Chương 127: Trên Chuyến Tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có chiếc lá nhuốm màu vàng sắp sửa bước vào mùa thu một mình rơi rụng trên mặt cỏ xanh rờn, chập chờn chờ đợi và lắng nghe tiếng chổi sột soạt đang đến gần. Nó bình yên và vô tư lự, như cách một con người hay một phù thuỷ đã già cỗi với đời, chờ đợi tử thần đến đón hay đơn thuần chỉ là ngả người xuống chiếc giường thân thuộc sau một ngày lắm rắc rối bủa vây.

Con Gia tinh quét chiếc lá đi, để nó bay lại gần hơn với những thứ chao đưa và nằm lại trên góc sân vườn. Trong đó có cánh hoa hồng lưỡng lự một lát mới chịu lượn lờ theo cơn gió lìa xa.

Đôi tai dài và nhọn lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, đôi mắt to lồ lộ mở to ngước lên ngắm mây nhìn trời. Trước khi có cơn mưa mùa thu đổ xuống, ít ra ở căn nhà rộng lớn này cũng được trả lại vẻ thanh bình kể từ đêm mưa mùa hè đầu tháng Tám.

Dinh Thự Malfoy

Phu nhân Narcissa Malfoy đang ngồi trước gương, bà chăm chút kỹ lưỡng cho mái tóc và bắt đầu lựa chọn một món trang sức phù hợp với bộ váy đen hiện ẩn những hoa văn không quá cầu kỳ nhưng tinh tế.

Ông Lucius trở lại phòng lần thứ năm, không vui khi nhìn thấy vợ mình vẫn chưa chuẩn bị xong. Ông định lên tiếng phàn nàn thì bắt được ánh mắt của bà và sợi dây chuyền đơn giản có đính viên đá Sapphire đen đang nằm trên tay. Hiểu ý, ông miễn cưỡng giúp bà đeo sợi dây chuyền lên cổ, hừ giọng:

"Chỉ là đi bữa tiệc nhỏ với nhà Carney thôi, bà có cần ăn mặc lộng lẫy thế không?"

Bà nhìn hình ảnh của ông phản chiếu trong tấm gương, nét mặt này có giống với người khó chịu vì vợ mình 'ăn mặc lộng lẫy' không? Bà biết ông phản ứng như thế vì phải chờ đợi quá lâu, bà cười nhẹ:

"Sao? Bộ váy này không hợp với tôi à? Hay ông không vui vì... vợ của ông không trẻ đẹp bằng phu nhân Carney?"

"Tôi nghĩ là..." - Ông Lucius ngập ngừng rồi xoay người đi thẳng - "Tôi nên thay một cái khuy măng sét khác."

Ông đặt cây gậy hình đầu rắn lên bàn và dứt khoát gỡ cái khuy măng sét tròn màu bạc ra. Nếu có người nào khác ở đây, chắc chắn họ sẽ không thoát được câu hỏi vì sao cùng ánh nhìn khó hiểu trông theo bóng lưng của người đàn ông trong bộ áo choàng lịch lãm. Còn đối với người phụ nữ đang ngồi trước bàn trang điểm, chỉ cần thoáng qua nét mặt lãnh đạm nhưng đôi mắt xám mong lung chứa đầy sự dịu dàng đó bà đã biết được lý do. Bà lại mỉm cười, vờ hỏi:

"Chẳng phải đó là cái khuy măng sét ông thích nhất à? Sao ông lại đổi?"

"Vì nó không hợp... khi tôi đi cùng bà."

Ông Lucius không ngẩng mặt lên, vẫn cặm cụi chọn lấy một cặp khuy măng sét màu đen viền vàng trong cái hộp nhỏ rồi vội vã bước ra khỏi phòng với hai cái khuy măng sét chưa được cài vào cổ tay áo.

Còn chưa kể trong tay ông là cái phụ kiện vừa được chọn lựa kỹ càng nhưng trong đầu lại tràn ngập những hình ảnh về người phụ nữ tóc bạch kim với bộ trang phục lần đầu tiên ông chiêm ngưỡng.

Bao lâu rồi ông không nói ra những lời lẽ ngọt ngào với người đặc biệt kia, những từ ngữ gợi tả sự xuyến xao hoặc trầm mê khi chỉ vừa nhìn vào làn da trắng ngần đằng sau gáy?

Chắc là, hay ít nhất là không phải ở trước mặt đứa con trai mới đủ tuổi trưởng thành được vài tháng đã đưa một người con trai khác về nhà. Công khai và dửng dưng ngay trước mắt ông vào cái đêm mưa mệt mỏi đó.

Draco mở cửa phòng, trầm mặc bước ra. Bộ âu phục màu đen trên người hắn cùng với sự im lặng kỳ quái thật dễ dàng khiến cho Gia tinh Egan hối hả xách theo hành lý của hắn xuống phòng khách mà không dám hỏi lấy một lời.

"Rồng nhỏ, con làm sao vậy? Có gì không vui à?"

Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Vương tử xoay đầu sang nhìn. Hắn vẫn đứng yên và không nói lời nào, cứ như ba hắn vừa nãy - bị hút hồn bởi vẻ quý phái và yêu kiều của người phụ nữ quan trọng nhất đời mình vậy.

"Nếu không có bữa tiệc đó thì mẹ đã cùng con đến sân ga rồi!" - Bà Malfoy tiếc nuối mở lời lần nữa, tiến đến trước mặt Draco.

Hắn chớp mắt, lúc này mới nhận ra trang phục mẹ hắn đang mặc khác hẳn mọi ngày và nhớ ra hôm nay nhà Carney có tổ chức một bữa tiệc. Dù có khoa trương hay rầm rộ tới đâu, nhân vật chính của bữa tiệc có đáng ghét và khó ưa đến thế nào thì việc đôi mắt của Eirene Carney được chữa khỏi sau hai tháng trúng phải lời nguyền do một Tử Thần Thực Tử gây ra là điều rất tuyệt vời đối với họ.

"Cũng đã năm Bảy rồi còn gì. Con tự đi được, mẹ đừng lo." - Draco nói, khẽ chạm lên bàn tay của mẹ mình để bà yên tâm.

Phu nhân Malfoy cười nhẹ, bà tự hào vì sự trưởng thành và chín chắn này. Nhưng vẫn có chút không vui vì hắn không hiểu đúng ý bà. Bà biết rõ hắn suốt ngày để tâm và nghĩ ngợi tới con đỡ đầu của người em họ Sirius Black, thế mà giờ lại không nhận ra là bà cũng muốn gặp lại cậu.

Tỉ mỉ chăm chút thì từ cổ áo đến cà vạt cho con trai, bà ngập ngừng dừng lại ở trước ngực áo, cảm giác thiếu vắng một món đồ quan trọng mà bà rất đỗi tự hào khác. Bà thắc mắc:

"Huy hiệu Huynh trưởng của con đâu, Draco? Với cả, con không phải Thủ lĩnh nam sinh mới à? Mẹ không thấy thư gửi đến."

Draco lục tìm trong túi áo, lấy ra cái huy hiệu Huynh trưởng có in chữ trên cái phù điêu con rắn nhà Slytherin. Cái đồng hồ lọt vào tầm mắt của Vương tử, hắn nghĩ là nên tới sân ga càng sớm càng tốt. Tự tay đeo huy hiệu lên áo và bước xuống cầu thang, hắn đáp lời:

"Không phải. Sao vậy ạ? Mẹ không vui khi con không phải là Thủ Lĩnh Nam Sinh?"

Phu nhân chậm rãi bước xuống, cẩn trọng từng bước vì bộ váy dài và đôi giày cao gót. Bà nói, như muốn gạt đi câu nói vừa rồi của con trai:

"Đừng ngốc thế, rồng nhỏ. Mẹ chỉ không biết ai là người được lựa chọn. Chẳng biết Hiệu trưởng có bỏ quên con trai mẹ không nhỉ?"

Draco nhẹ nhàng đưa tay ra để mẹ mình nắm lấy. Với phong thái đĩnh đạc của một quý ông thực thụ, hắn trông rất giống với hình ảnh của ông Lucius Malfoy nhiều năm về trước. Phu nhân nghĩ thầm, bà tự cười với chính mình và bước xuống bậc thang cuối cùng, chăm chú lắng nghe câu trả lời vài phần đắc ý và nhiều phần hãnh diện:

"Ông ấy không bỏ quên ai cả. Chỉ có mẹ là bỏ quên người yêu của con thôi đấy. Mẹ biết họ vẫn luôn gọi em ấy là gì mà!"

Được cậu quý tử nhà mình nhắc khéo, bà Malfoy đưa tay che miệng với vẻ thích thú. Mơ hồ nhận ra sai sót trong suy nghĩ, bà không rõ vì sao cậu con trai có đôi mắt màu lục bảo đó vẫn chạy thoát khỏi tâm trí bà nhanh đến vậy. Bà hạ tay xuống, để lộ nụ cười ẩn ý kỳ lạ:

"À phải, mẹ quên mất. Là Kẻ Được Chọn, đúng chứ?"

Draco không nói, chỉ mỉm cười và gật nhẹ đầu. Nụ cười thật nhẹ như tia nắng yếu mềm vất vả với đám lá cây vương vãi ít nhiều trên mặt cỏ. Đâu ai biết chúng đã cố gắng bao nhiêu để tới được mặt đất, cũng như trong tâm tưởng của vị Vương tử này, Kẻ Được Chọn Harry Potter được hắn nghĩ đến theo một ý nghĩ nhất định nào? Là kẻ thù 'được' Chúa Tể Hắc Ám lựa chọn hay là người trái tim hắn bất thần đập loạn thay cho lời nói?

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" - Ông Lucius hỏi, bỏ tách trà xuống và đứng lên.

Đôi mắt xám rời khỏi bức tường cẩm thạch và mấy bức chân dung lãnh đạm nặng nề từ lâu mà chú tâm vào vị phu nhân và cậu quý tử từ cầu thang bước xuống - hai con người cho ông thật nhiều lý do để từ bỏ thứ tà thuật Hắc ám ông theo đuổi từ rất lâu.

Ông khoác cái choàng đen lên người, chiếc khuy măng sét bị giọt nắng nhìn thấy, loé lên một vệt sáng thật nhỏ nhưng lại khiến cho người phụ nữ vừa bước tới, khoan thai khoác tay ông tươi cười cả ngày.

"Không có gì. Đi học vui nhé, Draco." - Bà nói, nhìn đứa con trai và đống hành lý nằm ngay ngắn bên cạnh. Lại ngước lên nhìn người đàn ông của đời mình, nói tiếp- "Ta cũng đi thôi, ông xã à! Đến muộn thì không hay chút nào đâu."

Draco gật đầu, lặng im nhìn cặp vợ chồng đã cưới nhau khoảng chừng hai mươi năm, tay trong tay bước ra cửa chính chỉ để đến dự một bữa tiệc của một gia đình quý tộc khác mà cứ như đang bước vào lễ đường thêm lần nữa.

Hắn nhận ra ánh mắt họ dành cho nhau, cảm thấy nó trở thành lý do chính đáng hơn cả việc hắn sắp muộn giờ và tức tốc chạy đến sân ga 9 ¾.

Thủ Lĩnh Nam Sinh sao? Kẻ Được Chọn thì thế nào? Hắn chẳng hoài công nghĩ ngợi về điều đó, hắn chỉ muốn gặp cậu! Chỉ vậy thôi!

Năm học mới chưa bắt đầu nhưng cho phép hắn gạt bỏ những chức vụ, nhiệm vụ, đoàn tàu, bữa tiệc đầu năm và cả những Trường Sinh Linh Giá đang vây quanh người yêu của hắn có được không?

Câu chuyện của Gia tinh Kreacher về người đàn ông có tên R.A.B - Regulus Arcturus Black, em trai của cha đỡ đầu Sirius Black đã thôi thúc cậu đi tìm cái mề đay thật nằm đâu đó trong Dinh thự và những Trường Sinh Linh Giá còn ẩn mình.

Sự dũng cảm của một Tử Thần Thực Tử nhỏ tuổi, liều mình bỏ lại cái mề đay giả và tự tìm đến cái chết khi biết được mình đặt niềm tin không đúng chỗ đã làm choáng ngợp tâm trí của Harry. Nó khiến cậu bận rộn, tay chân cuống cuồng, mắt dáo dác nhìn quanh tìm cho được cái mề đay cậu từng nhìn thấy ở đâu đó.

Tìm được nó rồi lại phải nghĩ suy tìm một nơi rộng rãi để phá huỷ nó và nhân cơ hội dò tìm tin tức của chiếc cúp của Helga Hufflepuff từ cặp vợ chồng mới cưới nhà Weasley đang làm việc tại Ngân hàng Gringotts.

Tất cả chỉ gói gọn trong ba tuần lễ còn lại của kỳ nghỉ hè đáng nhớ.

Nhận được thư thông báo trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, Harry cũng chẳng hay. Vào buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ, cậu không thể phớt lờ lá thư đã nằm trên bàn suốt ba ngày. Và khi mở nó ra, cậu không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Trong khi cha Sirius mặc kệ trăng và sao soi sáng trên bầu trời, ông chạy ù qua nhà Weasley khoe lá thư cùng cái huy hiệu Thủ Lĩnh thì Mèo Nhỏ Harry thiếu ngủ mấy đêm liền đã chìm vào mộng đẹp lúc nào không hay.

Năm học yên bình và tự do trong suy nghĩ của cậu xem như đã chấm dứt khi thậm chí nó còn chưa bắt đầu.

Sân Ga 9 ¾

Kim đồng hồ chậm rãi di dời, lệch hẳn một bên. Mười giờ năm mươi sáu phút, tiếng tích tắc không sao lọt vào tai của những phù thuỷ sinh hối hả có mặt ở sân ga.

Đoàn tàu sắp sửa khởi hành, tụi học sinh chen chúc nhau qua những cánh cửa mở toang. Những gương mặt cũ và trưởng thành không sao làm lu mờ đi được những gương mặt mới non dại ngây thơ, trong đôi mắt chực trào giọt nước mắt, một chút háo hức và nhiều chút sợ hãi.

Thế nhưng tất cả những gương mặt đó trước khi bước lên tàu đều ít nhiều vài lần ngoảnh đầu lại nhìn một gương mặt tuy đã cũ mèm với sân ga cũng đã bảy năm ròng, nhưng chưa từng cắt bớt đi được những cặp mắt tò mò như trẻ con lần đầu nhìn thấy rồng bay hay hồn ma lả lướt.

Harry chẳng muốn để ý tới những ánh mắt đó, cậu vui vẻ xiết bao với đôi mắt như biết cười và cái ôm của bác Molly dành cho cậu và cô bạn Hermione đúng kế bên. Bác lại ôm chầm lấy hai đứa nó, giọng bác tự hào xuýt xoa:

"Lại thêm một Thủ Lĩnh Nam Sinh! Và cả Thủ Lĩnh Nữ Sinh nữa! Điều này chẳng phải rất tuyệt sao? Thật tiếc là thông báo đến trễ, không thì bác đã mở một bữa tiệc lớn hơn cho hai đứa rồi!"

Cậu còn nhớ bữa tiệc cách đây hai năm trước. "Chúc mừng Ron và Hermione những huynh trưởng mới". Cậu cũng nhớ là mình đã dành phần lớn thời gian trong bữa tiệc để đầu óc thơ thẩn và buồn bực, cậu chỉ vui vẻ lên được một tẹo vì cha đỡ đầu của cậu nói rằng ông ấy và ba James chưa từng trở thành Huynh trưởng. Và hôm qua cậu cũng vừa mới biết, ba mẹ cậu không được chọn làm Huynh trưởng nhưng lại được chọn làm Thủ lĩnh Nam Sinh và Nữ Sinh.

Cậu vô thức nở nụ cười khi bắt được cái nháy mắt của người cha đỡ đầu đang vất vả chăm nôm sói con Hilasmus hiếu động muốn chạy lên tàu, gương mặt ửng đỏ, e thẹn của Hermione và cả vẻ chán chường của thằng bạn thân. Ron nhìn đồng hồ, nó tặc lưỡi:

"Má ơi, còn ba phút nữa là tàu chạy rồi đó!"

"Chính xác là hai phút năm mươi mốt giây. Má à, ai cũng biết hai người họ là Thủ Lĩnh mà, má khỏi lo!" - Ginny lém lỉnh bổ sung thêm.

Nhờ lời nhắc nhở của hai đứa con út trong nhà, bác Molly mới hối hả đẩy tụi nó lên tàu. Thật may mắn không có đứa nào bị bỏ lại, không có đứa nào đến trường bằng xe bay của bác Arthur.

Cậu ngoái đầu trông ra cửa sổ, vẫy tay với đứa nhỏ có đôi mắt màu hổ phách muốn đuổi theo đoàn tàu chậm chạp lăn bánh. Cậu chẳng buồn che giấu vết sẹo trên trán, thản nhiên nhìn và mắt mấy cô cậu năm Nhất mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu.

Tiếng động lớn thân thuộc vang vọng bên tai, sân ga bị bỏ lại đằng sau khung cửa sổ với cảnh vật không ngừng thay đổi. Theo thói quen, Mèo Nhỏ ngó nghiêng, chen chút trong đoàn người đi tìm một toa trống. Cho nên việc cậu có vô tình đụng phải vai của một cô nàng nào đấy là hết sức bình thường và ngẫu nhiên.

"Xin lỗi."

Harry lịch sự lên tiếng xin lỗi cô gái có mái tóc đen dài và xoăn tít khi cậu suýt đẩy cô nàng va vào cửa sổ. Cậu không biết đó là ai cho đến khi nhìn thấy đôi mắt đen to tròn và chiếc cằm nhô cao.

Thay vì bực tức và cáu kỉnh, Romilda Vane - cô nàng năm lần bảy lượt bàn bạc với tụi con gái trong nhà tắm (theo lời kể của Hermione) tìm cách cho cậu uống Tình Dược - lại cười tít mắt, niềm nở cất lời:

"Chào anh, Harry. Thật vui vì được gặp lại anh. Anh có muốn..."

"Harry, ở bên này!"

Giọng nói của Hermione bắt chợt vang lên, cắt ngang sự vui vẻ và phấn khích của Romilda, nụ cười của cô nàng nhanh chóng bị dập tắt. Cô bạn thân của cậu không biết điều đó, tiếp tục lớn giọng:

"Nhanh lên, Harry! Bồ và mình có trách nhiệm hướng dẫn các Huynh trưởng làm nhiệm vụ đó!"

Vừa đúng lúc Mèo Nhỏ mãi nghĩ vẩn vơ về thứ nước hoa tử đinh hương và cái hộp bánh vạc chứa đầy tình dược mà suýt quên mình là Thủ Lĩnh Nam Sinh. Cậu giơ tay lên ra hiệu cho Hermione, vội vàng tách khỏi đám đông.

Nhưng cậu không biết, thứ khiến Romilda chú ý không phải là thái độ lạnh nhạt của cậu. Cô bé tinh mắt nhận ra trên ngón tay của cậu có thứ gì và chính thứ đó là làm choáng ngợp tâm trí cô, thôi thúc cô không nên chần chừ và chờ đợi.

Một viên kẹo nhỏ từ tay Romilda rơi vào túi áo của Harry trước khi cậu lẩn vào một đám đông khác, mất hút ở một toa tàu chỉ dành cho Thủ Sinh Nam Sinh, Thủ Lĩnh Nữ Sinh và những Huynh trưởng.

"Được rồi, trước mắt thì nhiệm vụ của hôm nay là như vậy. Có ai có câu hỏi nào không? Ưu tiên những Huynh trưởng mới." - Hermione hạ tờ giấy xuống, nghiêm túc ngước mặt lên nhìn.

Đôi mắt kiên định của cô nàng nhanh chóng bị lung lay, như một cành cây to bị gãy chỉ vì cơn gió thoảng qua. Ngoại trừ đôi mắt nâu của cô nàng Huynh trưởng năm thứ Bảy nhà Slytherin không rời khỏi cô nàng thì những Huynh trưởng khác đều hướng mắt về Thủ Lĩnh Nam Sinh - người từ nãy giờ chưa phát biểu có vài câu.

Harry thấy không thoải mái và không tài nào tập trung được. Cậu chớp mắt, chau mày và tằng hắng, chỉ mong đánh động được những cặp mắt của cả người lạ và người quen trong toa tàu ngột ngạt. Không bàn đến những Huynh trưởng nhỏ tuổi hơn, thế vì sao cô nàng Padma Patil và anh chàng Ernie Macmillan lại nhìn cậu như vậy?

Tất nhiên là cậu không phấn chấn lên được tẹo nào khi nhìn vào đôi mắt xám của Huynh trưởng năm Bảy nhà Slytherin - hắn giống hệt cô bạn thân của mình, không rời mắt khỏi người mình đang hẹn hò dù chỉ một giây.

Mất hết kiên nhẫn, cậu giật lấy tờ giấy trên tay Hermione, xách hành lý và đi thẳng ra cửa, thẳng thắn nói:

"Ừm... nếu mọi người không có thắc mắc gì thì buổi họp kết thúc tại đây. Hãy làm thật tốt nhiệm vụ của mình nhé! Và... tôi không muốn nghe báo lại là có người chưa làm xong nhiệm vụ lại bỏ đi đâu. Tôi sẽ biết đấy!"

Mấy lời cuối cùng của Harry trước khi cửa toa đóng lại chỉ dành cho một người duy nhất nhưng lại khiến cho cả căn phòng ngập trong cái suy nghĩ: vị Thủ Lĩnh Nam Sinh này thật khó tính!

Cậu hít một hơi sâu,vô thức lục tìm trong túi áo choàng một vật vô tri vô giác. Kẹo à? Cậu không nhớ là cậu từng nhìn thấy một viên kẹo với vỏ bọc màu trắng sữa như thế. Sao cũng được, cậu nhún vai và vô tư cho viên kẹo vào miệng. Một chút đồ ngọt mong là sẽ xoa dịu đi mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Với Hermione thì không cần tìm đâu xa, đó là sự giận dữ. Cậu nghe tiếng bước chân và giọng nói của cô nàng từ đằng sau:

"Mình sẽ không ngạc nhiên nếu như thấy hành lang không có ai đi tuần tra khi đoàn tàu thậm chí còn chưa đi được nửa đường!"

"Bọn họ cứ nhìn mình từ đầu đến cuối." - Harry lơ đãng nói, cậu đẩy cửa một toa tàu còn trống và bước vào trong. Ném đại đống hành lý lên kệ, cô nàng cú tuyết Hedwig có vẻ không đồng tình cho lắm.

Hermione ngồi xuống ở ghế đối diện, thở mạnh hơi và nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh của một vùng quê thanh bình nước Anh và cậu mèo Crookshanks nũng nịu đòi vuốt ve không có cách nào dập tắt ngọn lửa bập bùng của cô nàng thiếu nữ.

"Chính vì vậy nên mình mới dám nói đây là buổi họp đầu tiên và tồi tệ nhất từ trước tới giờ! Không ai trong số họ ý thức được mình là Huynh trưởng à?"

Harry mơ màng nhìn ra bầu trời quang đãng không một gợn mây. Bàn tay khẽ động đậy, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc lạ kỳ khi ngón tay nhận ra sự tồn tại của một vật nhỏ bé nhưng cứng cỏi.

Hòa cùng với lời càu nhàu của Hermione, xem chừng cũng có con người cậu đang nghĩ tới. Bất giác nhìn vào cửa toa tàu, có giọt nắng vàng giữa trưa soi lên đấy, nó có làm cậu chói mắt? Lời giải thích hợp lý nhất dòng suy nghĩ đang nhảy nhót đang tâm trí lại hiện ra trước mặt.

Cánh cửa đã đóng chặt đột ngột chuyển động, lời trách móc vì một phút nóng giận của cô bạn thân, cậu không nghĩ mình có câu trả lời.

"Phải, tất cả. Kể cả bạn trai mình... và bạn gái của bồ."

Hermione đang không hiểu Harry đang nói gì thì bỗng giật mình khi cậu mèo cưng đột ngột nhảy xuống ghế, hướng mắt ra cửa toa. Cô nàng cũng nhìn theo, hiểu ra được chuyện cậu vừa nói nhưng cũng vừa thắc mắc cái lý do từ lúc nào hai Huynh trưởng năm Bảy nhà Slytherin lại bỏ cả nhiệm vụ để đến tận đây với vẻ mặt không vui như thế?

Nếu không phải tất cả cái Xoay Thời Gian đều bị phá huỷ trong sự kiện Sở Bảo Mật ngày đó, Hermione và Harry chỉ cần xoay một vòng, quay về nửa tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu thì có lẽ họ sẽ biết vì sao người yêu của họ lại khó ở thế này.

Thứ bảy, 09/10/2021.

T/g: Được cái vừa vô năm học mới thì lại dính vô Sao thuỷ Nghịch hành rồi Trăng rằm Trung Thu Song Ngư. Chưa bao giờ tui nhận được thông điệp đúng như thế hết á. Đã Song ngư thì thôi đi, lại còn làm công việc viết lách, sáng tác, mất cảm hứng cũng phải thôi! :D

Vũ trụ bảo tui nghỉ ngơi, nhưng tui thì hông muốn nghỉ chút nào. Hông biết có phải vì vậy mà hôm thứ 3 'vũ trụ' lấy mất của tui một chiếc bông tai hông nữa. Tới giờ tui vẫn chưa tìm được! :<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net