằng sau là Dudley, nó mặc bộ vest giống ba mình, cổ thắt nơ đỏ, rụt rè bám vào vai mẹ.

Harry từ bỏ hộp pocky, cậu bước xuống mấy bậc cầu thang, dượng Vernon liếc mắt nhìn cậu tìm lời giải thích. Cậu quả quyết:

"Con sẽ rời đi ngay. Chỉ cần chờ hành lý của con được dọn xong."

Dì Petunia đã thôi cảnh giác, dì tiến lại chỗ cậu, rít lên từng chữ:

"Vậy thì làm nhanh lên, trước khi có người hàng xóm nào nhìn thấy..."

Như nhìn thấy một điều gì đó đáng sợ lắm, sắc mặt của dì Petunia, cả dượng Vernon và Dudley tối sầm. Harry ngoái đầu lên phía cánh cửa, thứ đáng sợ đó hẳn là một sinh vật gầy gò, tai nhọn và to, mặc một cái áo bạc màu bẩn thỉu.

Con Gia tinh đem cái rương đồ và cái lồng của Hedwig ra cửa. Dudley co rúm người, nó hét lên khe khẽ sợ cái sinh vật kỳ dị đó sẽ lại chỗ của nó. Harry đang thắc mắc con Gia tinh đó là của ai thì ông Malfoy lên tiếng:

"Egan, đem đống này về Dinh thự Black sau đó về nhà làm nốt công việc của mi."

Egan là con Gia tinh đã đột nhập vào Dinh thự của gia tộc Shafiq theo lời của Draco, cậu tự hỏi không biết trí nhớ của nó có được phục hồi miếng nào chưa. Nó chớp đôi mắt to lồ lộ, đặt tay lên cái đống hành lý của cậu. Khi cô nàng cú tuyết của cậu kêu lên cũng là lúc một tiếng "rắc" rõ to phát ra, tất cả biến mất.

"Đến lúc đi rồi, Potter. Đặt tay của cậu lên tay tôi." - Giáo sư Clitus nói.

Harry nhận ra dáng người cao lớn của ông Malfoy sau lưng mình, cậu chạm nhẹ lên cánh tay của giáo sư, nhìn qua chỗ gia đình Dursley. Trước khi giáo sư Độn thổ và cậu bị không gian chật hẹp ép chặt rồi nuốt chửng thì cậu kịp nói với gia đình Dursley một câu ngắn gọn:

"Chào."

Cậu không có thời gian bận tâm liệu gia đình họ có đọc lá thư của thầy Dumbledore hay họ có ngó quanh quất xung quanh trước khi vào nhà không vì lúc cậu mở mắt ra thì căn nhà số 4 đường Privet Drive, làng Little Whinging, quận Surrey đã trở thành số 12 quảng trường Grimmauld, quận Islington. Cậu chống tay lên đầu gối, hơi thở dồn dập, đưa một tay lên lau nước mắt. Cậu thích cưỡi chổi hơn là Độn thổ.

"Chưa quen với cảm giác đó nhỉ? Cậu ổn chứ, Potter?"

Giáo sư Clitus đứng bên cạnh, vẫn gọn gàng, lịch lãm và đẹp trai như vậy. Harry đứng thẳng người, nước mắt cứ tiếp tục trào ra, cậu khó nhọc nói:

"Không sao ạ. Nhưng mà..." - Harry nhìn con đường dài ẩm ướt, cậu ngước mặt lên, hỏi - "Ông Malfoy đâu ạ?"

Con đường vắng vẻ, bóng đèn chập chờn chẳng có ai quan tâm. Giáo sư bình thản tiến gần đến căn nhà số 11 và 13, chờ đợi một khoảng không khác ở giữa. Thầy đáp:

"Ông ấy về nhà rồi. Cậu không thấy kỳ lạ vì sự xuất hiện của ông ấy à?"

"Có ạ. Nhưng tại sao?"

"Chà, có lẽ ông ấy... bị ép buộc một chút. Bỏ qua chuyện đó đi, chẳng phải cậu có gì muốn hỏi sao?"

Harry ngơ ngác chạy theo, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, theo thói quen nhìn ra mặt đường đọng lại chút nước và hơi lạnh sau cơn mưa mùa hè. Kreacher đang đem đống hành lý của cậu lên phòng, không biết trong cái nhìn của lão còn bao nhiêu phần khinh miệt, chán ghét nữa. Cậu đi dọc theo hành lang, lơ đãng nhìn mấy bức chân dung trên tường, cậu hỏi:

"Giáo sư, dạo này Hội có gì mới không ạ?"

"Bộ Pháp Thuật đã tin sự trở lại của Chúa tể Hắc ám, nhưng tôi nghĩ chắc cậu cũng biết điều họ làm không giống với hoạt động của Hội?"

"Vâng, em không biết mấy tờ bướm hướng dẫn bảo vệ người dân khỏi Tử Thần Thực Tử có hiệu quả không khi mà bọn chúng tấn công vào dân Muggle."

"Muggle? À phải, cậu đọc nó trên báo đúng chứ? Cậu chỉ cần biết về phía chúng ta đã mất hai người."

"Amelia Bones và Emmeline Vance đúng không ạ? Nhưng em không nhớ họ là ai."

"Cậu đều gặp hai người họ vào một năm trước, Potter. Amelia Bones là Trưởng phòng Thực thi Pháp luật, có mặt tại phiên tòa xét xử về hành vi sử dụng phép thuật của cậu, cô ấy được phát hiện là bị giết tại nhà riêng. Còn Emmeline Vance là một thành viên của Hội, cô ấy là một trong số các thành viên hộ tống cậu đến đây. Cũng giống Amelia Bones, rất có thể cô ấy chết dưới tay Tử Thần Thực Tử."

Harry gật gù không đáp, cậu đẩy cửa phòng bếp, định nghĩ ngợi nhiều hơn về cái chết của hai người phụ nữ kia thì cậu giật mình khi vừa bước vào phòng. Cha Sirius mỉm cười với cậu:

"Harry, con không bị gì đấy chứ? Thật may là con vẫn an toàn."

"Cha... cha làm sao thế ạ?"

Harry sợ sệt hỏi, cậu không hiểu cha nghĩ gì mà lại cười một nụ cười tươi như thế trong khi trán ông đang chảy máu, cánh tay phải lặt lìa trên bàn ăn như bị gãy, còn chưa kể đến vết thương trước ngực chảy máu làm ướt đẫm cái áo sơ mi. Giáo sư Clitus ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, thầy khéo cà vạt ra, ánh mắt và câu nói đầy ẩn ý:

"Xem ra chú đã thành công, Sirius."

Cha Sirius khó khăn cởi cái áo sơ mi vướng víu trên người xuống. Ông chạm nhẹ lên vết thương trên trán, cười một nụ cười méo xẹo:

"Ừ, hơi khó khăn hơn ta nghĩ."

Anh Amaflyn đứng bên cạnh giúp ông cởi bỏ áo sơ mi, Harry quên mất anh là một Lương y. Có vẻ anh lo lắng tới nỗi tức giận, anh không vui vẻ như ngày thường. Anh hằn học cầm đũa phép gõ vào cánh tay ông, đọc:

"Ferula!"

Miếng băng quấn quanh cánh tay ông, cố định vào một cái nẹp. Việc băng bó này có vẻ còn giúp giảm cả cơn đau, Harry thấy cha Sirius bớt được phần đau đớn. Ông tựa đầu vào ghế, tay trái chỉ lên bàn ăn, thều thào nói:

"Harry, ta biết con có rất nhiều câu hỏi. Nhưng mà con đọc lá thư trên bàn trong thời gian đợi ta trị thương nhé. Ê này, mũi ta chảy máu rồi. Amaflyn, giúp chú có được không?"

Đầu óc Harry quay cuồng không kiểm soát, cậu lo lắng nhìn vết thương trên người cha đỡ đầu của mình, lượn lờ đi lại cuối bàn ăn. Tuy không nhìn lên nhưng cậu biết cha Sirius lại cố gắng làm gì đó khiến anh Amaflyn thêm phần giận dữ, anh cộc cằn nói:

"Chú Sirius, chú làm ơn ngồi im giúp con đi ạ."

Harry vật vờ như bóng ma giữa những việc đã và đang xảy ra trong ngày. Buổi chiều cậu vui mừng khi nhà Dursley đi vắng, cậu được ở nhà một mình, có chút phấn khởi vì cậu thực hiện được điều cậu luôn mong ước từ lúc nhỏ. Chỉ mấy tiếng sau khi hoàng hôn tắt lịm, cậu về nhà và thấy cha đỡ đầu Sirius Black bị thương nặng mà cậu không rõ lý do.

Cậu không nghĩ gì tới lá thư trong tay, chỉ đơn giản là mở nó ra, lướt theo từng con chữ.

"Mèo Nhỏ,

Em về nhà an toàn rồi chứ? Có gặp trục trặc gì không? Không biết tại sao nhưng mẹ tôi có vẻ khá lo lắng cho em. Đó là lý do ba tôi có mặt ở căn nhà Muggle em đang sống đấy!

Hồi âm thư của tôi sớm nhé, nếu em không muốn tôi bỏ buổi gặp mặt hôm nay với cha đỡ đầu Severus và chạy đến nhà cậu Sirius để tìm em.

Nhớ em thật nhiều,

Draco Malfoy"

Thứ tư, 15/09/2021.

T/g: Hôm nay lại đăng sớm vì sáng giờ đi đâu tui cũng gặp "Chiếc thuyền ngoài xa" và Kaito Kid hết trơn. Làm tui nhớ tới kỳ thi của tui hồi năm ngoái. Hông biết có bồ nào đang thi hông ta, có thì chúc mấy bồ thi thiệt tốt mấy môn còn lại nha!! :>>

 Mấy bồ chưa thi thì lời khuyên của tui là ôn hết cho nó yên tâm. Tui không ôn kỹ hết các bài, cũng không nghe lời siêu trộm hay chú Đen nên dô thi quên luận điểm, quên trích thơ và điểm thi thì thấp hơn lúc thi thử 0,25đ. Tui đau đớn, tui gục ngã! :<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net