Chương 11: Đi Chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, bà Pomfrey cũng cho Harry và Malfoy xuất viện. Nhưng bà vẫn chưa thật sự hài lòng, bà còn muốn tụi nó ở lại để bà theo dõi và kiểm tra thêm một thời gian nữa, nhưng cả hai nhất quyết không chịu, tụi nó không thể nghỉ học quá lâu.

Harry sung sướng nằm dài trên giường, cả tuần rồi cậu mới được thoải mái.

Những ngày ở Bệnh thất, mọi người trong đội Quidditch và tụi học sinh Gryffindor ngày nào cũng tới thăm cậu, nhưng tối đến thì họ bị bà Pomfrey đuổi về hết. Chỉ còn mỗi cậu với Malfoy.

Suốt một tuần qua, tối nào Malfoy cũng mặt dày đòi sang ngủ chung giường với cậu. Harry rốt cuộc cũng mềm lòng, cho hắn ngủ chung, tuy giường có hơi chật. Hậu quả là sáng hôm sau hai đứa bị bà Pomfrey chửi một trận tan tác vì không chịu nghỉ ngơi nghiêm túc.

Cuối cùng cậu cũng được trở về phòng, mặc dù cậu chỉ mới ở chung phòng với Malfoy có mấy tháng nhưng lại cảm thấy rất thân thuộc không khác mấy so với chung phòng với Ron. Xin lỗi cậu nha, Ron nhưng có khi còn tốt hơn ấy. Chỉ trừ những lúc hắn trở chứng, cứ trêu chọc cậu mãi...

Được nằm dài trên giường Harry chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng vẫn còn một đống bài tập đang chờ cậu giải quyết. Sắp tới kì thi nên giáo sư nào cũng giao cho tụi nó rất nhiều bài tập. Mặc dù được Hermione giúp đỡ nhưng cậu vẫn không tài nào hoàn thành chúng nhanh hơn được.

Một tuần nữa trôi qua, cuối cùng Harry cũng làm xong mớ bài tập khổng lồ. Hôm nay cậu có hẹn gặp thầy Lupin, sau khi ăn trưa xong cậu nhanh chân chạy lên văn phòng của thầy. Cậu phải cố gắng lắm mới thuyết phục Malfoy không được đi theo cậu, hắn ta sợ cậu sẽ gặp Shafiq. Nhưng từ đại sảnh lên phòng thầy Lupin đâu có xa. Tên này có phải lo lắng thái quá rồi không?

Cửa không khóa, cậu đẩy cửa bước vào:

"Giáo sư Lupin ơi. Thầy có ở đây không ạ?"

Thầy Lupin ngồi ở một góc khuất của căn phòng, nhìn thấy Harry, thầy đứng dậy, đi lại ngồi xuống cái ghế đặt cạnh một cái bàn nhỏ, thầy lên tiếng:

"Harry, con tới rồi sao? Lại đây, uống với thầy tách trà."

Thầy rót trà ra ly cho cậu, hỏi:

"Sao, con muốn hỏi thầy chuyện gì?"

Harry không chần chừ, cậu hỏi:

"Về bọn Giám ngục, hôm ở trên tàu và cả lúc con thi đấu Quidditch, con không hiểu tại sao chúng làm con nghe thấy những âm thanh đáng sợ, có phải... có phải... con quá yếu đuối không?

Thầy cười, nhẹ nhàng nói:

"Không đâu Harry, con không yếu đuối, con bị ảnh hưởng bởi chúng nhiều hơn những người khác vì trong quá khứ con đã gặp những chuyện thật sự khủng khiếp, con đã chứng kiến cảnh mẹ Lily của con bị giết, mặc dù lúc đó con chỉ mới một tuổi... "

Thầy ngừng lại, uống một ngụm trà:

"Con định hỏi là làm sao thầy biết mẹ con tên là Lily phải không? Phải, thầy biết mẹ con, và cả ba con nữa – James, họ là bạn tốt của thầy. Con rất giống họ đấy, Harry. Nên con đừng tự ti, đừng nghĩ mình yếu đuối. Con còn muốn hỏi gì nữa không?"

Harry rất bất ngờ vì thông tin này. Cậu thật sự rất muốn hỏi chuyện về ba mẹ của mình nhưng trước hết là phải giải quyết chuyện của bọn Giám ngục đã.

Đại Sảnh Đường – Buổi Tối

Harry chạy nhanh lại chỗ ngồi. Hermione hỏi ngay:

"Sao bồ trễ vậy, Harry? Thầy Lupin nói gì với bồ?"

Harry ngồi xuống, với tay lấy một ly nước bí ngô.

"Cũng không có gì nhiều, mình năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn thầy mới đồng ý dạy mình cách chống lại bọn Giám ngục."

"Có cần phải vậy không?" – Malfoy hỏi, hắn ta không vui vì Harry bỏ rơi hắn cả buổi chiều như vậy.

Harry nghiêm túc nói:

"Tôi nhất định phải học được, tôi không muốn bị ngã khỏi chổi vào trận đấu sắp tới, nếu bọn chúng lại xuất hiện."

Ron có vẻ phát chán với sự ham học của Harry, cậu bạn thân của nó dần biến thành Hermione phiên bản hai.

"Ôi, Harry, trận đó còn lâu mà. Với cả thầy Dumbledore sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa đâu. Bồ vui lên đi Harry, mai tụi mình được đi chơi rồi."

Harry ăn xong chén súp, cậu chớp mắt nhìn:

"Đi chơi á? Đi đâu?"

Pansy nhìn cậu:

"Cậu quên rồi sao? Tụi mình được đi thăm làng Hogsmeade."

Malfoy nghiêm mặt, nhắc tới làng Hogsmeade, hắn thật sự bực mình vì chuyện xảy ra lần trước.

"Potter, lần này cậu nhất định phải đi. Không được cãi."

Hermione lại định nói về Sirius Black, cô lần định mở miệng nhưng Malfoy nói:

"Tôi biết cậu định nói gì, Granger. Cậu không phải là người duy nhất nghĩ đến cái tên Black đó."

Hermione nhăn mặt:

"Vậy cậu muốn Harry bị Sirius Black giết hả?"

"Còn Shafiq? Nếu hắn ta bắt được, hắn sẽ làm gì Potter? " – Malfoy cãi lại.

Harry không nói gì, cậu không biết phải bênh vực cho ai, cậu thấy ai cũng nói đúng cả, mọi người ai cũng háo hức được đi chơi, chỉ có mỗi mình cậu là rối bời.

Malfoy đột nhiên nắm lấy tay cậu:

"Potter, theo tôi về phòng nói chuyện với tôi một chút."

"Ờm, được thôi."

Trước khi đi, Malfoy còn nói một câu:

"Ngày mai ra quán Ba Cây Chổi, tôi có chuyện cần nói với các cậu."

Hai người đứng dậy rời đi, bỏ lại là gương mặt tức tối của Hermione và sự chán nản cùng tò mò của những người còn lại.

Nhà Slytherin – Phòng ngủ

"Vậy cậu có đi không?" – Malfoy đóng cửa lại, quay sang nhìn cậu.

Harry suy nghĩ một lúc, thực ra thì cậu rất muốn đi, đi chơi mà ai mà chẳng thích, với cả cậu sợ phải gặp Shafiq hơn là đối diện với Sirius Black, tên sát nhân đó chắc không điên tới nỗi xuất hiện ở một nơi đông người. Có rất nhiều người, hơn nữa mấy hôm trước cậu có thấy trên báo việc Giám ngục xuất hiện ở đó. Sirius Black không thể tới đó mà không bị bắt được. Nghĩ vậy, Harry gật đầu ngay:

"Ừm, tôi sẽ đi. Các cậu cứ đi trước đi. Tôi sẽ mặc Áo Khoác Tàng Hình đuổi theo sau."

Malfoy nhướng mày, hỏi lại:

"Áo Khoác Tàng Hình?"

Cậu giải thích:

"Là của ba tôi để lại, thầy Dumbledore đưa cho tôi hồi năm Nhất."

"Ra thế, thảo nào cái thói quen đi dạo đêm khuya của cậu không bị phát hiện."

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. Là Fred và George.

"Có chuyện gì vậy hai anh?"

Fred và George bước vào, nhìn Malfoy có chút e ngại, cuối cùng Fred nói:

"Harry, tụi này có cái này định đưa cho em. Coi như là quà giáng sinh sớm dành cho em."

"Tụi này biết chuyện em gặp rắc rối với tên Shafiq đó, ngày mai lại là ngày đi thăm làng Hogsmeade nên tụi anh quyết định đưa cho em." – George nói thêm.

Anh chàng lấy trong túi áo ra một tờ giấy da cũ, để lên bàn, rút đũa phép ra chỉ vào tấm giấy và nói:

"Tôi xin trang trọng thề rằng tôi đang tính toán chuyện không tốt."

Tấm giấy bỗng hiện ra những dòng chữ ngoằn ngoèo, nó ghi là Tấm Bản Đồ Đạo Tặc. Cùng với những cái tên lạ lùng được viết theo thứ tự: Quý Ngài Ngóng Trăng, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông, Gạc Nai.

Fred mở tấm bản đồ ra, nó là phiên bản thu nhỏ của Hogwarts, nó hiển thị tất cả mọi nơi trong lâu đài, kể cả con người, họ cũng ở đó, cậu, Malfoy, Fred và George đang ở trong một phòng trong nhà Slytherin, Hermione và Pansy đang ở thư viện, Ron đang đi lang thang trên hành lang, hình như nó vẫn chưa tìm được con chuột của nó thì phải. Harry reo lên sung sướng:

"Tuyệt quá, hai anh lấy nó ở đâu?"

George tự hào:

"Chôm của thầy Filch hồi tụi này học năm Nhất, anh không biết họ là ai nhưng anh phải cảm ơn họ nhiều lắm."

"Ngày mai em hãy đi lấy này tới làng Hogsmeade, nó an toàn nhất trong bảy con đường bí mật để ra khỏi lâu đài. Khi làm việc xong em hãy nói 'Quản lý tầm bậy'. Vậy là không ai có thể đọc được."

Harry cười vui vẻ, rối rít cảm ơn:

"Em cảm ơn hai anh nhiều lắm."

Họ chào tạm biệt rồi đi ra khỏi phòng, cậu vui sướng ngắm nhìn tấm bản đồ cả buổi.

Malfoy xoa đầu cậu:

"Vui tới vậy sao?"

Harry cười cười, vậy là cậu được đi thăm làng Hogsmeade với mọi người rồi.

...

Hôm sau, cậu háo hức thức dậy thật sớm. Hình như là hơi sớm quá rồi thì phải, Malfoy vẫn chưa dậy, hắn vẫn còn đang ngủ.

Tâm trạng của cậu hôm nay khá tốt, cũng chẳng mấy khi cậu thức dậy trước Malfoy, cậu có nên chọc hắn một chút không nhỉ?

Không nghĩ nhiều, cậu lén lút trèo lên giường hắn, cậu đưa tay ra định nhéo mặt hắn một cái trả thù, trước giờ cậu toàn bị hắn bắt nạt thôi.

Nhưng cậu chưa kịp ra tay thì Malfoy mở mắt:

"Cậu định làm gì đó, Potter?"

Harry cười, ấp úng nói:

"Không... không có gì, tôi định gọi... cậu... Oái! Nè, cậu làm gì thế? Mau bỏ ra."

Cậu còn chưa nói hết đã bị Malfoy ôm chặt, hắn kéo chăn đắp lên cả hai. Cậu ra sức phản kháng, chân đá loạn xạ.

Malfoy ôm càng chặt hơn, hắn hôn lên trán cậu, đỡ cậu ngồi dậy.

"Lần sau có muốn ngủ chung thì nói tôi một tiếng, đừng lén lút như thế làm gì."

"Hứ, ai thèm ngủ với cậu chứ."

Harry đỏ mặt, Malfoy lại trêu cậu rồi. Một ngày không trêu cậu hắn ăn cơm không ngon sao. Đáng ghét mà, cậu đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Harry và Malfoy xuống ăn điểm tâm. Ăn xong, những học sinh năm ba tập trung lại để nghe giáo sư McGonagall dặn dò một lần nữa.

Harry núp sau cánh cửa, chờ giáo sư đi khuất. Cậu mặc áo khoác tàng hình vào, theo lời chỉ dẫn của anh Fred và George, cậu đi lên hành lang, không thấy dấu hiệu của thầy Filch, tên Shafiq thì vẫn còn ở phòng sinh hoạt chung.

Cuối cùng cậu cũng tới được tiệm Kẹo Công Tước Mật. Malfoy, Ron, Hermione, Pansy và Blaise đang đứng chờ cậu ở trong tiệm. Cậu đã dặn Malfoy nói lại với họ là cậu sẽ đi, chỗ đầu tiên là tiệm Công Tước Mật.

Cậu rón rén đi vòng lại sau lưng họ, trông Hermione vẫn còn đang cáu gắt, cô nàng vẫn không tán thành chuyện này.

Họ vẫn chưa biết cậu đã tới nơi, Harry nói:

"Có ai ở đây thấy mình không ta?"

Cả bọn giật mình, quay người lại, Harry bỏ áo khoác ra, nhe răng cười. Ron hét lên:

"Quỷ thần ơi, Harry. Bồ tới lúc nào vậy?"

"Mình vừa mới tới."

"Bồ thật là... đừng hù tụi này vậy chứ." – Hermione nhăn nhó.

"Bây giờ tụi mình đi đâu?" – Harry hào hứng.

Ron đang cầm một mớ kẹo, đưa cho Harry:

"Tụi mình lại mua kẹo Ong Xì Xèo đi Harry, mình chỉ mới mua Kẹo Dẻo Slug thôi hà."

Harry gật đầu, thực ra là cậu chỉ muốn đi nhìn tận mắt không gian trong tiệm, chứ kẹo ở tiệm thì cậu đều đã ăn thử hết. Cậu ăn ở đâu á? Tất nhiên là Malfoy mua về cho cậu rồi.

Harry cố gắng vuốt tóc mình xuống, che đi vết sẹo để mọi người không nhận ra. Sau khi Ron mua một đống kẹo Ong Xì Xèo và Kẹo đủ vị, nó lại hỏi:

"Tụi mình đi tiếp chỗ khác nha?"

Cả bọn đồng ý.

Tụi nó bước ra khỏi tiệm Công Tước Mật. Harry thấy lạnh cả người, cậu quên mất đang là mùa đông, tuyết rơi rất dày. Tuy lạnh nhưng cả bọn vẫn đi khắp nơi, đi lên Lều Hét, ghé qua Tiệm Giỡn Zonko, ở đó Harry gặp Fred và George, cậu cảm ơn hai anh em họ một lần nữa. Họ lướt qua Quán Đầu Heo vì Pansy và Hermione nói nó thật kinh khủng.

Harry lúc này lạnh cóng cả chân, không đi nổi nữa, cậu kéo áo Malfoy, vẻ mặt hết sức đáng thương.

"Malfoy, tôi lạnh."

Malfoy xoa đầu cậu, phủi tuyết trên đầu cậu xuống, đưa nón của hắn cho cậu đội, hắn đứng sát vào người cậu, như muốn ôm cậu vào lòng. Khỏi cần nói, bọn họ thật không muốn nhìn hai con người này âu yếm nhau chút nào. Hermione gợi ý:

"Tụi mình vào Tiệm Ba Cây Chổi uống bia bơ cho ấm đi. Mình đang rất tò mò chuyện Malfoy sắp nói."

Quên nữa, Malfoy định nói chuyện gì đó thì phải.

Mấy phút sau, tụi nó đã ngồi trong quán, ngồi ở một góc khuất phía trong, uống một ly bia bơ nóng hổi, thật là ấm áp. Harry uống một hơi hết ly bia bơ, còn dính lại một ít bọt bia trên khóe môi cậu.

Malfoy nhìn cậu, nhếch môi cười, cậu không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng chẳng đề phòng gì cả. Malfoy cứ thế lại gần, liếm nhẹ khóe môi cậu.

Harry đẩy hắn ra, xấu hổ hét lên:

"Cậu làm cái gì thế?"

"Ăn uống cho cẩn thận vào, Potter."

Hermione không thể nhịn được khi lúc nào cũng phải nhìn thấy cảnh này:

"Ở đây còn có tụi này nữa đó, hai người đừng có quá đáng."

"Sao, cậu ganh tị à?" – Malfoy giễu cợt trả lời Hermione.

Hermione không thèm cãi nữa, cô nàng đặt mạnh ly bia xuống bàn.

"Cậu muốn kể cho tụi này nghe chuyện gì?"

"Còn gì khác ngoài Joyce Shafiq."

Thứ năm, 09/07/2020.

T/g: Ngọt hoài mọi người thấy có chán hem? Cơ mà hỏi thế thôi chứ tui đã giới thiệu ở Chương 0 là siêu ngọt rùi!! Thôi thì ăn ngọt cho tới khi nào sún răng thì tính tiếp nhớ! :>>


___
Truyện được tác giả đăng trên W.A.T.T.E.D và E.N.O.E.L. Những trang khác đều là reup không xin phép. Link gốc của truyện: https://my.w.tt/Uw3aOH61i9


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net